Thảo Linhrênrỉtrongsựsungsướng,khoáilạckhingóntaythondàicủaYếnQuyênvàosâutrongucốccủanàng.Từngváchthịt ra sức co bóp hút lấy dị vật khi nó có ý định rời đi, bên trong như có ngàn cái miệng nhỏ liếm láp hai ngón tay của cô, cảm giác này, vừa ấm nóng vừa thoải mái làm cô rất thích.
Cắn một bên nhũ hoa đang cương cứng ngạo nghễ, Yến Quyên mút nó một cách ngon lành như nhai kẹo cao su, quá mức đàn hồi a!. Lại mềm và thơm mùi sữa nữa, cô không thể nào cưỡng lại được sự quyến rũ của nàng.
Thân thể trắng như ngọc, làn da trơn mượt, từng lỗ chân lông trên cơ thể nàng toả ra một mùi hương dễ chịu từng bước xâm nhập vào khoang mũi của cô đọng lại nơi đó sự xao xuyến khó tả.
- Đừng...ân.. chạm vào ... nơi đó mà ...á ~ .
Thảo Linh rên rỉ trong phản khán, mông căn tròn lắc qua lắc lại muốn trốn chạy khỏi Yến Quyên nhưng bất thành khi cô túm đùi nàng chế trụ lại.
- Rõràngphíadướicủaemrấtthíchmà .
Yến Quyênnhếchmépcườità,ngóntayrasức luân động chạm vào chỗ gồ lên trong hang động tối, lại cuối đầu rà lưỡi liếm vùng bụng phẳng của nàng, lưỡi không xương đảo quanh vòng tròn ngay rốn xinh khiến Thảo Linh sướng đến tê dại mà co quắp ngón chân.
- Em sướng ... umm~ chậm lại ... â ~.
Thảo Linh hết đường chối cãi, quả thật nàng rất sướng, sướng đến không chịu nổi nên mới lắc mông trốn, mi mắt ươn ướt vì khoái cảm chịu quá nhiều, ngực nhấp nhô, lượn sóng theo mỗi nhịp xâm lấn mạnh bạo của cô, môi mọng bị hôn đến sưng tấy hé mở phát ra âm thanh kiều nhuyễn động lòng người.
- Chậm hay nhanh, hửm ?.
Yến Quyên dâm tà cố ý hỏi trong khi đó tốc độ ra vào chậm như rùa, đây rõ là cố ý chơi Thảo Linh mà.
- Nhanh umm... em khó chịu a~.
Thảo Linh cảm thấy bản thân như bị cô bắt nạt, nàng tủi thân khóc thút thít, má vì động tình mà hồng hào rõ thấy, thật dễ thương !.
- Được chiều em.
Thấy vẻ mặt uất ức này, Yến Quyên không nỡ trêu Thảo Linh nữa, chen thêm một ngón tay vào thành ra bây giờ là ba ngón đang chen chút nhau trong khe suối chật hẹp.
- Umm ... Lớn quá ... Em sướng... ứm ~.
Thảo Linh cảm thấy phía dưới hạ thân như bị cô đâm hỏng vậy, vừa trướng vừa sướng đến muốn bay. Đầu óc mụ mị chỉ biết rên rỉ lấy lòng cô, chân vòng qua eo, câu vào người cô làm điểm tựa, mép động khít khao co giãn ôm sát ba ngón tay của cô,chỉcầncúixuốnglàcóthểthấyrõphíadướilầylộiđếncỡnào,khôngbiết nước từ đâu mà lại nhiều đến thế cứ chảy hoài chẳng hết.
- Áa... Em ra.
Thảo Linh la lớn, tay bấu chặt ga giường chịu đựng khoái cảm như sóng cuộn đánh úp tới cuốn theo lí trí của nàng văng đi mất, khe suối co thắt rồi phun ra một dòng nước thần tiên ào ạt chảy, ướt một mảnh ga giường.
Cảm giác tê dại còn vươn vấn lại trong tâm trí, Thảo Linh thở phì phò, mắt khép hờ trong vui sướng hoang ái, nàng nằm xụi lơ như con cá khô chết đuối, quá mức mất sức rồi a !.
- Âh ~.
Yến Quyên chòm lên đặt một nụ hôn xuống môi nàng, Thảo Linh mê muội đáp lại, hai người dây dưa, mút mát phát ra âm thanh dâm mĩ. Tay Yến Quyên không an phận sờ soạn khắp nơi mà không chán, hết sờ mó rồi lại bóp, Thảo Linh cảm thấy nàng thật sai lầm khi đánh giá Yến Quyên không có tà răm, lên giường rồi mới biết cô như một con sói bị bỏ đói lâu năm vậy, hành nàng mệt muốn chết !.
__________
Qua ngày hôm sau, buổi sáng sớm Thanh Lam đã có mặt trước cửa nhà của Yến Quyên. Ngập ngừng đưa tay gõ cửa, phút chốc cửa được mở ra không phải là Yến Quyên mà là tên đàn em của cô.
- Cô tới rồi sao mau vào nấu bữa sáng cho đại tỷ đi.
Thanh Lam nghi hoặc nhìn tên đàn em này, vụ gì vậy trời ?.
- Tôi ?.
Nàng chỉ ngón tay hướng vào bản thân, nghiên đầu, thắc mắc hỏi.
- Chứ ai, không lẽ tôi, cô là đầu bếp mới được thuê đến đúng không ?.
Tên đàn em thấy vẻ mặt ngáo ngơ của Thanh Lam, hắn đỡ trán trước sự phản ứng chậm này. Chuyện là sáng ngày hôm nay sẽ có một cô đầu bếp được thuê đến đảm trợ việc bếp núc cho Yến Quyên nhưng không biết nguyên do tại sao mà tới giờ này vẫn chưa có mặt, nên khi thấy Thanh Lam hắn mới tưởng cô là đầu bếp được thuê đấy chứ.
- À, để tôi vào nấu liền.
Thanh Lam gật đầu nhận bừa, giả bộ thay thế vị trí đó để được vào nhà Yến Quyên đặng tạo bất ngờ cho cô. Nàng đi vào bếp, xoắn tay áo chuẩn bị bữa sáng.
" Cạch ".
Cửa phòng ngủ mở ra Thanh Lam choáng váng mặt mày khi tận mắt nhìn thấy trên giường của Yến Quyên còn có một nữ nhân khác, gương mặt này, chẳng phải là cô gái tối qua hay sao ?.
Hai người... !
Bỗng chốc mặt Thanh Lam đỏ lợi hai cứ như trái ớt sừng trâu, nàng GHEN A !.
Đóng cửa lại cái rầm , Thanh Lam sôi máu đi ra ngoài phòng khách ngồi. Hôm naychỉlàmộttrongnhữngchuỗingàymàThanhLamcócơhộiđượcthấysựphóngtúng của Yến Quyên, mỗi đêm cô lại cùng với nữ nhân xinh đẹp khác vui đùa, nếu tính ra con số để kể thì nhiều lắm khó mà nhớ tên hết. Bất quá họ chỉ là công cụ để Yến Quyên phát tiết, chứ chẳng tiến triển thành mối quan hệ sâu hơn, riêng chỉ có Thanh Lam là cô thật sự muốn tiến xa, ấy thế mà Thanh Lam lại chơi cô một vố đau tận tâm cang. Đáng hận !.
Thanh Lam vừa ngồi xuống chưa nóng mông, Yến Quyên đã mở cửa đi ra, mặt có vẻ không vui khi đang còn buồn ngủ mà bị đánh thức bởi tiếng ồn to vừa rồi do Thanh Lam tạo ra. Còn Thảo Linh ngủ say như chết khi đêm qua bị Yến Quyên hành tới 3h sáng, mới ngủ được chút ít bây giờ dù trời có sập cũng chẳng thể thức nổi.
Đi thẳng một đường vào bếp mở tủ lạnh uống nước mát, cổ họng đã bớt khô khan phần nào. Mỗi hành động nhỏ của Yến Quyên đều lọt vào mắt của Thanh Lam, hình như Yến Quyên chưa phát hiện ra ở sô pha phòng khách còn có một người nữa thì phải. Thanh Lam rón rén bước đến gần, che mắt của Yến Quyên
Cô cong nhẹ khoé môi, lật ngược tình thế xoay người lại, chống tay áp Thanh Lam dựa lưng vào tủ lạnh. Dùng một ngón tay nâng cằm của nàng lên, bản mặt trầm lạnh, âm giọng nói .
- Em dám đột nhập vào nhà của tôi, bộ không sợ tôi trả thù riêng sao ?.
Cặp mắt hồng ướt át khẽ dao động, Thanh Lam hít sâu một hơi trấn tĩnh bản thân.
- Em không sợ, điều em hối hận nhất là đánh mất chị, nếu chị có trừng phạt em đi chăng nữa em nhất định cam chịu nhưng xin chị cho em một cơ hội được yêu chị lại từ đầu có được không ?.
Thanh Lam mạnh dạng vòng tay ôm Yến Quyên, thân hình nhỏ bé dựa vào lòng cô tham lam hít lấy hương hoa trên cơ thể cô. Nàng thật nhớ cái mùi này, nhớ đến phát điên lên.
Thoáng có một tia xao động ở đáy mắt, Yến Quyên lạnh mặt rời khỏi cái ôm của Thanh Lam, cô kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Mất mát và tủi thân khi bị cô ghẻ lạnh. Thanh Lam sầu ưu nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy bản thân như một kẻ tội đồ không đáng nhận được sự khoang hồng từ người từng yêu nàng thắm thiết.
- Tôi đói .
Lúc nãy có thấy nồi súp ở trên bếp nên biết là Thanh Lam đã nấu vì thế cô mới đòi ăn.
Dù không nhận được câu trả lời của Yến Quyên bất quá Thanh Lam cảm thấy vui vì có cơ hội được chăm sóc cô dù chỉ là ngày hôm nay thôi cũng được. Gương đã vỡ nếu muốn tình cảm hàn gắn lại như xưa là đều không thể vội vàng, như thế sẽ phản tác dụng, chí ít nàng còn chút cơ hội để tiếp cận cô từ từ dùng tấm chân tình ấm áp của nàng cảm hoá trái tim đông đá của cô khiến nó tan chảy ra vì nàng một lần nữa.
- Chị ăn đi, em vừa mới nấu còn nóng coi chừng phỏng.
Múc tô súp cua ra bát lớn, Thanh Lam thổi ngụi mấy cái rồi đẩy sang cho Yến Quyên, hành động chăm sóc quá mức này làm Yến Quyên đen mặt, coi cô là con nít hay gì đến cả thổi nguội cũng không biết làm.
- Ngon không ?, Hợp khẩu vị của chị chứ ?.
Thanh Lam rót một ly sữa bò đặt kế bên, chu đáo hỏi, nàng thấp thỏm chờ nghe câu trả lời của cô.
- Rất là dở .
Yến Quyên phê bình một câu hết sức vô duyên, dở mà ăn sắp hết tô, có ma mới tin !.
Quen nhau lâu như vậy mà đây là lần đầu Thanh Lam đích thân nấu cho Yến Quyên ăn. Chẳng biết là nên vui hay nên buồn cười .
Có những thứ mất đi rồi mới thấy nó quý giá đối với mình thế nào, nuối tiếc muốn tìm lại sao ?. Cơ hội chỉ đến một lần nếu không nắm bắt người khác sẽ cướp.