Tình Nồng Người Không Biết

Chương 52




 
Chương 52
 
Edit: Hanna
Beta: Heulwen

 
Trong nhà không còn ai khác, ba mẹ Hạ Dương đưa hai người lớn tuổi đi thăm họ hàng thân thích, còn Hạ Dương và Lục Khả Lưu đi siêu thị mua một số thứ cần dùng.
 
Trong căn phòng yên tĩnh, Tùy Cẩn Tri đứng trước mặt Thời Thiển, mặc bộ đồng phục cơ trưởng tối màu mà anh đã từng sử dụng khi còn đi làm, anh chỉnh lại ống tay áo, cẩn thận cúi đầu mà sửa sang lại vạt áo sơ mi của mình, động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây bay khiến người khác không thể rời tầm mắt.
 
Mặc dù hiện tại anh không còn là cơ trưởng, nhưng khi một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thật sự là khí thế bừng bừng hormone nam tính toả mạnh mẽ dễ khiến người ta thèm thuồng.
 
Thời Thiển ngước mắt lên, nhìn đôi lông mày dày rậm như núi Viễn Sơn của người đàn ông, bị mê mẩn đến mức ngẩn người hồi lâu mà không nói nên lời.
 
… Đại thần chính là đại thần, không chỉ ở dựa vào giọng nói cực kỳ hay và hấp dẫn để thu hút vô số cô gái trên mạng xã hội ảo, mà mỗi giây mỗi phút nhờ có ưu thế thân cao mặt đẹp mà khiến tư thế của người phi công trên bầu trời rộng lớn càng thêm anh tuấn tiêu sái oai hùng khiến người khác nguyện ý đắm chìm không lối thoát.
 
Cô lẳng lặng ngồi trên ghế trước bàn máy tính, cứ như vậy mà nhìn anh không rời mắt, nét mặt lộ vẻ ngẩn ngơ.
 
“Sự cám dỗ của đồng phục thật đáng sợ…”
 


Đáy mắt của Tùy Cẩn Tri cũng ẩn chứa vài ý nghĩ sâu xa, lúc này giọng nói của anh càng thêm dịu dàng: “Không phải em nói muốn nhìn sao.”
 
Từ một góc độ khác thì người đàn ông trước mặt thật đúng với câu nói “Sắc đẹp ănthay cơm”, Thời Thiển li3m môi, tầm mắt lướt dọc theo đường may đồng phục đi xuống dưới, cúc áo trên cùng không cài mang tới vẻ phong tình vô hạn, càng đừng nói tới anh còn mặc thêm áo khoác ngoài nghiêm túc như vậy.
 
Cảm giác cấm dục lại càng khiến người ta tràn đầy khát vọng muốn chà đạp, nhúng chàm anh trong biển sâu dục vọng, cô tận lực áp chế bản thân, coi như cô đã hiểu được, vì sao khi nhóm người hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình thì lại nói: Trên trời có một cái máy bay nổ tung lại nổ đúng trên mặt mình…
 
“Em cảm thấy thế nào?”
 
Tùy Cẩn Tri dùng cổ tay trắng nõn mà hữu lực ôm lấy cô, Thời Thiển muốn nhịn mà không được, dùng ngón tay vuốt ve bộ đồng phục, chỉ cảm thấy ngay cả lớp vải trên người anh cũng tỏa ra hơi thở hấp dẫn mê muội.
 
“Sắp hít thở không thông rồi, rất rất đẹp, anh mặc bộ đồng phục này chỉ có thể nói một câu quá tuyệt vời, đẹp trai chết người.”
 
Đôi môi anh gợi lên một nụ cười nguy hiểm: “Vậy ngoại trừ để nhìn, em còn muốn làm gì nữa?” 
 
Từng câu từng chữ xuất phát từ thanh âm dụ hoặc của đại thần lồng tiếng đều như lời thì thầm bên tau, Tùy Cẩn Tri thấy cô vừa thẹn thùng như cô gái nhỏ, lại có chút đáng yêu nên dùng sức ôm chặt cô vào lòng, dùng sức hôn thật sâu.
 
Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, trước mặt nhau cũng không cần phải che giấu điều gì, hơn nữa bầu không khí lại ái muội như vậy, tán tỉnh đã trở thành liều thuốc cần thiết.
 
Hình như Thời Thiển đã bị mê hoặc đến mức điên đảo thần hồn nên mới dám bộc bạch những tâm tư sâu kín của mình với anh: “Em muốn anh mặc quần áo, làm cái này… cái kia với em.”
 
Nói xong vài câu mà tựa như vắt hết sức lực toàn thân, giọng nói của cô vừa mềm vừa nhẹ, lại ngọt ngào khiến Tùy Cẩn Tri thầm nghĩ muốn hung hăng tra tấn cô một trận.
 
Tùy Cẩn Tri chậm rãi cởi cúc áo sơ mi bên trong, động tác ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh không nhanh không chạm, lộ ra vẻ hơi kiêu ngạo bất tuân.
 
Vậy mà anh lại dùng sắc dụ…
 
“Anh lại phạm quy rồi, cơ trưởng Tùy, ưm…” Thời Thiển bị hôn đỏ bừng mặt, những vẫn mở miệng hỏi anh: “Anh định làm…”
 
“Nếu không thì sao? Em muốn anh nhịn xuống ư?” 
 
Người đàn ông dùng đầu lưỡi li3m nhẹ vành tai Thời Thiển, cả người cô như bị rút hét sức sức, mềm nhũn trong vòng tay anh, cô chỉ có thể tùy ý để anh dẫn dắt.
 
Hiện tại trong nhà không có người ngoài, cách âm trong phòng cũng khá tốt nên cô cũng không cần quá lo lắng.
 
Trải qua vài lần cá nước thân mặt với cô, bây giờ Tùy Cẩn Tri đã hiểu rõ những điểm mẫn cảm của cô, anh cởi qu@n áo của cô ra, tự mình mở cúc áo, thắt lưng, cơ bụng được ánh đèn vàng mạ một tầng sắc màu ấm áp. Cơ ngực rắn chắc cũng bắt mắt hơn, bộ đồng phục làm nổi bật tuyến nhân ngư mê người, khí chất ngưng tụ lại tương phản rõ rệt với làn da trắng như sứ của cô.
 
Đầu ngón tay di chuyển từ eo xuống dưới đùi, anh ôm cô ngồi vào giữa lưng ghế, thật sự vây khốn cô lại, ngón tay mát lạnh vỗ về chơi đùa chỗ sâu bên trong, khiến cơ thể cô xuất ra từng đợt run rẩy.
 
Thời Thiển cúi đầu, khát vọng được giao hòa thân thể cuồng nhiệt trải khắp trời đất như muốn nhấn chìm hai người, chậm rãi, tiếng nước róc rách nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đôi mi vỗ nhẹ như cánh bướm, kìm lòng không được mà cong chân lên.
 
Hai người nồng nhiệt ôm hôn, hàm răng gập ghềnh va chạm, vô thanh vô tức mà hòa quyện bên nhau, bên thái dương của người đàn ông đã thấm ra mồ hôi, trực tiếp bế cô đặt lên giường, dùng tay ấn vào eo cô, không cho cô có cơ hội né tránh.
 
Thân thể đã nóng, trái tim lại càng nóng bỏng hơn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhẹ nhàng của Thời Thiển vang lên tiếng rên rỉ uyển kéo dài như vừa đau đớn lại vừa vui sướng, đôi mắt long lanh khiến anh càng thêm mê muội không thể dứt ra được.
 

Cô như có ma lực khiến anh say đắm sa đọa, giống như Trạch Quân bị tâm ma nhập thể, anh vừa âu yến vừa hôn người phụ nữ mình yêu thêm sâu hơn nóng bỏng hơn, lấp đầy tất cả sự trống rỗng trong tâm trí và cơ thể cô.
 
Trái tim thình thịch đập nhanh, giống như quả lắc đồng hồ nặng nề nhảy lên, từng chút một từng chút một, từ nay về sau nhiệt độ thân thể và cả ánh mắt chỉ có thể dõi theo một người.
 
… 
 
Chạng vạng tối khó có thể phân biệt được thời gian bên ngoài nhất, chân trời bắt đầu xám xịt tối tăm, lại nổi lên màu sắc diễm lệ khi mặt trời lặn.
 
Bởi vì Thời Thiển đang ở quê nhà của Tùy Cẩn Tri, cô bước ra khỏi phòng tắm, việc làm đầu tiên là mặc quần áo chính tề, sau đó mới nằm lại lên giường, mệt mỏi mà phục hồi thể lực của mình.
 
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, có lẽ do hai người đều xúc động bốc đồng, bởi lúc trước bận rộn tới mức không có cơ hội ôn tồn triền miên, vậy mới có thể ở nhà người khác... mà làm việc không bình thường này.
 
Tùy Cẩn Tri treo lại đồng phục vào tủ quần áo, nhìn thấy những nếp nhăn mới xuất hiện trên đó, khóe miệng cong lên, anh liếc nhìn Thời Thiển một cái thật sâu. Nếu không phải thời gian eo hẹp, anh thực sự còn có thể lại tới vài lần nữa …
 
Người đàn ông khẽ nhếch môi, hỏi cô:  “Mấy ngày tới em có sắp xếp gì khác không?”
 
Thời Thiển suy nghĩ một chút: “Em muốn về nhà gặp mẹ và người thân, có chuyện gì không?”
 
“Không phải anh đã từng nói rồi sao, muốn “đưa em lên trời” đó?” 
 
Cô lập tức trố mắt sửng sốt, vừa định nói ra vài lời, sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không đúng lắm.
 
Nhưng câu nói “đưa em lên trời” thực sự quá tục rồi, hơn nữa, chẳng phải anh vừa ... Khụ khụ, anh còn làm được sao?
 
May mà Thời Thiển vẫn còn lý trí, không nói ra những nghi vấn trong lòng, chỉ thản nhiên nói: “Anh có kế hoạch gì vậy?”
 
“Ngày mai anh sẽ đưa em lên ngồi máy bay riêng, anh tự mình điều khiển, được không?”
 
Đôi mắt của Tùy Cẩn Tri chuyên chú nhìn vào trên mặt cô thấy rõ sắc mặt vui mừng hưng phấn của đối phương, cánh tay mềm mại lập tức ôm lấy anh: “Thật không?” 
 
Những năm gần đây, chính sách bay tầm thấp dần được tự do hóa, tất nhiên những giàu có mua máy bay riêng cũng ngày càng nhiều.
 
Anh gật đầu: “Người lớn trong nhà có một máy bay tư nhân ở thành phố Tây Linh, anh đã mở lời mượn dùng rồi, còn phải xin cấp phép cho đường bay riêng.”
 
Tùy Cẩn Tri yêu cầu thư ký lên kế hoạch về đường bay, giờ bay,… theo quy định. Sau khi được chấp thuận là đủ điều kiện bay trong không vực quy định.
 
Anh dự định dành nửa ngày trong kỳ nghỉ ngắn ngủi này để đưa cô đi, tận mắt trải nghiệm kỹ năng bay của mình, đại thần Tùy có nhiều giấy phép khác nhau, các loại máy bay “một động cơ” và “hai động cơ” không phải là vấn đề.
 
Thời Thiển còn chưa bao giờ được làm những việc tương tự, huống chi là một mình ngồi trên máy bay do Tùy Cẩn Tri lái, thật sự quá kinh hỉ hưng phấn. #QAQ#
 
Cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt tràn ngập dịu dàng: “Vậy thì làm sao em có thể bận được, cơ trưởng Tùy.” Dứt lời thì làm động tác cúi chào: “Sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.”
 
Ngày hôm sau.

 
Hai người lái xe rời khỏi nhà họ Hạ, đi đến sân bay tư nhân không xa trung tâm thành phố, bên ngoài mây mù nhẹ nhàng lộ ra tia nắng đầu tiên, trời quang nắng ấm thời tiết rất thích hợp để bọn họ bay rong ruổi trên bầu trời xanh.
Tùy Cẩn Tri mặc áo sơ mi và quần tây rất thuận lợi cho việc lái máy bay, trang phục trước khi cất cánh đã có phần quyến rũ đáng ngưỡng mộ.
 
Khi xe đến sân bay tư nhân, Tùy Cẩn Tri và nhân viên đi đầu, Thời Thiển theo phía sau, nhìn từ phía xa đã thấy chiếc máy bay nhỏ mà mình chuẩn bị được ngồi lên, bên ngoài màu xanh dương pha lẫn sọc trắng rất bắt mắt. Khi cất cánh bay trên không trung sẽ giống như một chú chim ưng đang tung cánh bay vút lên.
 
“Đây là một trong những chiếc trực thăng Bell, có vẻ ngoài rất ngầu, chịu tải được 4 hành khách. Hiệu suất động cơ cũng khá tốt.”
 
Tùy Cẩn Tri nói xong thì bảo cô đứng tại chỗ đợi một lát.
 
Mỗi một vị cơ trưởng đều có trách nhiệm đích thân kiểm tra độ an toàn của máy bay trước khi cất cánh. Người đàn ông sải bước về phía trước, cúi đầu oai vệ kiểm tra cánh và các thiết bị khác. Anh tuân theo trình tự kiểm tra an ninh thông thường và thực hiện tất cả các biện pháp an toàn trước chuyến bay.
 
Thời Thiển đứng một bên, mê muội nhìn anh chằm chằm, đôi mắt như lóe lên những vì sao, sau khi xem xét xong, Tùy cẩn Tri mới quay lại nhìn cô, trùng hợp có một mảnh ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây chiếu tới, khí phách hăng hái, dáng người thon dài cũng nhiễm một tầng ánh sáng thản nhiên, trong con ngươi sâu thẳm có ý cười nhẹ nhàng, đánh thẳng vào tận đáy lòng.
 
Anh kéo cửa cabin, giúp cô cúi người ngồi vào trong.
 
Cánh máy bay xoay tròn, tiếng gầm vang không dứt bên tai.
 
Thời Thiển ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn Tùy Cẩn Tri đeo thiết bị liên lạc, cúi đầu chuyên chú nhìn xuống hệ thống điện tử hàng không, ánh mắt cẩn thận tỉ mỉ, cảm giác vô cùng chuyên nghiệp.
 
Có hai ghế dành cho phi công và phụ lái ở nửa phía trước của khoang máy bay, phía sau còn có ba ghế dành cho hành khách, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt đất cách họ càng ngày càng xa, mà những đám mây trắng lại gần ngay trước mắt.
 
Có thể, vì quá phấn khích khi được ngồi trong buồng lái mà Thời Thiển mới chợt hiểu rõ niềm đam mê “lái máy bay” của người đàn ông này.
 
Phía trước là sao trời rộng lớn bao la, cuối khung cảnh luôn vô định, dường như bất cứ lúc nào cũng có ánh sáng ấm áp đột nhiên bật ra từ trong đám mây, trong lòng có con đường rất rõ ràng.
 
Tùy Cẩn Tri thấy cô trầm mặc không nói, nghiêng mặt qua rồi bình tĩnh nói trong tiếng hô hấp trầm ổn: “Tốc độ tối đa của máy bay này là 144 dặm một giờ. Chúng ta đang lơ lửng trong không khí.. Em có thích không?”
 
Mắt Thời Thiển như phát sáng, nhẹ nhàng mà khóa chặt trên người anh, lúc phát ra âm thanh mới phát hiện giọng nói hơi khàn khàn: “Vâng, em rất thích.”
 
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó còn thu hút sự chú ý của Tùy Cẩn Tri hơn bất kỳ phong cảnh nào, đôi mắt của cô như ngập tràn ánh sáng ấm áp trên bầu trời.
 
Mà Thời Thiển nhìn lại người đàn ông trước mắt, cũng đồng thời bị hấp dẫn bởi đôi mắt sáng rực của đối phương.
 
Sông núi vạn dặm, đều thu nhỏ trong ánh mắt anh.