Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới

Chương 53: Đừng nhớ về quá khứ (2)



Phạm Khương ngờ ngợ, có lẽ phản ứng kỳ quái dạo gần đây của Tạ Khương Qua liên quan đến cô gái ở chuồng ngựa kia.

Tạ Khương Qua từ từ rời mắt khỏi quyển tạp chí, nhanh chóng ngồi thẳng người trên ghế, nhìn Phạm Khương với vẻ nghi ngờ: “Phạm Khương, anh hỏi vấn đề này làm gì?” Giọng anh có vẻ không mấy thân thiện.

Phạm Khương hơi hoảng hốt, anh ta cảm thấy ánh mắt của Tạ Khương Qua như muốn ăn tươi nuốt sống mình, mà1câu Tạ Khương Qua hỏi lúc này mang đầy vẻ phòng bị.

“À, tôi chỉ tò mò chút thôi.” Phạm Khương cố gắng để giọng điệu của mình có vẻ bâng quơ, “Tôi chỉ đơn giản là tò mò về cô gái mang nét đẹp phương Đông kia.”

Dưới ánh mắt săm soi từ Tạ Khương Qua, Phạm Khương rợn cả da đầu, vài ý nghĩ thoáng qua cũng đủ cho anh ta đoán được gì đó rồi.

“Hãy nhớ kỹ, Phạm Khương, đừng tọc mạch về cô gái đó!” Tạ Khương8Qua lạnh lùng cảnh cáo.

Phạm Khương giơ tay tỏ vẻ mình đã biết. Hai người lại tiếp tục tựa người vào ghế của mình.

Phạm Khương thầm kêu may mắn, anh ta vẫn luôn có chút sợ hãi đối với người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình này. Không phải vì Tạ Khương Qua khắt khe với anh ta mà ngược lại còn đối xử quá tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng Tạ Khương Qua lại toát ra vẻ lạnh lùng vốn có, khiến người khác không nhịn được mà2lạnh toát sống lưng.

Một lúc sau, Tạ Khương Qua đột nhiên nhỏm người dậy: “Phạm Khương, thật ra vì anh từng ôm cô gái đó nên mới tò mò phải không?”

Trong lòng Phạm Khương thầm mắng bản thân. Đúng là tò mò hại chết người, trông đi, Tạ Khương Qua chỉ thiếu điều muốn dí súng vào thái dương anh ta để tra hỏi thôi.

“Không phải!” Anh ta cuống quýt trả lời, giọng điệu vô cùng nghiêm túc thành khẩn, chỉ còn thiếu đem cha mình ra thề thốt.

Tạ4Khương Qua lại duỗi người, dựa vào ghế, lạnh giọng: “Phạm Khương, hãy nhớ kỹ điều này, anh không có tư cách tò mò về cô gái đó!”

Lời nói của Tạ Khương Qua khiến Phạm Khương cảm thấy hơi khó chịu. Tạ Khương Qua chính là thế đấy, cho dù mối quan hệ của hai người đã thân thiết đến độ kề vai sát cánh bên nhau, nhưng thỉnh thoảng, Tạ Khương Qua sẽ cho anh ta biết vị trí thật sự của mình ở đâu.

Một lát sau, Tạ Khương Qua gọi điện thoại cho cơ trưởng. Khi màn đêm buông xuống, hai người ngồi trên chuyên cơ của anh, lên đường trở về Napoli.

Lúc Tô Vũ tỉnh lại vào lúc nửa đêm, không biết Tạ Khương Qua đã nằm trên giường từ bao giờ. Cô mơ mơ màng màng hỏi: “Anh về lúc nào vậy?”

“Về được một lúc rồi.” Anh trả lời bằng giọng điệu say đắm mà cô quen thuộc.

Tô Vũ khẽ cọ trong lòng anh. Màn đêm mông lung luôn có sức hút khiến ta mê muội, đặc biệt là khi có người ôm lấy cô, nói với cô bằng giọng nói đầy mê hoặc ấy.

“Tô Vũ, em nhớ không, hôm hai chúng ta ở trên xe lửa, phía đối diện là người phụ nữ Ấn Độ đeo khăn che mặt đang ngủ gật, em càng nhìn chị ta lại càng buồn cười. Cuối cùng em rúc trong lòng tôi không dám cười to, bởi vì em cho rằng đó là hành động không lịch sự. Nhưng người gặp họa lại là tôi, hơi thở của em phả vào cổ tôi, thẩm thấu từng chút, từng chút qua mỗi lỗ chân lông trên người tôi. Tôi né ra, nhưng lại vô tình nhìn vào trong chiếc áo thun màu tím cổ chữ V có thể thấy rõ mồn một áo lót bên trong của em. Khi ấy áo lót của em màu tím đậm, rất đáng yêu, trông hệt như đôi thỏ trắng đang mang nơ bướm xinh xắn. Người phụ nữ Ấn Độ kia ngủ gật hệt như con chim gõ kiến, mỗi lần cô ta gục đầu là em lại bật cười, đôi thỏ trắng mang nơ bướm kia lại rung lên, trông càng đáng yêu hơn. Hình ảnh ấy khiến đầu óc tôi hỗn loạn, tôi lặng lẽ luồn từng ngón tay vào áo em, nắm lấy chúng, tiếng cười của em bỗng chốc ngắt quãng, tôi biết làm vậy là không đúng, nhưng tôi không nhịn được.” Tạ Khương Qua hôn lên tóc cô, giọng nói có vẻ hơi oán giận, “Em không biết lúc đấy em quyến rũ thế nào đâu.”

Qua giọng nói trầm ấm của anh, câu chuyện cũ bất chợt ùa về. Trên miệng người phụ nữ Ấn Độ đeo khăn che mặt có một nốt ruồi màu đen, nhìn cứ như ăn dưa hấu rồi quên lau miệng vậy. Quả thật ban đầu Tô Vũ buồn cười vì lý do này, nhưng về sau là cười nắc nẻ vì dáng vẻ ngủ gà ngủ gật của đối phương.

Song bất thình lình, bàn tay anh lại nhẹ nhàng luồn vào áo cô, lặng lẽ di chuyển từ eo lên trên, cuối cùng cả bàn tay anh bao phủ lên gò bồng đảo căng tròn.

Giọng nói dịu dàng lại khiến màn đêm càng thêm ma mị: “Hai vật nhỏ trên ngực em rất đáng yêu, chỉ một lúc sau, chúng lại cứng rắn khiêu khích lòng bàn tay tôi râm ran, cuối cùng…” Tiếng thở dốc khàn khàn thay thế giọng nói dịu dàng kia, “Tô Vũ, tôi khó chịu quá!”

Đêm hôm đó, trong gian phòng màu hồng tại nông trường vắng lặng ở Napolia đã xảy ra một cảnh kiều diễm.

Cuối cùng, dưới sự đầu độc của giọng nói quá đỗi cuốn hút kia, theo sự chỉ dẫn của anh, tay Tô Vũ chạm đến nơi thép nóng. Đến khi tay Tạ Khương Qua rời đi mà cô vẫn không rút tay lại.

“Tô Vũ, tôi khó chịu quá!” Anh lại tiếp tục đầu độc cô.

Ký ức xa xưa như đang lặp lại vào đêm hôm nay. Tô Vũ nhắm mắt lại.

Tiếng tàu ồn ào như quanh quẩn bên tai, nhờ sự che chắn của chiếc túi du lịch màu nâu, mọi người trên tàu đều đang ngủ, chỉ có đôi nam nữ ngây ngô ngồi trong toa xe không ngừng rục rịch. Khi tay cô bắt đầu cử động, anh khó chịu hừ khẽ, thở hổn hển bên tai cô, giục giã: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”

Dường như hơi thở của anh có tính cảm nhiễm, Tô Vũ bắt đầu thở dốc, tay tăng nhanh tốc độ, giọng nói như thể khóc nấc lên: “Khương Qua, sao còn chưa…” Cô không có dũng khí nói hết lời.

“Sắp rồi, sắp rồi!” Tạ Khương Qua động viên cô, thế nhưng sự thật là anh đang nói dối.

Đến lúc chất lỏng nóng rực kia bắn đầy lòng bàn tay, Tô Vũ mềm oặt trong lòng anh.

Bỗng dưng một giọng nói như từ xa xăm vọng đến: “Rửa tay đi.”

Cô hơi nhíu mày, tên khốn Tạ Khương Qua này, cô đã giúp anh mà anh còn dám ăn nói với cô bằng giọng điệu ra lệnh thế à.

Giọng nói ấy vẫn tiếp tục vang lên: “Rửa tay xong thì thuận tiện thay quần áo luôn đi.”

Tô Vũ thầm nghĩ: Tạ Khương Qua điên hả? Thế nhưng chỉ một giây sau, cô lập tức hiểu ra, người điên không phải là anh mà chính là cô.

Cô choàng mở mắt, đồng thời lúc này đèn trong phòng cũng được bật mở, tiếng tàu hỏa đã biến mất, gương mặt anh hiển hiện rõ ràng dưới ánh đèn sáng ngời.

“Gần đây tôi có quen một nhà thôi miên, anh ta nói, đôi khi giọng nói của một người cũng chính là ma thuật, tôi đã học lỏm được đôi chút.” Anh hỏi cô: “Tô Vũ, vừa rồi cô có cảm nhận được ma thuật của giọng nói không?”

Tô Vũ trợn to mắt nhìn anh.

“Ngoan, rửa tay đi, xong thì thuận tiện thay quần áo, ngủ sẽ thoải mái hơn.” Hơi thở khẽ khàng của anh phả vào mặt cô.

Tô Vũ gật đầu, rời giường, mở cửa phòng vệ sinh rồi tựa lưng trên tường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xưa kia, nước mắt của cô có thể rơi bất cứ lúc nào. Cô từng gào khóc trước mặt Tô Dĩnh rất nhiều lần, cô cho rằng nước mắt khi ấy là sự đau khổ, nhưng thật ra đó là nước mắt của hạnh phúc. Bởi vì trên thế giới này, vẫn còn một người chịu nhượng bộ vì nước mắt của cô. Còn bây giờ cô chỉ rơi nước mắt trong lặng lẽ, không dám gào khóc lớn tiếng vì sợ người khác biết, bởi vì đã không còn ai đó nâng niu trân trọng nước mắt của cô nữa rồi.

Ánh bình minh vốn đang le lói dần biến thành một màu trắng nhạt rồi đậm dần. Bỗng lúc này cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị mở ra, Tạ Khương Qua đẩy cửa bước vào.

Tô Vũ bất ngờ không kịp phòng bị, định trốn đi, song vừa cất bước lại nhớ đến mệnh lệnh Tạ Khương Qua muốn cô rửa tay nên đành quay lại.

Chết thật, quên rửa tay rồi. Thế là cô vội tránh ánh mắt anh, lảo đảo đến bồn nước.

Bỗng nhiên Tạ Khương Qua nắm lấy bàn tay đang vặn vòi nước của cô, sau đó nâng mặt cô lên, nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.

Cô khóc rồi. À, không phải, là cát bay vào mắt thôi, là do hành tây, là hành tây…

Làm sao đây, ngay cả điều kiện để viện một cái cớ ngu xuẩn như thế cô cũng không có, ở nơi này làm gì có cát hay hành tây.

Cô ngơ ngác nhìn anh, tưởng chừng những giọt nước mắt kia sẽ lặng lẽ rơi đầy mặt mình, nhưng không, thật may vì chúng vẫn chưa rơi xuống.

Tạ Khương Qua rũ mắt. Một giây sau, anh ôm cô vào lòng, cái ôm rất chặt như đang dỗ con nít: “Em không thích rửa tay sao? Vậy thì đừng rửa nữa. Em không thích thay quần áo thì đừng thay.” Tiếp theo anh bế cô đặt lên bệ rửa, dịu dàng trao cô từng cái hôn.

Hơn nữa, anh còn đích thân xin lỗi cô, rằng anh chỉ vì nhất thời bồng bột nên mới làm vậy. Sau đó anh lại hôn cô, môi anh cực mềm mại, đầu lưỡi cạy mở miệng cô, quấn lấy lưỡi cô như con rắn nhỏ. Đôi môi anh dịu dàng hệt như giọng nói ban nãy, và rồi dùng răng kéo bộ đồ ngủ mỏng tang cô đang mặc trên người ra.

Bộ đồ ngủ rơi xuống, nơi tròn đầy kia không hề được che chắn hiện rõ, anh đưa lưỡi khẽ liếm lên nụ hồng ấy, sau đó ngậm mút.

Tô Vũ nhẹ nhàng phối hợp, đưa bàn tay luồn vào tóc anh. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà vệ sinh, cười ngờ nghệch. Ban nãy, Tiểu Tạ đã dùng ma thuật từ giọng nói, còn bây giờ là gì? Kỹ thuật à?