Thủ tướng Fawn nói. Ngữ khí của ông rất bình tĩnh, nhưng cũng không lạnh lùng như Oz, nghe nói tân vương của góc vuông thứ mười là thân thích của nhà Fawn.
_ Con biết rồi.
_ Đừng khẩn trương, con trai. Tân vương Tyder cũng chỉ lớn hơn Oz hai tuổi, tuy còn trẻ nhưng rất có tài, suy nghĩ phóng khoáng, không rập khuôn.
_ Con sẽ rất thích ngài ấy. – Fawn phu nhân nhìn thấu khẩn trương của Tống Kiêu.
Tống Kiêu làm sao có thể không biết tân vương Tyder của góc vuông thứ mười chứ? Từ năm y tám tuổi, đã bị anh trai mình giam lỏng. Năm y mười bốn tuổi, thì tự tay giết chết anh trai, đội lên vương miện. Đương nhiên, y có gia tộc Fawn chống lưng phía sau.
Dù tân vương Tyder thoạt nhìn có ôn hoà gần gũi bao nhiêu, quân vương vẫn là quân vương, kiêu ngạo từ xương cốt, càng thân thiết lại càng dễ bị tổn thương.
_ Oz, con và Tống Kiêu đã có dự định gì cho… cuộc sống sau này chưa? – Thủ tướng Fawn hỏi.
_ Tống Kiêu muốn đến Riventie học tập.
_ Ừ, đây là một ý tưởng tốt. Riventie là học viện ký túc, Tống Kiêu có thể kết thân với rất nhiều bạn. Con ở học viện nhớ chăm sóc thằng bé thật tốt.
_ Vâng, thưa cha.
Tống Kiêu bắt được một cái trọng điểm:
_ Chờ một chút, Oz... anh học ở Riventie à?
_ Có gì kỳ quái hở? Riventie là học viện tốt nhất trên hành tinh, Oz đương nhiên học ở đây. – Joanna buồn cười xoa đầu Tống Kiêu.
_ Oz đã có thể lái tinh hạm, còn cần tới trường sao?
_ Cùng các thanh niên và chuyên gia trong học viện trao đổi, có thể kích phát linh cảm mới, còn có thể phát hiện những khuyết thiếu của mình. Hơn nữa ở tuổi nào thì nên làm chuyện của tuổi đó, vượt bậc không có nghĩa là có thể tiến xa hơn những người khác. Thậm chí còn có thể bỏ qua những thứ quan trọng. – Thủ tướng Fawn nhìn về phía Tống Kiêu- Cho nên ta mong muốn con có thể trưởng thành một cách thoải mái ở đây, chứ không phải vì lưng đeo trách nhiệm mà mất đi kiên trì. Một ngày chúng ta mất nhẫn nại, đuổi theo thứ không có khả năng nắm trong tay, thì mất khống chế chính là bản thân mình.
_ Vâng, thưa ngài. Con hiểu rồi.
Tống Kiêu rất nghiêm túc mà trả lời.
Đây là Wender Fawn, ông có tư tưởng của mình, cùng lực lượng khiến người tin tưởng.
Dùng xong cơm trưa, Joanna đưa Tống Kiêu tới phòng của cậu:
_ Em xem! Đây là căn phòng chị chuẩn bị cho em, dễ thương nhỉ!
Tống Kiêu choáng váng.
Ở chính giữa đặt một chiếc giường mềm mại bồng bồng… Không khác gì cái nôi dành cho em bé.
Joanna ngồi xuống mép giường, cười ngượng ngùng:
_ Xấu hổ ghê, coi em là đứa trẻ. Oz trưởng thành rất sớm, chị còn chưa có cơ hội làm mấy thứ cưng chiều em trai này nọ, nó đã lớn mất rồi.
Tống Kiêu đi tới, sóng vai ngồi xuống cạnh Joanna:
_ Không sao, chiếc giường này nhìn… Rất thoải mái...
Hơn nữa chỗ nào cậu cũng ngủ được.
_ Bạo loạn ở sao Mạn Ninh khiến Oz còn là đứa trẻ thấy rất nhiều thứ mà ở độ tuổi của nó chưa thể chịu được. Giữa bạo loạn, bọn chị mất đi một người em trai Katel. Thằng bé chỉ mới năm tuổi… Oz tận mắt nhìn thấy nó bị thủ lĩnh phản quân…
Tống Kiêu nắm lấy tay Joanna, đối phương cười cười.
_ Sau đó anh trai Tống Nhiên của em chạy đến, đưa mẹ và Oz đi. Chị thường gửi thư cho Oz, rất lo về tâm trạng của nó. Nó càng trầm mặc hơn trước kia. Chị biết cái chết của Katel khiến Oz rất khó chịu. Katel rất dán Oz, dù nó có đi đâu, Katel đều theo đến. Đừng nhìn Oz luôn có dáng vẻ nghiêm túc, nó còn cưng chiều Katel hơn chị và mẹ.
_ Ừm.
Mi tâm của Tống Kiêu run lên. Cậu chưa từng biết về quá khứ của Oz, cũng chưa nghe Oz nhắc đến bao giờ.
_ Thế rồi em xuất hiện. Oz nói với chị, nó gặp được một đứa bé ở sao Song Tử, rất giống Katel.
Tống Kiêu mở lớn mắt, nhìn về phía Joanna.
_ Đó là lần đầu tiên chị nghe Oz gọi tên Katel sau khi thằng bé ra đi, bởi vì em. Tuy rằng trong lời nói của Oz không có cảm xúc gì, thế nhưng là chị gái Oz, chị có thể cảm thấy nó rất vui vẻ. Chuyện Oz cùng em chơi mấy trò chơi trẻ con, rồi em bị đứa bé nào đó bắt nạt, hay việc em có mấy ý tưởng buồn cười, chị khuyến khích Oz kể với mình, khiến nó không nhớ đến Katel nữa, để nó chỉ nghĩ đến hạnh phúc khi ở với em là được rồi. Cảm ơn em, giúp Oz vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất. Và cảm ơn em vào thời điểm mẹ chị đau đớn, đã thay Katel ở cạnh bà.
_ Nhưng hiện tại, em phải cảm ơn mọi người.
Joanna xoa đầu Tống Kiêu:
_ Đến đây nào! Em cần đổi một bộ quần áo, sắp phải yết kiến tân vương rồi.
Joanna chọn cho Tống Kiêu một bộ đồ truyền thống nhưng không có cảm giác cứng ngắc, sau đó chỉnh sửa lại áo cho cậu:
_ Tống Kiêu, em không thể tiếp tục đẹp hơn nữa.
_ Sao cơ?
_ Chị sợ tân vương nhìn thấy em, sẽ không cho em quay về.
Tống Kiêu nở nụ cười.
Một khắc kia, cậu nhớ tới những lời Oz nói với mình ở tinh hạm.
Thiệu Trầm không phải là “duy nhất” của cậu, bởi vì trên thế giới này, nhất định còn có người khác thật lòng đối tốt với cậu.
Tống Kiêu cùng Oz ngồi phi hành khí tới trung tâm của Warm Wind, cung điện Mùa Đông.
Nó được gọi là cung điện Mùa Đông, bởi vì cả tòa cung điện mang một màu trắng thuần khiết, dưới nắng vàng, nhìn như tuyết trắng.
Nhưng nó thuần trắng không chỉ vì thẩm mỹ hay phô ra quyền lực tuyệt đối nắm trong tay, mà vì sử dụng kim loại đặc thù để gia tăng phòng thủ, có thể chịu đựng sự oanh tạc của pháo ion.
Tống Kiêu theo Oz đi vào cung điện Mùa Đông.
Cậu có thể thấy hàng quân phòng vệ của cung điện Mùa Đông thân hình cao ngất, mặc đồng phục cấm vệ quân, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Mặc dù không xuất hiện bất kỳ tình huống giương cung bạt kiếm nào, Tống Kiêu cũng có thể nhìn ra trạng thái sẵn sàng ứng đối với bất kỳ tình huống nào và khả năng phán đoán tình thế rất tốt của họ. Phong cách và diện mạo của bọn họ và quân phòng giữ ở Phong Bảo quả thật là hai thái cực khác nhau.
Tống Kiêu và Oz cùng tiến vào trước cung điện Mùa Đông.
Mặt đất bóng loáng hệt như gương, khiến Tống Kiêu nghi ngờ liệu mình đạp lên đó có bị trượt chân hay không.
Khi cậu nhìn thấy ảnh ngược của mình, thì không khỏi ngây người.
Ngũ quan tuấn tú, tuy rằng vẫn còn non nớt, ngây ngô nhưng ẩn trong đó lại có mấy phần tao nhã, ngay cả khi cậu cố ý kéo khóe miệng làm vẻ mặt trẻ con, cũng khiến tim mình đập liên hồi. Dáng người cậu như được kéo ra, càng ngày càng thon dài.
Tống Kiêu giật mình, sao cậu lại tự kỷ như vậy chứ!
Hai bên cung điện Mùa Đông là các cột trụ chống đỡ.
Bên ngoài các trụ là bầu trời xanh biếc, ở kia là dòng nước đổ xuống từ trên cao, dưới ánh nắng mặt trời thậm chí còn có thể thấy cầu vồng đôi.
Bên tai nghe như có tiếng chim hót, trong không khí thoảng hương hoa nhàn nhạt.
Nơi này giống như thánh điện trong thần thoại vậy.
Khi bọn họ đi qua tiền sảnh, Tống Kiêu nhìn thấy một người trung niên mặc trường bào sẫm màu khí chất ưu nhã.
_ Chào mừng, ngài Fawn, ngài Tống Kiêu. – Người trung niên vô cùng khiêm tốn gật đầu chào bọn họ.
Đây là lĩnh hội Tống Kiêu chưa bao giờ có. Tống gia không nghi ngờ chút nào là quý tộc góc vuông thứ sáu, nhưng khi Tống Nhiên biến mất, Tống Kiêu kế thừa tước vị, người thường như cậu không có khả năng được cánh Arthur tôn trọng. Mỗi lần tham dự hội nghị góc vuông thứ sáu, khi bọn họ gọi cậu là “ngài” đều mang vẻ ngạo mạn, thậm chí là chế giễu.
Nhưng một tiếng “ngài” của người trung niên trước mắt khiến Tống Kiêu có cảm giác cậu sinh ra đã xứng đáng được tôn trọng, không liên quan đến Arthur hay người thường.
Oz quay đầu lại nói với Tống Kiêu:
_ Vị này chính là quan sự vụ Constantin của cung điện Mùa Đông.
(quan sự vụ: quan lo việc hành chính quản trị: Tham mưu cho vua về công tác quy hoạch xây dựng tổng thể, hành chính và quản trị.)
_ Xin chào, ngài Constantin.
Constantin nở nụ cười:
_ Tôi chỉ là quan sự vụ mà thôi, chưa có tư cách được xưng “ngài”. Ngài dùng tiên sinh là được rồi.
_ Xin chào, Constantin tiên sinh. – Tống Kiêu rất nghiêm túc nói lại lần nữa.
_ Cảm ơn. Mời hai vị theo tôi.
Bọn họ ngồi vào một khoang xe màu bạc, khoang xe nhanh chóng trượt về phía trước, chạy băng băng lên cao, Tống Kiêu cúi đầu nhìn các hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không trung, hệt như các chấm sao giữa ban ngày.
Khoang xe dừng trước một cánh cửa, Constantin mở cửa ra, nói với bọn họ:
_ Bệ hạ đang sắp xếp lại tàng thư của mình.
Tàng thư?
Tống Kiêu cảm thấy rất kinh ngạc.
Bây giờ sách vở tài liệu đã hoàn toàn điện tử hóa, nếu như muốn sắp xếp phân loại, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, đám mây sẽ tự động sắp xếp theo thứ tự.
Thời điểm cậu bước vào phòng, xoang mũi tràn đầy hương vị cổ xưa nhàn nhạt. Khi cậu thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng, thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vô số sách lơ lửng trên không trung, chúng nó giống như mê cung vô hạn, thong thả di chuyển. Thỉnh thoảng lại có một quyển thoát khỏi hàng ngũ, bay vào tay người ngồi giữa trung tâm.
Là một thanh niên có tuổi tác xấp xỉ Oz.
Mái tóc dài rám nắng buộc qua loa sau đầu, khuôn mặt trong yên tĩnh lộ vẻ không màng danh lợi, ánh sáng xuyên qua song cửa sổ, nhẹ nhàng chạy trên khuôn mặt y, thoáng qua như voan mỏng vàng nhạt. Khi y nghe thấy tiếng bước chân của Oz và Tống Kiêu, khóe môi hơi cong lên, mang theo một loại mị lực thâm thúy.
Đây là tân vương mười tám tuổi Tyler.
Tống Kiêu không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu giết huynh đoạt quyền đẫm máu nào từ y.
_ Oz, nghe cậu xảy ra chuyện ở góc vuông thứ sáu, ta lo lắng vô cùng. Thiếu chút nữa đã phái quân phòng vệ của Warm Wind đến cứu cậu.
Thanh âm của hắn giống như dòng chảy qua khe đá, không nhanh không chậm, lại đi vào lòng người.
_ Bệ hạ, nếu ngài thực sự làm vậy, sẽ bị ngộ nhận là góc vuông thứ mười muốn phát động chiến tranh với góc vuông thứ sáu.
Giọng nói của Oz vẫn lãnh đạm, nhưng Tống Kiêu có thể cảm giác được tôn trọng của anh với Tyler.
Tyler ngẩng mặt, ánh mắt của y như lưu ly màu xanh tro, long lanh tinh khiết.
Thời điểm tầm mắt y nhìn đến Tống Kiêu, thì ngẩn người.
_ Cậu chính là Tống Kiêu?
_ Vâng, thưa bệ hạ.
Các loại suy đoán về Tyler khi y nhìn thấy cậu cũng tan thành mây khói.
_ Lại đây, đến gần ta một chút. – Tyler buông sách, đưa tay với Tống Kiêu.
Tyler là một Arthur cấp cao, thế nhưng y không sử dụng năng lực của Arthur lên người Tống Kiêu, mà lại chờ đợi, đợi cậu từng bước tiến về phía mình.
Khi Tống Kiêu cách Tyler một cánh tay, y nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu về phía mình.
Một khắc kia, Tống Kiêu có chút thất thần.
Càng đến gần, càng cảm nhận được ngũ quan tinh tế của Tyler, nó không chỉ đẹp, Tống Kiêu có thể cảm nhận được phong cách hành sự của y từ gương mặt này, lưu loát, quả quyết, không cứng nhắc. Y hiểu rất rõ mục tiêu của mình, và vô cùng thận trọng với nó.
Đây có lẽ là nguyên nhân huynh trưởng y thất bại, còn y trở thành tân vương.
_ Cậu thật sự rất giống người ấy.
Tyler nghiêng mặt, ánh mắt y lướt trên gương mặt cậu.
_ Tôi biết. Nhưng tôi không anh tuấn như anh trai mình… Năng lực cũng vậy.
Tyler nở nụ cười:
_ Tống Nhiên luôn có trạng thái lười biếng thờ ơ, khiến người khác tức giận nhưng không thể một quyền đánh vào mặt anh ta. Cậu lại không giống. Nhìn ánh mắt cậu, tôi biết, cậu cố chấp hơn Tống Nhiên nhiều.
Nghe được lời đánh giá của Tyler, Tống Kiêu không khỏi ngạc nhiên:
_ Ngài quen anh trai của tôi sao?
_ Chỉ gặp vài lần thôi. Thế nhưng... Rất khó ai gặp qua Tống Nhiên lại quên được anh ta, nhỉ?
_ Đúng vậy.
Ngũ quan của Tyler quá mức hấp dẫn, đường nhìn của Tống Kiêu không thể rời đi, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo khác đang gắt gao dõi theo sống lưng mình, nếu như cậu còn nhìn chằm chằm Tyler nữa, chắc lưng sẽ bị chặt gãy mất.
Tống Kiêu cưỡng ép tầm mắt của mình rời đi, chỉ nhìn đống sách xung quanh.
_ Ừm... Những quyển sách này có từ sáu nghìn năm trước, đã rất cổ rồi. Mỗi một quyển sách đều được từ trường đặc biệt bảo vệ, không bị không khí, trọng lực, độ ẩm ảnh hưởng. Nhưng rời khỏi từ trường, chúng nó sẽ tan ra như cát.
_ Tôi biết… Đây là một trong những thứ Tống Nhiên thích nhất.
_ Ừ, đúng vậy. Anh ta rất thích. Chúng ta đã quen nhìn sách điện tử, khi chuyến sang đọc những thứ này, cảm giác rất đặc biệt.
Tống Kiêu ngửa đầu, chuyên tâm đọc tên các quyển sách. Có vài chữ Tống Kiêu có thể căn cứ theo văn tự hiện đại mà suy ra, một số thì hoàn toàn không hiểu nó là gì.
_ Tống Kiêu, ta và Oz có vài chuyện cần nói, cậu ở đây xem sách nhé.
_ Vâng! – Tống Kiêu gật đầu.
Tyler đứng dậy, cùng Oz ra khỏi phòng.
Ngoài thư phòng là một thang trời, mỗi một nấc thang đều tương hỗ nhau, xắp xếp ngay ngắn, lơ lửng trên không trung, thông đến một hòn đảo nhỏ.
Tyler và Oz thong thả tiến lên từng nấc thang.
_ Oz, tuy rằng mọi người nói Tống Kiêu là một người thường không có năng lực, nhưng phút đầu tiên ta nhìn thấy cậu ấy đã biết, đây là một lời nói dối hoang đường. – Tyler cười khẽ một tiếng, xoay người lại, nhìn Oz đang theo sau mình – Vẫn chưa lột xác hoàn toàn đã thu hút người khác đến vậy, nhưng cậu không thể ngăn cản nó. Đặc thù của Arthur trên người Tống Kiêu cũng ngày càng rõ ràng.
_ Bệ hạ, ngài đã nhìn ra.
_ Cậu dùng hoa văn của chiếc nhẫn kia để hấp thu năng lượng cậu ấy phát ra, có thể giấu diếm các quý tộc cổ hủ của góc vuông thứ sáu, nhưng ở đây lại khác. Atthur ở Warm Wind, có mấy ai là kẻ tầm thường chứ? Cậu phải đảm bảo trước khi Tống Kiêu bị các Arthur khác xem như mối đe dọa, cậu ta có năng lực tiêu trừ những uy hiếp từ bọn họ.
_ Bệ hạ, ngài vừa nói những Arthur sẽ coi Tống Kiêu là mối uy hiếp.
Tyler nhướn mày, nghiêng người về phía Oz:
_ Cho nên cậu lo lắng ta cũng sẽ xem Tống Kiêu là mối uy hiếp? Đừng ngốc nghếch như vậy, nếu như Tống Kiêu có thể là mối uy hiếp, thì người vây cánh giương cao như cậu, với ta mà nói là uy hiếp lớn hơn. Trước khi ta hủy diệt Tống Kiêu, ta hẳn nên tiêu diệt cậu trước nhỉ? Huynh trưởng của ta không có khả năng tiếp nhận khí phách này, cho nên anh ta chết. So với việc nỗ lực ngăn chặn cơn lũ bằng đê đập, chẳng bằng cấp cho nó một con sông lớn, khiến nó chảy về hướng ta mong muốn.
Lúc này, Tống Kiêu đang nhón chân lên, lấy một quyển sách xuống.
Mở trang thứ nhất của quyển sách kia, trái tim Tống Kiêu rung động.
Trên đó là hàng chữ dùng mực đen để viết, phần đề là cái tên hết sức quen thuộc với cậu.
Gửi Tyler thân ái:
Tin tưởng ngài nhất định sẽ nắm giữ thật tốt vận mệnh của mình.
Hẹn gặp lại ngài ở cung điện Mùa Đông.
— Tống Nhiên.
Nói cách khác... Tyler thật đã sớm nhận thức Tống Nhiên!
Hơn nữa nhìn cách nói của Tống Nhiên dành cho Tyler, hai người hẳn rất quen thuộc.
“Hẹn gặp lại ngài ở cung điện Mùa Đông”, những lời này nghe giống như Tống Nhiên cũng mong muốn Tyler có thể ngồi trên ngai vàng của góc vuông thứ mười?
Lúc này, Tyler và Oz đã trở về, Tống Kiêu nhanh chóng buông quyển sách kia ra, nó tự động bay về chỗ cũ.
_ Tống Kiêu, nghe nói cậu lực chọn học viện Reventie. – Giọng nói của Tyler mang theo ý cười.
Thời điểm đi qua bên người Tống Kiêu, y thuận tiện xoa đầu cậu, động tác kia khiến Tống Kiêu nhớ về Tống Nhiên.
_ Đúng vậy.
_ Mong rằng cậu có thể học được tri thức mà mình muốn.
Sau vài câu tán gẫu, Tống Kiêu theo Oz rời khỏi cung điện Mùa Đông.
Ngồi trong phi hành khí, Tống Kiêu chưa thỏa mãn nhìn cung điện đang càng ngày càng xa.
_ Nếu như có thể bay một vòng xung quanh cung điện Mùa Đông để ngắm nó thì thật tốt. – Tống Kiêu cảm thán một tiếng.
_ Nó cũng không phải nơi đẹp đẽ gì. – Oz đáp lại.
_ Sao cơ?
_ Dù là thích khách hay những kẻ không mời mà tới, tiến vào cung điện Mùa Đông một ngày, giống như tiến vào địa ngục Tu La vậy.
Đáy lòng Tống Kiêu trong thanh âm của Oz dần lạnh lẽo.
Càng là thứ đẹp đẽ, thì càng che đậy nhiều sát khí.
_ Oz, Tyler có thân với anh trai tôi không?
_ Cậu hẳn nên gọi ngài là bệ hạ.
_ Được rồi... Bọn họ có thân không?
_ Trước khi bệ hạ đăng cơ, đã nhiều lần gặp phải thích khách huynh trưởng phái tới ám sát. Tống Nhiên đã từng cứu ngài.
_ À…
Thế nhưng không biết vì sao, Tống Kiêu vẫn thấy cách dùng từ của Tống Nhiên trong mấy câu kia, không giống như chỉ nói với bằng hữu. Nhưng nếu nói vượt qua tình cảm bạn bè… Đừng thấy Tống Nhiên luôn luôn một bộ cái gì cũng không quan tâm, cơ giới sư Katerina là chân ái của anh.
Thời điểm Tống Kiêu cúi đầu trầm tư, Oz chậm rãi nghiêng người, dựa sát về phía cậu.
Khi Tống Nhiên cảm thụ được hơi thở của đối phương mà đưa mắt, trái tim không khỏi ngừng đập.
Ánh mắt của Oz vẫn rất đẹp, càng tới gần lại càng có cảm giác mình sắp bị hút vào phiến đại dương băng giá kia.
_ Này! Anh đến gần tôi như vậy để làm gì!
Hàng mi của đối phương như muốn cuốn lên cơn sóng nào đó.
_ Thời điểm cậu nhìn thấy bệ hạ, thì ngắm ngài không chớp mắt. Từ Cevil đến bệ hạ, tôi cuối cùng cũng có thể xác định khiếu thẩm mỹ của cậu.
_... Vậy thì sao? Anh không có loại suy nghĩ người kia đẹp, cho nên liên tục ngắm và ôm mối thưởng thức thuần túy trong lòng hở?
Tyler cũng coi như... Tại sao nói như vậy lại nghe như Cevil cũng không phải người cậu thích nhỉ?
_ Tôi sẽ không ôm tâm tình thưởng thức kẻ nào. Tôi chỉ ngắm nhìn người mình thích.
Thích?
Oz Fawn cùng cậu nói chuyện yêu đương?
Tên ấy thì thích được ai chứ!
Tống Kiêu chống cằm, mím môi nở nụ cười, đến vai cũng run run.
_ Chờ sau này đến Reventie, cậu còn bày ra dáng vẻ vừa rồi, cậu nhất định sẽ hối hận.
Rõ ràng ngón tay của Oz căn bản không dùng sức bóp, nhưng Tống Kiêu lại có lỗi giác cằm mình sắp bị đối phương bóp nát.
Tống Kiêu không muốn từ biệt cằm, nhíu mày:
_ Đã biết! Đã biết!
Tôi cười thế nào, anh quản được chắc!
Vì để Tống Kiêu quen thuộc Warm Wind, phi hành khí bắt đầu bay quanh hành tinh này.
Tống Kiêu nhìn thấy một vì sao cách đó không xa, hình như là vệ tinh của Oz.
_ Ngôi sao kia tên là gì?
_ Đó là ‘Ái nhượng’.
_ ‘Ái nhượng’? – Tống Kiêu nhớ Fanser đã từng nói, hành tinh kia thuộc về Oz, đồng thời trồng trọt những quả Kourou có chất lượng và hương vị ngon nhất – Bao giờ chúng ta có thể thăm nó!
_ Hôm nay muộn rồi, để lần sau.
Tống Kiêu tuy rằng hơi tiếc nuối, thế nhưng cậu còn ở Warm Wind một thời gian dài, vẫn còn cơi hội khác.
Khi màn đêm từ từ phủ xuống, Tống Kiêu nhìn các chấm đèn trải rộng khắp Warm Wind cùng gió đêm giống như sóng biển và rừng rậm, cậu có lỗi giác mình đã trở về thủ đô. Thế nhưng hành tinh kia không còn tồn tại nữa.
_ Bao giờ anh hai tôi mới đến đây? – Tống Kiêu hỏi.
_ Tạm thời không thể. Sở Phong yêu cầu Tống tiên sinh bảo hộ sự an toàn của ông ta, quân đoàn Ảnh Tử và Tulio vẫn chưa rời khỏi góc vuông thứ sáu.
Đúng vậy, Tống gia vốn thuần phục Sở gia. Sở Phong tuy rằng hay ngờ vực vô căn cứ, đối xử với Tống gia cũng không tốt, thế nhưng cũng không gây ra chuyện khiến Tống gia phải rời bỏ họ. Đây là lý do Tống Phái Lưu chưa tới đầu nhập góc vuông thứ mười.
_ Vậy tôi thì sao? Liệu Sở Phong có cưỡng chế ra lệnh cho tôi trở lại không?
_ Cậu yên tâm, cậu đến góc vuông thứ mười để ‘Học tập giao lưu’. Hiện tại góc vuông thứ mười cũng không giao chiến với góc vuông thứ sáu, ông ta không có lý do lệnh cậu trở về.
Tống Kiêu bớt muộn phiền.
Nhưng nhớ tới Cevil, cậu lại không nhịn được lo lắng. Cậu đã đến đây cả ngày, không nghe được ai nói về tin tức nhà Haffris.
Thẳng đến khi về tới Fawn gia, khi cùng ăn cơm với Fawn phu nhân và Joanna, Joanna thở dài nói:
_ Ôi, cha đi trao đổi với bệ hạ về việc gọi các thuyết khách chúng ta điều đến ở góc vuông thứ sáu về.