Cái gì gọi là lạ mắt lạ tai? Cái gì gọi là cắt câu lấy nghĩa? Chính là nói tới loại người như Mộ Dung Kiêu, anh ta có thể cắt câu lấy nghĩa từ, để cho người ta cảm thấy lạ mắt lạ tai. Hướng Vãn và Ninh Tri Nhiên ngơ ngác nhìn nhau, Mộ Dung Kiêu thì đang cười khúc khích, anh ta thì cười ngây ngô ở ngay bên cạnh, cười một lúc lâu mới phản ứng lại, kinh ngạc mà nhìn hai người bọn họ: "Hai người quen nhau sao?"
Ninh Tri Nhiên gật gật đầu nói: "Dĩ nhiên."
"Dĩ nhiên không biết!" Hướng Vãn trợn mắt nhìn Ninh Tri Nhiên, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ uy hiếp. Ninh Tri Nhiên nhẹ giọng ho một tiếng, "Ý của tôi cũng vậy, dĩ nhiên là không biết."
Mộ Dung Kiêu hoài nghi nhìn hai người bọn họ, ánh mắt rất chi là mập mờ. Ạnh ta lại không phải người ngu, chắc chắn hai người kia có quen biết, hơn nữa còn có mờ ám đó! Cái gì gọi là càng tô càng đen? Chính là nó! Khó trách trong nhà vừa mới có người chuyển đi đã lại có người vào ở, hơn nữa còn cực kỳ hào phóng, hoàn toàn không cò kè mặc cả mà lập tức thanh toán tiền mướn phòng cho hai năm, mấu chốt nhất là: mấy việc như giặt quần áo nấu cơm, người ta nói sẽ lo toàn bộ, chỉ để ở lại! Ông trời ơi! Hai người kia nhất định là có gì gì đó. Ngay bây giờ anh ta sẽ cầu nguyện Tôn Tình đừng chuyển đi, như vậy là anh ta có thể chào tạm biệt thức ăn nhanh rồi! Mộ Dung Kiêu nghĩ tới đây, không thể nhịn được mà nở nụ cười, lúc đối diện với ánh mắt của Ninh Tri Nhiên, anh ta cười càng thêm giảo hoạt gian trá.
"Anh cười cái gì?" Hướng Vãn phát hiện Mộ Dung Kiêu cứ cười suốt, không khỏi buồn bực. Mộ Dung Kiêu ho khan một tiếng, "Giới thiệu cho hai người một chút, vị này là khách trọ mới tới, Ninh Tri Nhiên tiên sinh. Còn đây là Tôn Tình tiểu thư, từ nay về sau chúng ta sẽ ở chung rồi, phải hòa thuận đấy nhé!"
"Ở chung?!" Hướng Vãn trợn to mắt nhìn Mộ Dung Kiêu, Mộ Dung Kiêu cũng chú ý tới từ ngữ của mình, vội vàng đổi lời nói: "Là ở dưới cùng một mái nhà."
Cơm tối là Ninh Tri Nhiên nấu, như vậy việc dọn dẹp bàn ăn và rửa chén dĩ nhiên là do Hướng Vãn và Mộ Dung Kiêu chia đều! Mà đương nhiên Mộ Dung Kiêu sẽ không làm công việc tổn thương bàn tay như rửa bát rồi. Lúc Hướng Vãn chất vấn anh ta, Mộ Dung Kiêu giơ tay mình đến trước mặt Hướng Vãn, uất ức chớp mắt nói: "Cô xem tay ngọc thon thả của tôi này, cô cam lòng để cho tôi làm việc nặng nhọc sao?"
Hướng Vãn trợn trắng mắt nhìn anh ta, sau đó ngẩn người nhìn đống bát đũa. Hiển nhiên là Mộ Dung Kiêu nhảy nhót lên lầu, trước khi đi, anh ta trợn hai mắt với Ninh Tri Nhiên, Ninh Tri Nhiên đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên. Dĩ nhiên tất cả chuyện này Hướng Vãn đều không biết, cô còn đang hăng hái chiến đấu với đống bát đĩa, thật ra thì cô cũng chưa từng làm việc nhà, phòng bếp bị cô làm cho rối loạn. Ninh Tri Nhiên đi tới phía sau cô, nhẹ giọng hỏi: "Cần giúp không?"
Anh chợt lên tiếng dọa cho Hướng Vãn giật mình, cái đĩa trong tay rơi lạch cạch xuống đất, vỡ tan tành.
"Uầy!" Hướng Vãn ảo não nhìn mảnh vụn đầy đất, ngồi xổm người xuống muốn thu dọn mảnh vỡ, nào đoán được dưới chân mất thăng bằng, vừa vặn đạp phải đống mảnh vụn, cô hét lên “A” một tiếng chói tai.
"Cẩn thận!" Ninh Tri Nhiên vội vàng lao tới bế cô lên, đi ra ngoài phòng khách, đặt cô lên ghế sofa, cởi dép của cô ra, nhìn vết thương ở lòng bàn chân cô. Còn may đế dép của cô coi như cũng dày, nếu không nhất định sẽ đâm vào rất sâu, chỉ là đâm vào lòng bàn chân thế này cũng đủ đau rồi. Ninh Tri Nhiên nhìn Hướng Vãn đang nhe răng nhếch miệng thì có chút đau lòng, lại không nhịn được trách cứ, "Sao lại chẳng để ý chút nào vậy? Mảnh vụn như thế vô cùng nguy hiểm! Em lại còn không biết đứng cho tử tế!"
Hướng Vãn cúi đầu, cắn môi: "Nhưng mà tóm lại là phải thu dọn, nếu để cho Mộ Dung Kiêu thấy, anh ta sẽ đau lòng cho cái đĩa."
"Bên cạnh em chẳng phải còn có anh sao? Về sau lại gặp tình huống như thế, cứ chờ để anh giải quyết, biết chưa?!" Ninh Tri Nhiên không nhịn được tức giận, cô gái nhỏ này luôn không biết yêu quý mình, bảo vệ mình. Anh vẫn còn ở trước mắt mà cô đã thành ra như vậy, nếu anh không ở đây thì còn tới mức nào nữa? Cô còn có thể để cho mình chịu bao nhiêu thương tổn? Hướng Vãn ngơ ngác nhìn anh, nói không ra lời, cô đã từng rất muốn có người để dựa vào, nhiều đàn ông muôn hình muôn vẻ như thế, cô đều không dám dựa vào, cũng không thể dựa vào. Hôm nay, cô tự do, rồi lại không muốn sống dựa vào một người đàn ông. Tiêu Tiêu nói rất đúng, phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên cô nhất định phải tỉnh lại, kiên cường lên! Ninh Tri Nhiên thấy cô không nói lời nào, cho là mình nặng lời, cúi đầu xuống, "Cái đó, không phải anh đang dạy dỗ em, chỉ là muốn để em chú ý một chút, sau này không nên để bị thương nữa."
Hướng Vãn nhìn người đàn ông đang nửa quỳ ở trước mắt mình, vẻ lo lắng trên mặt anh là bởi vì mình, có thể nói anh ấy đối xử với mình rất tốt. Bọn họ gặp nhau như một vở kịch, khi đó gần như là thời điểm cô khó khăn nhất, anh giúp đỡ cô. Cô biết anh không giống những người đàn ông khác, cho nên cô mới muốn trốn tránh anh. Cái anh cần chính là tình yêu, nhưng Hướng Vãn đã không còn sức để yêu nữa, thứ cô có thể cho anh cũng chỉ có thân thể, thế nhưng người đàn ông này lại không muốn.
"Em chờ một chút, anh đi tìm thuốc." Ninh Tri Nhiên dứt lời, đi tới tủ TV tìm kiếm, quả nhiên anh tìm được một hòm thuốc. Dựa vào kinh nghiệm nằm viện mấy năm, trước tiên anh sát trùng vết thương cho Hướng Vãn, sau đó bôi thuốc. Hướng Vãn đau đến nhíu chặt chân mày, Ninh Tri Nhiên liền cúi đầu, nhẹ nhàng thổi hơi lên vết thương của cô, cô cảm thấy nhột, theo bản năng muốn rút chân mình về.
"Đừng làm rộn!" Ninh Tri Nhiên trách cứ một tiếng, tiếp tục bôi thuốc cho cô. Mặc dù vết thương không sâu nhưng thuốc sát trùng khiến cho cô cảm thấy rất đau. Ninh Tri Nhiên thấy bộ dáng này của cô thì càng thêm đau lòng, cũng trách cứ mình tại sao không chăm sóc tốt cho cô trong khi biết rất rõ ràng cô tay chân vụng về. Anh có chút áy náy nói: "Đau lắm hả? Vậy để anh nhẹ một chút, chỉ cần cuốn hết vào* là được rồi."
Vào hết**? Trời ơi! Phát triển quá nhanh rồi! Hơn nữa còn kịch liệt như vậy! Mộ Dung Kiêu đứng ở cửa cầu thang tầng hai, vốn anh ta muốn xuống lầu lấy một lon cô ca uống, nhưng nghe lời này thì anh ta đi tiếp kiểu gì đây? Hai người kia cũng thiệt là, làm chuyện **, dĩ nhiên là nên vào trong phòng rồi! Đây chẳng phải là ngang nhiên khoe khoang với tên đàn ông độc thân anh ta sao? Mộ Dung Kiêu lắc đầu một cái, cười gian hai tiếng, trở về phòng ngủ. Ninh Tri Nhiên cuốn băng gạc thật dày trên chân Hướng Vãn, cuối cùng thắt một cái nơ con bướm, đại công cáo thành! Ninh Tri Nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, bộ dạng ngây ngốc. Hướng Vãn nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Bệnh gan của anh đã hết chưa?"
Ninh Tri Nhiên không khỏi mừng rỡ, dùng sức gật đầu: "Sau khi thay gan đã tốt rồi!"
Hướng Vãn theo bản năng nhìn thân thể của anh: "Vết mổ... Đau không?"
Ninh Tri Nhiên lắc đầu: "Không đau, đã sớm quên là cái cảm giác gì rồi." Đau đớn trên thân thể làm sao có thể bằng được trong lòng? Khi đó, anh cho là, có thể cứ như vậy đi cùng với cô, cho cô cả đời hạnh phúc, vậy mà, cô ra đi không lời từ giã, gặp lại lần nữa, cô đang kéo cánh tay một người đàn ông khác, nói với mình, cô sắp kết hôn rồi.
"A, vậy thì tốt." Hướng Vãn mỉm cười với anh, bỗng hỏi: "Tại sao anh lại tới nơi này?"
Ninh Tri Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: "Em biết nguyên nhân mà."
"Học hỏi kinh nghiệm?" Hướng Vãn lặp lại câu trả lời mà anh nói với Mộ Dung Kiêu.
Ninh Tri Nhiên gật đầu: "Chính xác mà nói là muốn lấy vợ, hiện tại anh muốn kết hôn tới điên luôn rồi."
"A, vậy chúc mừng." Cô mỉm cười khẽ khàng.
Anh nhíu mày, nghi vấn: "Chỉ chúc mừng sao?"
"Chẳng lẽ muốn bao tiền lì xì?" Hướng Vãn kinh ngạc, vô thức sờ sờ túi quần của mình, dẹp đi, thật sự là viêm màng túi mất!
"Dĩ nhiên, em phải cho anh bao tiền lì xì thật to!" Ninh Tri Nhiên nói không chút do dự, có thể nói là hào hùng khí thế!
"Nhưng hiện tại em không có tiền!" Cô chỉ nói thật, bây giờ cô hết sức túng quẫn.
Ninh Tri Nhiên giảo hoạt cười một tiếng, "Không có tiền? Không có tiền thì lấy chính em trả nợ!"
"Hả?!" Cằm của Hướng Vãn suýt nữa thì rớt trên ghế sofa, người đàn ông này, lúc nào thì thay đổi uyển chuyển như thế rồi hả?
Cô trầm tư một chút nói: "Em lấy Hỉ Nhi trả nợ không được sao?"
Tất nhiên Ninh Tri Nhiên lắc đầu: "Anh cũng không phải là Hoàng Thế Nhân!"
Hướng Vãn giữ vững trận địa: "Tôi không biết anh! Đừng tìm tôi nói chuyện tiền lì xì!"
Ninh Tri Nhiên bắt được tay của cô, thu lại tất cả hài hước, một đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng, nhu tình như nước: "Hướng Vãn, em hiểu ý của anh mà. Từng câu từng chữ anh đã nói vẫn luôn có hiệu lực, anh sẽ là người bảo vệ em cả đời, anh sẽ cho em hạnh phúc nhiều nhất thế giới, anh sẽ là người yêu em nhất. Hướng Vãn, em cho anh một cơ hội, để cho anh chăm sóc em được không? Em không cần phải lập tức yêu anh, nhưng em phải cho phép anh yêu em, để cho anh bảo vệ bên cạnh em, để anh cho em hạnh phúc. Hướng Vãn, anh biết rõ em đã không còn tin tưởng vào đàn ông nữa, nhưng chỉ một lần này thôi, xin hãy tin tưởng anh, thử tin tưởng anh một lần, anh sẽ cho em niềm vui không tưởng tượng được. Gả cho anh nhé!"
Hướng Vãn ngơ ngác nhìn anh, rút tay mình khỏi lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, bật cười ra tiếng: "Ninh Tri Nhiên, anh cho, em đã không nhận nổi. Mà thứ anh muốn, em vĩnh viễn không cho được. Hôn nhân như vậy có cũng như không, như vậy thì không bằng không có. Phụ nữ như em với người đàn ông ưu tú như anh vốn chính là người của hai thế giới. Cần gì phải cưỡng ép níu kéo với nhau? Gia đình của anh tuyệt đối không tha cho em, mà em cũng chán ghét cuộc sống nhà giàu. Cho tới bây giờ chúng ta chưa từng thích hợp."
"Nếu như ngay cả trở ngại của người nhà anh cũng không xử lý được, anh sẽ không phải là một thằng đàn ông! Anh không xứng cưới em! Hướng Vãn, nếu anh dám nói cưới em, nhất định anh có thể làm được! Nếu ngay cả chút khó khăn đó cũng không vượt qua được, như vậy anh sẽ cho em hạnh phúc kiểu gì? Em hoàn toàn không cần cô độc quá lâu như vậy! Còn chuyện này cơ bản là em lấy cớ. Em chán ghét anh như vậy sao?" Ánh mắt của Ninh Tri Nhiên nhìn chăm chú vào cô, không buông tha bất kỳ một cảm xúc nào trong mắt cô.
"Em mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi." Hướng Vãn hốt hoảng đứng lên, muốn đi lên lầu, mới vừa đi được một bước, lòng bàn chân truyền tới cơn đau tan lòng nát dạ.
Ninh Tri Nhiên thở dài một tiếng: "Em đã mệt mỏi, vậy hôm nào chúng ta lại nói tiếp. Để anh ôm em đi, dáng vẻ này của em quá bất tiện. Ngày mai cũng không cần đi làm, coi như em nghỉ bệnh."
Cô ước gì không phải đi làm, như vậy có thể ít gặp anh mấy lần.
Bọn họ vào phòng, Mộ Dung Kiêu mới thở ra một hơi, đi từ trong phòng ra ngoài, anh ta vẫn chưa ngủ, dục vọng muốn uống cola vẫn rất mạnh, hai người kia, vậy mà lại ở trong phòng khách làm lâu như vậy! Lần sau phải cảnh cáo một chút, cảnh cấm trẻ nhỏ, không được xuất hiện ở nơi công cộng! Chỉ là, mình cũng tính là trẻ con sao?