Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 10: Kiếm Thần Toái Vũ



Ta kinh ngạc nhìn thiếu áo tím niên này. Hắn cũng đang nhìn ta, không hề lo lắng chút nào, vô cùng trầm tĩnh. Ta là kẻ địch của bọn hắn, vậy mà hắn chẳng hề sợ hãi chút nào.

- Đại hiệp, xin ngài thu chúng tôi làm đồ đệ. Chúng tôi đều là những đệ tử rất tốt, thiên phú rất cao, cũng có quyết tâm rất lớn. Ngài thu chúng tôi làm đồ đệ, nhất định sẽ rất hài lòng. Chúng tôi sẽ khiến ngài vẻ vang…

- Dừng!

Ta quát lớn một tiếng, quay đầu lại nhìn hai gã thiếu niên trọc đầu đang há miệng, muốn nói nhưng lại không dám nói. Chuyện gì thế? Hai tên này không ngờ lại muốn bái ta làm sư phụ. Ha, cũng không tệ. Ta đến thế giới này vẫn còn chưa có đồ đệ (ngươi chỉ mới sáu tuổi, ai bái ngươi làm sư phụ). Xem hai tên này là thân thể thuộc tính hỏa trời sinh, hình như sinh mệnh nguyên lực cũng cao hơn nhiều so với người bình thường. Thu nhận bọn chúng, sau này ta cũng có thể vẻ vang, hơn nữa trên đường cũng có người hầu hạ. Đúng vậy, nên thu nhận bọn chúng.

- Hai tên các ngươi muốn gia nhập Thiên Tâm tông ta cũng không phải là không được, chuyện này chủ yếu phải xem tạo hóa của các ngươi. Kỳ thật còn phải xem tư tưởng đạo đức và tố chất của các ngươi ra sao, chẳng hạn như có tôn kính sư trưởng hay không.

Ta nhìn bọn chúng, thể hiện dáng vẻ bậc thầy.

- Vâng, sư phụ. Chúng tôi sẽ vô cùng tôn kính sư phụ. Sư phụ bảo chúng tôi đi về hướng đông chúng tôi nhất định sẽ đi về hướng đông, sư phụ bảo chúng tôi đi về hướng tây chúng tôi nhất định sẽ đi về hướng tây, sư phụ uống trà chúng tôi đun nước, sư phụ ngủ chúng tôi giữ cửa…

Hai cái đầu trọc dưới ánh mặt trời tỏ ra rất sáng. Ta phát giác hơi ưa thích hai gã tiểu tử này, đánh thì dũng mãnh xông lên trước. Nhìn dáng vẻ bọn chúng nói chuyện với ta, xem ra luyện công rất nỗ lực, đối với sư phụ ta cũng có tôn kính, cũng có lòng hiếu. Không tệ, không tệ.

- Ừm, cũng không tệ. Tạm thu nhận các ngươi. Sư phụ ta rất ít khi thu đồ đệ, các ngươi là khai sơn đại đệ tử của ta, sau này phải nỗ lực biểu hiện, biết chưa?

Ngữ khí của ta giống như trưởng bối đang giáo huấn vãn bối.

- Vâng, sư phụ. Sư phụ à, Thiên Tâm tông chúng ta hiện tại có bao nhiêu người, có nhiều như Thiếu Lâm không?

Hai tên đại đệ tử hi vọng nhìn ta. Sau khi bọn chúng nhìn thấy võ công của ta, có lẽ đã cho rằng môn phái của ta nhất định là một môn phái lớn, cũng cảm thấy tự hào vì có thể gia nhập môn phái lớn như vậy.

Ai da, hiện tại thế giới này không hề có Thiên Tâm tông. Thiên Tâm tông này không phải chỉ có một mình ta sao? Hà, ta thành lập Thiên Tâm tông tại thế giới này, không phải ta là khai tông tổ sư sao? Tính ra các trưởng bối sư môn tại Tiên giới có biết cũng chẳng sao, chẳng phải là ta mở chi nhánh cho Thiên Tâm Tông hay sao?

- Chuyện này… Thiên Tâm tông này của chúng ta chỉ có một mình ta. Ta chính là khai sơn tổ sư, sau này các ngươi là cũng là nguyên lão của Thiên Tâm tông.

Ta nhìn hai tên đại đệ tử. Ta không nghĩ bọn chúng sẽ không nể mặt ta.

- Sư phụ, thật sao? Chúng con là nguyên lão của Thiên Tâm tông. Ha ha, chúng ta là nguyên lão. Ha ha…

Hai đồ đệ khả ái của ta vô cùng cao hứng.

- Sư phụ, xin hỏi sư phụ tại giang hồ có danh hiệu gì? Trước đây sư phụ của chúng con xưng là “Vô Địch Thần Quyền”, sau đó ngài bị một kẻ gọi là “Thiên Ngoại Phi Tiên” đánh bại. Sư phụ gọi là gì, có lợi hại hơn so với bọn họ không?

- Sư phụ ta gọi là Kiếm Thần… Toái Vũ, so với mấy người đó còn lợi hại hơn nhiều. So với thập đại cao thủ của đại lục cũng không kém bao nhiêu. Hừ!

Ta không có cách nào, đành phải dùng đạo hiệu của kiếp trước, chỉ có điều phía trước thêm vào hai chữ “Kiếm Thần” mà thôi. Nói thật cái danh hiệu này nghe rất lãnh khốc.

- Sư phụ thật lợi hại. Phụ thân của sư phụ nhất định cũng là một đại hào kiệt. Cái này gọi là cha hổ không sinh con chó. Sư phụ, con nói đúng không?

Gã trọc đầu hơi cao một chút lên tiếng.

Phụ thân, phụ thân. Ha ha… y là một đại hào kiệt, còn không phải là một hào kiệt bình thường.

Tâm tình vui vẻ vừa rồi của ta bởi vì hai tên tiểu tử bọn chúng mà biến mất trong nháy mắt. Phụ thân, hào kiệt, ta nhìn trời cười khổ. Chỉ vì lợi ích của thế gia mà vứt bỏ con trai ruột thịt, vậy mà y còn gọi là đại hào kiệt, tuyệt thế đại hào kiệt.

- Ha ha ha… phụ thân của ta là đại hào kiệt, là tuyệt thế đại hào kiệt.

Ta nhìn trời hét lớn. Một luồng kiếm khí xung thiên phát ra, làm chim chóc cả ngọn núi kinh hãi.

- Sư phụ, sư phụ!

Gã đồ đệ của ta khẽ gọi. Hắn cũng biết vừa rồi hắn đã nói sai.

Tâm tình của ta dần dần bình tĩnh lại. Ta thấy hai gã đồ đệ hơi sợ hãi, biết kiếm khí vừa rồi đã dọa bọn chúng.

- Ta không có chuyện gì. Chẳng qua vừa rồi nghĩ đến một chuyện, không liên quan đến các ngươi.

Ta nhìn hai gã đệ tử của ta, an ủi nói. Ta cũng không muốn vì chuyện này mà đệ tử với ta có khoảng cách.

- Ta còn chưa biết tên các ngươi. Các ngươi gọi là gì?

Ta nhìn hai gã đồ đệ hỏi.

- Sư phụ, con gọi là Lý Đại, còn hắn là em sinh đôi của con Lý Nhị. Chúng con vẫn luôn muốn học được võ công cao thâm, nhưng trước giờ không có sư phụ tốt, chỉ có thể học công phu từ mấy lão già ở võ quán. Dạy chúng con thời gian lâu nhất là lão “Vô Địch Thần Quyền” đã chết. Sau khi lão chết, chúng con đành phải tự học. Sau này cùng với Tiểu Vũ đệ đệ và phụ thân hắn lưu lạc đến sơn trại này. Vì trốn tránh kẻ địch truy sát, chúng con đành lưu lại đây.

Gã cao hơn một chút nói.

Xem ra gã thấp hơn một chút là Lý Nhị.

- Sau này ngươi sẽ là đại sư huynh, Lý Nhị sẽ là nhị sư đệ.

Ta nhìn hắn nói. Ta đột nhiên lại nghĩ đến gã thiếu niên áo tím.

Ta quay đầu lại, nhìn gã thiếu niên áo tím từ đầu đã lưu lại cho ta ấn tượng sâu sắc.

Ta vừa mới nói xong, đại đồ đệ Lý Đại của ta liền lến tiếng:

- Sư phụ, hắn chính là Tiểu Vũ đệ đệ của chúng con. Tiểu Vũ đệ đệ rất lợi hại, tinh thông các loại binh pháp và trận pháp. Phụ thân hắn Trương đại thúc trước đây là điêu khắc sư đứng đầu của tiệm ngọc khí đệ nhất toàn quốc Bảo Ngọc Tường. Sau này Bảo Ngọc Tường nội bộ phân tranh, Trương đại thúc ủng hộ đại công tử. Nhị công tử phái người ám sát đại công tử, nhưng chuyện này lại vô tình bị Trương đại thúc biết được. Nhị công tử liền phái người truy sát Trương đại thúc. Nghe đâu, đại công tử hiện tại đã bị sát hại, nhưng nhị công tử vẫn còn không ngừng truy sát. Chúng con cũng chỉ đành ở lại đây.

Ta nhìn gã thiếu niên áo tím, cười nói:

- Ngươi chính là Tiểu Vũ đệ đệ phải không?

- Tôi gọi là Trương Vũ.

Vẻ mặt Trương Vũ vẫn lãnh khốc.

- Xin ngài nhận tôi làm đồ đệ!

Vừa rồi vẻ mặt Trương Vũ còn lãnh khốc, hiện giờ lại lập tức quỳ xuồng cầu ta nhận hắn làm đồ đệ, thật làm người ta chịu không nổi.

Ta nhìn nhìn hắn. Tư chất dường như không có gì lạ, thân thể là thuộc tính thủy, chỉ có thể luyện Huyền Âm quyết. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng ta lại rất ưa thích hắn.

- Ngươi nói xem, vì sao lại muốn bái ta làm sư phụ? Tư chất của ngươi bình thường, trước đây hình như cũng chưa từng luyện qua võ công gì. Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta nhận ngươi làm đồ đệ?

Ta nhìn gã Trương Vũ này, lạnh nhạt hỏi.

Trương Vũ nhìn ta, không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:

- Vì phụ thân tôi, vì bảo vệ phụ thân tôi. Lúc trước trong những lần chạy trốn, tôi chỉ là một gánh nặng, chỉ có thể kỳ vọng hai vị ca ca bảo vệ phụ thân tôi. Tôi vốn phải bảo vệ phụ thân, nhưng ngược lại luôn được bọn họ bảo vệ. Hơn nữa trong lần chạy trốn đầu tiên, phụ thân tôi vì không để cho tôi thụ thương, nên đã tự mình nhận một đao. Tôi thật sự rất hận chính mình, vì sao bản thân lại không học võ công, vì sao không thể bảo hệ phụ thân của mình.

Lúc này cặp mắt Trương Vũ đã bắt đầu ươn ướt.

Lý Đại và Lý Nhị nhìn Tiểu Vũ đệ đệ, cực kỳ thương tâm.

- Tiểu Vũ, đừng nói vậy. Chúng ta từ lâu đã giống như huynh đệ ruột thịt, phụ thân đệ cũng là phụ thân ta. Đệ đừng như vậy!

Lý Đại và Lý Nhị cùng an ủi Trương Vũ.

Bảo vệ phụ thân. Phụ thân hắn vì hắn không ngờ ngay cả sinh mạng bản thân cũng không quan tâm, vì hắn mà dùng thân mình chặn đao. Ha ha, còn phụ thân ta?

- Tốt, tốt. Chỉ vì câu nói bảo vệ phụ thân, ta nhận ngươi làm đồ đệ. Ngươi sẽ là tam đệ tử của ta.

Ta lớn tiếng nói.

- Đa tạ sư phụ!

Trương Vũ trịnh trọng khấu đầu ba cái.

- Ngươi đứng dậy đi, cùng ta đến xem vị sơn đại vương kia rốt cuộc quyết định thế nào!

Ta cười lớn bước thẳng đến chỗ gã Lý Tứ kia.

- Lý Tứ, đã quyết định chưa, nói nhanh lên!

Ta nhìn Lý Tứ lớn tiếng nói.

- Đại hiệp, ngài còn hỏi ta làm gì. Mấy gã kia đã bái ngài làm sư phụ, bọn chúng đều biết nơi cất giấu bảo vật của ta.

Sắc mặt Lý Tứ bất đắc dĩ.

- Chúng ta làm sao biết kho vàng nhỏ ngươi giấu ở mật thất dưới gầm giường.

Trương Vũ nhìn Lý Tứ cười cười nói.

- A, ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết kho vàng nhỏ của ta? Ta chưa từng nói cho ai khác biết. A, trời ơi, ta thật sự là một lượng bạc cũng không còn. Các vị lão đại xin hãy để lại cho ta một chút bạc, cầu xin các người…

Lý Tứ bắt đầu khóc lớn.

- Sư phụ, có mấy gã tiểu binh bắt đầu trở về sơn trại, chúng ta phải nhanh lên, đừng để bọn chúng lấy trước!

Trương Vũ nhắc nhở ta.

Ta nhìn thấy thật sự có mấy gã bắt đầu chạy lên núi, cười cười nói:

- Lý Đại, Lý Nhị, hai người các ngươi và Trương Vũ đi trước, lát nữa ta sẽ đến sau!

- Được, sư phụ. Ba người chúng con đi trước. Sư phụ yên tâm, chúng con nhất định không để cho bọn tiểu vô lại lấy đi một lượng bạc!

Lý Đại lớn tiếng nói.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, ta đi về phía bọn Vũ tỷ.

- Vũ tỷ!

Ta lập tức biến thành dáng vẻ ban đầu.

- Mấy ngày trước sau khi ta rời Trương phủ, liền gặp được một vị tiên nhân, ông ấy đã truyền cho ta một loại pháp thuật có thể biến hóa. Vì vậy bảy ngày sau ta mới trở về.

- A, chẳng trách suốt bảy ngày ngài không về, hơn nữa dựa vào thế lực của Trương thị thế gia cũng không thể tìm được ngài.

Vũ tỷ lập tức gật gật đầu giống như giật mình hiểu ra. Biểu tình của bọn Vương ca cũng giống như vừa tỉnh ngộ. Không phải bọn họ dễ bị lừa gạt, mà chủ yếu là vì thế lực của Trương thị thế gia quá lớn. Trương thị thế gia tìm suốt bảy ngày vẫn không tìm được, chỉ có giải thích của ta mới phù hợp với tình huống đó.

- Đi thôi, đi lấy tiền của ta. Đây là lần đầu ta kiếm ra tiền. Mặc dù là cướp đoạt, nhưng dù sao cũng là tiền. Đi thôi!

- Đi thôi, đi lấy tiền!

Lang Phong đại ca chỉ mới mười tuổi, không giống như ta tâm lý có niên kỷ rất lớn, sớm đã trưởng thành. Có điều mọi người đều rất hưng phấn. Dễ dàng lấy được tiền như vậy, có ai lại không cao hứng?

Một đoàn năm người chúng ta đi thẳng lên núi.