Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 116: Huyết Trái Huyết Thường (Hạ)



- Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra thế, những tên này ở đâu đến vậy? Các huynh đệ, giết cho ta!

Ngõa Khắc quả không hổ là một viên mãnh tướng của Phụng Dương Bộ đích một viên mãnh tướng, đối mặt với sự tấn công bất ngờ của Dã Thú quân đoàn vẫn không hề kinh hoảng.

Vũ động loan đao trên tay, Ngõa Khắc điều khiển ba vạn kỵ binh mạnh mạnh mẽ xông đến Dã Thú quân đoàn.

Trảm mã đao của các chiến sĩ Dã Thú quân đoàn mang theo những tia sáng thê lương, chém về phía đám kỵ binh. Khoảng cách giữa hai bên thật sự quá gần, kỵ binh của Phụng Dương Bộ căn bản là không thể phát huy ưu thế của mình. Kỵ binh mất đi lợi thế về tốc độ bất lợi hơn rất nhiều so với bộ binh.

"Phốc —— xuy ——" Từng thanh âm của tiếng kim thiết cắt vào da thịt không ngừng vang lên.

" A!" Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, huyết nhục bay đầy trời. Những dũng sĩ của dã thú quân đoàn hai mắt đỏ bừng càng thêm quỷ dị, trảm mã đao trong tay tốc độ càng trở nên nhanh hơn.

"Oanh!"

Thiết Đầu một bổng đập mạnh xuống, những kỵ binh phía trước cả người lẫn ngựa đều trở thành bánh thịt. Hắn cầm Lang nha bổng trong tay không ngừng tả xung hữu đột, tất cả những kỵ chung quanh đều bị dạt ra.

"Xích Huyết" của Huyết Lang càng trở nên đỏ rực, vung lên nhẹ nhàng đoạt đi một tánh mạnh.

Những dũng sĩ của Dật Đồ tộc đồng loạt vung đao lên, hơn trăm kỵ binh phía trước trong nháy mắt đã tử vong. Những thanh đao lại một lần nữa vung lên, kỵ binh phảng phất như những cây lúa mì, lần lượt bị người ta thu gặt.

"Oanh!"

Phách Tản Phủ mạnh mẽ vung lên, quang mang trên thân cự phủ lập tức bổ về phía đám kỵ binh. Từng đám kỵ binh bị quang mang chém thành nhiều mảnh.

Ngõa Khắc nhìn thấy kinh hãi, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Những chiến sĩ này làm sao có thể cường đại đến như vậy?"

- Các huynh đệ, rút lui!

Ngõa Khắc hét lớn một tiếng.

Kỵ binh của Nguyên Mông lợi hại nhất không phải là công kích, mà chính là rút lui. Chỉ cần bọn họ muốn chạy, quả thật không ai có thể đuổi theo.

Nhưng lần này, bọn họ lại chạy không thoát.

Tiêu Lâm trong nháy mắt đã chặn đường lui của các kỵ binh, Phách Tản Phủ tựa như bão vũ cuồng phong không, lưu lại hơn cả ngàn thi thể. Những kỵ binh của Phong Dương Bộ lúc này mới biết, một người này so với quân đội còn kinh khủng hơn nhiều.

Quang mang trên thân cự phủ khiến cho mỗi kỵ binh đều run rấy.

Ngõa Khắc giận dữ, sự giận sữ của một người dũng sĩ thảo nguyên:

- Những dũng sĩ anh dũng nhất của thảo nguyên, hãy giết chết bọn người kia. Thảo nguyên dũng sĩ chúng ta vĩnh viễn sẽ không thất bại!

Tất cả kỵ binh đều lập tức xoay ngựa, hét lớn một tiếng, loan đao trong tay giận dữ vung lên, sĩ khí trong nháy mắt đột nhiên gia tăng. Tất cả kỵ binh đều tập trung tấn công vào một phương hướng, gần như có thể đột phá được vòng vây. Tất cả kỵ binh dường như đã nhìn thấy được hy vọng, lập tức công kích càng thêm mãnh liệt.

Tiêu Lâm nhìn thấy tất cả, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: "Thật đáng thương, các ngươi tưởng rằng vẫn còn hy vọng hay sao? Ta sẽ dập tắt hoàn toàn hy vọng của các ngươi!"

Tiêu Lâm tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt các kỵ binh.

" A!" Một số kỵ binh hoảng sợ nhìn Phách Tản Phủ. Bọn họ vẫn còn nhớ kỹ, chính là cự phủ này đã điên cuồng đoạt đi hơn cả ngàn tánh mạng của huynh đệ khi bọn họ định rút lui. Đối với Phách Tản Phủ, bọn họ đã sinh ra sợ hãi.

"Hô!"

Tiêu Lâm lại mạnh mẽ huy động Phách Tản Phủ, cướp đi tánh mạng của các kỵ binh. Máu tươi bắn ra, trên người hắn đã hoàn toàn là một màu đỏ.

Ngõa Khắc nhìn các huynh đệ lần lượt ngã xuống, trong lòng đau đớn. Hắn vẫn không muốn từ bỏ, quát lớn:

- Các huynh đệ theo ta xông lên!

Tiêu Lâm nở nụ cười khinh miệt, tiếp tục huy động cự phủ tử thần, mỗi một búa đều mang theo vô số máu tươi. Tiêu Lâm, Huyết Lang, "hắc hùng" Thiết Đầu, Dật Đồ tộc dũng sĩ, tất cả bọn họ đều mang theo một đội nhân mã không ngừng chém giết.

Ngõa Khắc nhìn các huynh đệ chết đi, lại nhìn sang Tiêu Lâm, Huyết Lang, Thiết Đầu bọn họ đang chém giết tựa như sát thần hàng thế. Hắn đột nhiên hô lớn:

- Dừng tay!

Thanh âm rất lớn, hầu như mỗi một người trên chiến trường đều nghe được. Nhưng không có một ai dừng tay, bởi vì những chiến sĩ Dã Thú quân đoàn vẫn tiếp tục giết chóc, kỵ binh bọn họ dám dừng lại hay sao?

Giết chóc lại tiếp tục, máu tươi vẫn đổ ra.

- Chúng ta...... đầu —— hàng!

Ngõa Khắc thống khổ hét lên những lời mà hắn không muốn nói nhất.

Tất cả đều ngơ ngác, mọi người đều ngừng lại.

Đầu hàng, hầu như tất cả dũng sĩ của Phụng Dương Bộ đều ngẩn người. Tướng quân chỉ huy lại đầu hàng, trong lòng bọn họ dâng lên một cảm giác khuất nhục. Bọn họ là những hùng ưng của thảo nguyên, cho dù là đối mặt với đại quân của Minh vương triều, bọn họ cũng chưa từng sợ hãi!

Nhưng lần này hùng ưng đã gãy cánh, bởi vì đối thủ của bọn họ chẳng những có sát thần Tiêu Lâm kinh khủng, mà còn có Dã Thú quân đoàn lực công kích so với so với đại quân của Minh vương triều còn cường hãn hơn.

- Ha ha...... ha ha ha ha......

Tiêu Lâm cười, nụ cười rất càn rỡ.

Ngõa Khắc trên mặt mang theo nỗi khuất nhục, nhìn nam tử trước mặt đang điên cuồng cười lớn, căm phẫn nói:

- Các ngươi vì sao lại tấn công chúng ta?

Hắn cho đến bây giờ cũng không biết vì sao đối phương lại công kích bọn họ.

Tiêu Lâm có vẻ rất cao hứng, cặp mắt khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Tại sao à? Ngươi hãy đi hỏi cương tử Ngõa Mộc Lực của các ngươi đi!

Ngõa Khắc ngẩn người. Hắn nhớ lại vương tử điện hạ thường xuyên tấn công các bộ tộc nhỏ, trong lòng cảm thấy cay đắng: ”Điện hạ, người muốn tấn công tại sao lại không diệt luôn cả tộc, diệt cỏ tận gốc. Tại sao bây giờ lại giờ lại để người ta đến báo thù?"

Tiêu Lâm tiếp tục nói:

- Ta nói cho ngươi biết, đây chính là báo thù!

Ngõa Khắc giật mình. Tiêu Lâm nhếch miệng nói:

- Cho nên, ta không chấp nhận đầu hàng! Ha ha...... Ha ha ha...... Chúng ta là cái gì?

Tiêu Lâm rồi đột nhiên điên cuồng hét lên.

"Dã Thú!" "Dã Thú!"......

Vô số những dũng sĩ của Dã Thú quân đoàn đều điên cuồng hét lớn.

Tiêu Lâm quay sang Ngõa Khắc đang tuyệt vọng lạnh lùng cười. ”Hô!" Phách Tản Phủ như một tia chớp chém xuống. Ngõa Khắc còn chưa kịp phản ứng, đã bị chém thành hai nửa.

" Tê......” Máu tươi văng ra, kỵ binh của Phụng Dương Bộ đều ngây ngốc. Theo một búa đó của Tiêu Lâm, tất cả những dũng sĩ của Dã Thú quân đoàn lại bắt đầu điên cuồng công kích.

Những chiến sĩ của Dã Thú quân đoàn không ngừng chém giết, không hề gặp phải trở ngại nào.

Đây đã không còn là chiến đấu, mà chính là đồ sát, điên cuồng đồ sát.

......

Nửa canh giờ sau.

Tiêu Lâm nhìn những thi thể rải đầy trên mặt đấy, cả thảo nguyên đều là một màu đỏ tươi.

Tiêu Lâm trong lòng cảm thấy thoải mái, đột nhiên hắn lại nghĩ đến bảy vạn đại quân của Phụng Dương Bộ ở phía sau, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Ân...... Lần này ta sẽ mang đến cho các ngươi một đại lễ!"

- Thiết Đầu......

Tiêu Lâm đột nhiên gọi lớn. Thiết Đầu ở bên cạnh đang hăm hở chém giết vừa nghe được, lập tức chạy đến nói:

- Đại ca, hôm nay quả thật là sảng khoái, cuối cùng cũng có thể báo thù cho hài tử chưa chào đời của đại ca rồi!

Tiêu Lâm liền kề vào tai Thiết Đầu âm thầm phân phó.

Thiết Đầu vừa nghe, sắc mặt trở nên hưng phấn nói:

- Đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ lo liệu một cách chu đáo.

Trương Tinh Phong đứng trên đỉnh núi Thiên Sơn nghe Tiêu Lâm nói, cười khổ đích lắc đầu: "Sư đệ, ngươi cũng thật là quá đáng!"

Nhưng Trương Tinh Phong không nói ra, bởi vì hắn biết trong lòng Tiêu Lâm lúc này chỉ muốn báo thù.

"Những kẻ đáng thương, tại sao lại vội vàng như vậy?

Linh giác của Trương Tinh Phong đã phát hiện ra bảy vạn người kia.
— QUẢNG CÁO —