Hai cô dâu nhà họ Trần xúng xính váy cưới vui ngày vu quy.
"Mặc Tâm, em thấy chị có đẹp không?"
"Đẹp lắm chị! Phen này anh Bình tâm không tịnh khi đứng làm lễ!" Mặc Tâm nắm tay Yên Linh rồi tưởng tượng bộ mặt mê sắc của Lâm Bình.
Yên Linh hài lòng với lời khen. Không phải cô ta không biết mình đẹp mà do hôm nay có người đẹp hơn nên tự nhiên có chút mất tự tin.
"Mặc Tâm, em rất xinh!" Yên Linh khen thật lòng. Nhìn Mặc Tâm lộng lẫy muôn phần trong chiếc váy cưới, Yên Linh mới thấm thía vì sao Nguyên Phong mê Mặc Tâm quên luôn lối về. Cô là phụ nữ mà còn bị Mặc Tâm mê hoặc.
"Hai đứa chuẩn bị nha, sắp đến giờ làm lễ rồi!" Bà Bùi Yên Thắm bước vào.
"Mẹ!"
"Dì!"
"Mặc Tâm, hôm nay con rất đẹp! Dì chúc con trăm năm hạnh phúc!" Bà Bùi Yên Thắm lồng vào cổ tay trắng trẻo của Mặc Tâm một chiếc cong gia bảo.
Thấy chiếc cong ngọc bội đó, Yên Linh mở to mắt nhìn mẹ: "Mẹ, đây chẳng phải là vật gia truyền trao cho con gái vào ngày cưới sao?"
"Con nói đúng!"
"Vậy..." Yên Linh giơ cổ tay không của mình trước mặt mẹ.
Bà Bùi Yên Thắm gạt bàn tay Yên Linh qua một bên, lườm con gái: "Con đã hưởng quá nhiều rồi! Cái này mẹ dành cho em con!" Nói rồi bà săm soi lại chiếc vòng, vuốt lại mấy sợi tóc mai cho Mặc Tâm, ánh mắt của người biết lỗi rất thành tâm: "Cho phép dì được làm mẹ con. Cả phần sinh mệnh còn lại, dì sẽ bù đắp cho con!"
"Con cảm dì!"
Yên Linh nhìn mẹ mình tay trong tay đưa Mặc Tâm ra ngoài chuẩn bị hành lễ, cô không khỏi tự hỏi: "Rốt cuộc ai là con gái của mẹ?"
"Đã đến giờ lành! Mời cô dâu tiến vào lễ đường!" Tiếng người làm chủ hôn lễ vang lên.
Mặc Tâm khoát nhẹ tay mình vào tay chú Dương, Yên Linh khoát tay ba cùng bước lên thảm đỏ tiến vào lễ đường trong tiếng nhạc nền, tiếng vỗ tay của người thân, quan viên hai họ, bạn bè, đồng nghiệp. Hoa cưới bay bay rơi rơi trên đỉnh đầu, rụng khắp lối đi.
Vào đến nơi làm lễ, Chú Dương nắm tay Mặc Tâm trao cho Nguyên Phong: "Từ giờ ba trao Mặc Tâm cho con. Con hãy thay ba chăm lo cho con bé!"
"Ba yên tâm!" Nguyên Phong nắm chặt bàn tay mỏng manh của Mặc Tâm, đan tay mình vào tay vợ, hướng mắt về người chủ hôn.
Bên cạnh, ông Trần cũng đã trao con gái Yên Linh cho chú rể Lâm Bình. Cả hai cũng đang hướng về sân khấu.
Tiếng người chủ hôn vang lên: "Nguyên Phong, Mặc Tâm, hai con đã đồng ý kết hôn với nhau. Vậy hãy cầm tay nhau và nói tâm nguyện của các con!"
Nguyên Phong và Mặc Tâm quay mặt vào nhau nói lên lời thề ước: "Em Trần Mặc Tâm từ thời khắc này chính thức gọi anh Đường Nguyên Phong là chồng. Nguyện cả đời yêu thương anh, tôn trọng anh và chung thủy với anh!"
"Anh Đường Nguyên Phong xin nhận Trần Mặc Tâm làm vợ, nguyện cả đời này yêu em, thương em, vì em!"
Nguyên Phong vui mừng tay run run đeo nhẫn cưới vào ngón áp út bàn tay phải cho vợ. Mặc Tâm cầm tay trái của anh lồng vào ngón áp út chiếc nhẫn cưới đánh dấu chủ quyền. Nguyên Phong cúi đầu hôn lên môi vợ.
Sau đó người chủ hôn bước sang cặp Yên Linh-Lâm Bình. Trước quan viên hai họ, cô dâu Yên Linh và chú rể Lâm Bình hứa cả đời yêu thương nhau cùng nhau kinh qua gian khó, quyết không bội lời thề. Cả hai trao nhẫn cưới, đánh dấu chấm dứt cuộc đời độc thân.
Có một điều không ai biết là trong hôn lễ có một nam nhân đã âm thầm quệt nước mắt. Đó là Lương Quân. Anh ta ngồi ở hàng ghế đại diện họ nhà gái lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu hạnh phúc bên chồng. Cùng với nụ cười ngọt ngào của cô là giọt nước mắt mặn chát trong tim Lương Quân. Anh ta tự nhủ rằng: "Từ giờ chính thức quên đi mối tình si!"
Hôn lễ kết thúc.
Hai cặp đôi tạm biệt ba mẹ lên xe hoa đi hưởng tuần trăng mật.
Trong ánh hoàng hôn họ có mặt tại một bãi biển đẹp. Hai chú rể đẹp trai bế cô dâu của đời mình cùng tạo dáng chụp ảnh kỉ niệm.
Nguyên Phong thật không hiểu vì sao cặp đôi nhà họ Lâm kia cứ nhất quyết theo vợ chồng anh đi biển hưởng tuần trăng mật.
"Này Lâm Bình, vợ chồng cậu đi riêng chỗ khác được không?" Cứ bám theo như đỉa như thế này mất hết cả lãng mạn.
Ai dè thằng bạn thân của anh thật mặt dày: "Đi theo cậu mình đỡ tốn một khoảng tiền!"
"Còn thế nữa? Có ai đưa vợ đi hưởng tuần mật mà chi phí không đồng?" Nguyên Phong thật sự tức giận. Tưởng anh là ngân hàng chắc.
"Có mình nè! Nên cậu đừng tức giận làm gì! Hao tổn khí huyết, mất sức là tối bà xã chê đó!" Lâm Bình cười vô tội.
Nguyên Phong càng nghĩ càng tức. Cậu ta đường đường là một đại gia giả nghèo, tiền cậu ta kiếm được còn nhiều hơn cả anh. Vậy mà, từ chi phí tổ chức cưới đến chụp ảnh rồi hưởng tuần mật cứ bắt anh tổng chi.
"Cậu thật biết tận dụng thời cơ!"
"Nguyên Phong, cậu đừng nhỏ mọn vậy được không? Hai vợ chồng cậu còn chưa có em bé, mà vợ mình thì đang mang thai, nhà cậu có hai người ăn, mình còn phải để dành tiền cho con mình uống sữa nữa chứ!" Lâm Bình lẩm bẩm tính toán.
"Cái gì? Cậu có...con luôn rồi á?"
"Được một tháng rồi!" Lâm Bình tủm tỉm cười. Không ngờ lần đó vậy mà trúng số. Ba mẹ anh nghe con dâu có thai mừng còn hơn Nông trường chè được mùa, kí liên tiếp mấy hợp đồng xuất khẩu có giá trị khủng.
"Không được! Tớ cũng phải tích cực thôi!" Nguyên Phong nói xong đi tìm bà xã.
"Vợ ơi! Đừng chụp nữa mình đi thôi!" Nguyên Phong thẳng thừng bế luôn vợ trước cặp mắt ngạc nhiên của Yên Linh. Hai người đang phối hợp chụp kiểu ảnh thân mật tình chị em.
"Nguyên Phong, mình đi đâu đây?" Mặc Tâm ngạc nhiên vì anh không đưa cô về khách sạn ven biển như dự dịnh mà cho xe rẽ sang hướng khác.
"Tìm chỗ chỉ có đôi ta!" Anh nhìn vợ: "Em nhắm mắt ngủ một giấc, đến nơi anh gọi!"
Xe chạy xuyên đêm ngược lên tỉnh Mặc Tâm.
Rạng sáng, hai người đã có mặt tại homestay nhà chú Dương.
Gia đình chú Dương còn ở đô thành chơi với anh trai và tham quan cảnh đẹp nên cửa nhà kín mít.
Mặc Tâm mở túi xách lấy chiếc chìa khóa. Giây phút cửa mở, điện bật sáng, bước vào ngôi nhà thân quen, Mặc Tâm mới nhận ra rằng: nơi đây mới chính là nhà cô. Cảm giác trở về nơi nuôi lớn tuổi thơ, trở về với vùng trời kỉ niệm đầy ắp nhanh chóng len nhanh và lấp đầy từng khoảng trống trong tâm hồn. Cô bần thần đứng tựa cửa.
"Sao thế em?"
"Em nhớ ngày nhỏ, nhớ lần đầu tiên em gặp anh, nhớ những tháng ngày anh đi làm về ghé trường đón em. Nhớ nhớ rất nhiều..." Mặc Tâm ngã đầu vào ngực chồng thút thít.
"Bà xã, em nín đi! Không phải anh đã đưa em trở về đây rồi sao?" Anh khẽ khàng lau khô nước mắt cho vợ: "Từ đây vợ chồng mình sẽ làm chủ homestay này! Em muốn ở đây bao lâu cũng được!"
"Ý anh là sao?" Mặc Tâm không hiểu gì cả.
Nguyên Phong yêu thương hôn lên đuôi mắt lúng liếng của vợ, vuốt tóc cô nói: "Ba vợ không cho gia đình chú Dương ở trên đây nữa. Ông sợ đường lên xuống xa xôi khó khăn nên mua cho chú ấy một ngôi nhà ở đô thành! Chú Dương và thím sẽ theo ba vợ học việc kinh doanh cùng ba vợ xây dựng lại công ty nhà họ Trần."
"Vậy chú Dương cho vợ chồng mình căn nhà này hả?"
"Ừ!" Thật ra là chú Dương rao bán. Nguyên Phong thấy tiếc nơi ghi dấu duyên nợ anh với Mặc Tâm nên thỏa thuận với chú Dương để homestay lại cho mình. Bù lại anh chuyển cho chú Dương một con số khủng để chú làm vốn lập nghiệp.
"Vậy em vừa làm bà chủ homestay vừa làm thư kí riêng cho chồng! Kiểu này chắc em phát tài." Cô vui mừng bám người anh leo lên cao.
Nguyên Phong mỉm cười, cụng trán mình vào trán vợ: "Nhiệm vụ thư kí là chính, bà chủ chỉ việc thu tiền!" Anh hôn vào môi vợ, trở chân đá mạnh đóng lại cánh cửa nhà. Hạnh phúc bế vợ lên từng bậc cầu thang gỗ rồi vào căn phòng ngày xưa hai người giành nhau.
"Vợ yêu! Hôm nay cho anh được ăn nhé!" Không đợi vợ trả lời. Nguyên Phong phủ lên người vợ thực hiện nghĩa vụ làm chồng. Anh phải tích cực vận động để nhanh chóng có em bé cho vui cửa vui nhà.