Hôm nay Lãnh Thiên nổi hứng muốn đi ăn lẩu nhưng cũng một phần nguyên do là muốn review để lựa ra nhà hàng lẩu nào ngon sau này dẫn Ái Nguyệt đi ăn. Đây đã là nhà hàng thứ 3 trong tuần mà cô ăn, hai nhà hàng trước hương vị chỉ tạm tạm nói chung không hợp khẩu vị.
- Bao nhiêu tiền vậy chú ?.
Lãnh Thiên hỏi tài xế song đó tay cô đang móc bóp tiền .
- Của cô 200k .
Chú tài xế nhìn vào đoạn đường hiện thị trên màn hình rồi trả lời. Xe dừng lại trước một nhà hàng phong cách đậm chất Đài Loan.
Lãnh Thiên đưa tờ tiền mệnh giá 200k cho chú tài xế rồi cầm túi đeo chéo bước xuống xe. Sở dĩ đi taxi là do Lãnh Thiên mới thi bằng lái xe B1 xong chưa có lấy bằng nên không thể tự lái xe đi được vả lại xe cũng chưamuatínhvàingàynữarảnhrồiđichọn sau.
Hômnayănlẩulàmónănnóng ra nhiều mồ hôi nên Lãnh Thiên phối áo thun xanh rêu với quần jeans và mang giày thể thao bên người đeo túi xách phong cách năng động đơn giản nhưng rất đẹp mắt và đậm khí chất mạnh mẽ.
Bước vào trong nhà hàng không gian rộng rãi nội thất sử dụng phần lớn là đồ gỗ, ánh đèn vàng thắp sáng nên không khí ấm cúng nhưng không cảm thấy tối mà lại sáng theo một kiểu riêng rất đặc biệt.
Chọn một bàn trống ngồi xuống ít phút sau có một anh phục vụ cầm menu đem lại đưa cho Lãnh Thiên gọi món. Lãnh Thiên lật xem một lúc chọn cho mình nồi lẩu hai ngăn một cay một không cay.
- Lẩu nấm và lẩu Mala , mỳ tươi, ba chỉ cừu, gầu hoa bò Úc, thịt heo Iberico, sủi cảo và mực, cảm ơn !.
Lãnh Thiên trả lại thực đơn ngẩn đầu khách sáo cảm ơn anh phục vụ .
- Quý khách vui lòng đợi một chút sẽ có ngay ạ !.
Anh phục vụ chuyên nghiệp ghi chép cẩn thận cầm thực đơn nhanh chóng rời đi cũng may nghị lực cao trước vẻ đẹp thu hút này nếu không chìa điện thoại ra xin số rồi , ở nhà hàng bà chủ được cho là đẹp nhất rồi không ngờ đến người thực khách này lại đẹp chẳng kém cạnh.
Chẳng phải để Lãnh Thiên chờ đợi lâu chưa đầy 10 phút sau món ăn đã được dọn lên sắp xếp đẹp mắt trên bàn.
Một bàn lớn đầy thức ăn Lãnh Thiên thầm nghĩ trong bụng sao lúc nãy lại kêunhiềunhưvậytiềnthìkhôngthànhvấnđề,vấnđềlớnnhấtởđâylàcôăn không hết bỏ đi rất phí.
Bỏ mỗi thứ một ít vào nồi lẩu nghi ngút khói đợi một chút cho chín mới ăn được. Lúc này Lãnh Thiên mở điện thoại lên nhắn tin với Ái Nguyệt hai người tiến triển khá tốt dạo này hay dùng từ ngữ thả thính mập mờ rồi không lâu nữa sẽ chinh phục được người đẹp thôi.
___________
- Này không lo làm việc ngắm ai đấy hả ?.
Bà chủ của quán này là con lại bố là người Đài Loan mẹ người Việt nên sở hữu gương mặt hơi giống với mỹ nhân đóng phim cổ trang Trung Quốc. Chuỗi nhà hàng Manwah Taiwanese Hotpot là của gia đình mở, nàng chỉ là người thừa kế nên từ rất trẻ đã là bà chủ của chuỗi nhà hàng này. Hôm nay nàng đến đây để khảo sát tình hình làm ăn một chút không ngờ bắt gặp chuyện này.
Mỹ Nhân người như tên gọi rất xinh đẹp vẻ đẹp tự nhiên chẳng cần son phấn. Nét đẹp được ví như quốc sắc thiên hương nếu ở thời cổ đại đã bị các tướng quân tranh đấu đoạt cướp đoạt Mỹ Nhân mất, thiên hạ sẽ loạn lên cho mà xem.
- Dạ tụi em xin lỗi .
Hai ba anh phục vụ cuối đầu nhận sai khúm nún sợ bị trừ tiền lương bởi họ còn là sinh viên đại học nên chuyện tiền bạc rất là cần thiết nha.
- Được rồi không có lần sau đâu đấy mau đi làm việc đi.
Mỹ Nhân gật đầu cho qua không trách tội chỉ nhắc nhở nhẹ bởi nàng đang bận ngắm một người. Vừa lúc nãy có nhìn theo hướng mấy tên phục vụ kia nên phát hiện ra một cô gái rất hợp gu nàng đang ngồi ăn một mình ở kia. Hai ba anh nhân viên rối rít cảm ơn chăm chỉ tiếp tục làm việc, xung quanh Mỹ Nhân chẳng còn ai, phút chốc không điều khiển được đôi chân Mỹ Nhân bước đến gần bàn đối phương.
Cảm thấy có người đang đứng trước bàn của cô, Lãnh Thiên ngẩn đầu lên nhìn cùng lúc ngón tay bấm tắt màn hình điện thoại.
- Xin chúc mừng quý khách là người thứ một trăm của ngày khuyến mãi hôm nay nên phần ăn này được miễn phí, quý khách có thể để lại số điện thoại và tên họ không nếu bóc thăm trúng thưởng chúng tôi còn có phương thức liên lạc.
Từ lúc nào trên tay Mỹ Nhân cầm một quyển sổ nhỏ và cây viết đưa cho Lãnh Thiên biểu hiện nói dối trắng trợn làm gì có vụ khuyến mãi với bốc thăm trúng thưởng nào chỉ là chiêu trò xin số điện thoại thôi.
Lãnh Thiên nhìn Mỹ Nhân suynghĩmộtchútliềncầmlấyđiềnthôngtinvào.CôgáinàyđẹpthiệtnhưngLãnhThiên không có hứng thú bởi cô đang bận tâm đến Ái Nguyệt mất rồi.
- Cô là chủ hay quản lí mà mặc đồ khác nhân viên vậy ?.
Lãnh Thiên trả lại quyển sổ, thắc mắc hỏi bởi sợ bị lừa gạt.
- Chủ nhà hàng này, tôi ngồi đây được chứ ?.
Mỹ Nhân mỉm cười trả lời giọng nói thanh thoát có phần vui vẻ trong đó.
- Được.
Lãnh Thiên gật đầu rồi chuyên tâm gắp thức ăn ra chén cũng không nhìn lấy Mỹ Nhân mà ngồi ăn một mình. Bởi cảm giác xa lạ nên mới tỏ biểu hiện như vậy nói thì cũng chẳng biết nói gì thôi thì đành ngồi ăn phớt lờ đi sự hiện diện của người kia.
- Cô ăn một mình hết không mà gọi nhiều vậy hay để tôi ăn cùng cho vui nhé.
Mỹ Nhân dùng hai tay đan lại đỡ cằm nhìn Lãnh Thiên lo ăn mà chẳng quan tâm đến một tuyệt thế giai nhân ngồi ở đây, lòng Mỹ Nhân có chút khó chịu bởi đây là lần đầu tiên có người không thèm ngắm nhìn nàng lại còn là đối tượng hợp gu nữa. Hơi buồn nha !.
Là một người khá kiệm lời vậy mà từ nãy đến giờ Mỹ Nhân nói hơi bị nhiều để làm quen với Lãnh Thiên cho thấy người đẹp này thật sự tò mò muốn tìm hiểu sâu hơn người con gái mang ngoại hình cuốn hút này, vẻ đẹp gương mặt sao lại ma mị đến như thế nhìn vào lại không rời mắt được.
- Tùy.
Lãnh Thiên đang ngại a, lời nói tuy cộc lốc nhưng thật là không biết nói nhiều, nói cái gì ? từ chối hay đồng ý ? vả lại Lãnh Thiên cũng muốn biết người này có thật là chủ không nếu quả thật là vậy thì lúc nhân viên đem chén đũa đến cách xưng hô sẽ khác.
- Chén đũa đây bà chủ.
Lời nói của nữ nhân viên đó đã chứng thực Mỹ Nhân là chủ của nhà hàng này. Nữ nhân viên này nhìn đến Lãnh Thiên liền thắc mắc không biết thực khách này là ai mà bà chủ đích thân tiếp đãi như vậy thật tò mò.
- Tôi tên Mỹ Nhân năm nay 24 tuổi còn cô bao nhiêu tuổi rồi ?.
Mỹ Nhân tự giới thiệu bản thân rồi lại háo hức chờ mong câu trả lời của Lãnh Thiên. Mỹ Nhân là thụ chính hiệu đấy nhá chuyện này chỉ có người trong gia đình biết thôi người ngoài thì không.
Lãnh Thiên bất ngờ và rất ấn tượng với cái tên gọi này Mỹ Nhân tên đẹp người càng đẹp hơn.
- 22.
Lãnh Thiên nuốt miếng thịt đang nhai trong miệng rồi trả lời. Uống một ngụm coca để giải khát vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mỹ Nhân cô thực sự nghi ngờ người này đang tiếp cận cô .
- Vậy đổi xưng hô chị em nha nghe vậy tình cảm hơn ấy lại không quá xa cách.
Mỹ Nhân cười tủm tỉm chống đũa xuống chén trong mắt toàn là hình ảnh Lãnh Thiên phản chiếu trong đó.
- Ừm.
Lãnh Thiên rũ mắt nhìn chất lỏng đen trong ly thủy tinh đang sủi bọt khí. Rõ rành rành như ban ngày Mỹ Nhân là đang muốn làm quen với cô , Lãnh Thiên đâu có ngu đến nỗi tới bây giờ còn không phát hiện ý đồ của Mỹ Nhân. EQ của Lãnh Thiên cao lắm đấy nha đừng có xem thường.
Mỹ Nhân vui vẻ ngồi ăn cùng Lãnh Thiên hai người chén sạch số thức ăn đó. Không vạch trần Mỹ Nhân bởi Lãnh Thiên muốn ăn chùa, người ta có câu " ăn chùa ngon hơn nhiều". Quả thật là vậy đã mấy ngày ăn lẩu nhưng hôm nay Lãnh Thiên lại không thấy ngán ngược lại cảm nhận được cái ngon của nồi lẩu, xem ra sau này phải dẫn Ái Nguyệt đến đây ăn lẩu lấy điểm cộng trong lòng nàng .
Lãnh Thiên đứng bắt taxi, từ xa một chiếc xe hơi tiến lại lúc này Mỹ Nhân dừng xe kế bên Lãnh Thiên , cửa xe hơi hạ xuống Mỹ Nhân quay mặt sang ngỏ ý.
- Về không chị cho hoá giang.
- Vậy làm phiền.
Trời nắng như vậy đợi taxi thì lâu Lãnh Thiên quyết định đồng ý đi nhờ xe.
Mở cửa phụ ngồi vào thắt dây an toàn. Lãnh Thiên đọc địa chỉ toà chung cư đang ở. Mỹ Nhân thầm mừng trong lòng biết địa chỉ nhà của Lãnh Thiên, cơ hội đến thật nhanh.
Chiếc xe hơi mắc tiền chạy qua bao con đường dừng trước toà chung cư cao đồ sộ Lãnh Thiên cảm ơn rồi bước xuống xe đi thẳng vào trong. Mỹ Nhân ngồi ở phía trong xe nhìn bóng lưng khuất dần môi bất giác nở nụ cười thích thú rồi đánh tay lái rời đi.