Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 71: Biểu diễn lưu động (1)



Đối với Lê gia, nguyên chủ không có nhiều ký ức, Lê Hân cũng vô pháp tìm hiểu gia chủ đương nhiệm Lê gia – Lê Viêm là người thế nào. Trong trí nhớ, quan hệ giữa cậu ta cùng cha mẹ không biết là thật hay giả kia vô cùng lạnh nhạt, như người không hề có quan hệ huyết thống, tận tâm tận lực chăm sóc, lại không có bất cứ tình cảm nào. Mà vài lần gặp mặt Lê Viêm trong trí nhớ, là lúc nhỏ còn mờ mịt, tình cảnh quá mức mông lung khiến hắn căn bản không nhìn ra  đến tột cùng Lê Viêm là người thế nào. Lần gặp khắc sâu ấn tượng nhất chính là sau khi Lê Hân làm đo lường ra cacbon, bị Lê Viêm gọi vào thư phòng, khi đó Lê Viêm trầm tĩnh nhìn cậu ta, như đang nhìn một vật chết không có bất cứ giá trị lợi dụng nào.

Sau đó, cậu ta liền tới Emir, cũng thật sự chết đi, đổi thành Lê Hân của hiện tại.

Lê Viêm này, không phải người mà mình có thể đối phó! Lê Hân tự biết điểm này, hơn nữa còn có cảm giác sợ hãi với gã theo bản năng, vô pháp khắc chế.

Trước đó ở tiệc đón tân sinh, không phải Lê Hân chưa từng biểu diễn trước mặt Lê Viêm, nhưng khi ấy Lê Viêm chỉ ứng phó tới tham diễn, Lê Hân chỉ là một tân sinh không bắt mắt, hoàn toàn không cần lo  thượng tướng đế quốc sẽ chú ý tới mình. Hơn nữa, dù Lê Viêm có lợi hại, Thủ Đô tinh cũng không phải địa bàn của gã, nếu gã thật muốn nháo ra chuyện gì, nước miếng quốc hội cũng có thể phun chết gã.

Thế nhưng tinh hệ Bỉ Ngạn hoàn toàn dưới quyền khống chế của Lê Viêm, quan trọng nhất là, gã cư nhiên bỏ qua quân khu của mình chạy đến đây, hành động này làm người khác phải nghĩ xa hơn. Lê Hân có trực giác của động vật nhỏ yếu, làm hắn cảm giác được loại nguy hiểm khi bị mãnh thú nhìn chằm chằm, hắn tin đây không phải ảo giác.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Lê Hân biết lấy thực lực hiện tại của mình, sức mạnh thân thể căn bản không có, tinh thần lực…… cũng chỉ có thể tạo nên ít tác dụng vú em, lực công kích thấp kém, ngay cả thôi miên người khác cũng vô cùng khó khăn, huống chi loại người có tính cách như Lê Viêm đây, không có khả năng bị mình ám chỉ.

Nếu có thể tăng lên cấp 5 …… Chính là nếu thăng cấp lúc này, nhất định sẽ ngủ say bảy ngày, bảy ngày này  làm sao bây giờ?

Còn hơn một giờ thì đến thời gian trứng màu, khi đó Lê Viêm cũng tới, Lê Hân khẩn trương đến lòng ngực cũng muốn nghẽn, ngồi phát ngốc trong phòng nghỉ.

Si hán Nghiêm Sí một tấc không rời đi đến, y im lặng lén ngồi xuống gần chỗ Lê Hân, nghiêng đầu nhìn Lê Hân, không khỏi ngây ngốc, thế nào lại có người đẹp như vậy.

Kỳ thật Lê Hân không phải đang ngẩn người, hắn đang dò hệ thống, xem nếu đột nhiên hôn mê, lấy máy móc chữa trị hiện nay có tra được dị trạng của mình hay không.

【Hệ thống: Khoa học kỹ thuật hiện tại vẫn còn mù mờ với lĩnh vực tinh thần lực, nếu không cũng sẽ không khiến nhiều người dị biến tinh thần như vậy mà vẫn tố thủ vô sách. Ký chủ hôn mê chủ yếu là vì đại não tiếp nhận năng lượng siêu tải cần được nghỉ ngơi, trên thân thể không có bất cứ dị trạng nào, dụng cụ cũng không kiểm tra ra. Hơn nữa ký chủ yếu ớt như thế, tỉnh táo hay hôn mê cũng không có gì khác nhau.】

Lê Hân: “……”

Tỉnh, tỉnh táo ít nhất hắn có thể trốn a! Có cần quá đáng như vậy không.

Bất cứ giá nào, thăng cấp! Thăng cấp sẽ hôn mê bảy ngày, đem toàn bộ bảy ngày biểu diễn gạt qua, không để Lê Viêm nhìn thấy hắn biểu diễn. Mà sau khi thăng cấp, tinh thần lực cấp 5 còn có dược tề, tinh thần lực cấp 6 và sử dụng sách hướng dẫn trung cấp, ít nhất về mặt tinh thần có thể ngăn cản Lê Viêm một chút.

Nghĩ đến đây, Lê Hân quyết định phải thăng cấp bằng mọi giá! Vừa quay đầu, liền thấy Nghiêm Sí không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, trên mặt lộ ra nụ cười si mê mộng ảo.

Thuận tay tát nhẹ một cái lên mặt Nghiêm Sí, lớn lên quá soái nhìn nháo tâm. Lê Hân cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trước kia không quen thuộc Nghiêm Sí, lúc hoàn toàn không có tiếp xúc, chỉ nghĩ tránh né y, miễn cho người ta tự mình hy vọng. Thế nhưng sau khi tiếp xúc sâu hơi ở biểu diễn thăm hỏi lần này, hắn hoàn toàn không khống chế được mình, nhịn không được mà đến gần y, nghĩ đến dáng vẻ y liền không tự chủ mà cười.

Duỗi tay che mặt một chút, Lê Hân biết mình có khả năng muốn thay lòng đổi dạ. Hắn luôn tin tưởng tình yêu của bản thân đối với A Mộc, chính là hiện tại…… hắn không tự chủ được mà bị Nghiêm Sí hấp dẫn, bản thân căn bản không thể lựa chọn.

Nghiêm Sí luôn ở bên người mình, có lẽ hắn có thể tin tưởng y đi. Dù sao ngay cả Phong Liệt Vân có khả năng dị biến tinh thần bất cứ lúc nào trong vũ trụ hắn cũng tin, hiện tại tin tưởng Nghiêm Sí cũng không phải chuyện gì lớn.

“Nghiêm Sí” Lê Hân nhẹ giọng nói “Nếu…… Ta nói  là nếu, ta đột nhiên đau đớn rồi ngất xỉu, anh có thể chờ ta bảy ngày, không cho bất cứ kẻ nào chạm vào cơ thể ta, kiểm tra cho ta không? Dù sao anh cũng biết, ta không phải bản chính……”

Dịch tủy chỉ còn một lần sử dụng, nếu đối phương rút hai lần, như vậy thân phận cacbon của hắn nhất định sẽ bị lộ. Lê Viêm biết mình có một đứa cháu là cacbon, một khi gã phát hiện Lê Hân nguyên bản hẳn đã chết ở Emir hiện nay cư nhiên còn sống, như vậy nói không chừng gã lại đem mình đi làm gì đó. Tình huống hiện tại thật sự vô cùng nguy cấp, Lê Hân vô pháp lựa chọn.

“Vì sao?” Nghiêm Sí hỏi “Nếu cậu sinh bệnh ngất đi, làm sao ta có thể nhẫn nhịn không tìm bác sĩ chữa trị cho cậu? Tinh hệ Bỉ Ngạn có quân y sinh, máy móc chữa trị đầy đủ, cậu không cần……”

Lê Hân điểm đầu ngón tay lên môi Nghiêm Sí, chậm rãi tới gần Nghiêm Sí, nhẹ giọng nói một câu bên tai y.

“Bởi vì ta là cacbon.”

Đồng tử Nghiêm Sí hơi co lại, nhìn Lê Hân vùi về, chậm rãi gật đầu: “Nhưng nếu sau bảy ngày cậu còn chưa tỉnh, ta sẽ tìm mọi cách cứu cậu, không từ thủ đoạn.”

“Ta sẽ tỉnh.” Lê Hân chắc chắn nói “Chỉ cần bảy ngày là được.”

Giao diện hệ thống lần nữa thông báo: 【Số thuần fans hiện tại 310 ngàn, số hoa tươi 23 triệu, thăng cấp hay không? Có/ 】

Lê Hân kiên định chọn “Có”.

【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, thắp sáng danh hiệu hát rong nhiều nơi (biểu diễn lưu động), cấp bậc gien tăng lên cấp C, tố chất thân thể đạt đến mức của silicon cấp D bình thường, cơ năng thân thể vẫn là cacbon, chạm phải điện lưu vẫn là chất dẫn, sẽ bị giật chết.】

【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, vốn sẽ căn cứ vào cấp bậc và số hoa tươi của ký chủ để đổi mới cửa hàng thương phẩm, nhưng vì ký chủ có hành vi tìm đường chết trên một lần, hệ thống đại truyền vì ký chủ, cung cấp vật phẩm siêu cấp, tuy rằng ký chủ luôn không mua nổi, nhưng xét đến tương lai, quyết định không đổi mới hệ thống cửa hàng, vẫn duy trì vật phẩm vốn có, hoan nghênh ký chủ mua thương phẩm, cấp bậc sẽ không rớt khi số hoa tươi giảm, ký chủ sử dụng hoa tươi tinh tệ sẽ không thay đổi, nhưng tinh tệ thay đổi thì số hoa tươi sẽ thay đổi  tương ứng theo. Bảo tiêu của ký chủ một lần nữa trở về vị trí cũ (không sai ta không nói chuyện nhưng vẫn luôn quan sát), số hoa tươi nhận được cụ thể vô pháp tính ra, yêu cầu ký chủ cùng bảo tiêu tự thương lượng tiền lương trong một năm. 】

Từ từ, chậm đã! Hệ thống ngươi nói rõ ràng cho ta, đừng chạy nhanh như vậy, bảo tiêu một lần nữa trở về vị trí cũ là chuyện thế nào? Không nói chuyện nhưng vẫn luôn quan sát là chuyện thế nào!

【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, bởi vì ở giai đoạn ký hợp đồng nghệ sĩ ký chủ đạt được lượng lớn hoa tươi, hầu hết đều thông qua hợp đồng mua đĩa nhạc mà nhận được, còn bị lão bản công ty quản lý lấy đi hơn 50%, làm hết phận sự của một người vừa nhận chức, tiểu thái điểu vừa ký hợp đồng, nhận được huân chương ca sĩ mới chuyên nghiệp nhất; ký chủ ở giai đoạn ký hợp đồng thu được lượng lớn fans, thậm chí get fan ‘kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu’ và nhóm fans mới, thành tựu trác tuyệt, nhận được huân chương ca sĩ mới được hoan nghênh nhất; đánh giá tiền tài của ký chủ từ giai đoạn hát rong trở đi, có hiềm nghi được xã hội đen bao dưỡng (Phil), nhận được huân chương ca sĩ mới  được bao dưỡng chết không hối cải. Tổng số điểm thăng cấp lần trước là 55, điểm thăng cấp là 40, điểm huân chương là 10 (hai chính một phụ), tổng điểm 105, đột phá 100 điểm, cứ mỗi 100 điểm sẽ đổi được một lần thăng cấp không đau đơn không hôn mê không lãng phí thời gian, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.】

【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, tặng cổ khúc kinh điển《Thập Diện Mai Phục》( khúc tỳ bà, cổ cầm) cấp 5*, tặng mười lần hình thức hướng dẫn cấp đại sư, ký chủ có thể lựa chọn số lần cần sử dụng. 】

【Mức độ thổi tiêu thuần thục của ký chủ đạt đến 90, tặng nhạc khúc《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 (khúc hợp tấu tiêu cầm), tương tự khúc 《Bích Hải Triều Sinh Khúc》, nhạc khúc do hệ thống căn cứ vào trí nhớ ký chủ soạn ra hình thức công kích, tặng mười lần hình thức hướng dẫn cấp đại sư, ký chủ có thể lựa chọn số lần cần sử dụng. 】

【Hệ thống: Thăng cấp xong, hiện tại bắt đầu nâng cấp gien giúp ký chủ, cấp bậc tinh thần tăng cao, sau khi thăng cấp tinh thần lực của ký chủ sẽ được tăng lên cấp 5. Năng lượng tăng cấp được lấy từ đạo cụ hệ thống làm vật môi giới, thỉnh ký chủ không buông đạo cụ hệ thống ra.】

Cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, trán Lê Hân đầy mồ hôi lạnh, gắt gao nắm chặt ống tiêu, ngã vào ngực Nghiêm Sí. Cứ việc trước đó Lê Hân đã nói với Nghiêm Sí mình sẽ bị đau đớn rồi hôn mê, thì y vẫn lo lắng đến không biết làm sao mới được, đau lòng đem Lê Hân ôm vào trong ngực, hận không thể  chịu thay cho hắn.

“Đừng, đừng lo lắng” Lê Hân suy yếu nói, không hiểu làm sao hệ thống lại khiến hắn hoảng hốt như mình vừa thấy được A Mộc, cặp mắt như trân châu đen chỉ sáng ngời khi chuyên chú nhìn hắn kia, làm hắn nhịn không được duỗi tay vuốt ve gương mặt Nghiêm Sí “Chỉ bảy ngày thôi, anh, anh coi như mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy…… Phi, ta đang nói gì vậy…… Trong thời gian này, đừng để ống tiêu rời khỏi người ta, đừng hỏi ta vì sao.”

Dứt lời, một cơn đau đớn đánh úp tới, năng lượng cường đại từ ống tiêu truyền ra, tiến vào đại não Lê Hân, một trận choáng váng, cuối cùng đầu óc hắn cũng mất khống chế, tiến vào trạng thái ngủ đông.

Mềm mại ngã vào ngực Nghiêm Sí, Lê Hân chỉ thấy cảm giác quen thuộc xông vào mũi, trong lòng một mảnh an bình. Hắn chưa bao giờ sợ, cũng không lo lắng bản thân không có nơi dựa vào, loại cảm giác như tìm được nhà này là chuyện gì? Rõ ràng, Nghiêm Sí là lôi hệ dị năng a! Chính vì điểm khác biệt này, hắn đã vô số lần nói với bản thân đừng động tâm, người này không phải A Mộc, thế nhưng vì sao a? Hệ thống sao lại nói như vậy?

Nghiêm Sí ôm Lê Hân đang hôn mê, không nói một lời, thẳng đến khi Sarah tới tìm Lê Hân chuẩn bị cho tiết mục trứng màu, mới phát hiện tiểu ca sĩ này đã ngất xỉu, Nghiêm Sí đang ôm chặt hắn không buông.

“Cậu ta bị sao vậy?” Sarah hỏi, cũng không nôn nóng lắm.

Nghiêm Sí nhìn Sarah một cái, nhẹ nói: “Quá khẩn trương, tinh thần dị biến. Ta đã tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy, hiện giờ cậu ấy đang ngủ. Cơ thể yếu, sức chống cự với thuốc ức chế kém, có thể sẽ ngủ rất lâu.”

Sắc mặt Lê Hân tái nhợt, thân thể suy yếu nằm trong   ngực Nghiêm Sí, lẳng lặng ngủ. Hắn thoạt nhìn nhỏ yếu như vậy, cảm xúc trước sau lại rất ổn định, tinh thần thế nào sẽ dị biến a? Sarah rất muốn hoài nghi lời nói của Nghiêm Sí, thế nhưng sau một phen kiểm tra giản lược, cơ thể Lê Hân tất cả đều bình thường, các mục số liệu dường như còn khỏe hơn trước đó. Đại khái cơ thể hẳn là không có việc gì, vì sao ngất xỉu, có lẽ cũng chỉ vì nguyên nhân Nghiêm Sí nói đi.

“Tại sao lại như vậy……” Sarah có chút thương tâm sờ sờ đầu tóc mềm mại của Lê Hân “Rõ ràng là hài tử tiền đồ vô lượng, thế nào còn nhỏ như vậy …… Còn chưa đủ 18 tuổi đã dị biến tinh thần a?”

Tinh thần dị biến, liền đại biểu Lê Hân nhiều nhất chỉ có thể sống ba mươi năm. Hơn nữa bất cứ lúc nào hắn cũng phải mang theo thuốc ức chế, rất khó tìm được công việc chính thức. Nếu như sau khi đi làm nhiều năm mới dị biến tinh thần, mỗi công ty đều sẽ trả bảo hiểm dị biến cho công nhân viên chức, tuy sẽ bị công ty sa thải, thế nhưng tinh tệ bảo hiểm được gửi vào tài khoản theo mỗi tháng định kỳ có thể giúp họ nhận được 5% chỗ thu nhập, sinh hoạt vẫn vô cùng hậu đãi. Chính là Lê Hân chưa có công việc, tuy vừa ký hợp đồng cùng Tinh Tế, nhưng ba tháng thử việc còn chưa qua, Tinh Tế không có  nghĩa vụ chi trả bảo hiểm dị biến.

Tinh thần bị dị biến, dù có Angel làm bảo đảm, Tinh Tế muốn bồi dưỡng Lê Hân cũng cần một vài hạn chế. Liền tính Lê Hân có thể khống chế tốt cảm xúc, vạn nhất hắn đột nhiên phát tác trong lúc biểu diễn thì sao? Các fan sẽ nhìn hắn thế nào, xã hội sẽ đối xử với hắn thế nào? Thứ cần suy xét quá nhiều, Tinh Tế chưa chắc đã dám dùng Lê Hân.

“Cậu ấy nhỏ yếu như vậy, dù có dị biến cũng sẽ không gây hại tới ai.” Nghiêm Sí nói “Hơn nữa cậu ấy vẫn luôn lạc quan, chưa chắc không thể hảo hảo sống được.”

Y không biết Lê Hân đã đầu quân vào Tinh Tế, chỉ nghĩ có thể giấu được lúc nào hay lúc đó. Sarah thoạt nhìn rất thích Lê Hân, chưa chắc sẽ nói ra ngoài. Chuyện Lê Hân ngất xỉu cần có người hỗ trợ che giấu, nếu không không thể trôi qua bảy ngày. Chỉ cần Sarah giúp giải thích với quân nhân tinh hệ Bỉ Ngạn, là có thể an ổn tránh qua một kiếp này.

“Giúp nghĩ một cái cớ, nếu cô nói với công chúng chuyện cậu ấy bị dị biến tinh thần, cả đời cậu ấy sẽ trôi qua trong những cặp mắt lạnh của kẻ khác.”

Cách thời gian trứng màu còn một bài kết thúc, cần nghĩ cách giải thích, nếu không…… trong chớp nhoáng, giai điệu《Bích Hải Triều Sinh Khúc》hiện lên trong đầu nàng, nàng còn chưa biên soạn vũ đạo cho nhạc khúc chấn động thế nhân này đâu. Hơn nữa, quả thật Lê Hân nhỏ yếu như vậy, dù có dị biến tinh thần cũng sẽ không tạo nên thương tổn gì, chỉ cần chế trụ hắn là được. Không thể để người khác biết tinh thần hắn dị biến, nếu không ba mươi năm còn lại của đứa nhỏ này cũng sẽ xong đời. Sarah khẽ cắn môi nói: “Đã biết, ngươi bảo vệ cậu ta cho tốt.”

Lúc Lê Viêm tới nơi, chương trình vừa vặn kết thúc. Bất quá gã cũng không sốt ruột, còn biểu diễn ở ba tinh cầu nữa, sớm muộn gì gã cũng có thể tận mắt xem Lý Hâm biểu diễn.

Thế nhưng ngay lúc này, người phụ trách chương trình – Sarah thông báo với quân khu bên này, nhạc thủ Lý Hâm diễn tấu《Trên Phượng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》 trước đó bị kích ứng khí hậu tương đối nghiêm trọng. Vốn dĩ thân thể Lý Hâm đã kém, quân huấn mới chạy một giờ đã bị giáo y xác định không thể tiếp tục huấn luyện. Thể chất chỉ ở mức D-, vốn không thể chịu được du lịch tinh tế trong thời gian dài, cũng rất khó thích nghi với sinh hoạt ở tinh hệ Bỉ Ngạn. Sau khi tiết mục kết thúc liền thượng thổ hạ tả vằn vặt một trận, cần tĩnh dưỡng, chỉ sợ không thể theo đội ngũ đến những tinh cầu tiếp theo biểu diễn.

Các sĩ quan cảm thấy thất vọng, một khúc trước đó khiến rất nhiều người đều mê muội Lê Hân. Loại biểu diễn thăm hỏi này đều có thể thu video, bọn họ đều định trở về hảo hảo xem lại màn trình diễn của Lê Hân lần nữa, thu lại màn trình diễn ở cả bốn quân khu. Quan trọng nhất là, rất nhiều sĩ quan trẻ tuổi đã xoa tay chuẩn bị theo đuổi Lê Hân, liền tính là vị thành niên, cũng có thể yêu đương trước nha, chờ đủ tuổi liền kết hôn.

Chính là hiện tại, thời gian chỉ có bảy ngày thân thể hắn còn không khoẻ mà lâm vào hình thức ngủ đông, vậy làm sao theo đuổi đây a!

Lê Viêm cũng hiếm khi mà nhíu mày, công sức lần này vô dụng rồi.

Gã nghĩ nghĩ, cũng không rời đi, mà tìm phòng ở lại Bỉ Ngạn tinh -1. Còn lại Nghiêm Sí bồi Lê Hân hôn mê, bảo hộ hắn trong biệt thự, thừa dịp người đang hôn mê, y có thể đem người ôm chặt vào ngực, giúp hắn lau mình tắm rửa gì đó. Khăn lông cọ qua cơ thể có chút đơn bạc kia, Nghiêm Sí lại không chút dục vọng nào, chỉ một lòng hy vọng Lê Hân tỉnh lại nhanh một chút.

Lúc hắn ngất đi kia làm y thật sợ hãi, nếu qua bảy ngày mà Lê Hân vẫn không tỉnh thì làm sao bây giờ? Y phải tìm ai đến cứu cacbon này đây?

Canh giữ bên người Lê Hân, Nghiêm Sí có chút hoảng hốt, trong trí nhớ dường như cũng có một lần như vậy, cũng có người nhắm chặt mắt nằm trong lòng y, vô luận y có gọi thế nào cũng không tỉnh. Y dùng sức ôm người kia, trong mắt một mảnh đỏ đậm, nếu không phải không thể thương tổn người đang ôm trong lòng, y nhất định sẽ…… nhất định sẽ không thể chịu được, nhất định sẽ điên cuồng công kích tất cả mọi người ở trong tầm mắt y.

Cứ việc rất mơ hồ, nhưng Nghiêm Sí xác định đây chính là ký ức của mình. Đây rốt cuộc …… là ký ức khi nào? Chẳng lẽ y đã từng tiếp xúc với Lê Hân sao? Không sai, hẳn là có, là Lê Hân hủy đi ký ức của y, y biết. Thế nhưng, hiện tại Nghiêm Sí lại bắt đầu hoài nghi chính mình, thật sự là Lê Hân hủy đi ký ức của mình sao?

Lần này, chờ Lê Hân tỉnh lại, y muốn đích thân hỏi.

Nghiêm Sí canh giữ bên người Lê Hân, một tấc không rời. Lê Viêm cũng không rời khỏi Bỉ Ngạn tinh, gã nhìn như tới chỉnh đốn quân vụ, nhưng cả ngày lại ăn không ngồi rồi, hoàn toàn không ngăn các chiến sĩ đến xem biểu diễn thăm hỏi. Một  thượng tướng cấp cao, chuyện mỗi ngày làm chính là tra tra phòng ngủ gì đó, Elivi cũng không rõ lắm hàng này tới căn cứ của y mỗi ngày khoa tay múa chân rốt cuộc muốn làm gì!

Thời gian cứ thế trôi qua sáu ngày, biểu diễn thăm hỏi lưu động kết thúc, sáng ngày thứ bảy đoàn biểu diễn sẽ trở lại Bỉ Ngạn tinh -1, mọi người sẽ nghỉ ngơi một ngày một đêm, sáng ngày thứ tám sẽ rời đi, trở lại Thủ Đô tinh. Lê Viêm tự mình đón tiếp đoàn biểu diễn, nói một đống tiếng phổ thông. Điều này khiến Sarah cảm thấy kỳ quái, người này trước nay khinh thường hoạt động văn nghệ, trừ khi có hoạt động cần thiết tham gia, thì bất cứ chương trình giải trí nào gã cũng không xem. Trước đó thấy Lê Viêm tới Bỉ Ngạn tinh, còn tưởng gã thấy không xem biểu diễn ở quân khu mình không tốt lắm, đến quân khu khác trốn chuyện nhàm chán.

Thế nhưng có vẻ không giống vậy.

Thôi đi, mặc kệ hành động của Lê Viêm có bao nhiêu quỷ dị, cũng không liên quan đến Sarah. Biên chế văn nghệ binh bọn họ không giống với 4 quân đoàn, liền tính cấp bậc Lê Viêm có cao hơn nàng cũng không quản được nàng. Hơn nữa Lê Viêm dù có âm mưu cũng là nhằm vào quân đoàn số 3, mọi người đều đang đặt cược vào việc khi nào Lê Viêm hoàn toàn tiếp quản toàn bộ quân đoàn và lên làm nguyên soái a.

Có lẽ là vì thu phục thế lực của Bỉ Ngạn tinh đi. Sarah nghĩ, ứng phó cùng Lê Viêm ăn một bữa cơm, buổi chiều về phòng nghỉ ngơi.

Nàng đến nhìn Lê Hân, vẫn còn đang ngủ say. Nghiêm Sí giải thích, có thể cơ thể hắn quá kém không thừa nhận được quá nhiều thuốc ức chế, chính y lại không phải bác sĩ chuyên nghiệp, dựa theo liều thuốc phía quân đội chuẩn bị cho y tiêm vào Lê Hân, khả năng sẽ ngủ nhiều ngày.

Nghe cái lý do ô long như thế Sarah thiếu chút nữa muốn tấu chết Nghiêm Sí, nhưng thấy vẻ mặt tiều tụy của y, lại có chút không đành lòng. Thoạt nhìn cháu trai kia của mình căn bản là một chút hy vọng cũng không có, Nghiêm Sí đối với Lê Hân một mảnh tình thâm, không có khả năng thay lòng đổi dạ.

“Nếu ngày mai cậu ta còn chưa tỉnh, cứ để đoàn biểu diễn đi trước.” Sarah nói “Ta lưu lại đây cùng các ngươi, chờ cậu ta tỉnh lại rồi đi.”

Nghiêm Sí gật gật đầu, đêm nay chính là kỳ hạn cuối cùng trong bảy ngày theo lời Lê Hân. Nếu như ngày mai hắn còn chưa tỉnh, y liền mang Lê Hân đến quân đoàn số 1, lén tìm bác sĩ chữa cho Lê Hân.

Tối ngày thứ bảy, thông thường Lê Hân hẳn sẽ tỉnh lại vào khoảng 23 giờ. 21 giờ, Nghiêm Sí nắm tay Lê Hân, còn Lê Viêm đang gặp một người trong văn phòng.

Một nam nhân tên Lý Lâm, nghe nói là phụ thân của Lý Hâm, trông giống như một phế vật. Hồ sơ viết rằng kể từ khi thê tử bỏ đi, luôn dùng bạo lực gia đình với con trai mình, lấy nhi tử yếu ớt thỏa mãn  chủ nghĩa đại nam tử của bản thân. Trên thực tế, trong đời sống gã rất nhút nhát, lại thường xuyên bị  bắt nạt. Công việc có chuyện không hài lòng liền về đánh nhi tử, Lý Hâm có thể sống đến bây giờ cũng thật không dễ dàng. Trong hồ sơ không tìm thấy ghi chép về thê tử của Lý Lâm, chỉ nói rằng một ngày nàng đột nhiên rời đi, không có tin tức gì nữa. Hồ sơ của nàng giống như đã bị ai đó tiêu hủy, người xung quanh đều không nhớ nàng tên là gì, nàng cũng không kết hôn với Lý Lâm, chỉ là sống cùng một thời gian, từ hồ sơ cá nhân của Lý Lâm không tìm thấy ghi chép nào về nữ nhân này.

Không dò hỏi về chuyện Lý Hâm, không biết vì sao Lê Viêm lại hứng thú với nữ nhân không có bất cứ ghi chép gì này hơn.

“Thê tử của ngươi…… Trên pháp luật không thể tính là thê tử ngươi, phải là mẹ ruột của Lý Hâm, tên là gì?” Lê Viêm trực tiếp hỏi đến chuyện gã thấy hứng thú.

Nam nhân lúc đánh nhi tử vô cùng uy vũ kia lúc này đang run rẩy đứng trong góc, gã bị người ta bắt trên đường đi uống rượu về, trực tiếp đối mặt với nhân vật đứng đầu toàn đế quốc, gã đến đây lúc 20 giờ, vừa thấy Lê Viêm liền bị dọa té đái, dưới đất đều ướt, bị người kéo xuống dọn dẹp, lúc này mới đối mặt với Lê Viêm.

Dù bị Lê Viêm kích thích nỗi đau trong lòng, Lý Lâm cũng không dám có ý kiến, gã chỉ có thể hì hục nói: “Tiện, tiện nhân kia…… Nói muốn kết hôn, trước khi kết, kết hôn đột, đột nhiên bỏ đi. Chín, chín tháng sau, nhờ người mang về một bé trai, nói, nói con mẹ nó là của ta! Ta, ta có thể mang, mang cái nón xanh này sao? Đi làm giám định, lại thật … thật mẹ nó là nhi tử của ta. Lớn lên đặc biệt giống mẹ nó, một tiện, tiện nhân, nhìn thấy liền, liền muốn đánh!”

Lê Viêm nhíu mày: “Ta hỏi ngươi tên cô ta là gì?”

Lý Lâm không dám tiếp tục nói nhảm, vội vàng trả lời: “Tên, tên Tô… Tô Nguyệt Nhu.”

Lê Viêm nhướng mày.

Gã biết cái tên này, năm đó lúc gã cùng nghiên cứu viên hợp tác thực nghiệm phôi thai, thông qua các loại lựa chọn chọn được cơ thể mẹ. Sở dĩ chọn những cơ thể mẹ này, là vì trạng thái tinh thần của các nàng dị thường ổn định, họ có thể không dị biến tinh thần trong những điều kiện vô cùng khắc nghiệt. Lúc ấy không biết vì sao Tô Nguyệt Nhu lại thiếu tiền, nên đã tham gia thực nghiệm có tên “Thử thách giới hạn tinh thần”. Lúc ấy nàng sợ tới mức không xong, thế nhưng tinh thần trước sau vẫn rất ổn định, là người ổn định nhất trong các cơ thể mẹ, Lê Viêm liền chọn nàng, lấy gien của chính mình và mượn tử cung Tô Nguyệt Nhu tạo một phôi thai thực nghiệm thể, bất quá tuy tinh thần thực nghiệm thể này ổn định, nhưng lại xuất hiện dị dạng rất nghiêm trọng, gã liền từ bỏ thực nghiệm thể này.

Dù sao cũng là thực nghiệm thể đầu tiên của gã, lúc ấy Lê Viêm đã đặt rất nhiều tâm huyết vào Lê Hân. Vào thời điểm ấy, sau khi Tô Nguyệt Nhu ký thỏa thuận, vì bảo mật nên đã cùng các cơ thể mẹ khác đến một nơi bí ẩn dưỡng thai trong 10 tháng. Lúc đó Tô Nguyệt Nhu lại vô cùng kỳ dị, mang thai một lúc hai đứa nhỏ, một đứa khác lại không phải con Lê Viêm.

Sau khi hai hài tử được sinh ra, đứa nhỏ kia không thích hợp trở thành thực nghiệm thể, mà hài tử cũng sẽ không nói ra bí mật thực nghiệm của bọn họ. Dưới sự cầu xin tự nguyện tiếp tục trở thành cơ thể mẹ hỗ trợ viện nghiên cứu tiến hành thực nghiệm phôi thai của Tô Nguyệt Nhu, đứa nhỏ này đã không bị tiêu hủy, mà được gửi lại cho cha ruột của nó.

Đến nay Tô Nguyệt Nhu còn đang phục vụ thực nghiệm phôi thai tại viện nghiên cứu Emir, bất quá Lê Viêm chỉ vừa tạo ra một thực nghiệm thể thất bại, đã bị Lê Chiến phát hiện, không còn tiếp tục làm nữa, đã dần quên đi nữ nhân thích hợp làm cơ thể mẹ kia.

Lần nữa nghe lại cái tên này, Lê Viêm hơi nhướng mày. Lê Hân cùng đứa nhỏ tên Lý Hâm này, là  huynh đệ cùng mẹ khác cha?

Có sự trùng hợp như vậy sao? Ít nhất, một người theo chủ nghĩa duy vật như Lê Viêm, chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của trùng hợp.