"Hướng Vãn, rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì?" Lê Thiên Qua cúi người xuống, đè bả vai Hướng Vãn, hơi thở ấm áp phả lên mặt của cô, giọng nói có chút không vui. Hướng Vãn còn muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt trở vào, cô cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Lê Thiên Qua.
"Hướng Vãn, em có biết bây giờ em mê người đến mức nào không?"
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vẫn cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm lấy cô. Cái ôm này quá tuyệt vời, cô giống như đã hòa tan trong thân thể anh. Anh tìm kiếm môi cô, ngậm chặt rồi nhẹ nhàng liếm hôn. Tay cũng trượt vào trong áo ngủ rộng thùng thình, xuyên qua mái tóc đen, sợi tóc quấn quít giữa ngón tay, môi và lưỡi chạm vào nhau giống như một gáo nước mát cho ngày hè chói chang, thật thoải mái, thật mất hồn. Cởi áo nới dây lưng vì ai? Lê Thiên Qua đã hầu hạ người ta bao giờ? Nhưng cô gái như cô, anh hầu hạ bao nhiêu lần cũng không đủ. Đúng như lời anh nói vào ngày đầu tiên, anh đến để hòa thân? Hòa thân làm cái gì? Đó chính là anh cắt đất đền tiền bồi thường, mang theo đồ cưới phong phú, vội tới làm người tình của cô nhưng hình như người ta không chào đón anh… anh còn phải chờ cô truyền thị tẩm. Nụ hôn êm ái rơi vào da thịt trắng như tuyết của cô, nụ hôn này luôn duy trì một nhiệt độ nhất định, từ cổ của cô đi xuống, đến ngực, đến bụng, sau đó rơi vào nơi bí mật giữa hai chân. "Lê Thiên Qua... Đừng như vậy! Anh quên anh đã nói gì rồi sao?"
Lúc này chiếc giường như trời bầu trời bị bão tuyết bao trùm trong ngày mùa đông, nụ hôn dịu dàng của anh, tiếng rên rỉ ngọt dính như máu mủ tình thâm. Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào nơi đã không còn bóng người nào từ lâu. Anh phải lấy được Hướng Vãn, điều này khó với anh hơn là những người đàn ông khác, đầu tiên là phải thay đổi hình tượng. Lê Thiên Qua rất rầu rĩ, nói đến vấn đề tình cảm anh không hiểu cái rắm gì cả.
"Rabbah?" Lê Thiên Qua kêu một tiếng: “Cô nói phải làm thế nào mới khiến Hướng Vãn quên đi những thù hận trước kia giữa chúng tôi đây?"
Rabbah vừa nghe ông chủ gọi mình, đầu lập tức to ra, hiện giờ cô phát hiện chỉ cần lúc ông chủ đang suy nghĩ mà gọi mình thì nhất định không phải chuyện tốt.
Cô nghĩ một chút sau đó nói: "Ông chủ, ma túy chúng ta chiết xuất từ hoa hoàng kim lúc trước có tác dụng làm cho người ta mất trí nhớ, hay là cho Hướng tiểu thư dùng một ít?"
Lê Thiên Qua liếc mắt nhìn qua: “Rabbah, tại sao gần đây cô hay đưa ra những ý kiến bỏ đi như vậy? Nghĩ cái khác!"
Đây mà là chủ ý bỏ đi sao? Rabbah khinh thường, chuyện tình rối rắm giữa Hướng Vãn và ông chủ thì một bộ phim truyền hình dài tập còn diễn không hết, không khiến cô ấy mất trí nhớ thì cô ấy có thể chấp nhận ông chủ được sao? Đừng có đùa chứ?
"Nếu không thì giả bộ vô lại cũng tốt, ông chủ, anh cứ liều chết dây dưa đi!" Rabbah không còn cách nào khác, chỉ thuận miệng nói, cô chuẩn bị xong tâm lí sẽ bị mắng rồi.
Ai ngờ Lê Thiên Qua lại cảm thấy ý kiến này không tệ. Anh sẽ liều chết dây dưa với cô, có đuổi anh cũng không đi, anh sẽ cố gắng tạo ra một đứa bé, vậy là đại công cáo thành rồi!
Khóe miệng Lê Thiên Qua hơi nhếch lên: “Rabbah, cảm ơn."
Rabbah vẫn còn chưa hồi hồn lại, mấy năm này, ông chủ thật sự thay đổi rất nhiều.