Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Chương 68: Hẹn Ước Ở Đàm Thủy Cốc





Dùng điểm tâm do Tinh Nhi chuẩn bị xong, Thiên Trình lái xe đưa cô đến Đàm Thủy Cốc.
Trên xe, Thiên Trình gọi điện cho Tiêu Càn.

Trong Đàm Thủy Cốc, Tiêu Càn và Tiêu Dực đang lấy thức ăn cho đàn cá sấu trong đầm nước.
Điện thoại của Tiêu Càn vang lên.
"Thiếu gia, tôi nghe." Tiêu Càn vội bắt máy.
[ Tên thiếu gia kia tỉnh chưa?]
" Vẫn chưa thiếu gia, hắn ta yếu quá, đến giờ vẫn còn ngấm thuốc mê chưa tỉnh."
[ Trông coi hắn cho cẩn thận, một lát, tôi và Tinh Nhi sẽ tới đó.]
"Vâng, thiếu gia." Tiêu Càn dập máy, anh nhét điện thoại vào túi xong.

Từ trong bao nilong to, liệng vài miếng thịt sống cỡ lớn xuống đầm nước, trong đầm nước, những cái mồm to dài với hàng tá răng nanh trắng nhọn không ngừng ngoi lên để táp thức ăn.
Tiêu Dực đứng một bên nhìn cảnh tượng ăn uống của đám cá sấu kia, y hơi run..
Chuyện đêm qua, y vẫn nhớ.

Rằng Dương Tinh Nhi cũng là thiếu phu nhân tương lai của Lục gia nói hắn, nếu cô có bản lĩnh hơn hắn, thì hắn sẽ phải giống như những miếng thịt kia, làm đồ ăn cho cá sấu....
Y đang mải suy nghĩ thì Tiêu Càn vỗ vai y, " này, làm gì ngẩn người ra thế?"
Tiêu Dực giật bắn, " tên khốn này, làm ông đây hết hồn."
Tiêu Càn liệng hết số thịt kia xuống đầm nước, anh cười nói với Tiêu Dực, " hết hồn cái gì, sợ rồi hả? Nhìn xem, nếu cậu mà bị ném xuống với lũ cá sấu kia, cậu sẽ ra sao?"

Tiêu Dực ực một cái nuốt một ngụm nước bọt, tóc gáy cũng vì thế mà muốn dựng ngược.." Tôi...ra...sao cái gì? Nếu bị ném xuống, tôi thà bị nổ súng vào đầu chết toàn thây còn hơn."
"Hahaha, Tiêu Dực à, cậu đó, cậu nghĩ là mình được quyền lựa chọn hả? Mà thôi bỏ đi, bây giờ cùng tôi đi xem tên họ Lý kia đi.

Một lát, thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ tới đây đấy."
Tiêu Càn nói rồi, xách đít bỏ đi.

Để cho Tiêu Dực đứng đực ra đó, trong đầu không ngừng dự đoán tương lai của chính y trong vài tiếng nữa.
.....
Bên này, Thiên Trình vừa kết thúc cuộc gọi với Tiêu Càn thì điện thoại lại vang lên, anh xem điện thoại, là một dãy số lạ.

Khẽ nhíu mày, không một chút do dự, anh thẳng tay tắt điện thoại.
Tinh Nhi thấy anh tắt điện thoại, cũng không hỏi gì anh.

Chỉ lặng nhìn ra ngoài cửa kính.

Cô thật sự mong muốn mọi ân oán mau kết thúc, để yên ổn sống cùng anh hết quãng đời còn lại...
Thời gian của cô gặp lại anh chưa bao lâu, bọn họ để lỡ nhau mất một kiếp, lại trắc trở xa nhau trong kiếp này mất bốn năm..
Hiện tại gặp lại nhau, thì sóng gió thù oán lại đến...Mà thời gian của cô liệu có còn nhiều...!Trong lòng cô, còn một điều duy nhất vẫn luôn giấu anh.
Đó là di chứng để lại sau lần bị nổ súng vào đầu ở Nhật vào bốn năm trước, khi cô đỡ đạn cho cha cô.

Vài tháng trước khi gặp anh, cô đã từng đi khám lại, và bất ngờ khi biết trong não cô, một khối u đang tồn tại.
Sau đó thì gặp lại anh, cùng anh trải qua vài tháng bên nhau vừa qua, cô yêu anh rất nhiều, cô biết anh cũng yêu cô, nếu anh biết chuyện kia, anh sẽ thế nào đây?
Là đau khổ, hay là áy náy? Cô không biết.
Cô không dám nói cho anh biết, càng không muốn cho anh biết.

Vậy nên, hiện tại bên anh ngày nào, thì cô sẽ trân trọng những khoảnh khắc ngày đó.
Miên man suy nghĩ, cô không biết rằng, từng cử chỉ kia của cô, Thiên Trình nhìn đến rất rõ ràng.

Anh hơi cau mày, nhưng không hỏi cô.

Mọi thứ phải để giải quyết hết mọi ân oán với Lý gia, thì chuyện của bọn họ mới tính được.
Cuối cùng cũng tới Đàm Thủy Cốc.
Hai người xuống xe, người làm là một người đàn ông trung niên ngoài tứ tuần, từ bên trong đi ra cổng đón thiếu gia nhà họ.


" Thiếu gia, cậu đến rồi."
"Ừm." Thiên Trình gật đầu.

" Tiêu Dực và Tiêu Càn đâu?"
Người hầu kia cung kính đáp, " bẩm thiếu gia, đang ở bên trong ạ."
"Được rồi, mau đi làm việc của chú đi." Thiên Trình căn dặn người làm kia, rồi dẫn Tinh Nhi đi thẳng vào bên trong cốc.
Ở trong cốc được chia ra bốn phía, đông tây nam bắc, dùng để làm trang trại nuôi ngựa là phía nam, phía đông nuôi cá sấu, hai phía còn lại là bắc và tây dùng để trồng các loại cây, thảm thực vật và nuôi gia súc khác...
Trung tâm là một tòa nhà lớn kiến tạo theo kiểu cổ xưa, nhà trúc, xunh quanh còn có hồ sen nuôi cá chép.

Không khí vô cùng trong lành, mát mẻ, toàn bộ là cây xanh mướt, trong sân khu nhà còn trồng rất nhiều loài hoa.

Nếu mà sống ở đây, thì không nơi nào tuyệt bằng.
Tinh Nhi nhìn cảnh vật trước mặt mà quên đi hẳn phiền muộn đang dấy lên trong lòng...Nếu mà sống cùng với anh đến hết đời ở đây thì cũng không tệ chút nào...
Phong Cảnh hữu tình vậy cơ mà.

Tinh Nhi thầm nghĩ mà cười một mình.
Thấy cô cười, Thiên Trình hỏi, " Tinh Nhi à, đang nghĩ cái gì mà cười đẹp thế, vui vẻ đến vậy?"
A...Tinh Nhi giật mình...cô nhanh chóng phản ứng, " không có gì, em đang nghĩ, anh sao lại có nhiều sản nghiệp đến vậy, lỡ mà sa cơ, cũng không lo chết đói..?"
Ồ...chỉ là vài ba căn biệt thự với mấy cái trang trại nhỏ thôi, không đáng để nói đâu." Anh nhìn cô, cười rồi đáp.
Tinh Nhi lại được một phen chấn động, cái tên này còn giàu có đến mức nào.

Chỉ bốn năm ngắn ngủi, mà anh lại có thể làm biết bao nhiêu thứ, xây dựng cả bao nhiêu căn cứ, chung cư như vậy.
" Vậy anh làm sao mà ở hết từng đấy chỗ?" Cô khiêu mi nhìn anh hỏi.
Thiên Trình dẫn cô vào bên trong nhà trúc, đặt cô ngồi lên ghế, rồi đáp, " chỉ cần ở chung một chỗ với em, thì ở chỗ nào cũng vậy, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi.


Tinh Nhi, hứa với anh được không, rằng cho dù sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi anh."
Cô nghe anh nói, không khỏi chua xót trong lòng, chuyện cô bị khối u trong não, không một ai biết, cô không dám nghĩ đến ngày tháng của cô càng ngày càng ít....
Lỡ như....
"Bỏ đi, miễn anh ấy vui là được, tới đâu hay tới đó." Cô thầm nhủ trong đầu.

Nhoẻn miệng mà cười với anh, cô nói, "đồ ngốc, chẳng phải em vẫn bên anh đấy sao? Đợi giải quyết xong Lý gia, em với anh cùng nhau đến đây ở ẩn được không? Em rất thích nơi này."
" Em thực muốn vậy sao?" Hai bàn tay của anh khẽ ôm vai cô mà hỏi.

" ừm, ừm, em rất muốn." Cô nói rồi bất giác nhướn người hôn lên chóp mũi cao của anh một cái.
Anh hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh liền phản ứng, cả thân hình to lớn bất giác ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, cưng chiều nói, " ừ, sau chuyện này, anh sẽ cùng em đến đây sống, sống đến già với em.

Mãi mãi bên em đến trọn đời."
"Một lời đã định.

Anh hứa đi." Cô vừa nói vừa đưa ngón tay út thon nhỏ lên trước mặt anh.

Anh hôn lên trán cô, ngón tay út của anh cũng móc vào ngón tay cô, rồi 10 ngón lại đan xen, nắm thật chặt, " Được, anh hứa với em, tuyệt không nuốt lời."