Tối hôm ấy, cô cùng Đan Thanh chuẩn bị một chút về cuộc hẹn tối nay với Alan, nhìn ánh mắt hơi rủ xuống của chị mà bản thân cô thật thấy có lỗi. cô thầm nói "xin lỗi chị của em"
Cô sợ chị sẽ phải nghe những lời chói tai của Phương Nghi và anh Alan nên mới đi theo, vừa bước ra tới cửa nhà nhìn thấy Quốc Thiên được Diệp quản gia mở cửa cùng đi vào giật mình nhìn anh.
- Ủa, anh đi đâu vậy?
- Anh đến tìm mọi người, nghe nói tiểu Mỹ bị bệnh à?
- Phải, sáng nay còn khoẻ lắm nhưng không biết làm sao đột nhiên bị cảm? (cô gật đầu nói)
- Vậy bây giờ hai người định đi đâu?
- Em và Đan Thanh phải đi công việc, nhờ anh chăm sóc em ấy giúp em..
- Được rồi hai người đi đi.
Cô nhân cơ hội ấy gán ghép tiểu Mỹ và Thiên không biết thành công hay không.
Bước vào nhà hàng, cô quay sang nhìn chị Đan Thanh 1 lần nữa, thật sự chị ấy rất hồi hộp, giống như cảm giác của cô khi đối diện với người chẳng muốn nhớ nhưng không quên được.
Alan đặt 1 phòng VIP rồi cho nhân viên mời cô vào, bước vào nhìn thấy Alan ngồi trong phòng 1 mình, cô nhíu mày không hiểu tại sao hôm nay Trương Phương Nghi không đến? Ánh mắt đó nhìn Đan Thanh thật sự chất chứa rất nhiều điều nhưng không thể nói, cô nhìn ra được. Cô quyết tâm nhìn biểu hiện của 2 người họ mà không lên tiếng câu nào trong cuộc trò chuyện này.
- Tôi đương nhiên khoẻ để xem anh sống sao chứ?( Đan Thanh thật sự rất lạnh trong từng lời nói)
- Chẳng phải em chưa ăn gì sao? Ăn đi...
- Tôi đến đây chỉ để nghe anh trả lời câu tôi đã hỏi không phải ăn tối với anh.
- Em hỏi gì anh quên mất?(Alan nhìn Đan Thanh ánh mắt rất ngạo mạn, trong đáy mắt lại còn có chọc tức,cô tự hỏi liệu chị ấy chịu đựng được bao lâu đây)
- Tôi hỏi anh, tại sao anh lại làm thế? Chẳng phải anh luôn miệng hứa sẽ giúp chúng tôi, còn cái gì mà có chết cũng là bạn tốt? Vậy bây giờ anh đang làm gì? (chị ấy vẫn giữ nét lạnh nhạt nói lời nặng nề nhưng giọng lại cực kì thanh mãnh, không hề nặng như ý nghĩa của nó)
- Anh chỉ cảm thấy không hề có ý tốt, An Kỳ đang muốn phá hoại công ty người ta, An Kỳ đã có tất cả lại muốn cướp công ty của người khác khiến Trương lão gia phải nhập viện vì bệnh tái phát, anh không chấp nhận được?
- Đó thì liên quan gì anh? Cái chúng tôi cần anh giúp là lấy lại bằng chứng phạm tội của Trương Phương Nghi, lợi dụng lòng tin của cô ta để mua lại tất cả cổ phần, trong hai phương án đó anh muốn làm cách nào tuỳ anh. Anh lại tự tiện cho rằng An Kỳ nhà chúng tôi xấu xa rồi đi về cùng một phe với kẻ xấu? Anh nói xem cái nào mới là không chấp nhận được.
- Em có thể nghĩ cho anh không? Anh có lý do của anh mà Đan Thanh.
- Tôi không quan tâm anh chọn giúp ai, anh quyết định rồi, tôi chỉ muốn hỏi anh, một điều cuối cùng cũng là quan trọng nhất, có phải anh yêu Trương Phương Nghi? Anh muốn chọn cô ta là bạn gái?
Câu nói vừa bật ra cô liền nhìn thấy khoé mắt của Alan đỏ lên, cả Đan Thanh cũng dường như sắp khóc. Tại sao họ yêu nhau mà lại làm khổ nhau như vậy? Tại sao 2 bên phải là 2 ranh giới khác nhau? Vì cô và Trương Phương Nghi là kẻ thù nên họ mới trắc trở? Phải không?
- Em muốn biết thật đúng không?
- Anh có yêu em không? Trong suốt những năm tháng em bên cạnh anh, anh có thật là chưa bao giờ có tình cảm với em không?
Đột ngột cánh cửa bật mở ra,cả ba đều quay về phía Trương Phương Nghi đang bước vào với một bộ đồ sexy, tôn lên vóc dáng nóng bỏng của cô ta. Dường như cô ta đã biết trước Alan sẽ đến đây hay là Alan hẹn tới.
- Em tới rồi hả, lại đây với anh? Anh có chuyện
vui cũng là chuyện muốn em nghe, tận tai nghe.(Alan đưa tay kéo cô ta lại ngồi xuống bên cạnh, rồi nhanh chóng quay sang nhìn Đan Thanh)
- Anh hẹn bọn họ làm gì? Sao hồi hôm nay dành cho em mà. (cô ta nhìn cô và Đan Thanh cười khẩy)
- Không cần nói nữa. (cô tức giận đứng lên kéo tay Đan Thanh, bọn cô vừa đứng lên)
Alan lập tức lên tiếng:
- Bởi vì anh thích Phương Nghi, anh có thể vì cô ấy làm tất cả. Từ sau khi anh về đây, cô ấy đã thực sự cho anh biết thế nào là tình yêu thật sự mà chưa một ai cho anh nhận thấy điều đó. Đan Thanh, em là bạn thân của anh, anh mong hôn lễ của anh em có thể tới dự.
- Anh cho rằng, cô ta thật sự yêu anh cô ta yêu tiền của anh thôi.
- Đừng có cố gây hiểu lầm cho tao và Alan phải rồi một kẻ đơn phương không bao giờ được Alan để ý đương nhiên rất ganh ghét. Muốn phá vỡ hả, khó lắm nhé Trần tiểu thư.
- Em đừng có nói xấu Phương Nghi, nếu không chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa.
- Suy cho cùng, anh vẫn là loại ăn tạp. Tôi cứ cho rằng anh khác những đàn ông ngoài kia nhưng nào ngờ, sở thích của anh lại còn hơn họ. Có vẻ như anh rất thích hàng qua tay nhiều người, thế thì tôi phải xem lại cặp mắt của anh rồi. Yên tâm, hôn lễ của anh sẽ không có sự xuất hiện của tôi.
- Vậy thì cô biến đi, tôi muốn ở với bạn gái tôi.(Alan bất ngờ đổi giọng nói lớn)
Chính cô còn giật mình trước những lời của Alan khi nói với Đan Thanh như vậy? Anh ấy có thể vì cô ta mà nặng lời với Đan Thanh. Thật sự không thể chấp nhận.
Đan Thanh quay mặt bỏ đi, nước mắt rơi phía sau khi cánh cửa khép lại, không để bất kì ai thấy. Cho dù đau chị ấy cũng không để Alan biết sao? Ngốc quá mà..
Từ trên đường cho tới về đến nhà Đan Thanh vẫn không ngừng rơi nước mắt nhưng lại tuyệt nhiên chẳng để lộ thành tiếng, nước mắt cứ âm thầm rơi xuống. Cô dừng xe lại ở một công viên muốn chị ấy có thể ở đây khóc thoải mái.
- Em đi mua nước.. (Nói xong cô đi)
Cô biết ở đó Đan Thanh sẽ khóc, khóc lớn một chút sẽ tốt. Vừa đi cô vừa gọi điện cho Alan muốn hẹn gặp anh ấy nói chuyện nhưng không ai bắt máy. À lại đang bên cạnh chăm sóc cho vợ tương lai rồi.
Xì...bực mình thật mà. Cô cầm một túi đựng bia đi về. Bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt, cô vừa nhìn anh ta cũng vừa lúc anh ta quay lại nhìn thấy cô. Cả 2 cứ đứng nhìn nhau như vậy, rồi cùng lúc bước tới. Gần hơn, cô dừng lại vừa muốn cất tiếng hỏi thì
- Anh.... (Bước qua nhau như chưa từng tồn tại)
Phải...người đó chính là Hàn Chính Vũ. Bước qua cô như chỉ là không khí, ánh mắt lạnh nhạt, không thèm nhìn cô khiến cô đứng sững người.
Cô không khóc, không cười. Quay người lại nhìn bóng lưng anh bước đi, anh có đau giống như trái tim cô hiện tại không?