Hai người cùng trôi qua ba ngày phát tình vô cùng dâm đãng. Dựa vào việc tiêm thuốc ức chế hàng ngày và sự đồng hành của Dương Chí, Lý Phục miễn cưỡng vượt qua kỳ phát tình này. Tuy nhiên, vào một buổi sáng thức dậy, khi Dương Chí nhìn thấy Lý Phục mở mắt, giãy giụa bước xuống giường. Vì quá bối rối nên hắn ngã xuống sàn, vừa xoa eo vừa than: “Ngài Lý à… Không chơi nổi nữa đâu, tôi… Tôi vẫn còn trẻ, tôi muốn sống lâu hơn chút…”
Lý Phục muốn rời giường kéo Dương Chí nhưng lúc chân hơi chạm đất, eo của cậu chợt mềm nhũn, ngã theo. Hai người cứ như vậy, một người ngã bên giường, một người không bò dậy nổi.
Sau một hồi im lặng kỳ lạ và khó xử, “À… Kỳ phát tình của tôi đã kết thúc.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía bên kia giường.
“Hu hu, ngài Lý ơi là ngài Lý, trước đây em không nói với tôi công việc này sẽ mệt tới vậy. Tôi không thể rời khỏi giường lúc em còn tỉnh tận ba ngày. Dương v** đau lắm đó! Có khi nào tôi liệt dương không? Em phải bù đắp cho tôi, hu hu… ” Dương Chí tủi thân xoa cái mông đau điếng.
“Tôi thêm tiền nhé?”
“Thỏa thuận xong.” Dương Chí lè lưỡi vịn mép giường leo lên, xem như âm mưu đã thành công. Hắn không dám hỏi thêm về vết sẹo, tốt nhất hãy để nó yên nếu đó không phải chuyện của hắn.
Sau đó, mọi thứ dần trở lại bình thường, có Dương Chí làm bạn, cuộc sống của Lý Phục không quá nhàm chán. Mỗi khi đi làm về, Dương Chí đều dịu dàng nói: “Chào mừng về nhà, hôm nay ngài Lý vất vả rồi.” Cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Vì từ nhỏ đã được học hành tử tế nên Lý Phục đối xử với mọi người rất thân thiện, trên mặt luôn nở nụ cười nhưng làm việc rất nghiêm túc. Sau thời gian dài, cấp dưới dần dần công nhận năng lực của cậu. Ngoài ra, cậu vừa đẹp mắt lại tốt tính nên rất được nhóm omega săn đón, không thiếu alpha hay beta tỏ tình nhưng cậu đều từ chối.
Trên đường về nhà, cậu nhận được cuộc gọi từ cha, ông muốn gặp mặt. Cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lý Phục đẩy cửa bước vào, alpha mạnh mẽ năm xưa giờ chỉ có thể nằm trên giường bệnh, đúng là hoang đường. wpthistooshallpass115
“Cha.” Lý Phục bước tới gọi nhỏ.
Lý Đình vui vẻ khi thấy con trai lớn đã lâu không trở về, tinh thần cũng tốt hơn bình thường rất nhiều. Lý Phục đỡ ông ngồi dậy: “Khụ khụ, Tiểu Phục bằng lòng về thăm cha lần cuối rồi sao?”
“Đừng nói lời như vậy, cha còn nhiều thời gian lắm.”
“Haizz, cha biết sức khỏe của mình, chỉ tội con phải vất vả.” Lý Đình nắm tay Lý Phục đặt ở trên giường, vỗ nhẹ vài cái, “Người cha không bỏ xuống được chính là con. Cha nợ con quá nhiều. Khụ khụ… Mở ngăn kéo bên cạnh lấy đồ ra.”
Lý Phục ngoan ngoãn làm theo, trong ngăn kéo là di chúc, “Cha giao công ty cho con, ba căn nhà và một tấm thẻ cho em trai con. Cha biết nó không tiến bộ, cho nhiều cũng vô dụng. Còn lại đều là của con.” Nhìn những thứ này, Lý Phục không nói nên lời, cậu đã đấu với Lý Đình nhiều năm nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng việc này. Khi còn bé cậu chưa từng nhận được tình thương của cha, trước khi đi lại giả mù sa mưa như vậy đây.
“Được.” Nói xong câu cuối cùng, Lý Phục rời đi.
“Anh!” Vừa ra khỏi phòng đã gặp Lý Thừa Vũ, em trai cậu. Nhưng lúc này tâm trạng đang phức tạp, cậu không muốn để ý đến y, xoay người đi về phía cửa.
“Anh đừng đi!” Lý Thừa Vũ đuổi theo đẩy Lý Phục vào tường.
Dù luôn tỏ ra tốt bụng nhưng thỏ sẽ tức giận khi nóng nảy: “Thả tôi ra!”
“Ồ? Anh ghét em tới vậy hả? Mới ngủ với anh vài lần, có cần phải vậy không?” Lý Thừa Vũ nhếch mép, dùng lợi thế chiều cao nhốt Lý Phục.
Lý Phục đá vào thân dưới của y, thành công thoát ra.
Lý Thừa Vũ che đũng quần hét thảm: “Tự lo cho mình đi, để anh ở trong cái nhà này là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.” Nói xong bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Thật là một ngày tồi tệ.
Khi ngồi vào xe, cậu mới nhận ra mình đã để điện thoại trong xe, còn tắt tiếng. Hơn chục cuộc gọi nhỡ trong máy đều là của Dương Chí.