Cô hét lên trong tuyệt vọng bởi vì cô mong ai đó sẽ đến cứu mình nhưng ngoài tiếng thét của cô thì chắn còn lại gì nữa.
Một tên lao tới như một con sói hoang vậy, đè chặt hai cô cởi trói, một tên cởi trói chân để tiện làm việc họ muốn làm, cô sợ hãi vùng vẫy thoát ra.
- Con này mày lì lợm hả..(Một tên túm tóc cô kéo khiến cô té mạnh xuống nền).
- Phải xử nó, mấy đứa càng thanh cao tao càng thích.
Tiếng cưới lớn của hai gã cộng lại vang lên nghe ghê tợn, cô sợ hãi khóc lớn muốn thoát ra ngoài nhưng không được, đến khi vừa đói vừa mệt lại vừa mất sức ngã gục ra đó mặc cho bọn họ làm gì chỉ biết khóc và thều thào tên ai đó..
- Mày là ai?(2 tên đó lập tức buông tay đứng lên nhìn người vừa lên tiếng đó)
Cô mơ màng mở mắt nhìn bóng dáng đó, ngỡ như là mơ nhưng không phải. Trước mắt cô là một người đàn ông. Tên anh ta là Vũ, là Hàn Chính Vũ. Tiếng thét lên đó cũng là của anh ấy!
Lúc ấy cả thế giới trong cô như ngừng lại, trong tầm mắt lúc ấy chỉ có anh. Đột ngột anh nhìn cô lập tức chạy lại cởi áo khoác lên cho cô rồi ra lệnh người của anh xử lý hai tên đàn ông đó.
Mọi thứ chỉ lờ mờ như một lớp sương dày đặc bất chợt nghe thấy tiếng giày cao gót đi vào, Trương Phương Nghi bước vào cùng 1 đám người trên tay còn cầm theo một khẩu súng.
- Chính Vũ? Sao..sao anh lại ở đây?
- Em điên hả Phương Nghi? Sao em có thể làm vậy với cô ấy.
- Em làm vì anh? Em yêu anh, sao anh lại chẳng thèm để ý suốt mấy năm? Vậy mà cô ta vừa xuất hiện anh liền yêu. Yêu say đắm là sao?
- Phương Nghi? Em đừng sai càng sai nữa.( Vũ ôm cô vào lòng dìu cô đứng lên)
Lúc ấy cô ta càng giận hơn, có vẻ hành động quan tâm của anh dành cho cô chính là điều khiến cô ta như một kẻ điên.
- Anh thôi bảo vệ cô ta được không? Cô là cái thá gì trên đời này? Hôm nay, nếu anh không ngừng ôm chặt cô ta, em sẽ cho anh và cô ta chết chung một chổ.
- Nếu em hận, chỉ được phép hận một mình tôi, bởi vì tôi phụ em. Nhưng em hãy nhớ kĩ, từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ yêu em, người tôi yêu chỉ có Trương Phương Linh, Phương Linh đi rồi thì là Vương An Kỳ. Chưa bao giờ có chổ dành cho em...
- Vậy anh chết thay cô ta đi, em sẽ tha cho cô ta. Em sẽ không để hai người được bên nhau đâu..
Trương Phương Nghi rút cây súng ra chĩa thẳng vào cô anh lập tức dùng cả thân thể đứng ra che chắn cô sợ hãi nắm chặt tay anh.
- Người cô hận là tôi, giết tôi là đủ.(cô tiến lên phía trước)
Anh kéo tay cô lui thẳng về phía sau nắm chặt tay cô như thế. Lúc ấy, cô chẳng còn cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức chỉ còn nhìn thấy anh mà thôi.
- Mày muốn chết thì tao cho mày chết. "đùng đùng" (cô ta hét lên nổ súng)
Anh ôm chặt cô ngã mạnh xuống nền đất, đồng thời cảnh sát dần chạy tới gần hơn cô ôm chặt cánh tay bị đạn bắn trúng máu chảy không ngừng. Phương Nghi sợ hãi vứt súng bỏ chạy nhưng không may bị Leon và Alan bắt giữ lại. Được cảnh sát đưa về sở điều tra, lúc ấy trong đầu cô chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa. Cho dù Leon báo Quách Minh ông ta bị bắn chết ở bên căn nhà đối diện cô cũng không quan tâm. Vũ khó khăn ngồi dậy.
- Vũ anh ổn chứ? anh không sao đúng không (cô áp tay lên mặt anh lắc mạnh hỏi)
- Không sao?( Nói xong anh lập tức ngất đi)
Trợ lý của anh nhanh chóng lái xe chở anh và cô đến bệnh viện từ căn nhà bỏ hoang cho đến bệnh viện ngồi trước phòng phẫu thuật, cô không ngừng khóc. Nhớ tới những lời mỉa mai của Phương Nghi cô liền dằn vặt hơn.
"- Haha, cuối cùng cả hai người vẫn có một người chết.
- Vương An Kỳ mày không thắng tao được đâu.
- Vương An Kỳ mày thua tao haha, Vũ chết rồi hahaha."
Những lời đó liên tục chạy trong đầu cô không ngừng, chỉ cần anh không sao, muốn cô rời xa anh cũng được, muốn cô quỳ xuống xin anh tha thứ cũng được, muốn cô nói ngàn lời xin lỗi cũng được.
Ánh đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang nhìn cô.
- Cháu là người nhà của bệnh nhân à?
- Vâng ạ, cháu là bạn anh ấy. Tình hình anh ấy như thế nào ạ.
- Không sao đâu, do bệnh nhân nhiều ngày mất ngủ, cộng thêm cơ thể chứa quá nhiều chất cồn của rượu sau đó bị mất máu nên mới dẫn đến suy nhược. Vết thương đã được khâu lại 14 mũi, thuốc mê vẫn còn chưa tan nên khoảng vài giờ sẽ tỉnh. Yên tâm nhé..!!
Bác sĩ vỗ vai cô trấn an rồi rời đi cuối cùng cô đã theo anh đến phòng bệnh, không biết anh đã làm gì với cơ thể của mình thế, tự biến mình trở nên tệ hại như vậy sao? Gương mặt nhợt nhạt tiều tụy hơn hẳn.
Cô nhìn anh nắm chặt lấy tay anh nhớ lại lúc trên xe đến bệnh viện, trợ lý của anh liên tục nói về anh.
"- Vương tiểu thư, tôi có chuyện này muốn nói cho cô biết chủ tịch chính là người luôn âm thầm giúp cô anh ấy mất ngủ nhiều ngày chính là vì đi tìm mấy tên khốn đã hại cô chính anh ấy là người nhờ tiểu Mỹ lấy usb của cô, làm tất cả mọi việc vì cô khi nghe tin cô bị bắt cóc anh ấy đã rất lo lắng cho người tìm kiếm cô khắp nơi..."
Thì ra anh đã làm mọi việc vì cô mà cô không nghĩ tới. Anh không hề oán hận cô nhưng cô đã oán hận anh. Cô đã giận anh, trách anh nhưng lúc nguy hiểm nhất anh chính là người có thể vì cô mà chết.