Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 5: Dạ yến (tiệc đêm)



Bởi vì tiến hành giải toán cả đêm, Tống Kiêu ôm chăn ngủ một giấc thẳng đến sáng.

Thời điểm cậu đang say giấc nồng ngáy o o, Thiệu Trầm vì cậu chuẩn bị trang phục đi dự tiệc đêm.

Rồi Tống Kiêu bị đói tỉnh.

Cậu Tống xoa xoa cái bụng dẹp lép, ngồi dậy, gãi quả đầu bù xù của mình.

Tống Kiêu vẫn còn hơi ngái ngủ, trong đầu hiện tại toàn là công thức, phương trình toán học bay quanh.

Thiệu Trầm bưng bàn ăn, chậm rãi đi tới cạnh giường cậu, ngồi xuống:

_ Cậu chủ nhỏ, em đã không ăn uống gì suốt 20 tiếng rồi, rất bất lợi cho sức khỏe của bản thân.

_ Ừm… – Tống Kiêu cầm lấy thìa, đưa thức ăn vào miệng.

Chỉ là vẫn chưa nuốt xuống, một tiếng nổ to chợt xuất hiện, vang động đến nỗi thức ăn từ miệng Tống Kiêu phun hết ra ngoài.

_ Khụ khụ! Cái gì vậy! Có phải Phong vương Tulio thực sự tính xài bão từ ở đây! – Tống Kiêu thiếu chút nữa té từ trên giường xuống.

Thiệu Trầm bình tĩnh đè bờ vai của cậu lại, thức ăn cậu phun ra ngoài được Thiệu Trầm cố định giữa không trung, khiến Tống Kiêu thấy rõ ràng quỹ đạo bay của những vật này.

_ Đây là mưa sao nổ, để chúc mừng sinh nhật lĩnh chủ, đội vệ binh thủ đô dùng Pháo bắn hạt cơ bản, khiến vì sao xa nhất nổ tung, từng mảnh nhỏ của ngôi sao vạch ngang qua tầng khí quyển của chúng ta, sẽ hình thành mưa sao nổ.

Tống Kiêu cảm thấy không còn gì để nói.

_ Cái này cũng giống thời xa xưa bắn pháo hoa để chúc mừng sinh nhật các ông to bà lớn hả?

_ Đúng vậy.

_ Như vậy rất ô nhiễm môi trường đó! Làm bụi bặm chồng chất khắp vũ trụ!

Thời điểm Tống Kiêu đang ức chế, đợt mưa sao nổ thứ hai đã tới.

Vô số mảnh thiên thạch đang cháy cắt qua bầu trời đêm, tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn mười phần kì vĩ.

Tống Kiêu hoàn toàn không ăn nổi nữa.

_ Thôi, ở tiệc đêm thể nào cũng có rất nhiều đồ ăn ngon. Hiện tại ăn no, tí nữa lại không ăn được.

_ Được rồi.

Tống Kiêu đang chuẩn bị để chân trần nhảy xuống sàn, đã bị Thiệu Trầm bắt lấy mắt cá chân. Hắn giúp Tống Kiêu mang giày vào, sau đó mới để cậu chạy ra trước sân.

Mưa sao nổ xối xả, khiến người ta có ảo giác như chúng vĩnh viễn che khuất bầu trời, thẳng đến khi có một vật thể to lớn bao phủ lấy khung trời.

Lúc đầu chỉ có một chút tia sáng, ngay sau đó, vô số vết sáng hiện lên, như một phiến tinh vân.

Thoạt nhìn, giống như màn trời bị ép lại, ngân hà ập xuống.

Mấy giây sau, Tống Kiêu đang ngây người lấy lại phản ứng.

_ Cái kia… nó là tinh hạm!

Thiệu Trầm đi tới bên cạnh Tống Kiêu, nói:

_ Đúng là tinh hạm.

Đó cũng không phải lần đầu tiên Tống Kiêu nhìn thấy tinh hạm, thế nhưng cái này không giống với trước kia. Nó khổng lồ, nhìn các tia sáng, hệ thống chế động ( phanh lại) của tinh hạm này nhất định rất phát triển và phức tạp. Nếu những tinh hạm như này đáp xuống một hành tinh nào đó, động cơ của nó sẽ làm cháy bề mặt hành tinh này.

Nhưng chiếc tinh hạm kia đã xuống gần như vậy, tất cả những người dừng chân nhìn lên không có ai bị thương, điều này thể hiện hệ thống thu hồi năng lượng của nó đã phát triển đến trình độ các góc vuông khác chỉ có thể hít khói.

_ Đó là tinh hạm của Phong vương Tulio à? – Tống Kiêu híp mắt.

_ Không, đây chắc là tinh hạm của gia tộc Fawn. Tên của nó là Tinh Vân.

_ Thật là lợi hại… Tôi còn tưởng rằng…

Đôi mắt tràn ngập hy vọng của Tống Kiêu thoáng ảm đạm đi.

Cậu còn tưởng đó là tinh hạm Băng Liệt của anh cả Tống Nhiên đã trở về.

Thiệu Trầm nhìn gò má Tống Kiêu, lính bảo an địa phương hợp thời giữ im lặng.

_ Hỏa chủng của Tinh Vân là ai? Nhất định rất lợi hại ha?

Hai mắt mở to của Tống Kiêu nhìn về phía Thiệu Trầm, biểu tình hiếu kỳ, vẻ mặt mất mác ban nãy dường như không tồn tại.

_ Đúng vậy, là con trai thứ Oz Fawn của thủ tướng vuông thứ sáu Wendel Fawn. Cậu ta năm nay 16 tuổi, là Hỏa chủng trẻ tuổi nhất hiện tại.

_ Mười sáu tuổi? – Tống Kiêu nháy mắt.

_ Lợi hại nhỉ. – Thiệu Trầm xoa đầu Tống Kiêu, cười – Tình yêu Cevil Haffris của em là fan hâm mộ của Oz Fawn đấy.

_ Không phải lợi hại… mà là kinh khủng.

Toàn bộ biểu tình trên mặt Tống Kiêu biến mất, trong con ngươi cậu toát lên vẻ sắt bén vượt quá tuổi.

_ Sao cơ? – Thiệu Trầm tỏ vẻ hắn không hiểu rõ lời cậu vừa nói.

_ Một Arthur, cả đời luôn tiến hóa. Rất nhiều Arthur suốt đời cũng chỉ có thể vì mình rót một ly nước ở giữa khoảng không mà thôi. Thế nhưng Oz Fawn hiện tại đã là Hỏa chủng, cuộc đời của anh ta còn một chặng đường rất dài. Nếu trong tương lai anh vẫn tiếp tục tiến hoá, như vậy trong tất cả các góc vuông, còn ai có thể đối đầu với Oz Fawn đây?

Lời nói của Tống Kiêu khiến Thiệu Trầm ngây ngẩn.

_ Không ai biết nguyên tắc xử sự của Oz Fawn là như thế nào. Một ngày nào đó, nếu anh ta muốn xưng vương, tôi chắc chắn góc vuông thứ sáu của chúng ta tuyệt đối không có khả năng chống cự. Cho dù là tinh hạm của Tống Phái Lưu…

_ Hiện tại, cậu chủ không cần nghĩ đến điều này.

_ Cũng đúng, tôi là một đứa phế vật, căn bản ngăn không được đường đi nước bước của Oz Fawn. Nhưng mà, Tống Nhiên có câu cửa miệng, “trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn”, tôi chỉ là đem những lời này nhớ kĩ trong đầu mà thôi. – Tống Kiêu gật gật đầu, nhún bả vai cười – Cứ quên lời nói của tôi đi, đây chẳng qua là “thuyết âm mưu” của một đồng chí tên Tống Kiêu thôi ha.

Lúc này, người hầu đem lễ phục dự tiệc lên.

Tống Kiêu bật người, vui vẻ đem lễ phục ướm trước người mình:

_ Thiệu Trầm! Anh nhìn xem tôi có đẹp trai không!

_ Rất tuấn tú. Cevil nhất định sẽ chú ý tới cậu chủ. – Biểu tình Thiệu Trầm mười phần chân thành.

Tống Kiêu lại bĩu môi:

_ Thôi đi. Bề ngoài của Arthur rất xuất chúng, vô luận trang phục của tôi như thế nào, đều kém mấy tên cuồng vọng này.

Dù vậy, Tống Kiêu vẫn rất cẩn thận mặc lễ phục vào. Thiết kế đặc biệt khiến thân hình Tống Kiêu thoạt nhìn mười phần cao ngất thon dài, lưng eo thon gọn, cùng bình thường so sánh qua tưởng như hai người.

Thiệu Trầm rất cẩn thận sửa sang lại tóc cho cậu, vén mấy sợi tóc lơ thơ phía trước ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng và lỗ tai.

_ Vẻ hồn nhiên của em nhìn rất tốt – Thiệu Trầm nghiêm túc nói.

Tống Kiêu cũng rất nghiêm túc vỗ vai Thiệu Trầm đáp lại:

_ Người anh em, tin tưởng tôi, anh mỗi ngày đều nhìn rất tốt.

Nói xong, Tống Kiêu ra khỏi phòng mình, ngồi lên phi hành khí, lái về hướng phủ đệ Phong Bảo của gia tộc Sở thị, lĩnh chủ góc vuông thứ sáu.

Khi phi hành khí tiến vào phạm vi phòng ngự của Phong Bảo, Tống Kiêu liền nhận được lệnh kiểm tra đối chiếu thân phận.

Trên ngón tay trái mỗi công dân đều có một chuỗi mã gen độc nhất vô nhị để kiểm tra thông tin bản thân, Tống Kiêu cũng vậy.

Cậu đưa tay của mình nhẹ nhàng gõ lên màn ảnh, mã gen trong nháy mắt được chuyển tới quân phòng vệ của Phong Bảo, bọn họ hướng Tống Kiêu gửi lệnh phê chuẩn.

Thời điểm Tống Kiêu bước ra khỏi phi hành khí, Thiệu Trầm nhẹ giọng nói:

_ Chúc cậu chủ có một đêm khoái hoạt.

_ Haha!

Tống Kiêu tiến đến lối vào tiệc đêm.

Phong Bảo lơ lửng giữa không trung, nghe đồn nó thực chất là một tinh hạm, khi có nguy hiểm, nó có thể khởi động, đưa toàn bộ Sở gia cùng các nhân vật quan trọng của thủ đô rời đi.

Tống Kiêu tiến vào bữa tiệc.

Ngẩng đầu lên, mái vòm nơi này rất cao, trạng thái hoàn toàn trong suốt, có thể thấy rõ ràng mây mù không ngừng dâng lên, điểm xuyến một vài chấm nhỏ sáng rực.

Lúc này, thỉnh thoảng lại có sao băng xẹt qua mái, bùng cháy rực rỡ một lúc, sau đó dần vụt tắt.

Dưới mái vòm, là các quý tộc quần áo tao nhã. Nếu so sánh với bọn họ, Tống Kiêu thừa nhận mình chính là một nhóc vịt con xấu xí.

Chỉ là các chú vịt bình thường phải chú ý hình tượng, mà nhóc vịt con này lại tỏ vẻ “múa gậy vườn hoang” ( = yêm muốn làm gì thì làm, mấy người hôn cản được yêm).

Tất cả thức ăn và rượu ngon lơ lửng trên không trung, mặc người lấy tùy ý.

Tống Kiêu tiện tay nhận lấy một cốc nước đá chứa thứ nước màu xanh nhạt, chậm rãi đi qua các khách mời, tìm kiếm hình bóng của Cevil.

Đi đến hai đùi có chút ê ẩm, cậu rốt cục nhìn thấy bóng hình mình đã ngắm nhìn vô số lần kia.

Hôm nay Tống Kiêu mặc lễ phục màu xám, thời điểm giơ tay nhấc chân đều mang một phong thái tri thức, không ít cô gái bị khí chất của cậu hấp dẫn, đi xung quanh người cậu.

_ Này! Cevil! – Tống Kiêu vui vẻ tiến lên, một bộ dáng vô cùng quen thuộc ôm vai đối phương:

_ Tôi tìm cậu suốt đó! Ở đây tôi chẳng quen ai cả, cũng chỉ biết cậu!

Cevil nghiêng gò má, cánh tay Tống Kiêu liền bị khống chế rời khỏi vai Cevil.

_ Cách xa tôi một chút, nếu cậu không muốn bị xấu mặt.

Cevil hờ hững cách xa Tống Kiêu, các cô gái trẻ tuổi lập tức đuổi theo thiếu niên.

_ Cevil, người vừa rồi là ai? Bạn học của anh sao?

_ Cậu ta là người của Tống gia.- Cevil lạnh lùng trả lời.

_ Người của Tống gia... Hm… Là cậu ta!

Các thiếu nữ lộ ra biểu tình không sai, vẻ mặt lúc quay đầu nhìn Tống Kiêu, là sự trào phúng và đồng tình quen thuộc cậu thường gặp.

Tống Kiêu gãi ót, quanh mình bỗng truyền đến một trận hút khí.

Cậu quay đầu lại, nhận thấy có một người từng bước đi tới từ lối vào.

Bước chân của anh như đã được điện toán đám mây tính toán qua, mỗi một bước đều lặp lại một tư thế không đổi, nhưng lại toát ra phong độ lưu loát và cao quý.

Tống Kiêu nghe thấy phảng phất đâu đây âm thanh băng nứt rất nhỏ.

Toàn bộ bầu không khí thân thiện của bữa tiệc dừng lại, đến hô hấp đều bị đè nén ở cổ họng.

Loại cảm giác áp bách này, chỉ Arthur có não vực rất cường đại mới phóng ra ngoài được.

Đến khi đối phương tiến tới gần, Tống Kiêu mới thấy anh rõ ràng.

Là một thiếu niên ước chừng 16, 17 tuổi, anh cũng không mặc lễ phục dự tiệc đêm, mà diện quân phục của hạm trưởng tinh hạm.

Mái tóc ngắn màu vàng theo bước chân của anh nâng lên, từng gợn tóc dưới ánh sáng phảng phất như đang đuổi theo bầu trời đêm.

Anh sở hữu ngũ quan tinh tế hoàn mỹ nhất mà Tống Kiêu từng gặp, giữa quang cảnh lưu chuyển, không gian tựa như nứt ra các khe hở bất tận, không ngừng chảy ra lực lượng nào đó mà trêu chọc lòng người.

Tống Kiêu hít một hơi, đối phương vừa cùng hắn cọ xát qua.

Con ngươi băng lãnh xanh nhạt của anh như sở hữu toàn bộ hờ hững.

Dường như, nếu một hành tinh sụp xuống rồi nổ tung trước mắt anh cũng không cách nào khiến người này lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Một khắc kia, Tống Kiêu đoán được thân phận của anh ta.

=Hết chương 5=

Một người vô cùng quan trọng đã xuất hiện trong chương này, nên hôm nay tui quyết định bức tốc edit với tốc độ sao xẹt =)) Tự thưởng cho mình tràng vỗ tay *bốp bốp*