Tình Nồng Khó Phai

Chương 206: 206



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngũ Vận Uyển không để ý xem Nam Bá nói gì, chỉ có tranh thủ mấy giây chạy vào trong phòng.

Cô chẳng biết tại sao người mình vẫn bủn rủn nhưng không để ý nhiều, chỉ
cắn răng lao thẳng vào phòng.

Cô chạy quá mau, hít quá nhiều khói nên ho sặc sụa nhưng vẫn không dừng lại, xông tới trước bàn.

Lúc trước Ngũ Vận Uyển đi không đóng cửa nên lửa đã cháy lan vào trong phòng, bàn cũng cháy rồi.

Cô dùng chăn kéo ngăn kéo ra.

Nhưng cô không ngờ rất nhiều chỗ trên chiếc chăn đã khô nước, tay cô lập tức bị bỏng.


"A" Cô đau đớn hét lên nhưng không để ý, cố nhịn đau kéo ngăn kéo ra.

Cô nhanh chóng nhìn thấy sợi dây chuyền pha lê kia.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy sợi dây chuyền ra, vốn còn muốn lấy cả tấm ảnh những tấm ảnh dễ bắt lửa nên bị cháy sạch rồi.

Cô đành thôi, chỉ cầm sợi dây chuyền nhưng không dám dùng sức, lại muốn lao ra khỏi phòng.

Nhưng ngay vào lúc cô lao đến cửa, giá sách gần cửa đột nhiên ầm một tiếng, đổ ập xuống!
Sách trên đó đã cháy từ lâu, vách giá sách nằm ngang cửa, lửa bắn ra khắp nơi, Ngũ Vận Uyển sợ đến mức lùi lại mấy bước.

Làm thế nào đây...!

cửa đã bị chặn lại, xem tình hình thế này, cô làm sao ra ngoài được.

Cô muốn quấn chăn lao ra ngoài nhưng chắn cũng bắt đầu cháy.

Cô lập tức rơi vào tình thể tiến không được lùi chẳng xong, có chút chán nản về sự tự phụ và bốc đồng của mình...!
Đáng chết, cứ như vậy, dây chuyền không cứu được còn bù thêm cả cô vào nữa sao?
Nhưng chẳng biết nếu cô chết thật, rốt cuộc Nam Ngự sẽ đau lòng vì cái chết của mình hay buồn bã vì sợi dây chuyền đây?
Chắc hẳn là cái sau rồi...!
Dù sao so với Mặc Chiêu Huyên mà anh từng yêu, mình chỉ là người lạ mới quen mấy tháng thôi?
Bây giờ Ngũ Vận Uyển cũng thấy phục mình, đã đến lúc này rồi mà cô còn suy nghĩ linh tinh giống như đánh tiết gà.

Xung quanh đang cháy càng lúc càng lớn, cô gần như không nhìn thấy rõ hàng lang, khói cũng càng lúc càng dày đặc, cô họ tới hai mắt đẫm lệ mơ hồ!
Lẽ nào...!
Cô thật sự phải chết ở đây sao?
.