Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 10



CHƯƠNG 10



Tối đó Vương Nam trở về phòng trọ, đến nửa đêm vẫn trằn trọc không ngủ được, cậu không rõ tình cảm mình đối với Lí Trọng thuộc loại nào, nhưng mỗi lần bên cạnh anh tâm trạng đều rất tốt. Ngoài cửa sổ, trăng sáng như nước, Vương Nam cảm thấy một trận khô nóng,

loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ nam nữ, có lẽ là của cặp đôi trên lầu. Bên dưới Vương Nam liền cứng rắn, khoa học nói vào đêm trăng, nhu cầu *** của con người tăng cao, xem ra không sai. Vương Nam tự an ủi liền mơ màng đi ngủ.

Sáng hôm sau đi làm, Liễu Dược Dược liền dây dưa hỏi: “Tối qua xem mắt thế nào a?”. 

– “Cũng bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt”. Vương Nam mập mờ đáp lại.

– “Cậu cũng đừng quá cao ngạo, lo mà tìm bạn gái đi thôi, bằng không sẽ là biến thái”. Liễu Dược Dược thuận miệng nói. Vương Nam thế nhưng lại giật mình, thật giống như người khác nhìn thấy bí mật mình cố ý che giấu.

– “Biến thái thì biến thái”. Vương Nam đành phải đáp lại như thế.

– “Đẹp trai như thế mà biến thái cũng tiếc a”. Liễu Dược Dược nhại cách nói trên truyền hình, bẹo má Vương Nam. Cậu la to “Quấy rối *** a”. Mọi người đều vui vẻ.

Sáng đó, Vương Nam vẫn hồi tưởng màn gặp gỡ đêm qua, không ngờ, bữa ăn đó lại kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Lí Trọng. Lại nghĩ đến câu “lo mà tìm bạn gái đi thôi, bằng không sẽ là biến thái” của Liễu Dược Dược, mình chẳng lẽ là tên biến thái? Không phải! Nhưng vì sao vừa nghe người khác nói vậy, tâm Vương Nam lại như tên trộm bị người khác bắt gặp, lẽ nào trong lòng có quỷ?

Chiều, Vương Nam đến công trường, cành cây khô đã được chuyển đến đây. Lại gặp Lí Trọng, anh hỏi tối qua chắc cậu không uống nhiều chứ?

– “Không có, anh cũng không sao đi?”, Vương Nam đáp lại.

– “Tôi? Có chút nhức đầu, có lẽ do lâu rồi không uống rượu”. 

Thật sao? Vương Nam nghĩ thầm, mới uống có tí rượu ma? Sau này cậu mới biết được, Lí Trọng thật không biết uống rượu. Mỗi khi nghĩ đến đến việc Lí Trọng lần đầu tiên vì mình mà uống rượu, Vương Nam liền cảm thấy ấm áp.

Đảo mắt, việc thi công cũng xong, hôm khai trương, Vương Nam vốn là muốn cùng Đổng Khiết đến dự. Nhưng trùng hợp hôm đó mẹ từ quê ra khám bệnh, nên cậu không đi được. Lí Trọng là từ miệng Đổng Khiết mới biết mẹ Vương Nam đi khám bệnh, đang giữa tiệc rượu ồn ào, liền nhắn tin cho Vương Nam. Vương Nam đang trong bệnh viện liền nhận được tin nhắn “Lí tiên sinh muốn hỏi mẹ cậu bệnh tình thế nào? Có cần giúp đỡ gì không?”. Tâm trạng rất cảm động. Từ lần ăn cơm trước, cậu cùng Lí Trọng chỉ gặp nhau vài lần tại công trường. Mỗi khi có vấn đề phát sinh, Vương Nam liền gọi điện cho Lí Trọng, anh lại nói đang ở nước ngoài, tùy cậu quyết định là được rồi. Nhưng có lần, Vương Nam lại thấy chiếc jeep của Lí Trọng chạy trên đường, cậu rất bực, Lí Trọng không phải nói đang ở nước ngoài sao? Nhưng Vương Nam cũng không chắc người đang ngồi trong xe có phải Lí Trọng không, tâm lý liền khó hiểu, không phải Lí Trọng đang trốn tránh mình chứ?

Ngày đó nhận được tin nhắn, Vương Nam liền ra điện thoại công cộng gọi điện cho Lí Trọng. Cũng không có gì, chỉ nói mẹ không sao, thật có lỗi vì không đến chúc mừng anh được. Lí Trọng liền nói cậu đừng nhiều lời như vậy, hỏi cậu đang ở bệnh viện nào, Vương Nam trả lời thật không có gì. Lí Trọng nói cậu không xem tôi là bằng hữu phải không, đừng khách khí, cậu không quen biết ai tại thành phố này. Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi sẽ đến. Vương Nam đành phải thành thật khai báo, Lí Trọng nói tôi đã biết rồi gác máy.

Hơn 1 giờ sau, Vương Nam đang đứng ngoài hành lang đợi kết quả xét nghiệm, liền thấy xe Lí Trọng từ xa tiền tới. Bệnh viện chỉ toàn những gương mặt bệnh tật ốm yếu, nhưng Lí Trọng lại ánh tuấn đỏ hồng phá lệ khiến người khác chú ý, nhìn qua đã biết anh uống rượu. Ngày đó, Lí Trọng mặc áo len dệt kim cổ lọ, bên dưới một thân quần âu hưu nhàn, lại khoác thêm một kiện áo da bên ngoài, chân mang đôi giày đem da lộn, cả người đều mang vẻ thành đạt. Thời gian đó, Vương Nam không biết Prada, Hugo Boss là những thương hiệu nào, cậu cũng đương nhiên không biết hàng hiệu là gì. Cậu chỉ cảm thấy Lí Trọng ăn vận rất thoải mái, rất anh tuấn.

– “Dì không sao đi?”. Lí Trọng hỏi.

– “Đang đợi kết qủa xét nghiệm, mẹ, đây là bạn con, Lí Trọng”. Vương Nam nhanh nhẩu giới thiệu.

– “Không sao, chỉ là đợi kết quả xét nghiệm, con cũng đừng lo lắng. Còn qua đây làm gì a”. Mẹ Vương Nam khách khí.

– “Bạn con đang làm việc ở bệnh viện này, đợi tí, con gọi cậu ta xem sao”. 

Lí Trọng nói xong liền móc điện thoại gọi, một hồi, có một bác sĩ bước đến, chào hỏi Lí Trọng. Anh đơn giản nói với người kia tình trạng của mẹ Vương Nam. Tại bệnh viện có người quen là bác sĩ, mọi chuyện đều trở nên đơn giản bất ngờ. Cũng may, mẹ Vương Nam không có vấn đề gì, chỉ cần uống thuốc tĩnh dưỡng vài hôm sẽ khỏe ngay. Cáo từ xong, Lí Trọng nói với vị bác sĩ kia ngày mai anh sẽ đi Đan Mạch, có muốn món gì không, vị bác sĩ cười: “Cậu lúc nào cũng khách khí như vậy?”. Rồi lại nói với Vương Nam, “lần sau cậu trực tiếp đến tìm tôi là được rồi, bạn của Lí Trọng cũng là bạn tôi, tôi là Phó Kinh Sinh”. Vương Nam cảm ơn một tiếng, mọi người liền từ biệt nhau.

Trên xe, Vương Nam hỏi: “Lí tổng, ngày mai anh đi Đan Mạch?“. Trong lòng có chút không vui, hình như mình là người cuối cùng biết việc này.

– “Ừ, chủ yếu đi đàm phán với một doanh nghiệp trang trí nội thất, thị thực đã có rồi, không đi lại phí công. Hôm nay còn bận khai trương, ngày mai tôi sẽ bay qua Hương Cảng”. Lí Trọng nói xong, liền quay lại nói với mẹ Vương Nam: “Dì, lần này con không thể bồi ngài, đợi khi còn quay lại, ngày nhất định phải lên thành phố một chuyến, con sẽ mời cơm dì”. 

Mẹ Vương Nam nói: “Lần này đã đủ phiền phức, may còn có bạn con, bằng không cũng không nhanh thế này”. 

Lí Trọng lại nói, dì vừa bước vào tuổi trung niên, nên chú ý thân thể, lại nói đến những thói quen sinh hoạt để giữ gìn sức khỏe của cha mẹ mình, khiến mẹ Vương Nam một mực gật đầu đồng ý. Trên đường đi, cơ bản là Lí Trọng phiếm chuyện cùng mẹ Vương Nam. Cậu ngồi bên cạnh liền âm thầm bội phục khả năng giao tiếp của anh, với ai Lí Trọng cùng tìm ra đề tài thích hợp để bắt chuyện, khiến người vừa quen cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Tối đó, mẹ Vương Nam hỏi con trai, người đó là bạn thế nào với con? Người này không giống bạn cùng lứa, các con làm sao mà quen? Vương Nam liền nói bậy, bảo cậu thiết kế nội thất giúp hắn tiết kiệm không ít tiền, nên người ta mới nhiệt tình như thế. Mẹ liền nói, con nha, con còn phải học hỏi người ta nhiều. Nhưng, cậu còn trẻ tuổi, làm thế nào lại giàu có như Lí Trọng? Vương Nam nói, mẹ lại mắc bệnh của người già a, lo nhiều như vậy làm gì?

Cậu chuyện của hai mẹ con bất tri bất giác lại vây quanh Lí Trọng. Mẹ Vương Nam cũng không ngờ rằng, Lí Trọng đó, sau này lại khiến cho cuộc sống của hai mẹ con trải qua một phen sóng gió kinh thiên.