Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 73: Biểu diễn lưu động (3)



Hệ thống mày còn có thể hố cha hơn nữa không? Có phải mày chuyên tập trung hố ký chủ hay không, trăm năm không đổi a a a a a!

Đối với cái hệ thống này, Lê Hân quả thực không biết nói gì cho phải, hậu quả của việc vay nặng lãi thiếu lại -500 ngàn hoa tươi cư nhiên là biến thành một con tiểu bạch thử! Phải biết rằng hắn đang trông cậy vào Nghiêm Sí nhất kiến chung tình với mình đó, nhưng tiền đề cho nhất kiến chung tình ít nhất cũng phải là con người a? Liền tính Nghiêm Sí vẫn có thể nhận ra hắn, thì cũng không có khả năng yêu một con chuột ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn xong đời rồi.

Cũng may Lê Hân đã bị hệ thống hố thành quen, còn không phải biến thành tiểu bạch thử sao, tiểu bạch thử di chuyển càng thuận tiện, sẽ không bị lính tuần tra bắt lại hỏi mình là người nào. Bỉ Ngạn tinh -1 vốn là căn cứ chăn nuôi cung cấp thực phẩm dinh dưỡng, có thức ăn liền có động vật hoang dã, có thêm một hai con chuột gì đó, không thành vấn đề. Chính là tiểu bạch thử hắn đây quá trắng, dù ở trong tối cũng vô cùng bắt mắt, cảm giác được lính tuần tra càng đi càng gần, Lê Hân giẫm bốn cái chân ngắn chạy đến bụi cỏ ven đường, trái lăn một chút phải lộn một chút, một con chuột xám nhỏ dơ hề hề cứ như vậy ra đời.

Chuột xám nhỏ tựa như hòn đá ở trong đêm, căn bản sẽ không bị ai phát hiện. Lê Hân trốn trong bụi cỏ, bởi vì lính tuần tra nghe được động tĩnh nên  không bỏ qua mà đi tới, đèn pha chiếu vào bụi cỏ, Lê Hân ngẩn đầu nhỏ lên, chỉ thấy một đội quái vật khổng lồ đang ở trước mặt mình, tâm tắc đến suýt chút nghẹn.

Hắn kêu ‘chi chi’ vài tiếng, tinh thần lực chỉ còn ở cấp 3 từ tiếng ‘chi chi’ xuyên qua màng tai tiến vào  đại não lính tuần tra, ám chỉ “Ta rất nhỏ bé, ta rất yếu ớt, ta rất đáng thương, ta chỉ là con chuột ven đường” tiến vào đầu lính tuần tra. Tinh thần lực cấp 3 cần thông qua vật dẫn mới có tác dụng với cơ thể người, hơn nữa tác dụng không lớn. Cấp 4 còn khó thôi miên được binh lính, huống chi là cấp 3. Bất quá hiện tại Lê Hân chỉ là một con chuột, căn bản không khiến người khác phòng bị, dù có bị đo ra tinh thần biến đổi cũng không ai có thể nghĩ tới một con chuột cư nhiên có tinh thần lực. Hơn nữa ám chỉ của hắn vô cùng phù hợp với tình trạng bản thể, vốn dĩ sau khi lính tuần tra thấy chỉ là con chuột liền thở phào, lúc này loại tinh thần ám chỉ không ảnh hưởng toàn cục không liên quan đến trách nhiệm kia có thể dễ dàng xâm nhập vào não bọn họ.

Bất quá, Lê Hân chỉ muốn tự bảo vệ mình, sợ trong số lính tuần tra có một hai tên quỷ súc lấy ngược đãi tiểu động vật làm niềm vui, nên thêm một chút bảo hiểm cho bản thân mà thôi.

Lúc đội trưởng đội lính tuần tra thấy con chuột xám này, không hiểu vì sao cảm thấy thân ảnh nhỏ bé của  nó thập phần đáng thương. Khu chăn nuôi của Bỉ Ngạn tinh -1 đều có rải thuốc, các động vật hoang dã không thể ăn thức ăn ở đó, con chuột nhỏ này nằm dưới cùng của chuỗi sinh vật, nhìn dáng vẻ chật vật này, là đói rất lâu rồi đi?

“Một con chuột, tiếp tục tuần tra.” Đội trưởng thu lại đèn pha, bỏ qua con chuột, cùng các đội viên rời đi.

Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, đại khái phân biệt  phương hướng một chút, liền nhấc chân chạy về nơi trong trí nhớ mình. Tuy rằng chân tiểu bạch thử ngắn tốc độ chậm, nhưng thân thể linh hoạt. Lê Hân vốn dĩ vì tác dụng phụ của thuốc mà khó cử động, hiện tại thân thể thu nhỏ thể trọng biến nhẹ, mất không bao nhiêu sức đã có thể di chuyển, thế là…… có thể tự do rồi, hắn phải cảm tạ hệ thống sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

Một đường chạy a chạy, cũng may nơi hắn chọn đáp xuống cách chỗ bản thân ở khá gần, nếu không hắn sẽ mệt chết mất. Bất quá cho dù là vậy, cũng không nhất định tìm được Nghiêm Sí trong nửa giờ, đúng là chân của vật nhỏ a, tốc độ kia a, thật sự không nói nên lời.

Đã mười phút trôi qua, hắn thậm chí còn chưa chạy ra khỏi khu đó, bởi vì thân thể suy yếu còn có chút mệt, lúc ngừng ở ven đường lấy hơi, một trận cơ giáp cao lớn đáp xuống bên cạnh hắn. Nghiêm Sí bước ra từ ‘Khởi Hàng’, sắc mặt tương đối kém.

Lê Hân:!!!!

Quả nhiên có duyên phận, vậy mà cũng có thể đụng phải y?

Dùng sức cắn cắn răng cửa lộ ra phía trước, Lê Hân quyết định đánh cược một phen, trực tiếp lao ra mặt đường, chạy tới dưới chân Nghiêm Sí, mở ra hai chân trước ngắn ngủn, ý muốn chặn đường Nghiêm Sí. Mắt thấy Nghiêm Sí hoàn toàn không có ý định cúi đầu, Lê Hân nhịn không được nôn nóng phát ra tiếng kêu ‘chi chi’.

Lê Hân thần không biết quỷ không hay bị người bắt đi, mặt Nghiêm Sí đã đen thành đáy nồi. Trên huy hiệu đoàn thăm hỏi của Lê Hân có gắn định vị, còn có thể giao tiếp, để các đoàn viên có thể tiện liên lạc với nhau, tránh bị lạc ở nơi xa lạ, phải biết rằng tinh cầu rất lớn. Nghiêm Sí ôm một phần vạn hy vọng  tìm theo định vị trên huy hiệu, quả nhiên tìm thấy huy hiệu của Lê Hân ở một cửa khác của hầm trú ẩn, đối phương rất cẩn thận, không lưu lại bất cứ manh mối nào.

Đã một giờ trôi qua kể từ lúc phát báo động, Sarah cũng mất liên lạc với Lê Hân 50 phút, thời gian dài như vậy, nếu đối phương thật sự có mục đích nào đó muốn giam giữ Lê Hân, nhất định sẽ đưa hắn ra khỏi tinh hệ Bỉ Ngạn, tìm một nơi vắng vẻ, làm những việc mình muốn. 50 phút, cũng đủ từ Bỉ Ngạn tinh -1 đến Bỉ Ngạn tinh -2, hiện tại truy kích, căn bản chẳng có ích lợi gì!

Diễn tập quân sự lần này rất kỳ quặc, lại là ngày cuối cùng đoàn biểu diễn rời đi, Nghiêm Sí cảm thấy đối phương rất có khả năng hướng về phía Lê Hân. Chính là vì sao Lê Hân đáng để đối phương hạ công phu lớn như vậy để dẫn y rời đi?

Nghiêm Sí nghĩ đến lời Lê Hân nói bên tai y trước lúc hôn mê —— “Ta là cacbon”.

Còn có họ của Lê Hân, cùng với thượng tướng vốn không nên xuất hiện ở Bỉ Ngạn tinh -1 kia, Lê Hân đến Thủ Đô tinh còn phải bất đắc dĩ thay đổi dung mạo sử dụng thân phận của người khác…… Nghiêm Sí không phải kẻ ngốc, tất cả dấu vết này đều nói với y, Lê Viêm và Lê Hân có một số quan hệ mà người ngoài không biết, lần này người bắt Lê Hân chính là Lê Viêm.

Có lẽ…… bọn họ có quan hệ họ hàng? Nghiêm Sí tận lực suy đoán theo hướng tốt, y cũng không hiểu biết Lê Viêm, nhưng tóm lại có thể Lê Hân là vãn bối của gã, hẳn là không có gì quá lớn……

Không được! Y hoàn toàn không thể yên tâm! Phải nghĩ cách tìm được Lê Hân. Nếu Lê Hân thật sự rời khỏi Bỉ Ngạn tinh -1 nhất định sẽ đi bằng tinh hạm, lúc tinh hạm qua trạm không gian, sẽ có ghi chép trên vệ tinh. Tuy Bỉ Ngạn tinh -1 không phải địa bàn của y, nhưng ngần ấy năm trong tối ngoài sáng đấu đá giữa các quân đoàn, vẫn luôn có tay trong trà trộn lẫn nhau, có thể lợi dụng nằm vùng tra một chút ghi chép từ vệ tinh. Bất quá không thể làm ngay lập tức, phải chờ đến khi Lê Viêm rời đi, y không thể vì lợi ích bản thân mà gây ảnh hưởng đến sự an toàn của nằm vùng. Hiện tại Lê Hân vừa rời khỏi Bỉ Ngạn tinh, trước khi hoàn toàn rời khỏi nơi này, Lê Viêm nhất định giới nghiêm cao độ, muốn tra quá khó. Mà chờ sự tình qua rồi, ghi chép vệ tinh nhất định sẽ bị người bóp méo……

Nghiêm Sí xuống cơ giáp, một bên ngẫm nghĩ một bên rối rắm, căn bản không nhìn đường dưới chân. Đột nhiên một tiếng ‘chi chi’ trong trẻo lại có chút bén nhọn xuyên vào màng nhĩ, chân y khựng lại, cúi đầu, liền thấy một con chuột nhỏ màu xám dưới chân, đưa ra hai cái chân trước, nếu y bước thêm một bước, con chuột nhỏ kia sẽ bị y tàn bạo mà giẫm nát.

Yên lặng thu chân về, Nghiêm Sí hoàn toàn không muốn dây dưa với một con chuột ven đường, y còn đang nghĩ cách tìm ra số hiệu chính xác của tinh hạm chở Lê Hân rời đi. Chỉ cần có thể xác định số hiệu, liền có thể thông qua ghi chép của trạm không gian truy tung đến tinh hạm. Cho dù Lê Viêm có thể thay đổi dữ liệu vệ tinh xung quang Bỉ Ngạn tinh -1, cũng không cách nào thay đổi hồ sơ của trạm không gian —— trạm không gian thuộc quyền sở hữu của quốc hội, quân đội không có đường nhúng tay vào.

Thế nhưng, tầm mắt y lại không thể rời khỏi con chuột dơ hề hề kia. Gien cấp song S khiến Nghiêm Sí có thị lực cực tốt, tầm nhìn ban đêm cũng giống như ban ngày, y tinh tường nhìn thấy đôi mắt đậu đen  sáng ngời như biết nói của tiểu bạch thử, đang tha thiết mà nhìn y, như thể có chuyện gì đó muốn nói với y.

Ma xui quỷ khiến, Nghiêm Sí cong lưng, đem tay đặt xuống mặt đất. Chuột nhỏ không chút do dự nhảy vào lòng bàn tay Nghiêm Sí. Bé chuột rất nhỏ, Nghiêm Sí có thể dùng một bàn tay nắm trọn toàn thân nó.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần dưới bụng chuột nhỏ, chuột nhỏ kêu chi chi hai tiếng, đem mình cuộn lại thành một quả cầu, nước mắt lưng tròng mà nhìn y, giống như đang lên án.

Nghiêm Sí cảm thấy có gì đó không đúng, lúc y nhìn vào mắt chú chuột này, sự lo lắng dành cho Lê Hân dần dần giảm đi, trong lòng chỉ còn lại đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen. Tâm trí y bị đôi mắt này mê hoặc, tim đập nhanh huyết áp tăng. Nghĩ đến vừa rồi ngón tay mình chọc đến bộ vị nào của chuột nhỏ, mặt y nhiễm một màu hồng nhạt.

Bỏ chuột nhỏ vào túi áo, Nghiêm Sí mặt vô biểu tình quay về chỗ ở của y và Lê Hân. Y vẫn rất khẩn trương chuyện Lê Hân, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Nhưng muốn tìm được hắn, ít nhất phải nhẫn nại đến ngày mai cùng đoàn biểu diễn rời khỏi Bỉ Ngạn  tinh -1. Chỉ khi y đi rồi, Lê Viêm mới có thể thả lỏng cảnh giác, tạo điều kiện cho nằm vùng hành động.

Lê Hân ôm bụng lăn lộn trong túi áo Nghiêm Sí, Nghiêm Sí cái tên đại sắc ma, cư nhiên trực tiếp chọc  tuyến nhân ngư của hắn! Được rồi, bây giờ không có tuyến nhân ngư, chỉ có cái bụng mềm mại, chính là lần đầu gặp mặt đã động thủ với bộ vị mẫn cảm của nhân gia đáng mặt đại trượng phu sao? Hơn nữa ta đều đã mất tích ngươi còn không nhanh chóng tìm Lê Viêm tính sổ đòi người, thế nào còn thảnh thảnh thơi thơi mà trêu chuột? Nghiêm Sí nhất định không phải A Mộc, đúng đúng!

Về đến nơi ở, Nghiêm Sí lấy chuột nhỏ ra khỏi túi áo, Lê tiểu thử giật mình nhìn lầu một biệt thự của  mình, giống như một căn phòng thô chưa trang hoàng, vách tường làm sao có thể rách nát thế này!

Trong lúc hôn mê Nghiêm Sí vẫn luôn thủ Lê Hân ở căn phòng trên lầu hai, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài một chút. Lúc ấy tinh thần lực của Lê Hân vẫn có năng lực cảm ứng nhất định, cho rằng y đi WC tắm rửa hoặc đi ăn cái gì đó, cũng không sử dụng tinh thần lực theo dõi người ta. Kết quả…… Nghiêm thiếu tướng, có phải ngươi ra ngoài cào tường để phát tiết không?

Thật là quá trẻ con, Lê tiểu thử âm thầm lắc đầu, không giống A Mộc, không giống nhất là dị năng, hệ thống quả nhiên lại hố ta.

Chuột nhỏ vừa vào cửa đã muốn chạy, Nghiêm Sí vội vàng bắt nó lại lần nữa, phát hiện tay và túi áo mình đều là một đống tro bụi. Y nhìn chuột nhỏ dơ hề hề, đem chuột tới phòng tắm rửa.

Đầu tiên là cẩn thận chỉnh nước ấm, lại cho nước ấm vào bồn sứ, lượng nước vừa đủ cho chuột tắm. Lê tiểu thử được thả vào trong nước ấm, sự khẩn trương, giãy giụa và mệt mỏi trong ngày hôm nay tạm thời được giải tỏa, nhịn không được hạnh phúc mà quơ mấy cái chân ngắn trong nước, phát ra tiếng chi chi hạnh phúc.

Nhưng giây tiếp theo, nó liền hạnh phúc không nổi.

Nghiêm Sí rốt cuộc ngươi có thể tắm cho người ta  được không a? Có ai đổ nước xuống như mưa to tầm tã như vậy sao? Đừng đổ sữa tắm lên mặt ta a, ta đều nuốt vào rồi. Từ từ, sao ngươi lại dùng sữa tắm? Trên người ta đều là lông, phải dùng dầu gội đầu chứ, sao có thể bất cẩn như vậy?

Bọt sữa tắm xộc vào mũi Lê tiểu thử, hắn ‘a xì a xì’ đánh hai cái nhảy mũi, giãy giụa trong tay Nghiêm Sí dùng chân trước cọ cọ chóp mũi. Dưới bọt sữa tắm lộ ra màu lông vốn thuần trắng của Lê tiểu thử, chỉ có đôi mắt như viên kim cương đen rực rỡ, đẹp đến mơ màng. Phần bụng, bàn chân và mũi đều có màu hồng trông rất dễ thương. Lê tiểu thử quẫy nước vài cái, bị bọt sữa tắm giày vò đến không ngừng hắt hơi.

Nhìn thấy dáng vẻ thật của chuột nhỏ, tim Nghiêm Sí đều muốn tan chảy. Động tác hầu hạ đại gia như được thả chậm, lúc này tiểu bạch thử mới không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để y tắm rửa cho mình. Sau khi rửa sạch, Nghiêm Sí dùng chiếc khăn siêu thấm y lau mặt hằng ngày quấn chuột nhỏ lại, nhẹ nhàng lau cho nó.

Lê Hân hỏng mất rồi, tuy chỉ là một con chuột, nhưng toàn thân hắn đều bị Nghiêm Sí sờ hết rồi a! Mặt, ngực, tuyến nhân ngư (cái bụng béo), đuôi, trọng điểm là mông, thậm chí tiểu cúc hoa sau mông cũng bị khăn lông cọ qua lúc Nghiêm Sí lau mình cho hắn!

Sau khi lau khô, Lê tiểu thử biến thành một cục bông xù xù đáng yêu ghé vào sô pha giả chết không nhúc nhích, xong đời, trinh tiết của hắn đã bị cái tên lôi hệ dị năng Nghiêm Sí này cướp mất……

Lê tiểu thử trong lúc tuyệt vọng quên mất thời gian đã trôi qua 20 phút, dược hiệu chỉ có nửa giờ, còn 10 phút nữa hắn sẽ khôi phục về nguyên trạng. Lúc biến thân sau khi sử dụng thuốc, toàn bộ quần áo trên người điều tự động tiến vào hộp không gian của Lê Hân, quần áo không có rơi xuống đất làm người khác phát hiện, còn hộp không gian sẽ được hệ thống thu vào không gian của hệ thống. Về vấn đề trang phục quả thật khá thông minh, cũng không biết lát nữa sau khi khôi phục có thể tự động mặc lại quần áo hay không ╮(╯▽╰)╭

Thấy chuột nhỏ ghé vào sô pha như giả chết, Nghiêm Sí liền nhịn không được nháo nó. Đem Lê tiểu thử đặt vào lòng bàn tay, mang nó lên lầu, tiến vào phòng Lê Hân. Chỉ trong vòng hơn một giờ ngắn ngủn, người vốn đang nằm trên giường cứ như vậy mà mất tích.

Giờ này khắc này, Nghiêm Sí chỉ cảm thấy bản thân đặc biệt vô năng, vô pháp cứu mạng đồng đội trên  Khoáng tinh, vô pháp nhớ được chuyện ở Emir, vô pháp khiến người trong lòng thích y, hiện tại lại càng …… bảy ngày ngắn ngủi cũng thủ không được.

Nghiêm thiếu tướng từ lúc sinh ra chính là cô độc, không có bằng hữu không có thân nhân, hầu hết mọi người đều sẽ bị ngọn lửa không thể khống chế của y bức đi. Phụ thân là một trong số ít những người không bị đẩy đi vào lúc đó, chỉ là Nghiêm Lẫm bận rộn công vụ, một năm thời gian về nhà có hạn. Nghiêm Lẫm cũng hiếm khi xuất hiện trong ký ức tuổi thơ của Nghiêm Sí, chỉ có một lần được ôm trong trí nhớ, đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Nghiêm Sí, dấu vết thân nhiệt con người, còn ấm áp hơn ngọn lửa của y.

Khi đó Nghiêm Lẫm đối với chứng tự kỷ, không nói một lời của Nghiêm Sí, nói: “Đứa nhỏ, ta biết con cô độc, tịch mịch, con khổ sở, vậy con biết vì sao mình cô độc không?”

Nghiêm Sí không nói gì, chỉ dùng bàn tay nhỏ nắm lấy cổ tay áo Nghiêm Lẫm.

Bàn tay to của Nghiêm Lẫm bao lấy tay nhỏ của Nghiêm Sí, trìu mến xoa xoa khuôn mặt non nớt của bé: “Bởi vì con cường đại, từ khi ra đời đã cường đại lấn át hết mọi thứ. Bởi vì phần cường đại này, đã chú định con là cao xứ bất thắng hàn, chú định là cô độc, hiểu không?”

*Cao xứ bất thắng hàn: Nghĩa đen là ở trên vị trí cao  không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo. Ẩn dụ là người cao quyền chức trọng không tránh được cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…

Nghiêm Sí không hiểu, y chỉ nhớ kỹ những lời này.

“Nhớ kỹ, đừng để người ta dễ dàng nhìn thấy sự cô độc và tịch mịch của con, bởi vì đó là nhược điểm duy nhất của kẻ cường giả.” Lúc Nghiêm Sí tiến vào quân đoàn số 1, đối với nhi tử sắp nhìn thấy máu cùng giết chóc, Nghiêm Lẫm nói một câu dặn dò như thế.

Con ông, bởi vì sức mạnh quá mức cường đại, chú định phải thành người lãnh đạo. Mà ở nơi tàn khốc như chiến trường, người lãnh đạo cần phải cường hãn, không được phép có nửa điểm mềm yếu. Nghiêm Sí chỗ nào cũng tốt, nhưng trải nghiệm khi còn bé khiến y thỉnh thoảng khát cầu nhiệt độ cơ thể. Đối với sự quấy rầy như ruồi của Grant khi đi học, không phải nhất lao vĩnh dật*, ngược lại dùng phương thức như trêu mèo chọc đến Grant một lần lại một lần tìm ngược, bất quá chỉ vì thích độ ấm ngắn ngủi khi nắm đấm va chạm vào cơ thể mà thôi.

*Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Nhưng, dẫu Nghiêm Sí có thống khổ không kiềm được nước mắt, cũng phải dùng sức nóng làm bốc hơi nước mắt lúc nó vừa chảy xuống. Y không thể mềm yếu, chiến trường là nơi đổ máu và mồ hôi nhưng không thể đổ lệ.

Dù có khổ sở hơn nữa, y cũng sẽ không thể hiện sự mềm yếu của mình trước bất cứ kẻ nào. Nhưng hôm nay, vì sự vô dụng của bản thân mà khiến Lê Hân mất tích, lại không thể lập tức đuổi theo. Sự lãnh tĩnh quá mức khiến Nghiêm Sí có thể phân tích hết thảy, lại chỉ không thể lừa dối cảm xúc của mình. Mà ở trước mặt tiểu bạch thử này, y không cần che giấu sự mềm yếu cùng cô đơn.

“Nơi này…… một tiếng rưỡi trước, có một người nằm” Giọng nói Nghiêm Sí bình tĩnh và kiên cường, giống như đang nói với chính mình “Là người mà ta yêu nhất. Ta không biết vì sao mình yêu cậu ấy, đại khái đây là duyên phận, từ cái nhìn đầu tiên ở Nguyên Thủy tinh, ta đã hãm sâu vào trong đó, vô pháp kiềm chế bản thân.”

Tiểu bạch thử giật giật trong lòng bàn tay nóng rực của y, phảng phất có chút không được tự nhiên.

“Cậu ấy không yêu ta, cậu ấy đã có người cùng bầu bạn cả đời.” Giọng nói kiên cường của Nghiêm Sí trở nên có chút yếu ớt “Đế quốc giữ gìn hành vi chính trực công bằng, ta không thể cưỡng ép cậu ấy ở cạnh ta. Điều ta có thể làm, chỉ là bảo vệ.”

“Nhưng bây giờ, ngay cả bảo hộ ta cũng làm không được.” Nghiêm Sí nện một quyền thật mạnh lên giường, phẫn nộ vì sự vô năng của bản thân “Cậu ấy bị người mang đi, một hồi âm mưu thấp kém! Ta biết rõ Lê Viêm xuống tay, ta cũng biết rõ giờ phút này cậu ấy đã bị người mang ra khỏi Bỉ Ngạn tinh-1, nhưng ngay cả đi tìm cũng làm không được. Ta là  thiếu tướng của quân đoàn số 1, Lê Viêm là thượng tướng của quân đoàn số 3, bốn quân đoàn cùng một quốc gia, khi đối mặt với sự uy hiếp của kẻ thù bên ngoài, tuyệt đối không thể có nửa phần chia rẽ. Mặc kệ tư hạ thế nào, bề ngoài cũng phải duy trì đoàn kết, như thế mới có thể làm giương cho binh lính cấp dưới cùng dân chúng đế quốc trên dưới một lòng.”

“Ta không thể ở nơi đóng quân của quân đoàn số 3 công nhiên tìm Lê Viêm đòi người, như vậy sẽ trở thành khơi mào tranh chấp. Hơn nữa, cũng đòi không được người. Lê Viêm làm sao có thể để kẻ khác tìm được người mà mình tỉ mỉ thiết kế bắt được chứ?”

Nghiêm Sí yên lặng nhắm mắt lại: “Ta chỉ có thể chờ đợi, ngày mai cùng đoàn biểu diễn rời khỏi tinh hệ Bỉ Ngạn. Chờ đi rồi, lại tìm người bắt đầu tìm kiếm số hiệu tinh hạm rời đi ngày hôm đó. Nhưng dù có tìm được, thời gian dài như vậy, Lê Hân sẽ bị đối đãi thế nào? Cậu ấy là người rất nhát gan nhưng cũng rất cứng cỏi, tuy rằng thực mâu thuẫn, nhưng bây giờ ta chỉ có thể hy vọng cậu ấy đủ cứng cỏi để chống đỡ đến khi ta tìm được!”

“Xin nhất định đừng để ta mất đi cậu ấy! Chẳng sợ cuối cùng cậu ấy sẽ hạnh phúc cùng người khác cả đời, chỉ cần cậu ấy còn sống, vậy là đủ rồi.” Nghiêm Sí thật sâu nhìn vào mắt tiểu bạch thử, phảng phất thấy được thân ảnh Lê Hân, nói như đang khẩn cầu.

Tiểu bạch thử lại biệt nữu mà giật giật trong bàn tay y, vươn chân trước ngắn ngắn cào chóp mũi quá mức gần của Nghiêm Sí. Lực đạo quá nhỏ, Nghiêm Sí chỉ cảm thấy chóp mũi ngứa ngứa, một trận tê dại truyền khắp toàn thân. Sau khi cào qua, không biết vì sao Tiểu bạch thử giống như bị điện giật lùi móng về, xoay người, quay mông vào Nghiêm Sí, rút đầu lại.

Nghiêm Sí nhìn tiểu bạch thử, trong lòng lại nổi lên cảm giác không thích hợp.

Đã rất nhiều lần, từ lúc y nhặt được chuột nhỏ đến giờ chỉ ngắn ngủi hơn 10 phút, y đã nhiều lần nảy sinh tình cảm với chú chuột thông linh này. Nhìn động tác của nó, tâm như hóa thành một bãi chocolate, mềm mại ngọt ngào.

Vươn tay chọc mông tiểu bạch thử đang đưa lưng về phía mình một cái, tiểu bạch thử nhân tính hóa mà nhảy dựng lên, hai móng vuốt che mông lại, nhảy xoay người, hai mắt đen tròn trừng y, trong miệng phát ra tiếng chi chi chi chi kêu loạn, như đang lên án.

Tâm trạng tốt lên làm y bình tĩnh lại, đầu óc thoát khỏi bi thương lần nữa khôi phục bình tĩnh. Không phải lúc để trêu chuột, y nên bắt tay vào chuẩn bị ngay lập tức. Gần Bỉ Ngạn tinh -1 có ba trạm không gian, y phải nghĩ cách tìm sự trợ giúp từ người của quân bộ ẩn núp trong quốc hội, trông coi ba trạm không gian này, có tinh hạm đến từ quân đoàn số 3 nhất định phải lập tức báo cho y, như vậy mới có thể bắt lấy tiên cơ! Bất kể đến trạm không gian nào đều cần di chuyển trong khoảng hai giờ, y vẫn còn thời gian.

Nghiêm Sí một tay kéo tiểu bạch thử, một tay dùng máy truyền tin nội bộ phát mật mã đến quốc hội bên kia, hy vọng đối phương có thể nhanh chóng nhận được và phản hồi. Quốc hội cùng quân bộ không nên quá thân mật, nhưng lén có quan hệ cá nhân cũng không có việc gì, ít nhất sẽ không nghiêm trọng bằng người của quân đoàn số 3 phục tùng mệnh lệnh của thiếu tướng quân đoàn số 1. Mật mã gửi đi khoảng một phút, đối phương cho phản hồi đồng ý, sẽ giúp lưu ý ba trạm không gian này. Nghiêm Sí thở phào một hơi.

Tiểu bạch thử như đã hết giận, cào cào lòng bàn tay y, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Sí. Nghiêm Sí đang gửi mật mã chú ý tới hành động của tiểu bạch thử, chỉ là nó không hiểu mật mã, làm sao biết được Nghiêm Sí đang làm gì.

“Ở liên hệ người, nếu có thể kịp thời phản hồi tung tích tinh hạm, vậy thì có thể an tâm một chút.” Đôi mày nhíu chặt của Nghiêm Sí rốt cuộc hơi giãn ra, cọ cọ mặt chuột nhỏ, biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn.

Tiểu bạch thử hiển nhiên rất phẫn nộ trước hành vi không ngừng động tay động chân với nó, sau khi bị sờ mặt, lại bắt đầu phẫn nộ dậm chân, kêu chi chi. Nghiêm Sí nhìn nó một lát, đột nhiên tiến lại gần, chóp mũi chạm đến chóp mũi phấn hồng nhòn nhọn của tiểu bạch thử.

Ngọa tào đau quá! Lê tiểu thử chân trước che lại  chóp mũi bị đụng vào, đau muốn chết rồi. Thế nhưng tiểu bạch thử không thể khóc, nếu không hắn đã sớm bị đau mà chảy nước mắt ào ào rồi. Còn có, Nghiêm Sí đột nhiên dán cả mặt tới gần, một khuôn mặt thật lớn dán trước mặt nó, dù có soái cũng thấy dọa người a!

Thấy tiểu bạch thử run run móng vuốt đáng yêu,   lần này rốt cuộc Nghiêm Sí không kiềm chế hạt mầm trong lòng kia được nữa, y đem mặt tiến lại gần, tiến đến bên người tiểu bạch thử, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà dùng môi hôn chuột nhỏ một cái. Lúc hôn, Nghiêm Sí phát hiện cả người mình đều không thích hợp, giống như đang hôn người trong lòng đã chờ đợi từ lâu, lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi, mặt nóng đến muốn mệnh, nai con trong lòng chạy loạn, như chàng thiếu niên vụng về mới bắt đầu yêu.

Sau khi hôn xong, cả thân chuột của Lê tiểu thử đều không khỏe, này này này……  một cái miệng thật lớn!

Không đúng, một đôi môi thật lớn! Người ta hôn môi, hôn mặt, hôn trán hoặc hôn mu bàn tay, khẩu vị mặn một chút thì hôn chỗ này chỗ kia (tự hiểu), nhưng chưa bao giờ hôn một lần hôn hết cả người đâu a!

Từ đầu đến đuôi, đều bị đôi môi nóng bỏng của Nghiêm Sí chạm vào, hôn môi khẩu vị mặn như vậy Lê Hân quả thực vô pháp nhìn thẳng vào môi Nghiêm Sí nữa.

Lê tiểu thử ôm đầu kêu chi chi vài tiếng, dáng vẻ thập phần sốt ruột, nhảy tới nhảy lui trong tay Nghiêm Sí, vài lần thiếu chút nữa nhảy rớt xuống đất. Nghiêm Sí sợ nó nhỏ như vậy rớt xuống sẽ bị thương, thấy nó thật sự không muốn ở trên tay mình, liền đặt chuột xuống giường.

Mà khoảnh khắc tiểu bạch thử vừa rời khỏi tay Nghiêm Sí nhảy xuống giường kia, giống như bị đông cứng không nhúc nhích. Đột nhiên, cơ thể nó bị một đoàn sương trắng nhàn nhạt vây quanh, sương trắng tản ra với tốc độ cực nhanh, bao vây toàn bộ giường chỉ trong vài giây. Nghiêm Sí chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh kỳ quái bị sương trắng vây quanh, y lập tức đưa tay vào trong sương trắng, đụng phải một cơ thể trần trụi mềm mại.

Nghiêm Sí chỉ cứng đờ 0.000001 giây, y không buông thân thể kia ra, mà lập tức dựa vào kinh nghiệm tìm đến vị trí cánh tay, bắt được cổ tay người nọ.

Một khắc chạm vào cổ tay kia, sương trắng tan đi, tiểu bạch thử không thấy, chỉ có Lê Hân trần trụi cuộn tròn trên giường, đang kinh nghi bất định nhìn y.