Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 3: Sắc tức là không



Ninh Tri Nhiên trước kia không nghĩ tới sẽ như vậy, khẩn trương cởi áo sơmi của mình ra.

Vừa rồi Hướng Vãn mặc nội y mỏng manh, thấy Ninh Tri Nhiên cởi áo, liền đưa chân giẫm anh ta, cô dùng đế giày cao gót một cước giẫm xuống, không biết có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không.

Ninh Tri Nhiên đau đớn dậm chân, "Cô làm gì vậy?"

"Ai cho anh cởi áo, tôi mới là ngừơi cần hỏi anh đang làm gì!"

Ninh Tri Nhiên căm tức nhìn cô, "Không phải cô muốn quần áo của tôi sao, tôi cởi ra cho cô, cô lại giẫm tôi?"

A? Thì ra là như vậy? Chỉ là như thế này? Hướng Vãn xấu hổ nở nụ cười, muốn xem thương thế của anh ta, tiến lên một bước, lại thối lui trở về, cô đi nhìn cái gì, cô một cước đá vào mệnh căn tử .

Hướng Vãn đảo tròn mắt, đè xuống thang máy, sau khi cửa thang máy mở, cô túm lấy áo sơmi của anh ta, bỏ chạy.

"Uy! Cô gái kia! Cô nhớ kỹ cho tôi!" Ninh Tri Nhiên rống lớn với cửa thang máy.

Tính anh xui xẻo, kỳ thật anh cũng không muốn so đo với Hướng Vãn, thành phố to lớn như vậy, khả năng bọn họ gặp lại giống như sao chổi va vào Trái Đất vậy.

Anh nhịn đau, hít sâu vài lần, xoa nhẹ vài cái, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Kẻ trong ngôi nhà lớn này, không phú tức quý, đây là ngôi nhà điển hình của phú hào.

Bình thường người mua phòng ở trong này, đều không muốn đi quán rượu, nơi công cộng các loại, cho nên mang phụ nữ tới nơi này, không thể tốt hơn.

Mà nơi này mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp, giảm bớt cho họ rất nhiều phiền toái, cho nên nơi này nhà cửa cực kỳ quý.

Đừng hiểu lầm, Ninh Tri Nhiên không phải tùy tiện mang phụ nữ tới đây qua đêm, hôm nay anh ta tới, chẳng qua là gặp một người bạn mà thôi.

Anh ấn chuông cửa 4017, cửa mở ra, người đàn ông bên trong kia có khuôn mặt tinh xảo yêu mị, trên người anh có một loại khí chất ngang tàn thâm trầm, tà tà mà cũng rất đẹp.

Người đàn ông như mới vừa tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm, nhìn thấy Ninh Tri Nhiên cũng không mặc gì, kinh ngạc nói: "Ninh Tri Nhiên, cậu cũng vừa tắm rửa? Trong lòng vội vàng đến kịp không mặc áo?"

Ninh Tri Nhiên liếc anh một cái, đẩy anh ra đi vào, đi đến trước cửa phòng ngủ, chần chờ một chút, "Lý Diên Tuyết, Trong phòng không có phụ nữ đó chứ?"

Lý Diên Tuyết tức giận nói: "Cút đi!"

"Không có phụ nữ thì tốt." Ninh Tri Nhiên đẩy cửa đi vào, tìm nhất quần áo của Lý Diên Tuyết để thay.

Lý Diên Tuyết ôm bả vai, có chút buồn cười nhìn anh ta, "Cậu nói, tới cùng sao cậu lại thế này? Trần truồng tới? Ca ca, cậu đã đạt tới trình độ đó rồi hay sao, tớ vừa tìm cậu có việc, cậu đã vội đến không kịp mặc quần áo, nhưng sao lại tới trễ vậy?"

Ninh Tri Nhiên một bên nút thắt vừa nói: "Cậu có thể nói ít vài câu giúp tớ được không? Có nửa năm không gặp mặt, cậu vừa tới liền gọi điện thoại cho tớ, tớ còn chưa nói cậu! Cậu lại vẫn chê tớ đã tới chậm!"

Lý Diên Tuyết cười nói: "Cậu nói một chút, quần áo của cậu? Chẳng lẽ nơi này lưu hành trần truồng?"

"Đi đi đi! Cậu đã học của ai? Trước kia cậu cũng không phải như vậy! Có phải vợ cậu dạy cậu hay không, Thích Vi Nhiên? Đúng rồi, vợ cậu? Như thế nào không tới?"

"Cô ấy lạc đường rồi."

"Lạc đường rồi hả ? Vậy sao cậu không đi tìm?"

Lý Diên Tuyết liếc anh ta một cái nói: "Tớ biết cô ấy ở nơi nào, tớ sẽ không đi tìm cô ấy."

Ninh Tri Nhiên cười cười, "Lại cãi nhau rồi hả?"

"Cái gì mà lại cãi nhau rồi hả? Ai chấp nhặt với cô ấy! Cậu khẩn trương đi tìm cô ấy, hơn nửa đêm cô ấy một người ở bên ngoài không an toàn."

"Sao cậu không đi?"

"Cậu chưa kết hôn! Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Ninh Tri Nhiên không biết làm sao, đành phải gật đầu đáp lại, "Hiện tại tớ sẽ đi thành phố!"

Anh vừa muốn đi, Lý Diên Tuyết lại giữ anh ta lại, "Chờ một lúc, cậu nói cho tớ biết trước là cậu đã xảy ra chuyện gì."

"Bị một người đoạt."

Lý Diên Tuyết gật gật đầu: "Phụ nữ, rất được? Không thì Ninh thiếu gia sao có thể đưa tay chịu trói?"

Ninh Tri Nhiên lại nghĩ tới, cô giẫm anh một cước kia, căm giận nói: "Cực kỳ hung tàn!"

Lý Diên Tuyết nở nụ cười, "Cậu có thể đi, đi tìm vợ của tớ đi!"