Tất cả bọn họ đều là những cao thủ đã tu luyện "Thái Cực Âm Dương Quyết" gần mười năm. Chỉ có một số ít còn đang ở trong trang viên chịu huấn luyện căn bản, còn lại tất cả đều bắt đầu làm việc cho trang viên.
Một nửa thành viện trong số họ đã đạt đến tiên thiên cảnh giới. Khuyết điểm duy chất chính là số lượng quá ít. So với thế lực của tứ đại thế gia hơn vạn người thì chênh lệch thực sự quá lớn. Trong tứ đại thế gia tiên thiên cao thủ càng không biết có đến bao nhiêu. Chỉ biết cả Minh vương triều tiên thiên cao thủ có hơn phân nửa đều là người của tứ đại thế gia. Cũng chỉ có tứ đại thế gia mới có thực lực cung dưỡng bọn họ.
Hơn nữa thế lực trong bóng tối của tứ đại thế gia lại càng không biết có đến bao nhiêu. Ngươi nói một siêu cấp đại gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm thậm chí hơn ngàm năm không có một số lượng lớn kỳ binh, ai mà tin được. Chỉ cần nhìn những người áo đen lúc trước đến cướp "Long Đằng" thì cũng biết thế lực của ta không thể nào bằng được. Nên biết rằng hai nhị phẩm cao thủ là khái niệm gì! Cả Minh vương triều cũng chỉ có bốn nhất phẩm cao thủ, mà nhị phẩm cao thủ cũng chỉ có tám mà thôi. Nên biết rằng tam phẩm cảnh giới và nhị phẩm cảnh giới có sự chênh lệch rất lớn. Trong khi nhị phẩm cao thủ và nhất phẩm cao thủ chênh lệc lại không lớn như vậy.
Từ đây có thể thấy được hai nhị phẩm cao thủ rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Nhưng mà ta cảm thấy, cũng dám khẳng định Thanh Long Đại Lục không thể chỉ có chừng đó cao thủ. Số lượng này chỉ bất quá là do các quan lại thống kê mà thôi. Còn những ẩn thế cao thủ chưa từng xuất hiện thì ai biết được đây!
Không nói đâu xa, Ma Quân Thạch Y chính là một nhất phẩm cao thủ, cả thiên hạ này đều biết. Nhưng mà hắn bất quá chỉ là môn chủ của "Huyễn Ma Môn", một trong ba môn phái của Ma Tông. Hai môn phái kia là "Âm Ma Môn" và lợi hại nhất là "Thiên Ma Môn". Môn chủ của bọn họ công lực của bọn họ rốt cuộc cao đến mức nào ai biết được đây. Ngươi dám nói võ công của bọn họ nhất định thấp hơn so với Ma Quân Thạch Y sao? Còn tông chủ của Ma Tông thì sao đây? Làm Ma Tông tông chủ chẳng lẽ thực lực hắn thấp hơn thủ hạ của mình mình hay sao?
Cho dù người khác tin, tất cả người trong Ma Tông cũng sẽ không tin. Phải biết rằng Ma Tông chính là nơi cường giả vi tôn, người nào có võ công cao nhất, người đó chính là tông chủ! Công lực của Ma Tông tông chủ này còn cao hơn cả Thạch Y, cao hơn nhất phẩm cao thủ. Như vậy thì hắn đã đạt đến cảnh giới gì?
Còn có những trưởng lão của Ma Tông. Những lão bất tử này chính là môn chủ của tam môn cùng với tông chủ trước kia. Công lực của bọn họ yếu hay sao?
Điều này chẳng ai biết được, triều đình cũng không dám quản. Ma Tông đã truyền thừa mấy ngàn năm, từ khi có võ lâm thì cũng đã có Ma Tông. Thế lực của bọn họ không chỗ nào không có, Nói không chừng thị vệ trong cung đình cũng có một số lượng lớn cao thủ của Ma Tông. Triều đình muốn xen vào, Ma Tông mà trở mặt, phỏng chừng cả hoàng cung sẽ trở thành nơi huyết tẩy ngàn dặm.
Ma Tông không đối nghịch triều đình, triều đình cũng không muốn đối nghịch với Ma Tông cao thủ nhiều như mây. Hình thành một cục diện hòa bình.
Mà tổ chức cầm đầu bạch đạo đối đầu Ma Tông là "Thiên Nhai Hải Các" cùng với nơi bắt nguồn của võ công "Thiếu Lâm" cũng có đến mấy ngàn năm lịch sử. Bọn họ có thể đối đầu với Ma Tông mấy ngàn năm, hơn nữa còn đàn áp được bọn chúng, thực lực của bọn họ yếu hay sao?
Ta nghĩ đến cũng cảm thấy sợ hãi. Đều là những siêu cấp tổ chức truyền thừa đến mấy ngàn năm a! Không biết có đến bao nhiêu nhất phẩm cao thủ đây! Phỏng chừng cũng có người đạt tới kim đan, bởi vì ta cũng tu luyện đao đạo đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, không chừng cũng có thiên tài như vậy. Bọn họ tại sao không nổi danh, bởi vì bọn họ đều không hề đem võ công của mình thi triển ra.
Mà tứ đại thế gia có thể đem cả nền kinh tế của Minh vương triều hoàn toàn nắm trong tay, lại không hề bị người của Ma Tông cướp đoạt. Phải biết rằng người của Ma Tông thích nhất chính là cướp đoạt của người khác.
Bọn họ yếu lắm sao. Bên ngoài thì có hơn vạn tư binh, trong bóng tối thì sao? Bọn họ lại có đến bao nhiêu nhất phẩm cao thủ.
Ta cũng biết được một phần thực lực bên ngoài của Trương thị thế gia. Hai người bảo tiêu của cha ta chính là hai nhị phẩm cao thủ. Mà thủ vệ trong từ đường tổ tông cũng có hai nhị phẩm cao thủ. Chấp pháp tổ của Trưởng Lão Hội có nhiệm vụ chấp hành gia pháp có tất cả mười người, công lực cũng của bọn họ cũng là nhị phẩm cảnh giới, còn tổ trưởng đã đạt đến nhất phẩm cảnh giới.
Nhất trọng yếu chính là cha của ta càng đạt tới liễu nhất phẩm cảnh giới. Phỏng chừng cha đích công lực cũng chỉ có nhất phẩm cao thủ đã ngoài đích nhân năng nhìn ra lai. Mà trong nhà đích dưới đất trong mật thất diện rốt cuộc có cái gì, ta cũng không biết.
Cho nên ta cũng không dám sử dụng vũ lực với Lý Thiên Tường. Bởi vì cho ta biết Lý thị thế gia nếu có thể ngồi trên ngôi vị đệ nhất thế gia, thực lực nhất định rất kinh khủng, ít nhất so với trương thị thế gia cũng không thua kém!
Quên đi, khi nghiên cứu đao đạo, ta đã gom tất cả tinh hoa đao pháp lại trong một chiêu, phỏng chừng đã là cực hạn rồi. Những cao thủ mạnh nhất chính là Kim Đan kỳ. Trong con mắt của ta cần phải tính toán nữa hay sao.
Cho dù đạt tới Kim Đan kỳ, nhưng bọn họ làm sao biết cách sử dụng chân nguyên lực đây? Bọn họ biết các loại kỷ xảo sao? Bọn họ biết các loại pháp quyết sao? Bọn họ biết các loại cấm chế sao?
Bọn họ không biết, bọn họ làm sao có thể biết được. Tu Chân Giới tất cả đều là tham khảo các pháp quyết do tiên nhân lưu lại, sau đó trải qua hơn trăm ngàn năm, mới nghiên cứu ra các loại tu chân pháp quyết. Tình huống này cũng giống như tiên nhân ra tay trợ giúp, lại trải qua vô số ức năm, mới hình thành cục diện phồn vinh của Tu Chân Giới như bây giờ.
Bọn họ võ lâm mới chỉ có mấy ngàn năm lịch sử, nếu thật sự sáng tạo ra tu chân pháp quyết, người của Tu Chân Giới chúng ta chắc đã chết hết rồi. Quên đi! Không có khả năng! Nguyên nhân không phải là năng lực hay thiên tài mà chính là hạn chế của cảnh giới.
Ta phấn chấn tinh thần. Tu vi võ đạo của ta đã đạt đến Kim Đan kỳ, tu chân của ta lại càng đạt tới Nguyên Anh kỳ. Quan trọng nhất chính là ta đã tu luyện thành "Kim Thân Phật Tôn" càng lợi hại hơn. Bọn họ làm sao có thể đấu với ta. Điều này không thể dùng nhân số bù đắp được, chênh lệch rất lớn. Phỏng chừng ta dùng một cái Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Quyết có thể giết chết hơn mười cao thủ Kim Đan kỳ, ha ha ha......
Ta không khỏi hào tình vạn trượng. "Nhìn thiên hạ, ai dám tranh phong!" Những lời này đối với ta mà nói, cũng thật là thích hợp.
*************************************************
Trong đầu không ngừng suy nghĩ các loại tình huống có thể phát sinh, cùng với phương pháp giải, bất tri bất giác đã đi đến "Minh Nguyệt Quế Thụ Kiều" nổi tiếng nhất kinh thành. Địa phương này, tương truyền tại cổ đại, có một anh hùng ở chỗ này cùng với một tiên nữ của nguyệt cung yêu nhau. Sau đó phát sinh một đoạn ái tình cảm thiên động địa. Cuối cùng bọn họ phá vỡ ngăn cách của tiên giới ở cùng một chỗ với nhau.
Cố sự này mặc dù không biết thật hay giả, nhưng mà bây giờ rất nhiều cặp tình nhân đều gặp nhau ở nơi này. Đây là một sự thật, đồng thời này cũng trở thành nhất đại phong cảnh tại kinh thành.
Ta đứng ở trên cầu, nhìn dòng nước trong vắt phía bên dưới. Ánh trăng trên bầu trời rất sáng, nhàn nhạt chiếu khắp các ngõ ngách của kinh thành. Thiên địa tựa hồ như đều là một mảnh trắng bạc huyền ảo.
Bên cạnh cầu là quế thụ in bóng lòa xòa xuống mặt nước, làm rất nhiều cặp tình nhân bị hấp dẫn tới. Ta quan sát chung quanh, một đôi tình nhân đang ngồi sát vào nhau, rất là thân nật. Có một chút cay đắng không thể giải thích được: Dường như chỉ có ta là một người cô đơn.
"Minh nguyệt chiếu ngã ảnh, đối ẩm thành tam nhân", ta chậm rãi ngâm nga. Ta có thể cảm nhận được tâm tình của thi kiếm tiên Lý Bạch lúc bấy giờ......
- Vân nhi, dừng lại ở đây đi.
Một thanh âm thân thiết ôn nhu thấm vào lòng người vang lên. Trong lòng ta bỗng nhiên có một trận rung động, thật lâu không thể bình tĩnh.
Là nàng sao? Hình như nha hoàn của nàng cũng tên là Vân nhi thì phải? Trong lòng ta hưng phấn giống như đột phá Kim Đan kỳ đạt tới Nguyên Anh kỳ vậy. Nhất định là nàng, nhất định là nàng!
Ta nhanh chóng xoay người lại, nhìn chằm chằm cỗ kiệu trước mặt. Ta khẳng định người vừa rồi nói chuyện nhất định là đang ở bên trong kiệu diện. Nhất định là nàng, ta yên lặng chờ đợi.
Chiếc rèm kiệu chậm rãi nhấc lên, một thân ảnh mỹ lệ xuất hiện trước mặt ta. Trong lòng ta có một cảm giác tê dại, không tự kìm hãm được nước mắt chảy ra.
Nàng một người ôn nhu như vậy, nàng một người đáng yêu như vậy. Lần này ta nhất định sẽ không để mất nàng một lần nữa.
- Nhu.
Ta thấp giọng gọi. Ta không muốn chịu áp lực thêm nữa. tại sao ta lại phải chịu đựng? Ta yêu nàng, ta phải nói cho nàng biết.
Nhu toàn thân chấn động, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên. Ta biết nàng nhất định đã nhận ra ta.
- Trương công tử, là ngươi sao?
Thanh âm rất nhỏ, tựa hồ như nói với chính mình. Nếu như không phải võ công ta cao, phỏng chừng không thể nghe được. Nhưng mà nghe được âm thanh trong trẻo này, ta cảm nhận được sự lưu luyến của nàng đối với ta, cùng với nỗi nhớ nhung tha thiết.
Ta không nhịn được từ trên cầu đi xuống. Đi đến bên dưới tàng cây quế hoa nơi nàng đang đứng.
- Là ta, đã lâu không gặp, nàng có khoẻ không?
Vũ văn nhu đích thân thể bỗng nhiên run lên, nhìn ta, nhãn tình đã bắt đầu ươn ướt. Đã bao lâu, tự mình tưởng nhớ hắn đã bao lâu rồi? Chính là từ lúc tại khảo hạch trường thân ảnh chợt loé lên, giống như biến mất tại nhân gian. Bao nhiêu ngày nhớ nhung da diết, cuối cùng cũng đã đợi được ngày hôm nay.
- Ta cũng tốt lắm, Trương công tử, ngươi, ngươi mấy năm nay thế nào?
Nghĩ tới nghĩ tới, Vũ Văn Nhu cũng không dám trước mặt ta nói lên nỗi lòng.
Ta xem nàng bộ dáng có chút xúc động, có chút vui vẻ, đi tới trước mặt nàng, đứng bất động nhìn nàng. Ta nhìn nàng một cách tỉ mỉ, tựa hồ mới chỉ vừa hôm qua, cũng phảng phất như cả một đời, nàng vẫn yếu ớt như vậy. Hôm nay nàng đã là ánh sáng rực rỡ, mỹ lệ vô cùng.