Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 76: Thượng Quan Hương Vũ (Phần 1)



Tiêu Lâm trong mắt tinh quang chợt lóe lên, thân hình đột nhiên giống như phình to ra. Hộ thể cương khí đột nhiên thoát ra khỏi thân thể, ngưng tụ thành tấm chắn che phía trước mũi tên. Tiêu Lâm đắc ý nhìn tấm chắn trước mặt, đây cũng là phương pháp mà hắn vừa mới nghĩ ra tức thì. Chân khí có thể rời khỏi thân thể công kích, chẳng lẽ hộ thân cương khí lại không thể sao? Nên biết rằng hộ thân cương khí chính là do chân khí ngưng tụ với mật độ cực lớn hình thành.

Thanh âm phiêu hốt của Cố Kỳ truyền đến:

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ Tam Huyễn Tiễn của ta có thể dễ dàng chống đỡ như vậy sao? Xem ra ngươi cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với chân nguyên lực trong cơ thể mà thôi!

Rất nhiều cao thủ đều biết, hộ thể cương khí thoát ra khỏi thân thể hiệu quả phòng ngự chỉ tốt hơn một chút so với bên ngoài thân thể mà thôi. Một chỉ vừa rồi của Cố Kỳ chỉ thiếu chút nữa đã có thể xuyên qua hộ thể cương khí của Tiêu Lâm, bây giờ Tam Huyễn Tiễn này còn mạnh hơn rất nhiều, đương nhiên là có thể đột phá phòng ngự. Cũng chỉ có Tiêu Lâm lần đầu tiên sử dụng hỗn độn lực mới dùng phương pháp này mà thôi.

Tiêu Lâm nghe Cố Kỳ nói liền ngẩn người ra. Đích xác đây là lần đầu tiên hắn sử dụng hỗn độn lực, trước kia hắn chỉ hoàn toàn dựa vào thân thể mà thôi. Đối với phương pháp vận dụng hỗn độn lực hắn quả thật không hề hiểu rõ, Bàn Cổ căn bản là không nói cho hắn biết. Còn kỹ xảo của Phách Tản Ma Đế đều phải chân nguyên lực cường đại làm cơ sở, ít nhất cũng phải đạt đến Phân Thân kỳ. Tiêu Lâm chỉ vừa mới đột phá Nhất phẩm cảnh giới, hỗn độn lực trong thân thể hắn căn bản là không đủ để vận dụng. Nếu không thì làm sao có thể bị Cố Kỳ khi dễ như vậy.

"Dùng đoản công để đấu với trường công! Không khôn ngoan chút nào!". Trương Tinh Phong khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không nói ra. Hắn muốn cho Tiêu Lâm tự mình hiểu rõ đạo lý này.

Tiêu Lâm trong nháy mắt đã nhận ra hộ thể cương khí của chỉ chỉ có thể làm ba mũi tên chậm lại một chút, căn bản là không thể ngăn cản được. Kỳ thật nếu là tấm chắn do chân nguyên lực hình thành thì ngay cả một chút hiệu quả cũng không có. Từ điểm này có thể nhìn thấy sự cường đại của hỗn độn lực.

Tiêu Lâm thân hình lập tức chuyển động. Là một dũng sĩ đến từ Hồng Hoang luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập, bây giờ lại thêm hỗn độn lực, tốc độ của hắn cực kỳ kinh người. Trong nháy mắt đã tránh khỏi ba mũi tên. Nhìn thấy ba mũi tên bay sát qua mặt mình, Tiêu Lâm cũng phải thở phào một hơi.

"Oanh!"

Tiêu Lâm chỉ cảm thấy phía sau lưng chấn động mạnh, ngay cả thân thể cường hãn của hắn cũng không thể ngăn cản được.

”Phốc!"

Tiêu Lâm chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Điểm lợi hại nhất của Tam Huyễn Tiễn chính là có thể khống chế nó phát nổ. Đây cũng chính là tuyệt kỹ ngạo thị thiên hạ của Cố Kỳ.

- Lão công ~~~~

Hồng Tiêu lo lắng chạy đến. Trương Tinh Phong trong cơ thể hỗn độn lực liền chuyển động, trong nháy mắt đã giữ Hồng Tiêu lại. Hồng Tiêu đột nhiên cảm thấy cơ thể không thể cử động được, phẫn nộ nhìn về phía Trương Tinh Phong.

Trương Tinh Phong thản nhiên nói:

- Không cần lo lắng, muốn trở thành thép tốt cũng phải trải qua trăm lần tôi luyện, không trải qua khó khăn thì hắn sẽ không thể tiến bộ được!

Hồng Tiêu lại thì lại chẳng quan tâm một chút nào đến cái gì tiến bộ. Nàng chỉ biết lão công của mình đã bị thương, hơn nữa sư huynh của hắn lại thản nhiên đứng nhìn, trong lòng cảm thấy tức giận. Trương Tinh Phong thì lại không hề để ý, chỉ đứng yên nhìn về phía Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm ánh mắt đột nhiên loé sáng.

- Trảm!

Tiêu Lâm gầm lên một tiếng. Phách Tản Phủ trong tay tựa như không hề có một chút trọng lượng nào. Đây cũng chính là điểm lợi của vũ khí đã nhận chủ!

Tốc độ của Phách Tản Phủ, nhanh! Cực nhanh! Nhanh kinh khủng!

"Hống!"

Từ sâu trong yết hầu Tiêu Lâm vang lên tiếng gầm của dã thú. Tốc độ trong nháy mắt lại gia tăng. Trong lúc Cố Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Phách Tản Phủ đã đến trước mặt hắn.

Cố Kỳ lúc này đã không còn thời gian để sợ hãi đối với tốc độ của Tiêu Lâm, trong đầu hắn chỉ còn dục vọng muốn sinh tồn. Tay phải của hắn trong chớp mắt chắn trước thân thể, dùng kim cung ngăn cản một búa này của Tiêu Lâm.

”Phanh"

Kim cung vỡ nát thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất. Cố Kỳ trong nhất thời cảm thấy choáng váng. Phách Tản Phủ vẫn đằng đằng sát khí bổ xuống phía đầu của hắn.

Cố Kỳ tuyệt vọng, hắn lúc này trong lòng có quyến luyến với cây cung đã theo mình nhiều năm, cũng có sợ hãi đối với đối với sự với sư lợi hại của Phách Tản Phủ. Trong nháy mắt, những hồi ức xa xăm của hắn bỗng nhiên hiện về trong đầu.

"Sư muội, ta đến với nàng đây!” Cố Kỳ thì thào tự nói, hắn bắt đầu nhắm mắt lại.

Gió thổi qua khuôn mặt của Cố Kỳ, tuy nhiên lúc này chung quanh lại không hề có một chút gió nào. Đó chính là gió do Phách Tản Phủ sinh ra.

Trên trán Cố Kỳ đột nhiên chảy xuống một dòng máu tươi

.......

Một lúc lâu sau, Cố Kỳ mở mắt ra, hắn nhận ra Trương Tinh Phong Tiêu Lâm bọn họ đã biến mất. Linh giác của hắn nói cho hắn biết, nhát búa đó chỉ cắt một đường trên trán hắn mà thôi. Cố Kỳ vẻ mặt không hề kinh hoảng, chỉ thản nhiên nói:

- Đa tạ!

Từ hôm đó trở đi, Mật Tông lại có thêm một một cao thủ Thần chi cảnh, một cao thủ đã trải qua lằn ranh sống chết.

*******************

- Sư đệ, biểu hiện của đệ quả thật rất tốt!

Trương Tinh Phong đối với việc Tiêu Lâm hạ thủ lưu tình cảm thấy rất hài lòng. Cũng hài lòng vì Tiêu Lâm có thể trong nháy mắt có thể làm cho Phách Tản Phủ từ cực động chuyển sang cực tĩnh.

Tiêu Lâm thoải mái cười lớn nói:

- Sư huynh, đây cũng không phải là do đệ lợi hại. Bởi vì Phách Tản Phủ lúc này đã không còn một chút trọng lượng nào, đệ mới có thể trong nháy mắt làm cho nó dừng lại!

Tiêu Lâm vừa nói, đồng thời cầm lấy tay Hồng Tiêu. Hồng Tiêu lúc này vẫn còn có chút tức giận đối với Trương Tinh Phong, chỉ bỉu môi một cái. Hồng Tiêu trong lòng vẫn còn rất bất bình, nhưng mỗi khi nhìn thấy Trương Tinh Phong, nàng lại cảm thấy không có chút dũng khí nào để trách móc vị sư huynh này!

Trương Tinh Phong cũng cảm nhận được tâm tình của Hồng Tiêu, nhưng cũng chỉ thản nhiên cười, thân hình phiêu dật tiếp tục đi tới.

- Hoa Dương Thành!

Trương Tinh Phong nhìn ba chữ thật lớn trên thành lâu, nhẹ nhàng thốt lên.

Đột nhiên Trương Tinh Phong trong lòng cảm thấy rung lên, tựa như có thứ gì đó tại Hoa Dương thành này đang kêu gọi hắn.

Phồn hoa! Huyên náo! Đây là cảm nhận của Trương Tinh Phong đối với Hoa Dương Thành. Chỉ cần nhìn y phục của mọi người chung quanh thì cũng biết cuộc sống của bọn họ nhất định là rất thoải mái. Quả không hổ là thiên đường chi thành, dường như không kém hơn kinh thành một chút nào!

Tiêu Lâm giới thiệu nói:

- Sư huynh, Hoa Dương Thành này phồn hoa nhất là buổi tối, bây giờ huynh vẫn chưa thấy đâu. Hơn nữa nơi này có rất nhiều người có thế lực, phần lớn là những đại nhân vật của các bộ lạc Nguyên Mông đến nơi này hưởng thụ. Về phương diện hưởng thụ này thì Nguyên Mông quả thật là kém xa Minh vương triều. Đây cũng là nguyên nhận khiến cho năm tòa thành ở gần Thiên Nhai San Mạch cực kỳ trù phú. Kỳ thật nơi này cũng có rất nhiều người đáng thương!

Ngữ khí của Tiêu Lâm đột nhiên biến đổi.

Trương Tinh Phong đương nhiên cũng hiểu rõ, nói:

- Trên đời này có rất nhiều chuyện bất bình, ngay cả tại kinh thành cũng có rất nhiều người khốn khổ. Hơn nữa năm tòa thành ở gần Thiên Nhai San Mạch còn có một cái tên khác!

- Đọa lạc chi thành!

Hồng Tiêu căm phẫn nói:

- Cũng bởi vì nam nhân các người hưởng thụ, không biết đã có bao nhiêu nữ nhân bên trong bị chà đạp!

Tiêu Lâm và Trương Tinh Phong bỗng nhiên khựng lại, trong lòng cảm thấy rất ấm ức. Việc này liên quan gì đến bọn họ cơ chứ! Tiêu Lâm cho đến bây giờ cũng rất ít khi đến nơi này. Hồng Tiêu căn bản là không cho hắn rời khỏi nhà vào buổi tối. Cho dù Tiêu Lâm là chủ nhân của một nửa Hoa Dương Thành.

Trương Tinh Phong đột nhiên đồng tử co lại, nhìn thẳng về phía trước.

Phía trước đang phát sinh một sự việc có thể gọi là hiếp đáp con gái nhà lành. Nhưng nữ nhân bị khi phụ này dường như cũng không phải là người bình thường.

Kiêu ngạo, đáng yêu, chính là những hình dung về cô gái này. Với những đặc điểm đó thì lẽ ra cô gái này nên khi phụ người khác thì đúng hơn. Tuy nhiên lúc này cô ta lại đang bị người khác khi phụ.

- Đại công tử, ngươi cẩn thận một chút, không nên quá đáng. Nếu không cha của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Cô gái trừng mắt nhìn đại hán trước mặt.

Đại hán này thân cao một thước chín, rất là tráng sóc, cười vang nói:

- Hương Vũ muội muội, ngươi đừng mong cha ngươi đến cứu ngươi. Ngươi nên biết rằng sở dĩ lão già cha ngươi có thể sống thoải mái ở Hoa Dương Thành này như vậy, cũng là dựa vào số Mông mã (ngựa của Nguyên Mông) mà Thiên Dương Bộ ta giao cho đấy!

Thượng Quan Hương Vũ ngẩn người, đích xác nếu không có sự giúp đỡ của Thiên Dương Bộ, nàng và phụ thân của mình bây giờ có lẽ chỉ là những nông dân mà thôi. Lúc đầu phụ thân mình buôn bán thua lỗ rất nhiều, đã rời khỏi Tô Châu, đi tới Hoa Dương Thành nơi mà cả kỳ ngộ và nguy cơ đều tồn tại. Sau lại dựa vào trí tuệ nên được một trưởng lão của Thiên Dương Bộ coi trọng. Nhờ vậy mới có thể khiến cho Thiên Dương Bộ đem việc buôn bán ngựa của Nguyên Mông giao cho phụ thân mình.

- --------------

Phụ lục: Ngựa phân thành bốn loại. Bình thường nhất chính là Hán mã (ngựa của người Hán). Tốt hơn một chút chính là Mông mã. Cực kỳ tốt chính Hãn huyết bảo mã số lượng cực ít. Còn có loại tốt nhất chính là Long mã trăm năm khó gặp. Trong số đó chỉ có Hán mã và Mông mã mới có đủ số lượng cung cấp cho quân đội. Hãn huyết bảo mã chỉ có thể cấp cho một vài nhân vật có quyền thế. Còn Long mã thì chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.

- --------------

Thượng Quan Hương Vũ ánh mắt phức tạp. Nàng nhớ lại lúc trước khi phụ thân mình buôn bán thua lỗ, cuộc sống của gia đình mình khó khăn đến như thế nào, ngay cả đệ đệ của mình thiếu chút nữa cũng đã chết. Nếu như từng trải qua nghèo khó, nàng còn có can đảm để phản kháng. Nhưng đã trải qua rồi, nàng không dám tưởng tượng gia đình mình sẽ phải trở lại cuộc sống lúc đó một lần nữa.

Trương Tinh Phong cô gái sắc mặt tái nhợt trước mắt, đột nhiên cảm thấy giật mình. Sự rung động phát ra từ tận sâu trong tâm linh: "Hương Vũ, Hương Vũ!"

Một tiểu cô nương mặc một chiếc áo bông màu tím, vấn lại tết thành một đôi sừng dê, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, luôn ở bên cạnh gọi "Phong ca!". Một muội muội lúc nào cũng nói muốn "lấy" mình!

Trương Tinh Phong thân hình lập tức chuyển động, trong nháy mắt đã chắn trước mặt Thượng Quan Hương Vũ. Thần quang trong mắt phát ra, mái tóc bạc không có gió bỗng nhiên bay lên, mỗi một sợi tóc bạc dường như đều phát ra ánh sáng rực rỡ.

- Cút!

Trương Tinh Phong trong lòng sát ý nổi lên, thần quang trong mắt tựa như thực thể bắn về phía đại hán trước mặt.

Tất cả mọi người đều không chịu được phải lui về phía sau. Trong phạm vi một trượng chung quanh, chỉ còn có Trương Tinh Phong cùng với Thượng Quan Hương Vũ nhu nhược ở phía sau.