*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Oz cầm tay Tống Kiêu đặt lên gò má mình, cảm giác ấm áp lan dọc ngón tay, lòng bàn tay, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào, tất cả đều truyền vào tâm trí cậu.
_ Đây là tôi. Tôi và cậu không có gì khác nhau. Tôi không cần chiếc nhẫn như vậy, đến một ngày, cậu cũng không cần.
Các ngón tay căng thẳng của Tống Kiêu thoáng buông lỏng.
Cậu cảm giác chiếc nhẫn chậm rãi di chuyển qua các đốt ngón tay, lên đến đầu ngón tay của mình, toàn bộ xúc cảm của cậu đều chuyên tâm vào nơi này, thẳng đến khi nó rời khỏi tay Tống Kiêu.
Oz tiện tay đặt nó ở đầu giường, Tống Kiêu nghiêng mặt, ánh mắt đuổi theo chiếc nhẫn. Nó an tĩnh nằm dưới ngọn đèn.
Tống Kiêu cảm giác cằm mình bị nâng lên, đầu bị xoay trở về, chống lại chính là ánh mắt của Oz.
_ Cậu biết khi Arthur kiểm soát năng lực Thuấn di, điều cơ bản nhất là gì không?
Tống Kiêu lắc đầu.
Cậu không biết cơ bản nhất là cái gì, cậu chỉ hy vọng mỗi khi năng lực của mình phóng ra, cậu đều có thể thu hồi lại, không làm thương tổn đến ai.
_ Là cách thức cậu nhìn thế giới này. – Oz chậm rãi nghiêng về trước, ánh mắt đẹp đẽ ngày càng tiến đến gần Tống Kiêu, không khí như dần đọng lại, anh càng đến gần, Tống Kiêu càng không nhớ rõ cách hít thở – Trong mắt cậu, tôi là người thế nào?
_ Ừm… Anh là Oz Fawn, người thừa kế gia tộc Fawn, còn trẻ như vậy đã có thể lái tinh hạm...
Anh muốn tôi ngợi ca như thế nào?
_ Ý tôi không phải mấy thứ này. Tôi được cấu tạo từ cái gì? Là thịt, xương cốt, hay những thứ nhỏ hơn tế bào.
Tống Kiêu rốt cuộc hiểu rõ lời của Oz.
Anh nói “cách thức nhìn thế giới này” là chỉ vật chất tạo thành.
_ Nhỏ hơn tế bào, là phân tử à? – Tống Kiêu bị Oz nhìn chăm chú như vậy, không khỏi muốn dịch chuyển tầm mắt- Thời điểm anh nhìn tôi, là nhìn đống phân tử có thể bị phân giải bất cứ lúc nào sao?
_ Tôi vĩnh viễn không nhìn cậu như vậy.
Tống Kiêu ngẩn người, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ vui sướng.
_ Tôi cũng sẽ không nhìn anh như vậy.
Oz đưa tay trái của mình đến trước mặt Tống Kiêu, các ngón tay thon dài chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay anh là một khối đá màu đen phát ra ánh sáng ôn hòa.
Tống Kiêu nhìn nó chậm rãi tản ra trong lòng bàn tay Oz, mỗi một nguyên tử chỉ hơi tách khỏi liên kết một chút, có thể nhìn bằng mắt thường, cũng chưa đến cấp bậc “phân tách” phân tử.
Tiếp theo, tất cả các lốm đốm tụ lại, trở thành một chỉnh thể, an tĩnh nằm trong tay anh.
_ Khối đá này tên là Black Mammoth. Nó là một loại nham thạch có độ dày tương đối thấp.
_ Đây là Black Mammoth? Tôi có nghe qua, nó là công cụ để các Arthur nhỏ tuổi dùng để học cách khống chế lực lượng.
Nghĩ tới đây, Tống Kiêu có điểm 囧.
Mình coi như là “nhỏ tuổi” sao?
_ Nhìn các khả năng của Arthur mà cậu nắm trong tay, quả thực vẫn còn nhỏ. Điểm khác duy nhất chính là, so với các Arthur nhỏ tuổi, cậu đã hiểu về lực phá hoại của mình, cậu sẽ không không chút kiêng kỵ phóng năng lực bừa bãi.
Tống Kiêu cảm thấy rất thần kỳ, vì sao Oz lại biết rõ cậu đang suy nghĩ gì.
Bàn tay Oz duỗi ra, che phủ ánh mắt Tống Kiêu.
_ Đừng bị những thứ mắt nhìn thấy mê hoặc, dùng lực lượng sâu trong tiềm thức cậu cảm thụ khối đá.
Lòng bàn tay ấm áp của anh khiến cậu không sợ hãi lực lượng của mình như trước nữa. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm giác có vô số lực lượng nhỏ như tơ nhện chậm rãi tuôn ra từ sâu trong óc cậu.
_ Bây giờ, truyền cỗ lực lượng này vào trong khối đá. Nhớ kỹ, là truyền vào, không phải phân giải.
Truyền vào? Truyền vào thế nào?
Trong lòng Tống Kiêu, khối đá này được cấu thành bởi vô số phân tử siêu vi liên kết với nhau, không có một khe hở nào, cậu phải làm thế nào để tiến vào giữa các phân tử đây?
Cậu tìm rất nhiều góc độ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều phương pháp, thời gian từng chút từng chút qua đi, Oz ngoài ý muốn rất kiên trì, an tĩnh chờ đợi Tống Kiêu. Nhưng Tống Kiêu lại ngày càng nóng nảy.
Cậu không thể làm được điều Oz nói, mi tâm nhíu lại, bắt đầu dùng lực mạnh.
Tảng đá trong lòng bàn tay Oz rung động, không bao lâu liền vỡ vụn thành bụi phấn.
_ Hình như thất bại... Xin lỗi, tôi không biết cách thâm nhập vào khối đá này…
Oz thu ngón tay lại, thời điểm mở ra lần nữa, khối đá trong lòng bàn tay lại hệt như lúc ban đầu.
Đây là năng lực tái tạo.
Tống Kiêu thấy hâm mộ Oz.
_ Để tôi thử thêm lần nữa!
_ Không cần. Không tìm được cảm giác chính xác, dù cậu thử lại bao nhiêu lần cũng chỉ lặp lại kết quả này.
Da mặt Tống Kiêu vốn rất dày, thất bại đối với cậu mà nói không hề gì. Thế nhưng khi Oz nói những lời này, đáy lòng cậu lại có cảm giác trống rỗng.
Cậu cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
_ Cậu biết bơi không?
_ Không. Lúc nhỏ khi nghịch nước, Tống Nhiên muốn dạy tôi, nhưng tôi không học được.
Càng về sau cậu chỉ hứng thú mấy sự tình ăn chơi phóng túng không tốn sức lực, bơi và vân vân... rất phiền toái.
Hình như mình lại bị Oz phát hiện ra một khuyết điểm nữa.
_ Ngày mai sau khi tan học, chúng ta đi bơi đi.
Tống Kiêu ngẩng đầu lên, phát hiện mặt của anh dựa sát vào mình, giọng nói không còn ý vị cao cao tại thượng như trước nữa, ngược lại mang theo một chút dụ dỗ.
Giống như đang nói, “Đến đây, bơi lội cùng tôi rất vui.”
_ Tôi không biết bơi.
_ Để tôi dạy cho cậu.
Bởi vì khoảng cách rất gần, hơi thở của Oz khi nói chuyện như đang lưu luyến kẽ môi Tống Kiêu, điều này làm Tống Kiêu có xung động như đang mân mê hơi thở đối phương.
_ Đi tắm rồi ngủ sớm một chút.
Mi mắt Oz hơi rủ xuống, khi tay anh đưa qua, tất cả kỳ vọng của Tống Kiêu đều tập trung vào đầu ngón tay anh, cảm giác chúng nó sắp luồn qua tóc mình rõ ràng như thế, cậu thậm chí có xúc động muốn nhắm mắt lại.
_ Tôi! Tôi đi tắm!
Tống Kiêu rầm một cái trở mình khỏi giường, tìm nửa ngày lại không thấy phòng tắm ở đâu.
Cuối cùng vẫn là Oz đi tới phía sau cậu, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ một cái lên một chỗ trên vách tường, cửa phòng tắm tự động mở ra.
_ Tôi đi tắm đây!
Tống Kiêu đóng cửa lại, dùng sức hít một hơi.
Ngồi vào trong bồn tắm không bao lâu, cửa lại mở ra lần nữa, Oz đi tới bên bồn tắm, Tống Kiêu vô thức lấy tay che đi người anh em của mình.
_ Này… Làm gì vậy!
Oz đặt quần áo của cậu trên một cái giá, không nói gì đi ra ngoài.
Anh vừa đi, quần áo bị Tống Kiêu tùy ý cởi vứt trên mặt đất đều tự động sắp xếp lại, đưa vào hệ thống giặt đồ.
Chờ Oz rời khỏi, lúc này Tống Kiêu mới che mặt mình.
Thật mất mặt quá đi!
Sao mình lại quên mang đồ vào chứ?
Không phải mình là Arthur sao? Vì sao chỉ số thông minh lại ngày càng thấp?
Đến khi cậu trở lại trước giường, thì phát hiện Oz đang sửa chữa gì đó trước đám mây.
Tống Kiêu ghé đầu đến, phát hiện hóa ra là phương án quấy nhiễu tinh thuẫn. Đây chỉ là mô phỏng tác chiến của một Arthur và một người thường mà thôi, hơn nữa còn là luyện tập trong học viện, thế nhưng với Oz đã từng giao chiến với Linh hồn màu đen và Bão Từ mà nói, mấy thứ này không đáng nhắc tới.
Khi Tống Kiêu nhìn vào gò má Oz, cậu rốt cuộc hiểu được dù làm cái gì, anh đều rất nghiêm túc.
Số liệu trong đám mây vẫn biến hóa nhanh chóng, Oz lạnh nhạt hỏi:
_ Hơn cả Cevil Haffris à? – Oz chậm rãi nghiêng mặt sang.
Ánh sáng từ đám mây lóe lên thoáng qua gương mặt anh, cậu có loại lỗi giác cả thế giới như ngừng lại.
Tống Kiêu hé miệng, không biết nên nói gì.
_ Hơn cả tân vương bệ hạ à? – Oz lại hỏi.
Tống Kiêu không trả lời được.
_ Vì sao không nói lời nào?
_ Anh và họ không giống nhau! – Tống Kiêu nói xong thì xoay người sang chỗ khác, nhảy lên giường, kéo chăn lên người – Tôi ngủ đây!
Mấy phút sau, Oz đi đến bên kia giường, nằm xuống.
Tống Kiêu vốn sắp ngủ kéo một góc chăn ra, vung về phía sau, trùm lên người Oz.
Khi cậu thu tay lại, mới nhớ đến mình chưa đeo nhẫn.
Không có nhẫn, cậu sẽ khẩn trương đến nỗi không ngủ được.
Lỡ như lúc cậu ngủ lại gây ra chuyện ngu ngốc nào thì sao!
Ngay khi cậu chuẩn bị đứng dậy, Oz nhẹ nhàng khoát cánh tay lên người Tống Kiêu. Cậu khẩn trương trong nháy mắt, hơi thở thuộc về Oz tràn đến từ phía sau, giống như muốn chiếm đoạt toàn bộ không gian của cậu. Hai vai Tống Kiêu rụt lại, cậu không dám hô hấp, không biết Oz muốn làm gì.
Tay của Oz đặt lên mu bàn tay cậu, đặt chiếc nhẫn lên đầu ngón tay Tống Kiêu rồi kéo dần xuống gốc.
Trái tim thấp thỏm bình tĩnh lại.
_ Ngủ.
Oz xoay người sang chỗ khác, cảm giác an toàn khi được vây ôm cũng biến mất.
Tống Kiêu tự nhủ, buồn ngủ rồi, mau phát huy thần công ba giây đồng hồ đi vào giấc ngủ của mi đi!
Chung quanh yên tĩnh lại, gió đêm thổi vào phòng êm dịu như đang vỗ về, nhẹ nhàng lay động sợi tóc Tống Kiêu, lướt qua gương mặt cậu, cũng không lâu lắm, hô hấp Tống Kiêu liền kéo dài. Cậu theo bản năng dịch người về phía Oz, thẳng đến khi lưng đụng vào đối phương, thì mới hài lòng ngừng lại.
Oz nằm nghiêng hẳn sang bên, lẳng lặng nhìn lỗ tai lấp ló sau mái tóc cậu, rồi những sợi tóc sau gáy ngả lên gối đầu.
Đương lúc hô hấp Tống Kiêu càng ngày càng dài, cậu xoay người lại, cánh tay không chút lưu tình đánh lên người Oz, một chân kê lên đùi anh.
Trán của cậu lệch về đây, hô hấp vừa vặn phả qua vai Oz.
Một đêm không mộng mị, Tống Kiêu ngủ rất say.
Thế nên ngày hôm sau thức dậy, Oz đã quần áo chỉnh tề có thể xuất môn bất cứ lúc nào, mà cậu phát hiện mình thì đang phách lối chiếm cứ cả cái giường.
Tống Kiêu gãi đầu một cái, nhìn thấy bên giường là đồng phục học viện. Đã không còn Thiệu Trầm đứng một bên mặc đồng phục học sinh cho mình, Tống Kiêu bỗng nhận ra mình đã mất hắn rồi.
Thế nhưng... Thiệu Trầm như thế căn bản không tồn tại.
Dịu dàng đến thế, vốn đã rất không thật.
Tống Kiêu lặng lẽ mặc quần áo, cầm nơ vòng qua cổ mình, nhưng không biết nên đeo thế nào.
Cậu kéo chiếc nơ xuống, ngồi ở bên giường nghiêm túc nghiên cứu rốt cuộc nút thắt ở đâu.
Có người dùng tay chọt lên đỉnh đầu Tống Kiêu, cậu ngửa mặt lên, nhìn thấy Oz.
Đối phương lấy chiếc nơ khỏi tay cậu, vòng qua cổ Tống Kiêu, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào một chỗ phía dưới, chiếc nơ đã được đeo.
_ Ô? Chỗ nào thế? Nút thắt ở đâu vậy? – Tống Kiêu muốn lật chiếc nơ lên xem.
Oz lại lấy tay đè chiếc nơ trở lại:
_ Ngốc.
Trong giọng nói lạnh như băng tựa như có một hạt giống ấm áp rơi vào sâu trong tâm trí cậu, mới sơ ý một chút nó đã bén rễ đâm chồi, lan ra khắp chung quanh.
Oz theo thường lệ đưa cậu đến lớp học của mình, sau đó rời đi.
Cậu vừa ngồi xuống, Niên Cẩn liền bắt đầu:
_ Nè! Tớ vốn nghĩ Oz Fawn nhất định rất cao ngạo, thế nhưng ngày hôm qua tớ và tất cả mọi người đã nhận ra ảnh rất dễ thân cận!
_ Đó là vì mọi người chưa nhìn thấy lúc anh ta cao lãnh thôi.
_ Ha ha, có lẽ vậy. Nhưng Tống Kiêu này, bọn tớ rất hâm mộ ký túc xá của hai người! Từ phòng cậu nhìn ra ngoài ban công, phong cảnh nhất định rất đẹp!
_ Thật à? – Tống Kiêu nghĩ thầm tại sao mình không nhớ trong phòng Oz có ban công? Rõ ràng là bệ cửa sổ mà.
_ Giường của cậu cũng là tiểu thư Joanna tự mình chuẩn bị! Hâm mộ quá đi!
_ Giường của tôi? – Tống Kiêu nheo mắt lại, cậu dường như nhận ra điều gì đó, – Ý cậu nói… Tôi có phòng riêng của mình?
_ Đúng vậy… Nếu không tối qua cậu ngủ chỗ nào? – Niên Cẩn nghiêng đầu một chút.
Tối qua tôi và Oz ngủ chung với nhau đó!
Mình còn tưởng là ký túc xá kia mỗi căn chỉ có một phòng ngủ chứ!
Oz Fawn, phòng ngủ của anh đặt cái giường lớn như vậy làm gì!
Và, tôi cùng anh nằm trên giường vì sao anh không bảo tôi về phòng ngủ của mình!
_ Tống Kiêu! Tống Kiêu, cậu làm sao thế! – Niên Cẩn lay lay vai Tống Kiêu, rốt cục khiến tinh thần cậu phục hồi trở lại.
_ Không… Không có gì!
Từ sáng đến trưa, Lâm phu nhân giảng về thuyết vận hành rất phức tạp, Tống Kiêu chống cằm nhìn Lâm phu nhân, ra vẻ nghiêm túc nghe cô giảng bài, nhưng tâm trí lại nhớ về đêm qua.
Mỗi một lần Oz tới gần cậu, khi anh tháo chiếc nhẫn xuống, khi cánh tay anh nhẹ nhàng khoát lên người cậu, loại cảm giác này, vô cùng rõ ràng.
Giống như cậu bị đối phương đầu độc vậy.
Đến buổi chiều, các học sinh ngồi vây quanh nhau cùng thương lượng “Chiến đấu bảo vệ hành tinh”.
Tống Kiêu nhìn tinh thuẫn bọn họ sắp sử dụng, phát hiện ngoại trừ có vỏ ngoài của tinh hạm ra… Quả thực chỉ để trang trí.
Tinh thuẫn như vậy, đừng nói phòng ngự, đến công năng điều tra cũng là vấn đề.
Đây không phải là bảo vệ và thăng cấp tinh thuẫn, mà là muốn bọn họ thiết kế lại tinh thuẫn lần nữa!
Nếu là như vậy... Tống Kiêu thấy nó rất thú vị! Có thể phát huy càng nhiều năng lực rồi!
_ Đầu tiên, chúng ta cần cho tinh thuẫn điều tra hệ thống (khải động)?. Các Arthur cao cấp nhất định rất am hiểu cách lẩn tránh tinh thuẫn điều tra, cho nên chúng ta nhất định phải để phạm vi điều tra của tinh thuẫn bao trùm khắp hành tinh! – Niên Cẩn vẫn là thành viên tích cực của lớp học.
_ Nhưng việc này khó lắm đó? Nếu muốn bao trùm cả hành tinh này không góc chết, chúng ta cần ít nhất mười hai tinh thuẫn liên kết với nhau! Nhưng ở đây chỉ có tám tinh thuẫn!
Rất nhanh thì có bạn học nói ra vấn đề.
_ Ừm, cho nên phạm vi điều tra của mỗi một tinh thuẫn nhất định phải tăng mạnh, quan trọng nhất là phải mở rộng góc độ quan sát. – Niên Cẩn nâng cằm, đôi con ngươi nhìn về phía Ryan.
Ryan vẻ mặt mê mang bán ngửa đầu, bạn học bên cạnh vươn tay ra quơ quơ trước mắt cậu, cậu lại chẳng phản ứng chút nào.
_ A... Người này lại như đi vào cõi thần tiên... – Niên Cẩn thở dài.
_ Đừng nóng vội, trong lúc chờ Ryan tỉnh hồn, chắc cách thức bao trùm chúng ta vẫn luôn thảo luận đã có đáp án nhỉ? – Tống Kiêu nhếch khóe môi.
_ Nhưng vấn đề điều tra này chính là nền móng. Phạm vi điều tra của nó cũng tương đương với mức độ bao trùm phòng ngự đó!
_ Khiến các tinh thuẫn di chuyển, không được sao? – ngón tay Tống Kiêu duỗi tới chỗ hình chiếu đa chiều, nhẹ nhàng chạm một cái.
Các bạn học khác lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh:
_ Đúng rồi! Một khi di chuyển, phòng ngự và phản kích sẽ càng biến hóa, không bị đối thủ dễ dàng dự đoán được động tĩnh!
_ Nhưng tính toán quỹ tích di chuyển… cũng quá…
Ngay lúc đó, Ryan bỗng nhiên mở đám mây, nhanh như gió đưa số liệu vào, khi tất cả hiện lên màn hình trước mặt các học sinh, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Ryan đã tìm được phương pháp tính toán quỹ đạo di chuyển của tinh thuẫn.
Tống Kiêu đã từng xem việc mình có thể làm ra hệ thống dành cho tàu con thoi mà người thường lái được là rất giỏi rồi, đi tới nơi này cậu mới hiểu được, mình cũng không thông minh đến mức ấy. Luôn có một số người, chỉ cần bọn họ muốn, là có thể thay đổi tất cả.
_ Hệ thống di chuyển này thật tuyệt vời! Phối hợp với hệ thống này, chúng ta có thể thiết kế ra hệ thống phòng ngự và công kích khiến các Arthur kia phải rớt cằm rồi!
Điều tương tự giữa tính toán của Ryan và hình thức di động phòng ngự Tống Nhiên khi đối mặt với nghiên cứu viên viện trung ương chính là, tính toán của Ryan rất có tính châm chích.
Bọn họ chỉ có tám tinh thuẫn, nếu như một cái trong đó bị địch phá huỷ, những tinh thuẫn còn lại sẽ bổ khuyết cái ghế trống này thế nào đây?
May mắn trận chiến mô phỏng này chỉ cần bọn họ kiên trì bốn tiếng.
Cả buổi chiều trải qua trong thảo luận khoái trá.
Tống Kiêu cảm thấy rất vui sướng, bởi vì cùng những bạn học này một chỗ, cậu nghĩ não của mình cứ như được chỉnh lý lại lần nữa.
Khi thông báo tan học vang lên, Tống Kiêu mới phát hiện có một phi hành khí không biết đã đứng trên bãi cỏ cách bọn họ không xa trong bao lâu.
Tống Kiêu lúc này mới nhớ tới lời hứa đi bơi của mình và Oz.
Tạm biệt bạn học, Tống Kiêu bước vào trong phi hành khí.
Khi cửa khoang đóng lại, khí tức thuộc về Oz càng thêm rõ ràng trong không gian khép kín này.
Tống Kiêu ghé vào cửa sổ, nhìn từng hòn từng hòn đảo nhỏ trên không trung giống như ngọc trai rải rác khắp nơi vậy.
_ Ừm… Ngày hôm qua thật ra anh có thể bảo tôi trở về phòng mình ngủ.
Anh lại xem như chuyện đương nhiên cho tôi nằm, làm tôi cứ tưởng mình không có phòng chứ.
_ Nếu tôi để cậu ngủ một mình, cậu xác định cậu ngủ được à? – Oz bình tĩnh hỏi.
_ Ngủ được! Tôi ở chỗ nào cũng ngủ được! – Tống Kiêu một bộ biểu tình “Anh còn không biết tôi hở”.
Hai tay Oz tự nhiên đặt trên đầu gối, nghiêng về phía Tống Kiêu, ánh nắng vừa vặn chạy qua chóp mũi hoàn mỹ của anh, bao quanh hàng mi cứ như có vô số hạt bụi đang nhảy múa.
_ Cậu sẽ không suy nghĩ miên man sao?
_ Gì cơ?
_ Tưởng tượng năng lực của cậu bỗng nhiên mất khống chế, lại không có ai trông chừng cậu, thế nên cậu phân giải ra giường, phân giải phòng mình, thậm chí còn phân giải cả bản thân.
Tống Kiêu im lặng.
Cậu không rõ rốt cuộc là cái gì khiến Oz hiểu rõ cậu như vậy.
Là vì khi còn bé cậu và anh cùng sống với nhau sao?
Cậu không muốn tiếp tục ỷ lại một người nào nữa.
_ Tôi ngủ rất xấu đó.
_ Chí ít tối hôm qua cậu còn nhớ chia cho tôi một nửa chăn.
Tuy rằng Oz nói như vậy, nhưng Tống Kiêu vẫn quyết định từ nay về sau cậu cần phải độc lập, bắt đầu từ việc ngủ!
Phi hành khí chậm rãi hạ xống, Tống Kiêu cúi đầu liền thấy một hồ nước giống như ngân mâm.
_ Đó là gì thế?
_ Hồ Gương.
Tống Kiêu chưa từng thấy qua chất nước trong suốt như vậy, ánh nắng chiếu xuống có thể xuyên tận đáy nước.
Thẳng đến khi phi hành khí hạ xuống độ cao nhất định, Tống Kiêu mới thấy đáy nước có các màu lam, nâu và lục, hình như là sinh vật nào đó.
Phi hành khí dừng ở ven hồ, Tống Kiêu theo Oz đi ra ngoài.
Dưới chân là bãi cát mềm mại, Tống Kiêu hướng về phía hồ thăm dò:
_ Mấy sinh vật này gọi là gì vậy?
_ Piety. Là sinh vật không xương sống. Chất nước để bọn chúng tồn tại cần yêu cầu rất cao.
_ Chúng ta... Phải ở chỗ này bơi sao?
_ Đúng vậy.
Bơi ở đây cũng khá thú vị! Có thể vừa bơi vừa đùa mấy sinh vật nước kỳ lạ này.
Thế nhưng Tống Kiêu mong đợi là một thiên đường nước nào đó, giống như khi còn bé Tống Nhiên dẫn cậu đến. Náo nhiệt, ngập tràn tiếng reo hò của trẻ con.
Nơi đây rất an tĩnh, Tống Kiêu nghĩ nhảy xuống nước sẽ quấy rầy tất cả.
Oz cởi cổ áo, không nhanh không chậm trút bỏ đồng phục trên thân. Động tác cởi đồ của anh ưu nhã lại dứt khoát, dáng vẻ vô cùng đẹp trai.
Ánh nắng rơi trên mái tóc vàng nhạt của anh, khiến mắt Tống Kiêu suýt mù.
Sau đó Tống Kiêu phát hiện, bên trong đồng phục của anh là một lớp đồ bơi bó sát màu đen.
Vóc dáng người này rất tốt, Tống Kiêu đã sớm kiến thức qua, thế nhưng có đồ bơi màu đen phụ trợ, toàn bộ đều trở nên khác biệt.
Đường cong cơ thể anh càng thêm rõ ràng và lưu loát, mỗi một đường cong kéo dài như muốn câu luôn linh hồn Tống Kiêu.
Oz khoát quần áo cởi ra lên cổ tay, sau đó nhìn về phía Tống Kiêu:
_ Còn cậu?
_ Tôi không… Đồ bơi…
_ Không vấn đề. – Oz ngẩng đầu nhìn một chút, – Hôm nay trời rất nhẹ nhàng, phơi nắng sẽ không tổn thương cậu. Tiếp xúc trực tiếp với nước trong hồ Gương, cũng không hại cơ thể cậu.
_ Wao…
Vậy là muốn cậu bơi lõa thể hả!
Vì sao anh bao mình nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như vậy, còn tôi phải lõa thể hả!
Oz Fawn, anh xác định là dẫn tôi tới bơi, chứ không phải nhắm vào “chim nhỏ” của tôi?
Tống Kiêu dùng sức quăng đường nét thứ giữa hai chân Oz ra khỏi đầu… Ặc… Lớn quá… Không so được... Quên đi.
“Xấu hổ” không xuất hiện trong từ điển của Tống Kiêu.