Hắn đi đến ngồi xổm xuống nhìn cậu, gọi nhẹ một tiếng.
"Dạ cha?"
Bạch Kỷ cũng không phải thật sự ngủ nên theo tiếng đáp lại. Người cũng dựng lên nhưng rõ ràng không có tinh thần lắm.
Bạch Liêm nhíu mày. Còn Hoắc Mạt từ trên biểu hiện của ông cũng dần nhận ra không đúng mà đưa tay sờ mặt cậu thử nhưng không có phát hiện ra cái gì. Ít nhất cậu không có bệnh.
Mạc Tĩnh Văn cũng bị họ đánh động mà lại gần hỏi: "Sao vậy?"
"Mệt?"
Bạch Liêm không để ý tới hắn mà cẩn thận hỏi đứa nhỏ nhà mình.
"Không có ạ. Chỉ là buồn ngủ."
Giọng Bạch Kỷ yểu xìu, mềm nhũn đến đáng thương.
"Bình thường nó thế nào?"
Bạch Liêm không hỏi cậu nữa mà nhìn Hoắc Mạt.
"Mấy ngày nay em ấy đúng là có vẻ thích ngủ."
Hoắc Mạt cẩn thận nghĩ lại thì thấy thật vậy.
"Có phải là..."
Mạc Tĩnh Văn có vẻ đã nhạy bén lên, có thể nhận ra điều gì đang tồn tại ở đây. Nhưng hắn lại ngay lập tức phản bác: "Không thể. Nếu có gì thì nó đã biểu hiện trên số liệu."
"Nhưng ở đây số liệu chỉ là hơi cao, nhưng còn chưa đến mức đó."
Cho dù cái họ muốn xem là thứ khác thì những khác thường do máu biểu hiện cũng sẽ hiện lên.
Bạch Liêm sao lại không biết hắn nói đúng. Nhưng hắn không thể chỉ suy luận suông.
"Đi kiểm tra toàn thân."
Bạch Liêm nói xong thì đứng lên.
Hoắc Mạt không nói hai lời bế con thỏ vẫn còn lơ mơ của hắn lên đi theo.
Bốn người một hàng rời khỏi văn phòng.
Kiểm tra toàn thân mà Bạch Liêm nói là chụp tổng quát. Bởi vì máu chẳng có biểu hiện gì khác thường nên chỉ có thể dùng cái này để kiểm tra thử.
Nhưng thứ họ kiểm tra ra lại là một điểm đen đè lên ống dẫn trứng của Bạch Kỷ. Nơi nó nằm giống như vị trí của một bào thai nên nằm, nhưng nó lại không phải là một bào thai. Nó cũng không có nhịp tim hay mạch đập, nhưng nó lại chớp động, đè lên những dây thần kinh tại đó, khiến thân thể Bạch Kỷ sinh ra biến hóa khác thường.
"Này là cái gì?"
Hai đầu lông mày của Hoắc Mạt lúc này có thể nói là đã muốn kẹp chết một con ruồi được rồi nhìn chằm chằm màn hình nội soi mà khàn giọng hỏi.
Nhưng hai người lớn còn lại lại không có nói chuyện. Trong phòng nhất thời trở nên im lặng đến quỷ dị, chỉ có tiếng máy móc lạnh băng khiến không khí trở nên áp lực vô cùng.
Bạch Kỷ trái ngược lại không có đồng cảm xúc với họ mặc dù cậu cũng cảm nhận được ba người tâm tình. Cậu vụng trộm nhìn bụng mình, lại đưa tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lớn đang nắm chặt của người đàn ông, im lặng cho hắn an ủi. Ai biết lại càng khiến hắn muốn bạo tẩu thêm. Sợ nhất là ở dưới mí mắt của hắn con thỏ xảy ra chuyện mà hắn không biết. Tuy rằng lúc này còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng không cản được tâm tình hắn nặng nề.
Cậu bất ngờ bị người đàn ông giam cầm trên giường nội soi, bên tai nghe âm thanh trầm nặng đè nén của hắn mà không biết làm sao. Cậu chỉ có thể vươn hai tay ôm cổ hắn, xoa xoa mặt hắn, xoa dịu cảm xúc của hắn. Cậu không biết nên nói làm sao, bởi vì cậu đâu có hiểu mình bị gì đâu. Có thẻ bởi buồn ngũ nên đầu óc cậu cũng chậm chạp hẳn đi.
"Có lẽ không phải khối u gì."
Ở trong không khí giằng co như vậy tận năm phút sau mới có người lên tiếng phá vỡ áp lực trong phòng. Người nói là Bạch Liêm.
Hắn thân là cha của con thỏ cho nên lời ra khỏi miệng cũng có sức nặng hơn, khiến Hoắc Mạt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Cái khối này cứ như một cái bong bóng khí... Nó bắt chước mọi hành vi của bào thai nhưng lại không phải..."
Lời hắn vừa ra trong đầu Hoắc Mạt như có ánh sao xẹt qua, mang theo cái đuôi quất vào lòng hắn, khiến hắn chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên hai chữ: "Thai giả?"
"Thai giả!?"
Mạc Tĩnh Văn vô thức nhấn mạnh lại hai chữ này, cho thấy hắn cũng rất ngạc kinh cùng không thể tin được.
"Con thỏ không phải có thể mang thai giả sao? Nghe nói đó là một quá trình sinh lý khi các yếu tố hormone thay đổi bất thường, vừa hay lại giống tình huống hiện tại của con thỏ."
Hoắc Mạt càng nói càng kiên định với suy nghĩ của mình. Vì con thỏ hắn cũng đã đi tìm hiểu một số chuyện, quả thật có thể lý giải tình huống này theo cách đó. Nhưng sợ rằng chỉ có bản thân hắn mới biết hắn đang dùng cách này để trấn an chính mình.
Dù nó nghe rất hợp lý.
"Có khả năng."
Bạch Liêm gật đầu.
"Trước mắt nó cũng không biểu hiện có hại gì cho thân thể đứa nhỏ, trừ việc sẽ có phản ứng như người đang mang thai ra."
"Vậy có cần dời hôn lễ lại không?"
Hoắc Mạt nghiêm nghị hỏi. Hắn sợ con thỏ mệt, còn sợ bận rộn không thể tùy thời tùy khắc coi sóc cậu.
Ngày cưới đã muốn cận kề rồi.
"Ta nghĩ là không cần."
Bạch Liêm nói: "Trước mắt cứ quan sát xem đã."
Cái khối này rõ ràng chỉ mới hình thành được vài ngày nhưng cơ thể của đứa con hắn vẫn rất bình thường. Biểu hiện của nó lại có phần cứng rắn, không thể mạnh mẽ kiểm tra nữa, chỉ có thể từ từ xem. Hi vọng sẽ thật sự là mang thai giả.
Rốt cuộc mọi chuyện cứ được quyết định như vậy. Bạch Kỷ sau đó được con sói to đem về nhà làm ổ...
Ừ thì là hắn làm ổ cho cậu trong ổ chăn, còn mình thì ngồi bên cạnh xem. Cứ như sợ bất cẩn một chút cậu sẽ có chuyện vậy.
Rất khoa trương.
"Ôm."
Con thỏ hết cách, chỉ còn biết dùng biện pháp làm nũng siêu cấp vô địch của mình để thay đổi tình huống này.
Con sói to đầu cũng thật sự to lên, nhưng cũng thuận xem nằm xuống bên cạnh, đem cậu cẩn thận ôm lấy.
"Anh đây là xem em như trứng để nâng sao?"
Bạch Kỷ khó được có tâm tình trêu chọc hắn lúc này. Nhưng là do cậu cảm thấy hắn làm hơi quá rồi.
"Tôi vẫn luôn xem em như trứng để nâng."
Con sói to đính chính.
"Vậy giờ là thủy tinh sao?"
Con tỏ phồng má gặm lên trái cổ nam tính của hắn.
"Đừng gặm bậy."
Âm thanh ẩn nhẫn của con sói lập tức vang lên bên tai.
Bạch Kỷ cười đắc ý, lại không có như ý nguyện của hắn mà ngừng lại động tác trêu chọc của mình.
Dạo gần đây theo hormone trong cơ thể tăng cao, cậu trông thật dễ động tình. Hở tí là nóng bừng, nhiệt tình đòi hỏi. Vốn cậu còn sợ xấu hổ, nhưng con sói to ở trong vấn đề này lại có nhu cầu quá cao, chẳng đợi cậu xấu hổ đòi hỏi đã đè cậu ra ăn.
Họ vẫn luôn như vậy.
Bạch Kỷ không cảm thấy chỉ vì một chút thay đổi không hiểu rõ mà quá trình này biến mất. Cho nên vùi vào lòng hắn một thời gian là cậu lại muốn làm bậy rồi. Quan trọng nhất là cậu cho rằng chỉ có như thế mới trấn an được con sói to đang bất an này.
"Hoắc Mạt..."
Chết tiệt!
Con thỏ thổi khí quyến rũ bên tai hắn, bảo hắn phải làm sao??