Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 40: Chương 40




"Gần đây, bận lắm à?"
Mẹ nó, nói gì mà vô nghĩa thế! Tìm một đề tài để nói toàn vô nghĩa vậy không đó! Cô ấy khẽ gật đầu, lập tức đi đến sô pha ngồi.
Tôi vội vàng chạy vào trong nhà bếp, pha trà rồi mang ra phòng khác.
"Có đói bụng không, ăn cơm chưa? Aiya, mang quà gì đến thế~"
Cô ấy cạn lời nhìn tôi, tiếp tách trà tôi đưa qua.
"Thân thể cô còn chưa hồi phục, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi."
"A? Không phải.

Cô nhìn xem tôi nhảy nhót lung tung được rồi, không cần nghỉ ngơi, nếu không đi làm, cuối năm tôi sẽ không có thưởng."
"Tuỳ cô."
Cô chính là cơm cha áo mẹ của tôi đó, tôi làm sao mà có thể tuỳ được chứ.

Kể từ khi nghe Tố Duy kể về quá khứ của cô ấy, thái độ của tôi đối với Phoebe không còn đối chọi nữa.

"Ngày mai, tôi sẽ trở lại công ty đi làm, tôi nghĩ anh Vương còn đang chờ tôi đưa ra kết quả lợi nhuận."
"Đúng rồi, hợp tác với Bắc Thịnh Quốc Tế, đã bị cô kéo tiến độ, tôi đã tìm người thay thế cô rồi."
"Cái gì?"
"Cô nghe không hiểu sao?"
"Không phải, tôi làm được mà...!lát nữa tôi về công ty tăng ca làm bù được không? Đừng tìm người thay thế tôi có được không?"
Đây chính là cơ hội để tôi đáp trả lại Triệu Thái An, tôi không thể đánh rơi nó được, tôi cúi đầu thấp giọng năn nỉ.

Phoebe đặt tách trà xuống, vẫn lạnh lùng như cũ.
"Chuyện gì tôi đã quyết định sẽ không thay đổi.

Tiền thưởng cuối năm của cô tôi cũng sẽ không phát.

Tôi đến đây chính là nói chuyện này với cô."
Tôi im lặng, rõ ràng không cần tìm người khác thay thế.

Tại sao chứ? Cô ấy đẩy hộp quà qua.
"Tôi mang theo chút điểm tâm của Kiệt Thế, cô ăn thử đi."
Tôi làm gì có tâm trạng để ăn uống, nhưng mà nhìn tới mấy món điểm tâm, nhớ tới lời Tố Duy nói.

Bây giờ, cô ấy dùng tâm thái nào để đối mặt với Phoebe?
"Tố Duy đâu? Tại sao cô ấy không đến cùng cô?"
"Tại sao cô cứ nhất thiết phải buộc quan hệ của cô ấy với tôi lại với nhau vậy?"
"Không có nhất thiết, chỉ là tò mò mà thôi.


Người xưa đã về, cô hẳn nên ở bên cô ấy nhiều."
Trong lời nói của tôi, ít nhiều mang theo chút chua, bình dấm từ đâu chui ra vậy??? Phoebe đến gần tôi, cô ấy đưa tay ra sờ đầu tôi.

Cái hành động ái muội này làm tôi có chút sợ, ngón tay cô ấy chạm vào vết sẹo trên đầu tôi.
"Cái này, xem như cô bị huỷ nhan sắc đi."
"A?"
Tại sao chút hài hước của cô ấy lại mang theo hơi lạnh vậy? Không phải rơi xuống hồ bơi một lần thôi sao, sao mà tính cách cứ lạnh như nước trong hồ bơi thế???
Mái tóc dài của cô ấy xoã bên ngoài áo khoác, tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, còn có đôi môi hơi mím lại.

Tha thứ cho tôi, là người thiếu nghị lực, rõ ràng một giây trước còn phản kháng cô ấy cướp mất cơ hội đáp trả Triệu Thái An, mà một giây sau tôi lại rơi vào cạm bẫy mị lực của cô ấy, hồn cũng bay đi mất rồi.
Nhướng người lên nhào lên người cô ấy, tay tôi làm càn nâng cằm cô ấy lên.

Hành động bất ngờ này không làm cho cô ấy biến sắc, cô ấy quay đầu đi không nhìn tôi, tay của tôi nhẹ nhàng xoay cằm cô ấy lại.
"Hôm nay ở lại đây đi."
Yêu cầu của tôi không được cô ấy trả lời, tôi liền hôn lên trán cô ấy, đến mặt, đến mũi, rồi bên khoé môi.


Cô ấy không tiến không lùi, tuỳ ý tôi hôn khắp mặt cô ấy nhưng mà bản thân cũng không đáp lại.

Muốn cự còn nghênh, lạt mềm buộc chặt, thôi bỏ đi, tôi cũng không có ý muốn xúc phạm cô ấy, cho nên duỗi tay ôm cô ấy vào lòng.
"Phoebe, nếu có thuốc hối hận, cô lựa chọn sẽ không quen biết tôi sao?"
Tôi nghĩ chỉ nghe được cô ấy nói không hối hận, nhưng mà cái biểu cảm của cô ấy, còn với ánh mắt thờ ơ kia, làm tôi cảm thấy vấn đề của tôi như chuyện râu ria.
"Vốn dĩ không tồn tại hối hận hay không hối hận, huống chi nói đến thuốc hối hận."
"Có thể không cần trả lời gay gắt như vậy được không, có thể không cần phải trả lời lý trí như vậy được không?"
"Tôi chỉ thành thật trả lời vấn đề mà cô hỏi tôi thôi."
Tôi không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào được ngửi mùi hương trên người cô ấy, tôi nghĩ bản thân đã bị tẩu hoả nhập ma, ở bên tai cô ấy khẽ thì thầm, tôi không muốn nói rõ ràng, nhưng mà hy vọng cô ấy biết được tình cảm của tôi đối với cô ấy đã thay đổi.
Cô ấy vẫn tránh cái ôm của tôi, không khí trở nên xấu hổ, cô ấy đứng dậy sửa sang lại quần áo.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.".