Đang yên đang lành, du thuyền lại bị đánh chìm, đó là những thứ cuối cùng trong trí nhớ của Tiếu Dao, còn có một đôi tay cứng rắn, ôm mình…
“Cứu, cứu mạng… Cứu mạng…”
Trong giấc mơ, ngoại trừ nước biển chua xót, không có bất cứ thứ gì, Tiếu Dao nói mớ một hồi lâu, mới chậm rãi mở mắt.
Trong tầm mắt, một mảnh đen nhánh, làm cô có điểm phân biệt không rõ rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là đời thật.
Mới vừa ngồi dậy, một trận gió lạnh phất qua, Tiếu Dao không tự giác rụt rụt thân mình.
Cúi đầu nhìn, mới phát hiện trêи người mình trừ bỏ nội y cùng qυầи ɭót, không còn thứ gì.
Tầm mắt bị một ánh lửa nhỏ hấp dẫn, Tiếu Dao nghiêng đầu, khi nhìn thấy thân hình cao lớn kia, trong lòng tức khắc có thêm vài phần kiên định.
“Nhất Phi.”
Từ trêи mặt đất đầy cỏ khô đứng lên, cô không cần suy nghĩ, nhào qua đi từ phía sau lưng ôm người đang ngồi trước đống lửa.
Trong một giây chạm vào người hắn, cô cảm giác được khác thường.
Hắn không phải Nhất Phi, trêи lưng Nhất Phi có sẹo do thương tích, nhưng người nam nhân này không có.
Là Quân Dạ Huyền, mình là từ trong du thuyền của Quân Dạ Huyền mà rơi vào biển, sao có thể nhầm lẫn thành Nhất Phi được?
“Xem ra người kia đối với cô mà nói rất quan trọng.” Âm thanh lạnh nhạt của Quân Dạ Huyền vang lên, giống như cơ thể hắn bây giờ, cũng không có độ ấm là bao.
Bị người khác ôm nhưng gọi tên nhầm, chắc chắn không một ai sẽ có sắc mặt tốt.
Bất quá, hắn vì cái gì muốn để ý mấy thứ này? Quân Dạ Huyền tạm thời không trả lời được câu hỏi này.
“Xin, xin lỗi!” Nhận sai người, Tiếu Dao thật sự ngượng ngùng.
Vừa rồi, nếu không phải Quân Dạ Huyền, cô đã sớm táng thân nơi biển rộng đi? Ngay cả ân nhân cứu mạng của mình đều nhận sai, xác thật là việc không nên.
“Những lời này, không phải cô nên tự nói với mình sao? Biết rõ nam nhân kia đang lợi dụng mình, cô còn một mực khăng khăng?”
Tiếu Dao nghe không ra, Quân Dạ Huyền là thật sự đang vì mình mà nuối tiếc, hay là đơn giản muốn từ trong miệng cô biết được điều gì.
Nhưng mà hắn là ân nhân cứu mạng, đây là sự thật.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi, về sau có cơ hội, tôi sẽ báo đáp.”
Buông Quân Dạ Huyền ra, Tiếu Dao đi vào đống lửa bên, chà xát tay.
“Tứ thiếu, đây là nơi nào? Những người khác đâu? Bọn họ chắc vẫn ổn đúng không?”
Sắp chết mà sống lại, làm Tiếu Dao cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, mạng chỉ có một cái, tí nữa liền không còn rồi.
Ngay cả một người chán ghét cô như vậy, đều liều mạng cứu mình.
Có phải là vì hoàn thành tốt nhiệm vụ của cậu nhỏ sao? Có lẽ, sự thật cũng không phải như vậy.
Mà tiên sinh đâu? Có phải sau khi cô chết, hắn cũng sẽ không quan tâm nữa?
“Vấn đề của tôi, cô còn chưa có trả lời.” Quân Dạ Huyền ngước mắt nhìn người đang đứng trước mặt.
Chỉ là liếc mắt một cái, hắn liền cố ý dời đi ánh mắt.
Cũng khó trách, thân thể của Tiếu Dao, là điều mà nam nhân bình thường đều rất khó cự tuyệt.
Ngực tấn công ʍôиɠ phòng thủ, hiện tại trêи dưới toàn thân, chỉ dư lại áo ngực cùng với qυầи ɭót hình tam giác thiếu vải.
Có thể là bị nhiễm lạnh, làn da đỏ bừng một mảnh, làm người khác nhìn một cái đều rất khó dời đi ánh mắt.
“Xin lỗi! Tôi không phải cố ý câu dẫn anh.”
Tiếu Dao cúi đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt vừa chuyển, dừng lại ở quần áo được treo trêи giá đang hong khô.
Đi qua sờ sờ, vẫn còn ướt, thời gian bọn họ ở trêи bờ cũng không dài.
Bắt đầu từ buổi sáng, đến khi trời tối, Tiếu Dao tính tính, mình đại khái đã hôn mê được tám chín tiếng đồng hồ.
Hắn vẫn ở bên cạnh lúc cô bắt đầu hôn mê, lại không có đem mình vứt trêи biển, mà vẫn luôn ôm cô, cho đến khi lên bờ.
Tiếu Dao thật sự rất khó tưởng tượng, nếu là thay đổi một người khác chỉ gặp mặt hai ba lần, có phải đã sớm đem mình ném vào trong biển nuôi cá hay không.
Nhiều thêm một gánh nặng là cô, thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến bước chân của hắn, nói không chừng, bởi vì bị mình trói buộc, rất có khả năng hắn không lên được bờ .
Mím môi, Tiếu Dao đi qua, ở bên cạnh Quân Dạ Huyền ngồi xuống.
“Thật sự xin lỗi! Có vài thứ, tôi thật sự không thể nói, Nhất Phi là bạn tốt của tôi, chúng tôi là người của tổ chức.”
“Cảm ơn anh, đã cứu tôi!” Tiếu Dao cúi đầu, như một đứa trẻ đã làm sai.