Tình Nhân Là Em Trai Tôi

Chương 15



Hứa Quý Hy đang lại gần, Phương Lâm theo xu hướng tìm chỗ trốn nhưng rồi bước chân cậu dừng lại khi nhìn thấy anh đang đi khập khiễng đến chỗ mình, là do chân anh đang bị thương.

"Hứa Quý Hy..." Cậu lo lắng gọi anh.

Hứa Quý Hy đã đứng trước cửa tòa nhà. Lạnh lùng nhìn sang Phương Lâm đang đứng bên cạnh mình.

"Chuyện gì?"

"Anh bị thương?"

"Ừ!"

Phương Lâm lo lắng cậu nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên mặt anh.

"Anh đắc tội với cha anh?"

Hứa Quý Hy vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng anh nhếch môi cười.

"Không phải là do tôi đắc tội với cậu."

"Em..."

"Tôi thấy dính vào cậu thật mệt mỏi cũng thật xui xẻo. Nên tốt nhất cậu tránh xa tôi ra." Anh nói rồi lấy thẻ thành viên của mình quẹt qua chỗ xác nhận trên cửa lập tức cánh cửa mở ra.

Hứa Quý Hy đang định bước vào trong thì đằng sau nghe thấy giọng nói của Phương Lâm.

"Hứa Quý Hy..."

"Đây là lần cuối em quan tâm đến anh... "

"..."

"Em hứa đó..."

Hứa Quý Hy không hiểu sao đôi chân của mình lại nặng trĩu ngay cả bước cũng không bước được. Anh cười nhẹ, nụ cười chua xót.

Có lẽ là do chân anh bị thương thôi...

Không phải anh đang đau vì người con trai ở phía sau anh.

"Cảm ơn cậu." Hứa Quý Hy nói vẫn với ngữ điệu lạnh lùng đó.

Anh bước vào cánh cửa, cậu nhìn theo bóng lưng anh. Nhìn cho đến khi cánh cửa đóng lại.

Khoảng không tịch mịch yên lặng đến đáng sợ. Lòng cậu buồn bã, nhưng cậu không khóc. Khi cậu nói sẽ không quan tâm anh nữa chưa chắc đó là thật, nhưng cậu đã buông bỏ mối tình này từ ngày mà Hứa Quý Hy bỏ cậu lại nghĩa trang lạnh lẽo kia, cậu đã xác định mối tình này cũng đã nguội lạnh.

Khóc vì anh nhiều như thế đã đủ rồi!

"Phương Lâm." Giọng nói trầm thấp của ai đó vang lên trong đêm tối, nó quen thuộc đến mức ngay cả không quay đầu lại Phương Lâm cũng biết là ai đang gọi cậu

Vương Minh đến gần nhìn bóng lưng đơn bạc của cậu đang quay về phía mình. Hắn đoán là chàng trai trước mặt đang khóc. Nhưng hắn đoán sai rồi, đôi mắt cậu không có đỏ hoe chỉ có một tầng u buồn phủ lấy nó.

Hắn lại gần cậu.

"Tại sao lại đứng ở ngoài này?"

"Đợi anh."

"Bao lâu rồi?"

"Từ lúc Hứa Quý Hy vào trong cho đến khi nhìn thấy anh..." Cậu trả lời hắn, giọng nói của cậu rất nhỏ.

Vương Minh cười nhạt, lúc nãy hắn và Hứa Quý Hy đang bàn kế hoạch cho buổi cắm trại mùa đông của học sinh năm ba. Hứa Quý Hy trở về ký túc xá cũng đã hơn hai tiếng rồi. Thì ra cậu đã đứng đây gần hai tiếng.

"Vào trong thôi." Vương Minh nhẹ nhàng vòng tay qua vai cậu dùng thẻ của mình mở cửa rồi kéo cậu vào trong.

Cửa thang máy mở ra, Vương Minh còn chưa kịp nói gì thì cậu đã chạy thẳng vào phòng ngủ của hắn cũng là căn phòng mà mấy hôm trước cậu ngủ lại. Như người mất hồn quăng cái cặp qua bên bên rồi nằm sắp lên chiếc giường êm ái.

"Anh ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."

Vương Minh đang tính nói "Phòng này của tôi, phòng của em ở bên cạnh kìa." Nhưng Phương Lâm đã đuổi hắn ra ngoài trước. Thôi cũng không sao, hắn không chấp nhất với người vừa thất tình.

"Tắm rửa, ăn tối rồi ngủ." Vương Minh nhẹ nhàng nói.

"Không!" Phương Lâm cọc cằn.

Vương Minh nghe vậy liền đi ra khỏi căn phòng. Phương Lâm nằm lăn lộn ở đó một hồi rồi dán mắt về phía cửa.

Không an ủi mình thật sao?

Đi thì đi đi!

Đang phồng má suy nghĩ thì cánh cửa phòng ngủ lại mở ra. Vương Minh đi vào trên tay hắn còn là một khay đồ ăn thơm ngon.

"Xem ra hết buồn rồi nhỉ?"

Vương Minh đặt khay đồ ăn xuống bàn ở trong phòng ngủ, hắn không thích có mùi thức ăn trong phòng mình nhưng xem ra vì "em trai bé nhỏ" của hắn, hắn đành phá vỡ luật lệ một lần.

Thực đơn hôm nay là các món ăn Nhật Bản. Trên khay là một tô mì ramen lừng danh của Nhật Bản. Nhìn cách trang trí thôi Phương Lâm đã thấy bụng mình cồn cào, trên mặt tô mì được xếp một quả trứng được cắt đôi, lòng trắng chín và cứng nhưng lòng đỏ bên trong thì chỉ đạt đến mức lòng đào, màu sắc ánh cam đẹp mắt và mọng nước, nhìn vào có cảm giác thoải mái vô cùng. Bên cạnh nó là những miếng thịt bò với nhiều vân mỡ, được xếp vô cùng đẹp mắt. Làm sao Phương Lâm không nhận ra đây là loại thịt bò Kobe thượng hạng nhất thế giới được chứ. Phương Lâm đi đến ngồi xuống bàn, nước dùng đậm đà sóng sánh màu vàng nhạt phát ra hương thơm ngào ngạt như đang gọi mời cậu. Phương Lâm nâng đũa gắp từng sợi mì màu vàng óng ánh cho vào miệng, sợi mì dai dai mang đậm gia vị của nước dùng làm cậu không thể nào ngừng lại được. Lại phải nói thêm những miếng bò Kobe cực phẩm kia chỉ cần ăn vào thôi là như tan ra trong miệng, sự mềm mại và béo ngậy của nó tuyệt vời đến mức không thể dùng từ nào để diễn tả.

Vương Minh nhìn cậu đang tính nói gì đó rồi lại thôi.

Đang thất tình mà ăn cũng ngon lành lắm.

Phương Lâm ăn xong hắn liền đưa khăn giấy cho cậu lau miệng, cậu nhận lấy khăn giấy từ tay hắn cũng không khách sáo hỏi: "Nước đâu?"

Hắn không quan tâm đến câu hỏi trống không chủ ngữ, vị ngữ kia vừa nghe xong liền ra ngoài rót một ly nước ấm cho cậu, Phương Lâm uống một ngụm nước rồi lại trèo lên giường.

"Này, em là heo sao?" Hắn bất bình hỏi

"Phải!" Phương Lâm lười biếng trả lời.

"Đi tắm đi." Vương Minh đi tới đẩy đẩy con heo cuộn tròn một cục trên giường.

"Đồ của tôi đâu?"

"Để ở phòng bên cạnh."

"Anh đi lấy đi!" Cậu thờ ơ nói rồi tiếp tục cuộn tròn mình lại

Vương Minh xoa xoa mi tâm một cái rồi cũng phải đi lấy đồ cho cậu, hắn trở lại đưa đồ ngủ cho cậu đi tắm sau đó tự mình dọn dẹp khay đồ ăn giờ đã trống không trong phòng.

Phương Lâm tắm xong đầu tóc vẫn còn từng giọt nước nhỏ xuống bước ra, mặt mày vẫn buồn bã ủ rũ.

"Lại đây." Vương Minh đang ngồi trên giường nhìn cậu nói.

Phương Lâm ngoãn ngoãn lại gần chỗ hắn.

"Ngồi xuống." Hắn buông ra câu lệnh đơn giản dễ hiểu.

Phương Lâm không hiểu sao cậu lại nghe lời hắn ngồi xuống giường để yên cho hắn lau khô mái tóc cậu. Động tác của hắn nhẹ nhàng cũng rất thoải mái. Lau hết nước đi hắn mới dùng máy sấy vặn mức thấp nhất để cho cậu không bị nóng rồi mới từ từ sấy khô.

"Tôi đi ngủ được chưa?"

"Cởi áo em ra!" Vương Minh tay vừa bận rộn thu dọn máy sấy vừa bình tĩnh nói.

"Cái gì...?" Cậu nghi hoặc hỏi.

Chưa đợi Phương Lâm kịp phản ứng hắn đã nhào đến luồn tay vén áo cậu lên da thịt trắng ngần lộ ra trước mắt hắn kèm theo đó là những mảng bầm tím vô cùng gai mắt. Lúc trước ngủ chung với cậu Vương Minh đã để ý đến một vùng xanh tím lấp ló sau áo thun rộng lớn của hắn, hắn cứ nghĩ là do tên béo kia làm nhưng mà những vết bầm đang có dấu hiệu tan ra có lẽ nó xuất hiện từ tuần mấy tuần trước rồi.

Phương Lâm mới ban đầu bị hắn vén áo lên thì có hơi hoảng sợ nhưng một lúc sau cậu nhìn thấy ánh mắt của hắn đặt trên người cậu, cậu đã biết hắn muốn làm gì. Vương Minh lấy ra một típ thuốc đã chuẩn bị sẵn bôi lên mảng da thịt bị bầm tím kia, thuốc bôi lành lạnh rất dễ chịu, Vương Minh cẩn thận tỉ mỉ chạm vào vết thương của cậu bôi thuốc vô cùng thành thục, chính hắn cũng không biết vì sao hắn lại làm tốt chuyện này như vậy, đường đường là người thừa kế của Vương thị hắn chưa từng chăm sóc ai bao giờ, chỉ có người khác cung phụng hắn, lấy lòng hắn nhưng tại sao hắn lại có thể kiên nhẫn mà đối với cậu như thế?

Khi ngón tay thon dài của Vương Minh chạm lên người cậu, Phương Lâm có chút giật mình. Tư thế bây giờ của cậu và hắn rất mờ ám, cậu nửa ngồi trên giường, hai tay chống trụ xuống giường. Từ vị trí này có thể nhìn thấy gương mặt Vương Minh đang chăm chú bôi thuốc cho cậu. Nhìn thấy hàng lông mi dài của hắn đang rũ xuống, sóng mũi thẳng của hắn, mày hắn hơi cau lại nhìn khi nhìn vết bầm trên người cậu. Tim cậu đột nhiên đập mạnh đến nỗi không thể kiểm soát nổi. Cậu đưa một tay đang chống xuống giường đưa lên ngực trái như muốn trấn an tim mình dừng lại đi, mày đừng có đập một cách thô bao như vậy nữa được không?

Vương Minh cũng nhận ra được sự khác thường của cậu mọi ôn nhu nãy giờ tan biến hết.  Hắn nhếch môi cười tà mị.

"Em sao thế?"

"Tôi..."

Bàn tay của Vương Minh đột nhiên tiến lên trên chạm vào đúng điểm màu hồng tinh tế trước ngực trái cậu, nơi này giờ vẫn luôn đập liên tục.

"Anh làm gì thế?" Phương Lâm thở gấp, trên ngón tay Vương Minh vẫn còn gel thuốc lành lạnh, nó chạm vào chỗ đó cảm giác thật sự rất lạ.

"Mặt em đỏ hết lên rồi." Hắn ác ý cúi người xuống tai trái cậu, giọng nói đầy từ tính.

Ngón tay của Vương Minh vẫn đang mân mê chỗ đó làm cậu bắt đầu hoảng loạn.

"Vương Minh..." Giọng nói cậu mê muội.

"Thơm quá." Vương Minh ở phía cần cổ cậu hắn ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng ngọt lịm như hoa bách hợp buổi sớm.

Trên thế giới chỉ có 0,001% người có thể tiết ra loại hormone mang hương thơm đặc biệt và có lẽ Phương Lâm là một trong số đó. Mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại như một loại mê dược, có thể hạ gục được bất cứ kẻ nào.

Vương Minh cắn nhẹ vào cần cổ cậu. Bàn tay phía dưới cũng không an phận mà càng ngày càng ác ý trêu đùa.

"Ưm..." Tiếng rên trong trẻo rất khẽ rất nhỏ nhưng nó vẫn có thể lọt vào tai hắn.

Cùng một lúc bị kích thích hai nơi mẫn cảm nhất toàn thân Phương Lâm như có lửa, vô cùng nóng. Cậu thấy rất khó chịu, cơ thể như có cả trăm con kiến đang bò qua. Vương Minh lại tiếp tục đặt một dấu hôn ngay trên vết cắn hồi nãy, hôn ngân màu đỏ hồng hiện lên trên làn da tuyết trắng, vẻ đẹp lạnh lẽo như hoa hồng gai nở rộ nơi Bắc Cực. Thực sự hắn rất muốn trồng thêm vài bông hoa trên đó.

Vương Minh rời khỏi người cậu, mắt hắn nhìn xuống người con trai mặt mày đã hiện lên một tầng ửng hồng, quần áo xộc xệch, áo trên còn bị kéo lên lộ ra cái eo thon cùng hai điểm đỏ hồng mê người. Bộ dạng làm người khác muốn bắt nạt, dày vò suốt đêm.

Hắn chạm tay lên gò má cậu, rất nóng. Hồi nãy khi cúi gần cậu hắn còn nghe thấy tiếng tim cậu đập "thình thịch".

"Tại sao không phản kháng? Em thích bị tôi bắt nạt vậy sao?" Hắn nói mang theo ý cười châm chọc.

Phương Lâm quay mặt sang một bên cố tình né tránh ánh mắt của hắn. Cậu cũng không hiểu vì sao cậu không phản kháng, tất cả những gì cậu làm vừa nãy chỉ là nằm yên bất động, mặt mày đỏ bừng, thở gấp rồi trái tim đập liên hồi. Những điều này thật quá vô lý, chính cậu cũng không hiểu vì sao bản thân lại như thế.

Vương Minh nhìn sắc mặt cậu không ổn lắm, hồi nãy đụng vào cậu hắn còn cảm thấy cơ thể cậu hơi run nhẹ, hắn nghĩ là mình đã quá đáng. Dù gì thì mấy hôm trước cậu vừa bị một tên béo quấy rối tình dục hôm nay lại bị chính anh trai mình trêu đùa kiểu đó, cậu không nói gì như vậy là vẫn còn ám ảnh đêm hôm đó sao?

"Xin lỗi em, tôi ra ngoài đây." Hắn thu lại ý cười nãy giờ dịu giọng nói.

Hắn kéo áo xuống cho cậu rồi cũng không quên đắp chăn cânr thận, người trên giường vẫn không thèm nhìn hắn.

"Ngủ ngon."

Vương Minh ôn nhu nhìn cậu rồi rời khỏi phòng, hôm đó hắn đã tự trách cả đêm. Mà người trong phòng cũng toàn thân khó chịu không thể nào chợp mắt nổi. Sau khi hắn rời đi cậu nhìn cánh cửa đang dần được khép lại, trong lòng nổi lên vô vàn suy nghĩ. Tối hôm nay cậu vừa mới chính thức buông bỏ mối tình đầu của mình, cậu cứ nghĩ nếu mất ngủ thì chỉ sẽ mất ngủ vì nó. Nhưng không! Mọi hình ảnh xuất hiện trong đầu cậu đều là Vương Minh! Lúc hắn cười ôn nhu với cậu, lúc hắn dùng ánh mắt ấm áp nhìn cậu, khoảnh khắc hắn xuất hiện bất ngờ cứu cậu khỏi rắc rối, rồi kể cả điệu bộ kiêu ngạo của hắn tất thảy đều bủa vây tâm trí cậu.

Cậu khó chịu liên tục xoay mình, cố gắng xua tan mọi thứ về hắn ra khỏi đầu. Có lẽ điều sai lầm nhất đêm nay của cậu là ngủ trong căn phòng này, nằm trên giường của hắn, dùng gối của hắn, đắp chăn của hắn. Mọi thứ đều mang mùi hương nam tính quen thuộc của Vương Minh....

Cứ như vậy làm sao cậu có thể ngủ?
______

Buổi sáng ra Phương Lâm mang gương mặt mệt mỏi tỉnh dậy, cậu vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cậu soi mình trong gương. Ngón tay nhỏ thon chạm khẽ vào vết đỏ trên cổ mình. Cái này là Vương Minh làm...

Mặt cậu đỏ lên, ngay cả tim cũng đập nhanh.

Cậu hít thở sâu, đưa tay lên ngực trái.

"Mày điên à? Bình tĩnh đi! Không phải như vậy đừng đập nữa! Đừng, đừng, đừng!"

Phương Lâm thay bộ đồng phục hôm qua đã được Vương Minh mang vào cho cậu, thật may là đồng phục đủ để che đậy hôn ngân màu đỏ kia. Chỉnh sửa đầu tóc lại gọn gàng, đến đoạn mở cửa phòng bước ra ngoài thì cậu lại chần chừ.

Không biết Vương Minh đã dậy chưa nhỉ?

Nếu mở cửa ra mà gặp anh ta thì mình phải nói gì?

Nếu gặp anh ta rồi thì tim mình có đập mạnh như hôm qua không?

Hàng ngàn câu hỏi chảy trong đầu cậu, cậu đứng đó đấu tranh với cái cửa hơn 10 phút.

Phương Lâm còn đang chần chừ cầm tay nắm cửa thì nó đã chuyển động tạo ra âm thanh "cạch" một cái. Cậu theo quán tính lùi lại phía sau.

Vương Minh mở cửa ra tự nhiên ngay lúc này đây trong mắt Phương Lâm hắn như một gã khổng lồ đẹp trai đang chắn ở cửa còn cậu chỉ là một con thú nhỏ bé. Dáng người Vương Minh rất cao, vai hắn hắn rất rộng, bộ đồng phục của Vương Khai trên người hắn lại có thể toát ra khí chất vừa cao quý vừa quyền uy đến vậy. Hắn vừa nhìn thấy cậu trên môi hiện lên ý cười.

"Ăn sáng thôi! Em còn đứng đó làm gì?"

"Anh... À... Tôi còn có việc anh xuống trước đi..." Phương Lâm không nhìn hắn mà cứ chăm chú xuống đất ấp úng nói.

Vương Minh nâng tay trái lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn Phương Lâm đang đứng lúng túng trước mặt mình.

"Có việc gì thì làm đi, tôi chờ em."

Phương Lâm đúng hình tại chỗ. Còn Vương Minh vẫn cứ nhìn thẳng về phía cậu, làm cậu đứng không được mà động cũng không xong.

Tôi đâu có cần anh đợi tôi, tôi là đang muốn tránh mặt anh. Sao anh nghe không hiểu hả?

"Sao còn chưa đi làm đi?" Vương Minh hỏi.

Cậu chắc chắn hắn là đang muốn trêu chọc cậu.

"Tôi... Hình như tôi nhớ nhầm rồi...
Không có chuyện gì hết..."

"Vậy đi ăn sáng thôi." Vương Minh nói rồi xoay người đi ra trước, hắn cố gắng đi thật chậm để đợi Phương Lâm ở phía sau. Khi hai người ra khỏi sảnh thì phát hiện đang có người dùng thang máy lên tầng này. Vương Minh nhíu mày, tầng ký túc xá dành riêng cho hội trưởng phải có thẻ của hắn hoặc Phương Lâm mới có thể lên được. Không phải hắn, Phương Lâm đang ở đây vậy thì là kẻ nào?

Cửa thang máy mở ra, nam nhân tóc vàng với đôi mắt xanh kênh kiệu bước đến. Hắn nhìn thấy Phương Lâm và Vương Minh lập tức lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn vẫy tay với hai người họ, trên tay còn cầm theo thẻ thành viên của Phương Lâm.

"Nolan..." Phương Lâm phản ứng nhanh chạy ra chỗ thang máy.

"Anh làm gì ở đây? Trả thẻ lại cho tôi." Cậu nói rồi với tay lấy tấm thẻ từ tay