Tính Sư

Chương 107: Doanh



Dưới đáy sông người chết, bám theo lũ chuột nước trong lớp rêu xác để tìm đến một thế giới khác, giờ phút này Tấn Hành đang tiếp tục tìm kiếm dưới lòng sông âm u tăm tối.

Dọc đường đi, lòng hắn luôn đau đáu một nỗi băn khoăn khó giải, trong đó có băn khoăn về hơn vạn thi thể dưới đáy sông này và cũng có băn khoăn về lý do Tần Huyền bị giấu ở nơi đây. Khi lần theo dấu chân lúc dừng lúc nghỉ của bầy chuột để đi đến một rặng đá ngậm khổng lồ dựng trước hố xác, nỗi băn khoăn ấy càng bị đẩy lên mức cao nhất.

Giữ khoảng cách mấy chục bước bám theo chúng nó đi tới nơi này, Tấn Hành tận mắt chứng kiến lũ chuột nước ấy nhanh nhẹn chui vào trong mảng bùn nhão dưới rặng đá ngầm phủ rong rêu. Chàng thanh niên tóc trắng mau chóng bám theo, định bụng tìm kiếm lối vào ban nãy của bọn chuột ở đâu, song lại phát hiện mình đã mất tung tích của chúng, trước mắt hắn lại lần nữa hiện lên lớp rêu xác đỏ sậm mọc tụm cùng nhau và những hàng dấu chân tí hon mơ hồ.

Biến cố đột ngột này khiến gương mặt hắn lạnh đi, rõ ràng hắn vừa tận mắt thấy đám chuột đó chui vào đây, không lý nào mới nhoáng cái đã mất tăm mất tích được.

Khi Tấn Hành vội vã tiến lại gần rặng đá ngầm sừng sững, cố gắng tìm ra một chút manh mối bên dưới lớp rêu tảo, hắn bỗng khựng lại vì một động tĩnh vọng tới từ đằng xa. Tấn Hành nghe thấy dưới đáy đá ngầm truyền đến từng tiếng ca dao đứt quãng mà kỳ dị:

“Bán ốc —— Bán ốc —— Ốc do mợ ốc sinh —— “

Dưới đáy rặng đá ngầm vọng ra những âm thanh lảnh lót như thể thiếu nữ thanh xuân, giọng nói yêu kiều kết hợp với tiếng nước chảy như ẩn như hiện bên dưới đá ngầm, nếu không tập trung nghe kỹ thì quả thực khó mà phát hiện được khi ở dưới lòng sông vẩn đục này.

Tấn Hành bơi tiếp vài bước men theo rặng đá ngầm trơn nhẵn, ló đầu về phía trước để xem thử, tình cảnh trước mắt khiến cho hắn phải ngẩn ra. Ở bên dưới đá ngầm lít nhít một đám ốc sông xám đen, vỏ ốc nhỏ chỉ cỡ ngón tay người thường, từ bên trong còn nhô ra từng con ốc cái sở hữu gương mặt phụ nữ xinh đẹp đằm thắm nhưng cơ thể lại là dạng màng thịt trắng ởn như thể động vật nhuyễn thể.

“Chà, hình như có một tiểu tướng công điển trai đang núp ngoài rặng đá ngầm kia để nhìn lén chúng ta, hì hì, tóc trắng mắt trắng, thì ra tiểu tướng công ở nhân gian lại đẹp đến vậy ư…… Tiểu tướng công, nhìn này nhìn này, các mợ ốc có đẹp không nào ha ha……”

Dường như đám mợ ốc đang đùa nghịch dưới đáy đà ngầm này đã phát hiện ra Tấn Hành, từng con từng con ngọ nguậy thân thể trần trụi, lả lướt chui ra khỏi vỏ ốc, cười hì hì vẫy tay với hắn.

Tấn Hành gượng gạo lùi ra sau một bước, mà phản ứng của hắn lại khiến đám mợ ốc càng kích động đong đưa eo hơn. Chú ý thấy phía dưới rặng đá ngầm nơi đám mợ ốc này nghỉ ngơi còn có một con đường nhỏ ẩn hiện, cậu cả da mặt mỏng tanh liền cân nhắc một chút rồi vẫn mím môi, cố gắng cất giọng lễ phép với đám mợ ốc đang ẩn thân phía dưới đá ngầm:

“Xin lỗi, vừa rồi mạo muội quấy rầy các vị…… Có thể hỏi thăm các vị một chuyện được không?”

“Ồ? Hỏi thăm? Tiểu tướng công muốn nghe chuyện gì nào?”

“……Cho hỏi, hồi nãy có vài con chuột nước đi ngang qua nơi này đúng không?”

“Chuột? Ồ, thì ra tiểu tướng công tới để nhìn trộm chuột nước chứ chẳng phải nhìn bọn ta, hu hu đau lòng quá đi à…… Không nói cho tiểu tướng công biết lũ chuột nước ấy đi đâu đâu…… Trừ phi tiểu tướng công khen bọn ta, hôn bọn ta, ôm bọn ta……”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc đứng đắn của Tấn Hành, đám mợ ốc liền vỗ mép vỏ ốc làm bộ khóc lóc. Biểu cảm của Tấn Hành lập tức cứng đờ, bị lũ mợ ốc biến hóa thất thường này làm cho cạn lời, sắc mặt hắn xoắn xuýt bối rối, chẳng biết nên đối phó thế nào với bọn nữ yêu sống dưới sông thích trêu ghẹo con người.

Thấy chàng thanh niên da mặt mỏng, đám ốc cái này càng cười hớn hở hơn. Một lúc sau, một mợ ốc mập mạp liền xoay eo, che miệng cười khúc khích, vẫy tay ra hiệu với đồng bạn mình:

“Rồi rồi, mọi người đừng trêu chọc tiểu tướng công thẹn thùng này nữa, nhỡ người ta nổi giận thật thì chúng ta đâu có đấu lại người ta…… Cơ mà có mấy lời cần làm rõ trước, theo quy củ của ốc sông, từ thời xưa đến nay bất cứ phàm nhân nào muốn hỏi bọn ta việc gì thì đều phải nói cho bọn ta biết một bí mật của bản thân trước, dù sao ốc sông bọn ta cũng thích nghe bí mật con người giấu trong lòng nhất mà. Nghe được bí mật của ngươi rồi, bọn ta sẽ trả cho ngươi một bí mật khác, nếu mà bọn ta ưng mắt thì có thể giúp ngươi chôn giấu bí mật vào trong vỏ ốc của bọn ta cả đời, còn tặng ngươi một ít thứ hay ho nữa cơ…… Thế nhưng nếu chọc giận bọn ta, các mợ ốc sẽ cùng xông lên ngấu nghiến xơi tái ngươi đấy nha……”

“……”

Bản thân Tấn Hành cũng có ấn tượng nhất định đối với điển cố mà mợ ốc nhắc đến, bởi vì trước kia hắn quả thực từng thấy trong một số sách cổ có đề cập rằng ốc sông vùng duyên hải Phúc Kiến thích nghe bí mật mà con người giấu trong lòng, nếu bọn chúng không vừa ý thì sẽ nổi giận, bò lên bờ ăn thịt người.

Hơn nữa so với tập thích thích nghe bí mật của phàm nhân, hắn càng hứng thú hơn với con ốc sông thần kỳ của bộ tộc chúng – món đồ có khả năng liên lạc với người ở cách xa bất cứ đâu, thế là hắn bèn nhíu mày, giả vờ hỏi dò:

“Các vị muốn biết bí mật gì?”

Ngay từ đầu đám mợ ốc này đã nhìn chằm chằm hắn như đang ấp ủ suy nghĩ gì đó rồi, nghe hắn hỏi vậy, bọn nó liền cười khúc khích, chớp chớp đôi mắt xanh biếc, nhẹ nhàng bảo với Tấn Hành rằng:

“Ôi chao, ban nãy không để ý nha, thì ra tiểu tướng công lại có một đôi mắt tinh khiết đến nhường ấy, sở hữu đôi mắt như vậy thì nhất định cũng có tấm lòng cao đẹp, xem ra quả thực là một người thật thà thiện lượng, rộng rãi phóng khoáng…… Người như thế bình sinh rất ít khi nói dối, cũng luôn luôn chân thành giữ chữ tín với người khác…… Cho nên thường khó mà có bí mật nhơ bẩn gì phải giấu vào trong ốc sông…… Đáng tiếc, bọn ta lại thích bí mật nhỏ của kiểu người như ngươi đấy —— “

Mợ ốc nói vậy làm Tấn Hành cũng tỏ vẻ chần chừ không hé miệng nói chuyện, cảnh giác nhìn về phía lũ mợ ốc đang từ từ tiến sát lại gần mình. Mợ ốc béo mập nọ cố gắng chui ra khỏi vỏ ốc, xấu xa ghé vào bên tai Tấn Hành, cười tủm tỉm nói:

“Nói nhỏ cho bọn ta biết đi tiểu tướng công —— Trên cõi đời này ngươi muốn triền miên mây mưa cùng với ai nhất? Nói cho bọn ta biết tên của người đó —— Thì bọn ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật liệu lũ chuột chết dẫm ấy có đi qua đây hay không?”

Tấn Hành: “……”

Loại câu hỏi không có ý tốt này quả thực chẳng khác nào bị cố ý soi mói chuyện riêng tư, Tấn Hành bực bội ngẩng đầu lên, lần này xem ra có hơi mất hứng thật rồi.

Đám mợ ốc này vốn dĩ muốn chọc tức Tấn Hành, thấy hắn giận tái mặt, bọn chúng liền chớp mắt cười rộ lên. Mà Tấn Hành cũng không thể ra tay đánh đập một đám ốc cái chỉ vì bọn nó trêu ghẹo người ta được, hắn nghiêm mặt lặng thinh một lúc, chờ cho cảm xúc bình tĩnh trở lại rồi, bèn nhìn về phía đám mợ ốc này, từ tốn nói:

“Ta nói hết tất cả cho các vị? Thì các vị sẽ nói thật?”

“Đúng vậy ~ Đúng vậy ~ Ốc sông bọn ta coi trọng chữ tín nhất trên đời này mà ~ Ha ha ~ Tiểu tướng công mất hứng à?”

“Trên tay các vị có phải là ốc sông có khả năng liên lạc với người ở cách rất xa không?”

“Ồ, biết nhiều quá nha, quả là tiểu tướng công học nhiều hiểu rộng, sao hả, muốn chiêm ngưỡng à? Thế thì cũng phải nói ra bí mật của ngươi trước đã —— “

“Vậy hỏi thêm mấy câu nữa luôn đi, chẳng phải cái gì các vị cũng muốn biết sao.”

“A…… Hả????”

Nghe câu trả lời của hắn, đám mợ ốc đứng cạnh vỏ ốc đồng loạt sững sờ, biểu cảm nom vặn vẹo buồn cười hết sức, dù sao bao lâu nay trêu ghẹo con người rồi mà bọn nó chưa từng gặp kẻ phối hợp thế này bao giờ. Tấn Hành thấy vậy thì cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn, đôi mắt nhạt màu vẫn bình tĩnh như trước, rồi còn chậm rãi nói bổ sung như thể một ông già:

“Sách cổ viết, ốc có sở thích dòm ngó, càng không thỏa mãn sự tò mò của các ngươi thì các ngươi càng hiếu kỳ, ta thành tâm trả lời, cũng hi vọng các ngươi nói hết những gì mình biết. Bọn Mi Lang chiếm cứ con sông người chết này rõ ràng là có mục đích khác, các ngươi là ốc sông mà lại mặc cho bọn chúng làm vậy, về sau ắt cũng chuốc họa vào thân thôi.”

“……”

“Các ngươi vừa mới nói là muốn nghe bí mật của kiểu người như ta đúng không? Vậy cứ hỏi thoải mái, mặc dù ta có hơi để ý thật nhưng cũng không đến mức không vuốt mặt nể mũi. Tuy nhiên sau đó các ngươi nhất định phải khai hết bí mật mà mình giấu trong vỏ ốc ra, bằng không…… không phải chỉ mỗi các ngươi sẽ tức giận ăn thịt người đâu, con người cũng sẽ tức giận ăn thịt ốc đấy.”

Đám mợ ốc hoàn toàn không ngờ sẽ bị phàm nhân trẻ tuổi này đi nước chiếu tướng ngược. Đang trốn dưới đá ngầm tự dưng bị đe dọa một phen, cả bọn đều trố mắt lắp bắp muốn cãi lại, nhưng trước khi bọn nó kịp làm gì thì cái tên trông có vẻ tầm thường này đã nói xong hết rồi.

Tấn Hành dứt khoát ngồi xuống trước rặng đá ngầm của bọn chúng, bình tĩnh sắp xếp lại dòng suy nghĩ, nhớ lại câu hỏi vừa nãy. Sau vài giây yên lặng với đám mợ ốc đang trợn mắt ngoác mồm kia, hắn mới cất giọng khô khốc:

“Ngươi mới vừa hỏi ta cái gì?”

“……Ta…… Ta…… Ta hỏi ngươi……”

“Ngươi hỏi trên đời này ta muốn mây mưa với ai nhất, người đó tên họ là gì hả? Được thôi, trên đời này ta muốn mây mưa triền miên nhất với một người tên Tần Giao, bây giờ anh ấy đang chờ ta ở con đò trên mặt sông, nếu các ngươi muốn biết anh ấy trông ra sao thì có thể lên đó ngắm thử xem. Tuy nhiên anh ấy rất ghét bọn ốc sông bẩn thỉu mất vệ sinh, cho nên các ngươi tốt nhất nên trốn xa ra một chút, bằng không anh ấy sẽ nổi giận đấy.”

“……Ngươi…… Ngươi……Như này là lừa đảo…… Ngươi…… Không giữ chữ tín….. Bọn ta có nói thế đâu……”

Mợ ốc tức đến nỗi nói năng không rành rọt, mặt tái mét ra, hai mắt xanh lập lòe, muốn nhe nanh nuốt sống Tấn Hành, nhưng còn chưa kịp há miệng thì đã bị tờ giấy vẽ hình cá trắm đen sống động trong tay chàng thanh niên tóc trắng dọa cho sợ hết hồn.

Trải qua thời gian dài học tập, cậu cả đã thỉnh giáo người nhà của mình và nắm giữ được đầy đủ thủ đoạn đe dọa kẻ khác. Hắn chậm rãi thu tay về, trở lại với dáng vẻ “ôn tồn lễ độ” như lúc vừa mới xuất hiện, ung dung lên tiếng rằng:

“Ừm, ta đã thành thật trả lời rồi, đây chính là bí mật về ta mà các ngươi muốn biết. Bây giờ đến lượt ta hỏi, câu hỏi đầu tiên sắp bắt đầu ngay đây, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Mợ ốc: “……”

……

Đám mợ ốc dưới đáy sông rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, mà cuộc trò chuyện trong hang chuột bên trên Tây Bắc thành thì vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Chỉ có điều, kể từ lúc vị Tần Tiểu Túy Quân đến từ phương xa này chịu chủ động bắt chuyện với nhóm Liêu Phi Vân, cuộc đối thoại giữa y và bọn họ vẫn luôn chìm trong một bầu không khí nặng nề và kỳ lạ.

Ngoại trừ hồi đầu y ngốc nghếch tự chửi mình là đồ biến thái đầu óc có vấn đề ra, còn có thể nhận thấy điều này từ trong lời trao đổi sau đó giữa y cùng Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang.

Mặc dù nhìn từ biểu hiện bên ngoài thì y đã đủ độc lập trưởng thành, thậm chí một mình chống đỡ một phương, nhưng Tần Giao trong bộ dạng này non nớt hơn rất nhiều, mà rõ ràng còn có cơ man tật xấu của đám nhóc choai choai.

Ví dụ như, y cực kỳ thích nghiêm mặt giả ngầu với người lạ, hoặc là cứ vô thức để lộ ra cảm xúc yếu đuối và cô đơn. Nhưng một khi xác định nhóm Thạch Tiểu Quang không có ác ý quá lớn, cũng chẳng có bản lĩnh làm gì được mình, y đã thả lỏng vẻ mặt căng thẳng, tựa vào tường ngẩn ngơ một lát rồi chậm rãi viết xuống dưới đất:

【Nếu lần này ta thật sự chết ở đây, nhất định có vài kẻ buổi tối ngủ mơ cũng cười tỉnh.】

【Hả? Ai cười tỉnh cơ?】

【Không biết, nhưng chắc chắn có một tên ngốc họ Trương sẽ cười ta, trên đời cũng có quá nhiều kẻ mang thù oán với ta, căm ghét ta, hi vọng ta mau chóng biến mất, ta sống đến lớn bằng này mà chưa từng có ai nói yêu quý ta, chưa từng có ngoại lệ.】

Thiếu niên Tần Giao tự mình làm mình bực, sau khi nheo mắt trả lời như vậy xong, y lại dựa vào tưởng ngẩn ngơ một hồi, còn ấu trĩ dùng nét chữ xiêu vẹo viết “Trương XX là đồ con heo IQ 50” xuống đất.

Mặc dù là một con heo hàng thật giá thật IQ không đủ 50, thế nhưng Tây Bắc thành chủ nằm bẹp dưới đất cũng chạnh lòng khi thấy dòng chữ đó, gã tủi thân khịt mũi, làm Thạch Tiểu Quang với Liêu Phi Vân phải tốt bụng an ủi vị thành chủ đáng thương này. Bỗng Thạch Tiểu Quang nghĩ đến gì đó, bèn hiếu kỳ viết câu hỏi xuống dưới đất cho thiếu niên Tần Giao:

【Thật ra cái…… cái vị Trương…… Trương XX này…… hẳn là bạn rất thân của ngài đúng không?】

【Không phải, ai thèm làm bạn với loại óc heo ấy chứ.】

【……Ờm……Hai người cãi nhau à?】

【……】

【Bạn bè sớm chiều bên nhau cũng có lúc cãi vã mà nhỉ? Cụ thể là vì chuyện gì vậy?】

Câu hỏi của Thạch Tiểu Quang khiến thiếu niên Tần Giao lặng người đi, thật lòng y không muốn nói về chuyện này với người không thân quen, song có lẽ vì trước nay chưa từng có bạn bè thân thiết hay người đồng trang lứa nào ngoại trừ cái tên kia, cho nên y cũng cầm lòng không đặng. Y khoanh tay để lộ ra đôi mắt màu xám, sau một thoáng suy tư, cuối cùng vẫn nghiêng đầu viết ra câu trả lời:

【Cậu ta luôn mang theo bên mình một cây sáo bảo bối, tên là Nhất Bả Thanh, đấy là di vật mẹ cậu ta để lại trước lúc lâm chung, nói là để dành cho vợ tương lai của cậu ta.】 (Nhất Bả Thanh có nghĩa là một vệt xanh.)

【Ồ…… Sau đó thì sao?】

【Vì một việc lúc trước nên ta và cậu ta cãi nhau to, cậu ta không những không giúp ta mà còn lên mặt dạy đời ta y hệt như lũ khọm già kia, thế là ta liền lấy trộm Nhất Bả Thanh, bảo với cậu ta là đã vứt cây sáo của nợ ấy xuống sông rồi, làm cậu ta phải xuống sông mò cả đêm.】

【……】

【Nhưng cậu ta mò mẫm suốt đêm mà vẫn không tìm được, vì ta không hề vứt cây sáo ấy xuống sông, ta chỉ đùa cậu ta thôi, Nhất Bả Thanh vẫn luôn ở chỗ ta. Đến lúc lấy lại được sáo, cậu ta liền đòi tuyệt giao với ta.】

【……】

【Các ngươi cũng cảm thấy ta làm sai sao? Nhưng rõ ràng cậu ta phản bội ta trước mà!】

Dường như y cũng nhận ra lời mình nói khiến Liêu Phi Vân, Thạch Tiểu Quang, thậm chí cả Tây Bắc thành chủ và Mẫu Nhung đều lặng thinh, thiếu niên Tần Giao tuy bên ngoài vẫn giữ vẻ nghiến răng cười lạnh kia, song ai cũng nhìn ra trong lòng y đã tức muốn nổ phổi, đang mắng chửi người bị hại đáng thương dám chủ động đòi tuyệt giao với y.

Kết hợp với một số vấn đề mà y gặp phải trước đó, cũng dễ hiểu vì sao sau này tính nết của vị Túy Quân điện hạ nào đó lại trở nên gay go như vậy. Ban đầu thiếu niên Tần Giao cứ ngồi im ỉm bên đống lửa, tỏ thái độ lạnh nhạt không chịu hé răng, đến giờ thì vẻ mặt đã thả lỏng phần nào, còn chịu nói chuyện với bọn họ. Bình thường Liêu Phi Vân không tốt bụng nói nhiều với cái tên này đâu, nhưng xem tình hình hiện tại, anh ta vẫn nhịn không nổi. Một thoáng do dự qua đi, Liêu Phi Vân bèn bảo với cái tên rõ ràng đã mặt sưng mày sỉa mà còn cố mạnh mồm này:

【Ta nói này…… Có phải ngươi lớn đến bằng này mà xưa nay chưa có ai từng nói một câu thẳng thắn với ngươi đúng không?】

【……Ngươi có ý gì?】

【Chả có ý gì cả…… Chỉ nói vậy thôi. Bạn ngươi đúng là quá tốt tính rồi, chắc cũng giận lắm mà chẳng nỡ kích thích ngươi. Ngươi cố tình chơi xỏ bạn bè, lại còn chà đạp món đồ quan trọng của người ta, người ta không nổi đóa đập cho ngươi một trận tơi bời đã là tốt với ngươi lắm rồi đấy biết không……】

【Ngươi…… Ngươi lặp lại lần nữa xem!!】

【Lặp lại thì lặp lại luôn, ta cũng đang muốn nói cho ngươi nghe vài lời thật lòng của người khác đây…… Đời này có được một người bạn như thế, ngươi phải biết thấy đủ mới phải…… Nếu mà là ta thì nhất định không chỉ tuyệt giao với ngươi đâu, ta còn đánh ngươi, chửi ngươi, bảo tất cả mọi người nghỉ chơi với ngươi nữa kìa…… Đằng nào thì cái loại đáng ghét như ngươi á, không chửi ngươi cho đã thì đời nào hết giận nổi…… Mà cũng khó trách, cái nết của ngươi tệ hại khó ưa như thế nên mới chẳng ai thèm làm bạn với ngươi, phàm là người có chút lòng chân thành thì đâu thể có chuyện không có bạn bè được. Như này gọi là có nhân có quả, không ai thèm chơi với ngươi cũng là bình thường thôi. Đây chính là lời mà bạn ngươi chưa kịp nói cho cái đồ đáng ghét nhà ngươi đấy, nghe hiểu không hả nhãi con ——】

Liêu Phi Vân tuôn ra một tràng lời lẽ khó nghe, khoanh tay nói rõ là khí thế, đến khi bị Thạch Tiểu Quang đẩy một cái, anh ta mới để ý ở Tần Giao ngồi đối diện cứ im thin thít nãy giờ.

Anh ta ngớ ra trong giấy lát, rồi liền lắp ba lắp bắp hỏi “Ngươi không sao chứ?”, Mẫu Nhung cũng kêu lên kéc kéc hỏi han đầy lo lắng. Bấy giờ, thiếu niên Tần Giao với đôi mắt đỏ ngầu mới chật vật cúi thấp đầu, mau chóng lau đi nước mắt dính trên mu bàn tay.

“Túy…… Quân điện hạ…… Ngài…… Ngài không sao chứ? Cảnh sát Liêu! Anh xem coi như này là sao…… Anh nói nhăng nói cuội cái gì thế hả……”

Thạch Tiểu Quang luống cuống tay chân, ngạc nhiên đến nỗi mở miệng nói chuyện luôn, hiển nhiên không ngờ dăm ba câu ấy của Liêu Phi Vân lại khiến Tần Giao bật khóc.

Tần Túy Quân nhỏ cúi đầu nghiến răng, lau đi những giọt nước mắt vô thức trào ra. Ở tuổi này lòng tự trọng của y cao đến mức đâm một cái là vỡ tan, hơn nữa còn vừa bị chọc vào đúng chỗ yếu ớt nhất trong nội tâm, y hít hít chóp mũi đỏ bừng, dùng sức viết xuống đất:

【Ngươi tưởng rằng…… Mình thông minh lắm hả…… Ý ngươi cũng muốn chửi ta là đồ đáng ghét giống như tên đó phải không!!】

【……Ớ…… Không phải……Cái đó……】

【Đừng…… Đừng có nhìn ta nữa…… Nếu còn nhìn nữa ta sẽ giết chết các ngươi!!】

“……”

Thấy y giận thật, Thạch Tiểu Quang, Liêu Phi Vân và Mẫu Nhung đều nơm nớp cúi đầu không dám nhìn y nữa. Mới nãy hứng chí vạ miệng, Liêu Phi Vân lúng túng vô cùng, không chỉ phải chịu đựng ánh mắt khiển trách của Thạch Tiểu Quang, Mẫu Nhung và thậm chí cả Tây Bắc thành chủ, chính bản thân anh ta cũng cảm thấy mình lớn tồng ngồng thế này mà còn đi nói bậy nói bạ như đứa con nít, đúng là có hơi quá đáng. Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, cảnh sát Liêu mới vò đầu bứt tai, lắp bắp mở lời:

【Này…… Xin lỗi xin lỗi…… Ngươi đừng khóc nữa, ngươi đừng khóc nữa…… Thật ra…… Thật ra vữa nãy lời ta nói cũng chỉ là một phần thôi…… Ta cảm thấy…… Có một số việc người đừng nên để bụng mãi…… Những kẻ suốt ngày giở giọng dạy đời ngươi, nói ngươi sai là cũng rất vô lý…… Chẳng ai dám chắc ban đầu làm sai thì sau này không thể thay đổi, đúng không……】

【……】

【Ờm…… Ai ai cũng có rất nhiều mặt khác nhau, sao chỉ dựa vào một chuyện mà đã kết luận người nào thiện hay ác được chứ? Có thể ngươi có mặt không tốt, nhưng nhất định cũng sở hữu điểm gì đó đáng quý, chứ không sao bạn ngươi tuyệt giao với người mà còn không nỡ đánh mắng ngươi…… Chẳng hạn như là……. Ờm…… Rất chú trọng vệ sinh này, tay nghề nấu nướng siêu đỉnh này, ôi chao, vừa rồi ngươi còn tốt bụng giúp đỡ bọn ta nữa, chẳng phải sao? Cho nên ngươi không cần phải tự ti như thế…… Thật đấy…… Người biết được điểm tốt của ngươi sẽ nguyện ý tin tưởng ngươi mà……】

Xưa nay chưa từng có ai nói câu này với thiếu niên Tần Giao, cho nên y sửng sốt vô cùng, cứ nhìn chằm chằm vào Liêu Phi Vân. Liêu Phi Vân cũng ý thức được rằng lời nói kiểu triết lý sâu sắc thế này hơi mâu thuẫn với hình tượng của mình, liền lúng túng sờ mũi, nhỏ giọng nói thêm với Tần Giao:

【Ừm…… Đây là lời một người bạn nói với ta…… Trước đây ta rất có thành kiến với một…… Ờm, một người gặp vấn đề tương tự như ngươi, cậu ấy liền đáp lại ta bằng những lời này…… Mà ta thì khá ngốc ngếch, cho nên lúc đó không hiểu được ý của cậu ấy…… Bây giờ suy nghĩ mới thấy rất đúng…… Người kia xưa nay chưa từng hại ta, trái lại còn giúp đỡ ta không ít lần…… Nhưng ta cứ cảm thấy y là kẻ xấu xa, cho nên cứ xử sự thô lỗ với y…… Bây giờ ngẫm lại, bản thân ta thật ra cũng có chỗ sai…… Lời bạn ta nói là rất đúng……】

Trình bày cả đoạn dài như thế, lưng Liêu Phi Vân cũng bắt đầu ứa mồ hôi, nói xong liền lau trán rồi thở phào một hơi. Nghe anh ta nói vậy, thiếu niên Tần Giao đang nghẹn ngào ôm gối lại chẳng tỏ cảm xúc gì, chỉ lặng yên một thoáng rồi hỏi:

【Bạn ngươi tên gì?】

【Hả?】

【Tên hắn là Lôi Phong sống à?】

【……】

【Thằng cha bao đồng chán ngắt.】

Giờ Liêu Phi Vân đã hiểu tại sao vị này nhà Tấn Hành từ nhỏ đến lớn chẳng có ai chơi, về sau càng lớn lại càng đáng ghét rồi. Có một số việc anh ta chẳng thể nào nói thẳng với y được, cứ kiềm chế trừng mắt một hồi, vừa định mở miệng thì lại thấy Thạch Tiểu Quang lắc đầu ám chỉ mình, sau khi suy nghĩ lại, anh ta cũng chẳng chấp nhặt với thằng nhóc vừa đáng yêu vừa cáu kỉnh này nữa, chỉ bĩu môi viết xuống đất là:

【Rồi rồi rồi, xem như ta chưa nói gì hết, cơ mà nói thật nhé…… Cái thằng cha bao đồng mà ta nhắc tới cũng suốt ngày giở bài Lôi Phong sống với vị kia nhà mình đấy, chỉ có thể nói rằng kiếp trước tên nào đó đúng là thiện tâm tích đức nên mới tìm được người tình nguyện lao tâm khổ lực với mình như thế, lần nào cũng bị tên kia lừa gạt mà còn phải nhẫn nhịn dỗ dành y, chao ôi, đúng là xui tám đời mà……】

Lời này hàm hồ bóng gió, thiếu niên Tần Giao không hiểu rõ, song vẫn nhạy bén nhận ra mình đang bị Liêu Phi Vân giễu cợt sâu cay. Hai kẻ này dù có tám đời cũng không hợp nhau nổi, ngay khi bọn họ lại chuẩn bị cãi lộn, Thạch Tiểu Quang đang đỡ trán bất đắc dĩ ở đằng kia bỗng nghe thấy một âm thanh quái lạ truyền tới từ phía trên cửa hang.

Mọi người trong hang chuột thắc mắc ngẩng mặt lên, dỏng tai cố nghe ngóng. Một giây sau, bọn họ nghe thấy một âm thanh tương tự tiếng sóng điện thoại, rồi giọng nói vừa quen thuộc vừa bình tĩnh của vị ”Lôi Phong sống” nào đó liền vang lên bên tai mọi người như đang phát radio:

“A lô, Liêu Phi Vân, em là Tấn Hành đây, giờ anh đang ở đâu? Có thể giúp em tìm Tần Giao được không?”