Tính Sư

Chương 88



Sau khi rời khỏi nhà Phùng Chí Xuân, tâm trạng Tần Giao thật sự rất tồi tệ cho nên chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Mãi đến hừng đông, y mới ra khỏi bờ đê nhiều ếch ở vùng ngoại thành kia. Y ngâm mình dưới hồ cá một lúc rồi bơi lên bờ, tiện tay mở chiếc điện thoại ngó lơ suốt cả buổi lên, bấy giờ mới phát hiện Tấn Hành đang tìm mình khắp nơi, lưu lại một đống cuộc gọi và tin nhắn.

Tần Giao khẽ nheo đôi mắt rắn lạnh băng, ngồi một mình ngẫm nghĩ một chốc rồi mới gọi điện lại cho hắn. Bên chân y là một túi chân ếch đẫm máu, giờ khắc này y đang ngồi bên bờ đê, để nguyên mái tóc dài ướt nhẹp. Tần Giao chỉ nghe bên kia ngừng ngắt một thoáng ngắn ngủi, rồi giọng nói quen thuộc của Tấn Hành liền truyền đến:

“Bắt ếch xong rồi chứ?”

Giọng nói của hắn như cất lên từ một chốn nào đó xa xôi vô cùng, không vội vã, chẳng hoang mang. Tấn Hành nói xong thì cũng không vội hỏi tiếp mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi Tần Giao trả lời.

Tần Giao không biết rõ người kia hiện đang ở đâu, y nghe vậy thì liền cúi đầu, lau đi vết máu nhơ nhớp dơ bẩn trên tay, cũng không hỏi vì sao hắn biết hành tung của mình, chỉ vén mấy lọn tóc ướt của mình ra sau tai, đáp bâng quơ rằng:

“Ừ, sao vậy?”

“Sợi dây đỏ em đưa anh bị đứt mất rồi, anh có biết không?”

Nghe Tấn Hành nói vậy, y mới nhìn xuống cổ tay mình, sợi dây đỏ được y buộc cẩn thận kia đúng là không thấy đâu nữa. Tần Giao xử lý mái tóc ướt sũng dài đến vai xong rồi bèn buộc lên, cau mày hồi tưởng lại việc xảy ra ở nhà Phùng Chí Xuân hôm nay, bỗng y khẽ tặc lưỡi một cái ra chiều bực bội.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tấn Hành nhận ra được là tâm trạng y đang không tốt, hắn suy nghĩ một chốc rồi vẫn tiếp tục hỏi về vấn đề này, giọng điệu của hắn không có gì khác lạ, chỉ như hai người đang tán gẫy chuyện nhà với nhau mà thôi. Vì không muốn để hắn biết cái việc mất mặt này nên ban đầu Tần Giao cứ nín thinh, mãi một lúc sau mới khó chịu bảo là:

“Lúc xế chiều bị người ta giật đứt.”

“Ai giật?”

“……Em hỏi cái này làm gì?”

“Hôm nay anh đến nhà Phùng Chí Xuân là vì muốn xem dạo này bà ta thế nào hả, tại sao sau đó lại xảy ra cãi vã?”

“……”

“Có ai nói gì anh à?”

Tấn Hành kiên nhẫn hỏi han y về tất cả những chi tiết nhỏ trong chuyến đi đến nhà Phùng Chí Xuân hôm nay. Hai người ở bên nhau đã lâu, Tấn Hành cũng hiểu rõ tính tình của Tần Giao nên không hề cương quyết ép y thành thật trả lời câu hỏi của mình. Thấy Tần Giao ở đầu dây bên kia có vẻ không muốn lên tiếng, hắn liền điềm tĩnh bảo:

“Ngay cả với em cũng không thể nói thật, hay anh muốn bây giờ em tìm ra những kẻ nói xấu anh rồi đánh một trận xả giận?”

Tần Giao: “……”

Mặc dù Tần Giao không nghĩ với tính cách của Tấn Hành thì hắn sẽ đi đánh người xả giận thật đâu, nhưng cảm giác khi bị chọc tức mà có người xả giận giúp mình quả thật là không tệ. Sống đến lớn bằng này, xưa nay Tần Túy Quân mà có giận thì cũng chỉ biết tự đi đánh kẻ khác xả giận thôi, thế mà giờ đã được Tấn tính sư càng ngày càng dẻo miệng nhà mình dỗ dành rồi. Một lát sau, y mới sầm mặt nói có vẻ cáu kỉnh:

“Anh mua năm cân lê.”

“Sao anh mua nhiều lê như thế làm gì?”

“Ngày mai là sinh nhật bà ta.”

“Ừm, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe đến đây thì hắn đã hiểu đại khái vì sao hôm nay Tần Giao lại đến đó rồi. Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ một người kiêu ngạo tự phụ, không thèm đặt ai vào mắt như Tần Giao lại vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà dễ dàng ra tay giết người thật. Sau đó, Tấn Hành liền nghe y thuật lại sơ lược chuyện lúc chiều nay.

Mãi đến khi hai người nói rõ với nhau xong, Tấn Hành bèn sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu mình rồi cau mày nói:

“Vậy xem ra hôm nay sau khi anh rời đi, còn có một nhóm người khác ở ngay gần nhà ông ta.”

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Thạch Văn Bưu chết rồi.”

Câu trả lời này khiến Tần Giao hết sức bất ngờ, mặc dù y chẳng có bao nhiêu cảm xúc đối với người cha dượng này nhưng việc ông ta chết không rõ nguyên do như vậy hiển nhiên sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề rắc rối. Y nhờ lại mấy câu hỏi lạ lùng mà Tấn Hành vừa hỏi mình, trong lòng cũng có dự cảm gì đó, Tần Giao nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp sau gáy, nhíu mày hỏi một câu:

“Có phải ở hiện trường phát hiện được thứ gì đó dính dáng tới anh, thậm chí tuyệt đối có thể khiến anh không thoát được liên can không?”

“Phải, sợi dây đỏ bị đứt của anh nằm ở ngay cạnh thi thể, xung quanh đó còn có thứ giống như là da rắn lột.”

“Há, chắc con khỉ đột họ Liêu kia đang sung sướng lắm nhỉ? Cuối cùng cũng nắm được bằng chứng buộc tội anh giết người rồi cơ mà?”

“……”

Tấn Hành biết dù là ai mà bị nghi ngờ như thế thì đều chẳng vui vẻ gì, cho nên cũng không định kích thích y vì việc này nữa. Hắn thuật lại cho Tần Giao những chi tiết mà mình và Liêu Phi Vân phát hiện được ở hiện trường, đồng thời nhắc nhở y về nguy cơ mà Thạch Tiểu Quang và Phùng Chí Xuân có thể sẽ gặp phải.

Khi nghe nói trên thi thể Thạch Văn Bưu xuất hiện vết trói và vết thương như thể bị cắn bởi loài bò sát có vảy khổng lồ, Tần Giao dường như không có phản ứng gì lớn, chỉ hờ hững nhấc túi ếch máu me dưới chân lên quơ quơ rồi nghiêng đầu nhếch mép như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó, y bày ra vẻ mặt rõ là thần kinh, trực tiếp phán một câu ngăn chặn hết thảy những lời Tấn Hành chuẩn bị nói:

“Từ trước tới nay, chỉ có duy nhất một người từng chạm vào răng rắn và đuôi rắn của anh.”

“……”

“Bao gồm cả hôn môi, lên giường hay hết thảy những việc khác, ba tuần trước, khi một người tên Tấn Hành chịch anh trên chiếc giường trong phòng ngủ của cậu ấy, đó chính là lần đầu tiên anh tựa vào người sống gần như vậy. Trừ tình huống ấy ra, trước kia anh chưa bao giờ phát sinh tiếp xúc da thịt ở khoảng cách gần với người khác trong hình thái đó. Huống chi là Thạch Văn Bưu, kẻ mà bất kể sống hay chết anh cũng chẳng buồn quan tâm…… Khẩu cung của anh nghe có hợp tình hợp lý không, Tấn tính sư?”

Tấn Hành: “……”

Giữa lúc thế này Tấn Hành không hơi đâu chấp nhặt với y xem khẩu cung này rốt cuộc có hợp tình hợp lý hay không. Hắn còn đang định nói chuyện đàng hoàng với y về tính chất nghiêm trọng của vụ việc này, cuối cùng lại bị y nói cho cứng họng luôn, hồi lâu sau mới đỏ mặt lúng túng đáp là “Ừm”. Thật ra cũng lâu lắm rồi Tần Giao chưa thấy con thỏ chết tiệt này ngượng ngùng với mình, trêu ghẹo hắn xong, hai người lại tiếp tục bàn bạc nghiêm túc.

“Vậy là, nếu con cháu hậu duệ còn sống ở nhân gian và có lưu lại họ tên thật mà chết không rõ nguyên do, thì lão tổ tông đều sẽ ra mặt can thiệp trực tiếp?”

“Đúng vậy, trễ nhất là sáng sớm ngày mai, Thạch thị sẽ chủ động hiện thân để yêu cầu em cùng ông ấy điều tra chân tướng chuyện này. Đối với sự việc thế này thì lão tổ tông mỗi nhà đều có cách xử lý khác nhau, mà Thạch thị thì chính là kiểu bao che bênh vực con cháu. Trên một mức độ nào đó, kết quả điều tra của lực lượng cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ông ấy, bọn họ cũng không biết là trừ anh ra, Tần Huyền có khả năng đã hồi sinh trở về nhân gian. Để cho an toàn, chi bằng anh mang theo Trường Thanh về Túy Giới mấy hôm đi……”

“……”

“Mặt khác, cho dù thế nào, anh cũng phải nhớ không nên phát sinh xung đột trực tiếp với Thạch thị hoặc bất cứ lão tổ tông nào có khả năng sẽ tham dự chuyện này trong tương lai. Bởi vì trong tình huống này, dù anh có đích thân giải thích với bọn họ thì bọn họ cũng đang trong cơn thịnh nộ, chưa chắc sẽ chịu tin lời anh. Mai sau anh còn phải tìm lại sừng rồng nữa, ấn tượng của Tần thị và các lão tổ tông khác dành cho anh là rất quan trọng. Kẻ núp trong tối hãm hại anh có lẽ cũng nhắm vào mục đích này, nếu để kẻ đó thành công thì không hay chút nào…… Vậy nên việc bên phía nhân gian tạm thời cứ giao cho em, còn anh thì trở về Túy Giới tìm kiếm long cốt của Tần Huyền, như vậy có được không?”

Tấn Hành đã thay y lo liệu đâu vào đấy hết rồi, Tần Giao đương nhiên cũng biết mình nên ngoan ngoãn nghe theo. Xưa nay y luôn rất ghét bị người ta nghi ngờ hãm hại, đối với việc không ai trừ Tấn Hành chịu tin rằng mình không hề giết người, y cũng chẳng có cảm xúc đặc biệt gì.

Dù sao chỉ cần hai người bọn họ tin tưởng lẫn nhau là đủ rồi, ý kiến của người khác đều chẳng nằm trong phạm vi quan tâm của y.

Ước định với nhau xong, Tấn Hành liền về nhà đưa thằng nhóc Trương Trường Thanh đang ngủ say đi, nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy giữa mình và Lão Nhĩ Đóa, hắn liền nhắc đến chuyện này với Tần Giao.

Hiếm khi Tần Giao mới thấy Tấn Hành chủ động nhờ mình tìm người ở Túy Giới, y bèn hỏi hắn là tìm ai vậy, vẻ mặt Tấn Hành thoáng thay đổi, hắn cau mày trả lời là:

“Một tà túy tên Chương Thanh Phong, cũng là…… chồng cũ của Tấn Thục.”

Đây là lần đầu tiên Tần Giao nghe Tấn Hành nhắc đến tên người anh rể thật sự có lai lịch thần bí của hắn. Trước đây y đã lờ mờ đoán được ngày trước kẻ dẫn tà túy tới nhà Tấn Hành chính là người anh rể thật này, hơn nữa anh rể thật còn rất có thể là một tà túy, song y không ngờ rằng suy đoán của mình lại được nghiệm chứng trong tình huống này. Tần Giao vô thức lặp lại cái tên ấy:

“Chương…… Thanh Phong?”

Chẳng hiểu sao Tần Giao lại thấy cái tên này nghe quen quen, y nheo mắt suy tư một lát song vẫn không nhớ được là mình từng nghe cái tên này ở đâu. Tấn Hành nói xong thì cũng cụp mắt im lặng một chốc rồi mới gật đầu trả lời:

“Hôm nay Lão Nhĩ Đóa có nói với em vài chuyện, lúc trước vì vài nguyên nhân nên em không để tâm đến tình trạng của người này lắm, nhưng hiện tại…… Có lẽ em cần tìm một số chứng cứ, lần này anh về Túy Giới, nếu có tiện thì giúp em tìm xem người này đang ở đâu nhé, nếu như…… anh ta còn sống trên đời này.”

“Ừm, được.”

Sau khi bàn bạc một số việc tiếp theo, Tần Giao và Tấn Hành liền cúp máy. Suốt buổi tối tiếp đó, khi cơn mưa ở thành phố Dương Xuyên vẫn rơi tầm tã, cả hai đều bận rộn lo liệu rất nhiều việc riêng của mỗi người.

Trên bầu trời thành phố, ẩn sau tầng mây âm u, có thể thấy thấp thoáng lớp vảy rồng lấp lóe sắc đen cùng với chiếc đuôi rồng lay động ẩn hiện. Mà trong phòng bệnh số 3 của bệnh viên I thành phố Dương Xuyên, tiếng sấm sét đang che giấu âm thanh nức nở đầy bất lực và thương tâm của người đàn bà nằm run rẩy trên giường bệnh.

“Đây…… Đây đều là do con ép buộc mẹ…… A Giao…… Đừng trách mẹ…… Xin đừng trách mẹ…… Trời đổ mưa…… Đất dậy sấm, nếu như con lại làm chuyện xấu, vậy thì mẹ…… cũng chỉ có thể nghe theo lời Lão Long Vương…… Cầu xin con đừng trách mẹ……”
— QUẢNG CÁO —