Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 96: Độc Tự Tiền Khứ



Sáng sớm tinh mơ, không khí cực kỳ mát mẻ. Tâm tình của Trương Tinh Phong cũng cực kỳ thoải mái. Ngọc khí điếm cùng với Thiên Phong đổ trang đều đã hoàn toàn an bài xong. Bây giờ chuyện mà hắn muốn làm nhất, chính là khai quật kinh thiên bảo tàng!

- Thiếu gia, xe ngựa đã đợi một hồi lâu rồi!

Thu Chí lo lắng nói. Nàng không rõ vì sao Trương Tinh Phong không hề vội vã một chút nào, bên ngoài đều là cấm vệ của triều đình a!

Trương Tinh Phong mỉm cười nói:

- Thu Chí à, bọn họ dám đến chậm hay sao. Những cấm vệ này đương nhiên là phải đến sớm, sứ mạng của bọn họ chính là chờ đợi ta. Ngươi vẫn còn chưa hiểu Tinh Phong trang viên chúng ta rốt cuộc đại biểu cho cái gì hay sao?

Trương Tinh Phong nói xong liền xoay người rời đi.

Thu chí cảm thấy ngơ ngác: "Tinh Phong trang viên đại biểu cho cái gì? Không phải chính là một trang viên của phú hào hay sao?"

Thu Chí đến Tinh Phong trang viên không lâu đối với thế lực của Trương Tinh Phong đương nhiên không hiểu rõ.

Tinh Phong trang viên đại biểu cái gì? Trong số các siêu cấp thế lực, Tinh Phong trang viên đại biểu cho việc không thể địch lại được, thậm chí còn có mệnh lệnh "không thể đối địch". Tất cả những điều này đều bởi vì Tinh Phong trang viên có một người.

Trương Tinh Phong vô địch!

- Trương bá tước, xin mời!

Cấm vệ đối với Trương Tinh Phong vô cùng cung kính.

Trương Tinh Phong đáp lời một tiếng, bước vào bên trong chiếc xe ngựa sang trọng. Vừa bước vào bên trong, hắn lập tức nhắm mắt tĩnh tu.

......

Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại tại đại doanh của cấm vệ bên ngoài thành.

Trương Tinh Phong khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, bước ra bên ngoài. Lúc này Chu Lệ đã đứng ở bên ngoài đại doanh, nhìn thấy Trương Tinh Phong bước xuống xe ngựa, lập tức tiến lên phía trước nói:

- Trương công tử, trẫm cuối cùng cũng đợi được ngươi, ha ha...... Lý gia chủ tại sao đến bây giờ còn chưa đến?

Đột nhiên trên mặt Chu Lệ lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái, nói:

- Trương công tử, ngài hôm nay chỉ đến một mình thôi sao?

Trương Tinh Phong khẽ gật đầu, thanh âm mang theo một chút ngạo khí nói:

- Hoàng thượng, ta nghĩ rằng ta một người đến như vậy là đủ rồi!

Chu Lệ cười lớn vài tiếng, giảm bớt một chút không khí khẩn trương. Vừa rồi khi cấm vệ nghe được Trương Tinh Phong dám ở trước mặt hoàng thượng tự xưng là "ta", đã bắt đầu rút đao ra.

- Bọn các ngươi làm gì vậy, cút đi cho ta!

Chu Lệ trừng mắt, nhìn thấy đám cấm vệ sợ hãi thối lui, lúc này mới hài lòng xoay người lại nói với Trương Tinh Phong nói:

- Trương công tử, trước hết xin vào bên trong đại doanh trung nghỉ ngơi một lát!

Trương Tinh Phong mỉm cười nói:

- Hoàng thượng ở đây chờ đợi, ta làm sao có thể ở bên cạnh nghỉ ngơi? Cứ để ta ở nơi này đồng thời chờ đợi người Lý gia đi, À...... Hoàng thượng, ngài chuẩn bị để cho người nào đi khai quật bảo tàng đây?

Chu Lệ nhìn Trương Tinh Phong mỉm cười thân thiện, xoay người quay về phía xa vẫy vẫy tay. Một vị tướng quân cao lớn khôi ngô liền lập tức đi đến, nhìn thấy Trương Tinh Phong, lập tức khẽ khom người nói:

- Tại hạ Chu Đăng, cũng là đương triều nhị hoàng tử!

Trương Tinh Phong âm thầm gật đầu: "Nhị hoàng tử này thoạt nhìn dường như rất thô lỗ, nhưng nói chuyện lại cực kỳ cẩn thận. Hiếm có nhất chính là Nhị hoàng tử này lại có thể hạ mình như vậy. Kỳ thật một Nhị hoàng tử địa vị tuyệt đối cao hơn một bá tước rất nhiều, nhưng khi Chu Đăng nhìn thấy ta, ngược lại có chút khom người!"

Trương Tinh Phong đã gặp qua hai vị hoàng tử của hoàng gia. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều không phải là những nhân vật tầm thường. Vậy còn Tam hoàng tử trong truyền thuyết rốt cuộc ưu tú như thế nào? Trương Tinh Phong đột nhiên sinh ra một cảm giác tò mò.

- Nhị hoàng tử, ta chỉ là một bá tước nho nhỏ, thật sự là không nhận được một bái này của ngài!

Trương Tinh Phong cố ý lên tiếng.

Chu đăng cặp mắt mở lớn, bình thản nói:

- Trương bá tước chính là tấm gương sáng của vũ giả chúng ta. Ta bái ngài một lần có gì không thể?

Trương Tinh Phong ngẩn người. Không ngờ Nhị hoàng tử này đột nhiên lại dùng thân phận vũ giả để nói. Hắn cũng nở nụ cười, có vẻ rất cao hứng.

Chu đăng dường như cũng vì sự cao hứng của Trương Tinh Phong cảm thấy hưng phấn.

"Hô!"

Một trận gió đột nhiên nổ lên, làm cho cấm vệ không nhịn được cũng phải nheo con mắt.

Trương Tinh Phong đột nhiên cười, nụ cười rất kỳ quái.

Chu Lệ sắc mặt biến đổi, trở nên tức giận, đương nhiên chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại sắc mặt bình thường. Chu Lệ ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này đang có mấy trăm cao thủ tiến đến, ngừơi đi đầu đúng là Lý gia chủ.

- Lý gia chủ, ha ha, cuối cùng cũng đợi được gia chủ rồi!

Chu Lệ không hề đề cập đến công tước, chỉ gọi là gia chủ, rõ ràng xem Lý gia chủ và hắn là cùng một đẳng cấp.

Lý gia chủ từ xa đi đến, nghe được Chu Lệ nói, vẻ tươi cười xuất hiện trên mặt, nói:

- Để cho hoàng thượng phải đợi lậu, quả thật là xấu hổ!

Trương Tinh Phong liếc nhìn Chu Lệ, lại nhìn sang Lý gia chủ, thầm than: "Chu Lệ quả thật không hổ là nhất đại minh quân, có sự nhẫn mà người khác không có được. Lý gia chủ tên gia hỏa kia vẫn còn có điểm tự đắc, thật là......”

Trương Tinh Phong làm sao biết được, Lý gia cũng không có biện pháp nào. Đời trước chỉ một nam tử là Lý gia chủ, không có cách nào mới truyền chức vị gia chủ lại cho hắn. Trong mắt của Lý Thế Dân, chỉ cần thế gia vẫn còn hắn huynh đệ tọa trấn, không thể nào xảy ra chuyện gì. Càng huống chi Lý gia chủ cũng không phải là kẻ ngu ngốc!

Chu Lệ đột nhiên lộ ra thần sắc hận thưởng nhìn nhân mã phía sau Lý gia chủ, nói:

- Lý gia chủ, thủ hạ của ngài quả thật là nhân tài đông đảo, hình như năm trăm người này đều là tiên thiên cao thủ phải không?

Lý gia chủ trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng qua chỉ là năm trăm người mà thôi. Lý gia ta bình thường có đến năm ngàn tiên thiên cao thủ, muốn tấn công vào hoàng cung cũng chỉ cần nửa canh giờ mà thôi. Năm trăm người này thì có ăn nhằm gì?"

Đương nhiên Lý gia chủ còn không ngốc đến độ cái gì cũng nói ra, nhìn Chu Lệ, khiêm tốn nói:

- Hoàng thượng minh giám, năm trăm người này đều là do ta vừa mới mới xoay sở được, cho nên hôm nay mới đến chậm như vậy!

Chu Lệ tựa hồ như tin rằng lời nói của Lý gia chủ là sự thật, dẫn theo Lý gia chủ và Trương Tinh Phong đi vào bên trong đại doanh.

Đang bước đi, Trương Tinh Phong đột nhiên ngừng lại. Nhìn về phía năm trăm người của Lý gia, trong mắt loé lên một tia sáng. Trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, liền xoay người tiếp tục bước đi.

Ngay lúc Trương Tinh Phong xoay người lại. Một nam tử trong số năm trăm người đó ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của Trương Tinh Phong, lẩm bẩm nói: "Bị ngươi phát hiện rồi sao? Ha ha...... Trương Tinh Phong...... Lần này nơi cất giấu bảo tàng bảo cũng sẽ chính là nơi chôn thây của ngươi......"

Trương Tinh Phong khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười khinh thường.

......

Trung ương của cấm vệ đại doanh.

Chu Lệ, Lý gia chủ cùng với Trương Tinh Phong theo thứ tự ngồi xuống. Phía trước bọn họ chính là đội ngũ tầm bảo lần này của hoàng gia và Lý gia. Mỗi bên có năm trăm người, hai phương đội ngũ phân biệt đứng ở hai hướng nam bắc.

Rất hiển nhiên, đội ngũ của Lý gia đều là cao thủ, đều là tiên thiên cảnh giới trở lên. Bọn họ nhìn những binh lính đứng ở phía nam, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường. Khí thế tự nhiên trên người của tiên thiên cao thủ phát tán ra bên ngoài.

Đội ngũ đứng ở phía nam cũng không phải là những người bình thường. Bọn họ chính là những huynh đệ của Hãm trận doanh dũng mãnh nhất trong cấm vệ doanh. Hãm trận doanh cũng chính là quân đội mỗi lần chiến tranh đều phải xông lên phía trước, có đến chín phần là tử vong. Những quân nhân này đều là những anh hùng của Hãm trận doanh còn sống sót sau hàng trăm trận chiến.

Trong quân đội, chỉ có quân công cao mới là anh hùng, mới có thể khiến cho người khác tôn kính. Cho nên những người này đều là những vị anh hùng trong quân đội. Bọn họ làm sao có thể chịu được thái độ khinh thường của những cao thủ Lý gia như vậy!

Nhìn những cao thủ của Lý gia, những anh hùng của Hãm trận doanh thầm nghĩ: "Chẳng qua chỉ là mấy tên gia hỏa công lực cao một chút mà thôi. Mẹ kiếp, lão tử đây giết người so với các ngươi ăn cơm còn nhiều hơn đấy. Cho bọn bay biết cái gì gọi là tử vong!"

Sát khí, sát khí ngập trời, lạnh khí lạnh như băng phát ra từ trên người của những chiến binh đã trải qua trăm ngàn sinh tử. Sát khí kinh khủng hướng về phía năm trăm cao thủ của Lý gia!

Những cao thủ của Lý gia đột nhiên chấn động. Vài người thực lực hơi yếu ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Tử vong, những cao thủ này của Lý gia có bao nhiêu người đã từng trải qua sinh tử!

Nhưng cao thủ thủy chung vẫn là cao thủ. Đại bộ phận cao thủ của Lý gia trong lòng lửa giận bốc lên: "Con mẹ nó, các ngươi không phải chỉ là một đám binh lính đê tiện hay sao? Lại kiêu ngạo như vậy. Cho các ngươi biết thế nào mới gọi là cao thủ!"

Khí thế bên phía trận doanh của các cao thủ Lý gia đột nhiên tăng nhiều. Những anh hùng của Hãm trận doanh cũng không chịu yếu hơn, sát khí băng lãnh cũng tiếp tục bành trướng ra.

Cả khoảng sân rộng của đại doanh đều nổi gió, cát bụi bay đầy trời. Chu Lệ và Lý gia vừa rồi còn muốn ngồi xem kịch, lúc này phát giác chuyện này dường như đã đi quá giới hạn. Tốt xấu gì bây giờ bọn họ cũng đang ngồi chung một con thuyền!

Trương Tinh Phong hừ lạnh một tiếng: ”Thế này mà cũng gọi là hợp tác hay sao?”

Trên người hắn đột nhiên khí thế bạo tăng, tựa như hai cơn lốc cuốn thẳng đến trận doanh của hai phía. Cơn lốc quét qua, một ngàn cao thủ đều đem khí thế của mình kháng cự lại khí thế của Trương Tinh Phong.

"Phanh!"

Những cao thủ của Hãm trận doanh và Lý gia sắc mặt đều trở nên trắng bệch, những người công lực kém liền thổ huyết ngay tại đương tràng. Trương Tinh Phong lại không hề hấn một chút nào, khiến cho tất cả các cao thủ đều hoảng sợ!

"Không để cho các ngươi kiến thức một chút, còn tưởng rằng ta hôm nay một người đến đây là có thể khinh thường!"

Trương Tinh Phong liếc nhìn Chu Lệ và Lý gia chủ vẫn còn đang chấn động, trong lòng thầm nghĩ.

Chu Lệ lập tức nói:

- Tốt lắm, mọi người không nên làm tôn thương hòa khí. Bây giờ chúng ta hãy đem ba tấm bản đồ để cùng một chỗ, xem thử bảo tàng rốt cuộc là ở nơi nào!