_ Tống Kiêu, bây giờ em mang theo Tống Nhiên lái tàu con thoi rời khỏi Tinh Vân. – Oz nói với giọng ra lệnh.
_ Gì cơ? – Tống Kiêu vẫn chưa hiểu được ý của Oz.
_ Em còn nhớ cách điều khiển tàu con thoi thực hiện bước nhảy không? – Oz hỏi.
Tống Kiêu trợn to mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh:
_ Ý anh là sao? Muốn em bỏ mọi người một mình chạy trốn?
_ Tống Kiêu, em còn chưa rõ giờ là tình thế gì à? – Oz lạnh giọng hỏi.
_ Tất nhiên em biết hiện đang xảy ra chuyện gì! Anh tính dùng Tinh Vân thay em giữ chân Tyler! Y đã điên rồi, nếu như anh đáp ứng đưa em về, y cũng sẽ ghi hận những điều anh đã làm hôm nay, sẽ không bỏ qua người nhà của anh! Cho nên dứt khoát đã làm thì làm cho xong, buông tha thứ anh không thể bảo vệ, dùng toàn lực bảo vệ em, đúng không!
Tống Kiêu lớn tiếng chất vấn.
Oz im lặng không nói, sự yên lặng bao trùm buồng lái.
_ Nhưng mà… sao em nỡ để anh hy sinh mọi thứ như thế! Fawn phu nhân, chị Joanna, cả cha anh nữa, họ không chỉ là người thân của anh, mà còn là người thân của em! Sao em đeo tất cả gánh nặng này sống được! Em tình nguyện trở lại đối mặt với Tyler! Liều chết đánh với y một trận!
_ Em làm như vậy là chân chính lao đầu vào chỗ chết, không có chút ý nghĩa nào.
Thanh âm của Oz lạnh đến tận xương.
Lần đầu tiên cậu nghe anh nói cũng lạnh lẽo như thế.
Nhưng anh cũng không phải thật sự lạnh lùng, anh chỉ chôn kín tất cả nhiệt tình lại, để dành cho một người.
Mà giây phút này, Tống Kiêu lại nghĩ giọng nói ấy thật lạnh.
_ Nếu như chúng ta làm theo lời của em, việc em hy sinh chính là hoàn thành niệm tưởng điên cuồng của Tyler, y sẽ không giữ lại những người đã phản bội mình, bước tiếp đến là tiêu diệt toàn bộ gia tộc Fawn cùng tất cả những người đứng đây với tôi ngày hôm nay. Hy sinh như thế không có ý nghĩa gì cả. Nhưng nếu em bình yên rời đi, trốn đến nơi Tyler không thể tìm thấy, lại là cứu mạng tất cả mọi người.
Tâm trí của Tống Kiêu theo lời nói của Oz bình tĩnh lại.
Nếu như cậu đi, Fawn phu nhân và chị Joanna, thậm chí là cả Oz sẽ trở thành con tin của Tyler. Y rất có kiên nhẫn đợi, bởi vì y biết Tống Kiêu nhất định sẽ vì bọn họ trở về.
_Em không an lòng… – Giọng nói Tống Kiêu run rẩy.
Từ khi Tống Nhiên biến mất, đây là lần đầu tiên cậu muốn khóc thật to như vậy.
_ Nếu em thực sự không an lòng, vậy hãy dốc toàn lực khiến mình trở nên cường đại. Khi wormhole mở ra, Tinh Vân sẽ đỡ mọi công kích của Vương Tọa. Cả tinh hạm chỉ có thành viên ở khoang điều khiển, mọi người đều là Arthur cao cấp. Dù Tinh Vân bị hủy diệt hoàn toàn, em cũng phải tin tưởng bọn tôi có năng lực duy trì bản thể, cùng lắm chỉ bị Tyler bắt giữ thôi. Cho nên em phải nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì, dù Tinh Vân có tứ phân ngũ liệt, em cũng đừng quay đầu lại.
Giọng nói của Oz mang theo quyết tuyệt và chắc chắn.
Điều này khiến Tống Kiêu sợ hãi.
Dù là Arthur cao cấp, làm có thể sống sót trước hỏa lực hung mãnh của pháo ion? Nếu như Tyler hoàn toàn mất lý trí thì sao?
_ Tống Kiêu, đừng lo được lo mất. Con người một khi do dự không thể đi tiếp, sẽ khiến tất cả nỗ lực trước đó và hy sinh của mọi người tan thành bọt biển. Em muốn những việc tôi và mọi người làm cho em đều trở nên vô nghĩa sao? Em muốn gia tộc Chase hi sinh không công à? – Oz lạnh giọng hỏi.
Tống Kiêu nhìn về phía Fanser, đối phương chỉ kiên nghị gật đầu.
_ Đi đi, Tống Kiêu. Tin tưởng bản thân mình, tin tưởng chúng tôi. – Fanser vỗ vỗ Ryan bên người, vô cùng trịnh trọng nói với Tống Kiêu – Ngoại trừ tôi, Ryan là huyết mạch còn lại duy nhất của gia tộc Chase. Tôi không thể để em mình trở lại Warm Wind, nó sẽ trở thành lợi thế để Tyler uy hiếp tôi. Tôi cần tâm tĩnh để đi với Oz, còn có rất nhiều việc tôi phải làm.
_ Fanser, anh chẳng lẽ không biết dùng tàu con thoi thực hiện bước nhảy tinh tế à?
Năng lực chịu đựng của tàu con thoi kém tinh hạm nhiều lắm. Hệ thống tinh hạm sẽ dẫn dắt năng lực Arthur bao trùm khắp các bộ phận, thống nhất tất cả. Nhưng tàu con thoi lại không có hệ thống hỗ trợ, mà hoàn toàn dựa vào năng lực của người lái. Sơ ý một chút, tàu con thoi sẽ tan biến trong wormhole.
_ Đương nhiên anh biết. Nhưng anh tin em có thể làm được. – Fanser nhìn Ryan, nghiêm túc hỏi – Em sợ không, Ryan?
Ryan lắc đầu nói:
_ Em không sợ. Theo Tống Kiêu, cuộc sống của em chắc chắn sẽ có những trải nghiệm phi phàm.
Fanser gật đầu:
_ Vậy thì đi. Chỉ cần em ở bên cạnh Tống Kiêu, em có thể vĩnh viễn nhắc nhở cậu ấy tất cả những điều gia tộc Chase phải nhận. Em sẽ cho cậu ấy kiên định, cho cậu ấy kiên cường, khiến Tống Kiêu nhớ kỹ chuyện mình nhất định phải làm được!
_ Em biết rồi, anh.
Ryan vẫn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ngoan đạo.
Sau đó, cậu nói với Tống Kiêu:
_ Tớ không sợ, cậu thì sao?
Môi Tống Kiêu run run, dùng thanh âm bình tĩnh và kiên định trả lời:
_ Tôi không sợ.
_ Tớ tin mình nhất định sẽ gặp lại Fanser, cậu có tin mình sẽ gặp lại Oz không?
Ryan lại hỏi. Thiếu niên vô tư ngày trước dường như đã biến mất hoàn toàn, Ryan lúc này trưởng thành và chín chắn khiến Tống Kiêu thấy thẹn vô cùng.
_ Tôi tin tưởng.
_ Vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, lên đường thôi.
Tống Kiêu hít sâu, cùng Ryan tiến về phía tàu con thoi.
Khi Ryan rời khỏi khoang điều khiển, Bạch Dĩnh mở miệng:
_ Ryan, lên đường vui vẻ.
Vai Ryan cứng lại, cậu cắn cắn môi dưới:
_ Bạch Dĩnh, nhất định phải gặp lại.
_ Đương nhiên. – Bạch Dĩnh mỉm cười.
Thẳng đến lúc cửa khoang điều khiển đóng lại, lưng Oz vẫn thẳng tắp như cũ, không quay đầu nhìn Tống Kiêu dù chỉ một cái chớp mắt.
Toàn bộ tinh hạm có vẻ lạnh lẽo và trống trải, theo bước chân của bọn họ, ánh sáng phía sau lần lượt tắt. Không ai đi đưa tiễn, không ai nói lời từ biệt. Đèn tắt là cách Oz nói lời chia tay với cậu.
Tống Kiêu bước vào tàu con thoi, Ryan cũng chuẩn bị vào chỗ.
Cậu hít sâu, giây phút khởi động hệ thống kia, đầu ngón tay không khống chế được run rẩy.
Cửa tinh hạm mở ra, không gian trở nên vặn vẹo, wormhole đang dần xuất hiện.
Tống Kiêu quay đầu lại nhìn về phía khoang vô khuẩn, lại nhìn Ryan bên người, ánh mắt của đối phương hồng hồng, cậu đang kìm nén nước mắt.
_ Nếu muốn, cậu có thể khóc lên. – Tống Kiêu nói.
_ Tớ không thể khóc, không thể tỏ vẻ mềm yếu, cũng không thể làm cậu dao động. Tớ đã đáp ứng với Fanser, sẽ giúp cậu kiên định.
Trái tim Tống Kiêu bị chấn động dữ dội.
Cậu khởi động hệ thống, cắn răng bay ra khỏi Tinh Vân, tiến vào vũ trụ rộng lớn.
Cảm giác mất đi điểm tựa khiến Tống Kiêu sợ hãi, wormhole trước mặt như muốn nuốt gọn cậu.
Đằng sau là tiếng nổ to lớn chấn động khắp phía, thôi thúc cậu tiến về wormhole với tốc độ nhanh hơn.
Hệ thống thông báo lồng phòng ngự của Tinh Vân đã đỡ được loạt tiến công thứ nhất của Tyler, nhưng thân hạm đã chịu tổn hại rất lớn. Để tăng hiệu suất chữa trị, Oz dứt khoát bỏ bộ phận bị hao tổn nghiêm trọng.
Tống Kiêu siết chặt tay, Ryan một bên run giọng nói:
_ Đừng quay đầu lại.
Cậu biết, Ryan rốt cục không nhịn được bật khóc.
Nhưng khóc, đâu có nghĩa là mềm yếu, ngược lại… Nếu lúc này Ryan không khóc, Tống Kiêu quả thật không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Lại là một trận bạo tạc dữ đội, Tinh Vân đỡ lấy toàn bộ đòn tấn công của Vương Tọa, chịu thương tổn nặng nề.
Cậu biết, một giây sau, Tyler sẽ hoàn toàn hủy diệt Tinh Vân, đồng thời trước khi Tống Kiêu tiến vào được wormhole thì phong bế nó!
_ Oz… – Tống Kiêu liên lạc với Tinh Vân, cậu không muốn cứ rời khỏi như vậy.
_ Nếu có điều gì muốn nói với tôi, lần sau gặp mặt lại bàn.
Oz không chút do dự cắt đứt liên lạc.
Nước mắt Tống Kiêu rơi xuống.
Dù Oz không ở bên cạnh, cậu cũng biết đối phương có tâm trạng thế nào.
Đối với Oz mà nói, không do dự, không lựa chọn, tất cả anh làm là để cậu được sống!
Tống Kiêu nghiến chặt răng, chỉnh động cơ chạy với công suất cao nhất, đặt viên tinh hạch đeo ở cổ vào hộp năng lượng, xông vào trong wormhole.
Cũng chính lúc đó, một cỗ lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào wormhole, phía sau cậu là không gian vặn vẹo rồi sụp xuống, cậu hiểu đây là uy lực của thứ vũ khí khiến Băng Liệt và Ngưng Vọng suýt bị hủy diệt ngày trước!
Đừng sợ, Tống Kiêu!
Tống Nhiên có thể làm được, mi cũng có thể làm được!
Mi không lái một tinh hạm khổng lồ, mà chỉ lái một chiếc tàu con thoi!
Tống Kiêu nhớ lại lúc Oz lái tàu con thoi cùng cậu thực hiện bước nhảy xuyên qua.
Cậu nhớ rất rõ Oz đã để suy nghĩ của mình bao trùm khắp tàu con thoi, rồi anh biến chúng thành một thể thống nhất, cảm thụ áp lực thay đổi bên trong wormhole.
Thế nhưng wormhole đã sụp xuống sát đuôi tàu, chỉ chút nữa thôi hai người sẽ bị nghiền nát.
Ryan nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh tiếp khoảnh khắc hủy diệt này.
Tống Kiêu có thể cảm giác được đuôi và cánh tàu con thoi sắp bị mất khống chế, rất nhanh toàn bộ thân tàu cũng sẽ sụp đổ.
Tôi không thể chết ở đây.
Tôi phải sống.
Cậu còn quá nhiều chuyện chưa làm được, còn chưa đoạt anh hai trở lại từ tay Nhật Ảnh, chưa khiến anh cả tỉnh lại, quan trọng nhất là cậu muốn được gặp lại Oz lần nữa!
Tống Kiêu dụng hết toàn lực, gắt gao cố định phần đuôi và cánh suýt bị wormhole phân giải, cậu cảm thấy mình trở nên nhạy cảm hơn bình thường, lợi dụng lực lượng trong wormhole đẩy tăng tốc tàu con thoi, trong nháy mắt lối thoát khỏi wormhole sắp sụp đổ, cậu điên cuồng bay về phía trước.
Ryan há hốc miệng, cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình, vô số lốm đốm đang tràn ra không trung, bởi vì tốc độ quá nhanh, cậu gần như bị phân giải. Trái tim Ryan đập liên hồi, máu trong cơ thể như muốn phá vỡ đường mạch mà chảy ra ngoài, nhưng trong nháy mắt cậu nghĩ là mình sẽ chết, một cỗ lực lượng vững vàng rót vào cơ thể cậu, ổn định tất cả.
Hô hấp của Ryan thông thuận trở lại, cậu có cảm giác cảm giác mình và chiếc tàu con thoi này đã thành một thể thống nhất, không có lực lượng có thể lay động tồn tại của cậu nữa.
Ryan nghiêng mặt, nhìn Tống Kiêu đang thao tác hệ thống, trên mặt đối phương là biểu tình lạnh lùng, mắt của cậu không có chút sợ hãi mà chỉ ngập tràn quyết tuyệt, Tống Kiêu nhìn về phía trước, dù phía trước không có lối ra cũng không do dự chút nào.
Vì wormhole không ngừng đổ nát nên hướng đi của tàu con thoi bị chệch khỏi quỹ đạo.
Đoạn đường này đâu đâu cũng mang nguy cơ hủy diệt, nhưng lực lượng trong cơ thể Ryan vẫn kiên định không thể lay động.
Cậu biết đó là lực lượng Tống Kiêu cho mình.
Tống Kiêu tập trung tinh lực, không còn Oz hỗ trợ, cậu phải tự làm mọi thứ.
Lối ra wormhole, mỗi một lối đi, mỗi một động cơ, từng bộ phận thân tàu, chỉ cần sai lầm một ly, bọn họ sẽ kẹt ở đây, cùng bị tiêu diệt với wormhole này.
Thần kinh Tống Kiêu căng thẳng, đầu óc cậu chạy hết công suất, chuyến đi dài dằng dặc khiến Ryan hoài nghi có phải nó sẽ không có hồi kết.
Nhưng ngay một giây đó, bọn họ giống như bị kéo thành sợi tơ, quanh thân giống như đang sụp đổ, một cỗ lực lượng không ngừng kéo bọn họ lại, nhưng hai người vẫn nghĩa vô phản cố tiến về phía trước.
Tống Kiêu có thể cảm nhận được vật chất xung quanh ngày càng ít, mà trước mắt cậu là khoảng không hắc ám.
Cậu thất bại sao?
Tống Kiêu chỉ thấy sức cùng lực kiệt, chỉ muốn nhắm mắt lại.
_ Tống Kiêu! Tống Kiêu! Chúng ta…
Bên tai truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Ryan, nhưng bây giờ cậu không còn sức để nghe nữa.
Suy nghĩ bị gián đoạn, không thể tập trung được, cậu liều mạng muốn bắt lấy gì đó, nhưng đầu ngón tay không thể nhúc nhích tí nào.
Tàu con thoi trôi dạt trong mảnh hư vô, cơ thể Tống Kiêu mất đi điểm tựa, từ từ trôi đi.
Ryan duỗi tay, kéo Tống Kiêu lại, đặt máy nén bộ du hành vũ trụ lên người Tống Kiêu, trong nháy mắt dưỡng khí xông vào mũi cậu, Tống Kiêu hô hấp trở lại. Cậu không còn sức phân tích bọn họ đang xảy ra chuyện gì, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại.
Xin lỗi Tống Nhiên, mãi em mới tìm được anh, vậy mà không thể bảo vệ nổi…
Xin lỗi Phái Lưu… Hình như em không thể đi tìm anh nữa…
Xin lỗi Oz, em muốn được gặp lại anh vô cùng.
Thật sự rất muốn.
Tống Kiêu chìm vào giấc ngủ, ý thức của cậu như lâm vào vô hạn tuần hoàn.
Khi còn là đứa bé, cậu ngồi trên bệ cửa một tinh hạm, phía sau cậu là vực sâu vũ trụ được trang trí bởi vô vàn ngôi sao, hai chân Tống Kiêu đung đưa, buồn chán ngửa đầu.
_ Tống Kiêu, đây là Oz, em phải hòa thuận với anh Oz nhá. – Tống Nhiên dẫn một đứa trẻ đến trước mặt Tống Kiêu, giọng nói vốn hay đùa giỡn lại chuyển thành nghiêm trang – Đừng có lén đưa đồ ăn vặt cho Oz, anh Oz sẽ không ăn đâu. Đừng yêu cầu Oz chơi mấy trò ấu trĩ, em sẽ bị bơ đấy. Cũng đừng nỗ lực kiểm nghiệm độ kiên trì của anh Oz, không hậu quả sẽ rất thê thảm nha.
Thế nhưng những điều Tống Nhiên nói đừng, Tống Kiêu đều làm, còn làm không biết mệt.
Khi hai người nằm trên giường ngủ, Tống Kiêu đều la hét bảo đói bụng. Mặc dù Oz luôn lạnh lùng nói “Răng em chắc chắn sẽ bị sâu đục hết”, nhưng vẫn dịch đồ ăn vặt đến nơi cậu có thể với lấy.
Khi không có ai cùng Tống Kiêu chơi mấy trò trẻ con, Oz luôn luôn mặt không thay đổi đọc lời thoại của trò chơi, phối hợp Tống Kiêu hoàn thành mấy trò không có chút ý nghĩa nào. Khi Tống Kiêu đưa ra những yêu cầu quá phận, Oz vẫn luôn làm hết.
Tống Kiêu hít một hơi, qua khe hở của mắt thấy được ánh sao mập mờ.
Suy nghĩ hỗn loạn dần lắng đọng lại.
Cậu phát hiện mình đang mặc đồng phục du hành vũ trụ, có người đang kéo mình.
Mà quanh thân họ là không gian vũ trụ vô tận, hắc ám không chỉ nuốt lấy vô số đốm sáng nhỏ, còn nuốt luôn bọn họ.
_ Tống Kiêu! Tống Kiêu cậu tỉnh lại rồi hả?
Là tiếng của Ryan.
Tống Kiêu bỗng giật mình tỉnh giấc, cậu giật giật người, được Ryan ôm chặt lấy.
_ Xảy ra chuyện gì? Bây giờ chúng ta đang ở đâu? Tàu con thoi đâu rồi? Còn anh trai tôi nữa!
Cơn hoảng loạn xông lên đầu.
_ Tống Kiêu! Chúng ta thành công! Chúng ta thoát ra ngoài trước khi wormhole sụp xuống!
Lời của Ryan khiến Tống Kiêu bình tĩnh lại.
_ Nhưng tàu con thoi không có ai duy trì chỉnh thể nên hỏng mất rồi, cậu thật quá lợi hại, không chỉ bảo vệ tớ, còn bảo vệ cả khoang vô khuẩn!
Tống Kiêu lúc này mới phát hiện hông Ryan quấn một dây lưng màu đen, mà một đầu khác của dây lưng là khoang vô khuẩn chứa Tống Nhiên.
Tống Kiêu điều khiển khoang vô khuẩn di chuyển đến trước mặt mình. Bên trong khoang là Tống Nhiên vẫn ngủ say như cũ, Tống Kiêu thận trọng đọc các số liệu, năng lượng của khoang vô khuẩn chỉ duy trì được mười tiếng nữa, cậu phải mau chóng nạp năng lượng cho khoang để từ trường tiếp tục vận hành.
_ Tống Kiêu, còn có cái này! Tinh hạch trên tàu con thoi! Tớ bắt được nó lúc tàu còn thoi nứt ra! Tớ nghĩ nó rất quan trọng với cậu!
Ryan đưa tinh hạch đến trước mặt Tống Kiêu.
Giây phút này Tống Kiêu chỉ muốn hôn Ryan thật nồng nhiệt.
_ Ryan, cậu thật tuyệt vời!
Nếu như không có Ryan, mình bị mất ý thức đã sớm chết vì thiếu dưỡng khí, khoang vô khuẩn của Tống Nhiên cũng sẽ trôi dạt trong vũ trụ, càng không cần nói miếng tinh hạch quan trọng kia.
Tống Kiêu liên kết tinh hạch với khoang vô khuẩn, chuyển phần năng lượng còn dư lại cho khoang, kéo dài thời gian vận hành của từ trường.
_ Tống Kiêu, bây giờ chúng ta đang ở đâu? Là góc vuông thứ sáu à? – Ryan không chắc chắn hỏi.
_ Hướng đi bị lệch khỏi quỹ đạo quá lớn, khả năng ở góc vuông thứ sáu không lớn. – Tống Kiêu thở dài.
_ Dù sao thì mình vẫn còn sống! Vậy là may lắm rồi!
Ryan vẫn lạc quan như trước.
Nhưng bọn họ không còn tàu con thoi, không thể di chuyển khắp góc vuông này, kiếm hành tinh chứa tài nguyên sinh sống, thiếu thức ăn nước uống, hai người cũng không kiên trì được bao lâu. Không biết Oz có dự đoán trước cảnh này hay không.
Còn có, họ bây giờ thế nào rồi.
_ Tống Kiêu, chúng ta làm gì đây? – Ryan hỏi.
_ Ryan, cậu và Niên Cẩn vẫn muốn nhìn thấy hệ thống Băng Liệt đúng không? Bây giờ cơ hội tới rồi. – Tống Kiêu nói.
_ Cái gì… – Thanh âm Ryan mang theo sự khó hiểu.
Tống Kiêu biết, lúc này Băng Liệt chắc chắn đã dự trữ không ít năng lượng, chỉ là cậu không rõ Băng Liệt phải mất bao lâu để định vị được tọa độ của mình?
Dù sao vũ trụ này rộng lớn như thế, nói không chừng chờ đến khi Băng Liệt tới cạnh hai người, bọn họ đã chết rồi.
Tống Kiêu ấn một cái vào tinh hạch, sau đó ôm lấy Ryan.
_ Ryan, tôi ngủ bao lâu rồi?
_ Lâu lắm… – Nhắc tới việc này, thanh âm Ryan bắt đầu run rẩy.
Trong không gian rộng lớn, bạn đồng hành duy nhất của Ryan chỉ có Tống Kiêu, thế nhưng cậu không thể đáp lại lời nói của Ryan. Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, Ryan không chỉ trông chừng khoang vô khuẩn chứa Tống Nhiên, còn phải đảm bảo Tống Kiêu không trôi đi quá xa, chắc hẳn rất sợ hãi.
_ Đương nhiên không! Tớ sợ lỡ mình thiếp đi, cậu sẽ trôi đi mất! Đây không phải Warm Wind, lỡ có lạc mất cậu cũng chưa chắc đã tìm lại được, không phải sao?
Tống Kiêu run người.
_ Được rồi, tôi đã ngủ đủ, giờ đến phiên cậu. Ngủ một giấc thật ngon, không chừng đến lúc cậu tỉnh lại, chúng ta đã biết mình đang ở góc vuông nào, cũng biết mình nên làm gì.
_ Ừ… Tống Kiêu, cậu phải trông tớ đấy…
_ Tôi sẽ trông chừng cậu. Cậu quên rồi hả? Tôi là Arthur, không cần ôm cậu, tôi vẫn khiến cậu lơ lửng cạnh mình được. Lúc cậu tỉnh lại, chúng ta vẫn ở chung một chỗ.
Tống Kiêu vỗ vỗ đầu Ryan.
Ryan khẽ nỉ non, nhắm hai mắt lại. Cậu thật sự rất mệt, thậm chí có thể nói là lao lực quá độ.
Tống Kiêu có dự cảm, hành trình của hai người chỉ vừa mới bắt đầu, không nghỉ ngơi thật tốt thì sao tiến xa được đây?
Mười mấy tiếng trôi qua, Ryan vẫn còn ngủ say, Tống Kiêu híp mắt.
Cậu nhìn thấy ở phương xa có luồng sáng đang tiến đến gần, đó không phải ánh sao, mà là Băng Liệt.
_ Ryan! Ryan tỉnh tỉnh! – Tống Kiêu vỗ vỗ mặt Ryan.
Tuy rằng cậu có thể để Ryan tiếp tục ngủ mà đưa đối phương vào tinh hạm, nhưng cậu biết được tận mắt chứng kiến hình dáng của Băng Liệt là chuyện quan trọng cỡ nào với cậu ấy!
_ Ừm… Gì thế… – Ryan vẫn còn mông lung.
_ Hiện tại, tôi rất long trọng giới thiệu với cậu tinh hạm của chúng ta!
Thanh âm của Tống Kiêu khiến Ryan tỉnh người, cậu nhìn về vật thể đang dần chiếm đóng đường nhìn của mình, giống như một phần vũ trụ biến thành tinh hạm, con ngươi như muốn nứt ra.
Đường cong ưu nhã, bề mặt sáng bóng đem lại cảm giác lạnh giá sắc bén, tràn đầy lực lượng.
Dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tống Kiêu vẫn cảm thấy chấn động.
So với lần yên tĩnh ngủ say trước, Băng Liệt lúc này tràn đầy khí thế, chỉ còn chờ phát động. Xem ra trong khoảng thời gian Băng Liệt di chuyển khắp các góc vuông đã thu thập được không ít năng lượng.
_ Tinh hạm của chúng ta?
Một lúc sau, Ryan đang há hốc miệng rốt cục nói được một câu.
_ Đúng vậy, tinh hạm của chúng ta. Tên nó là Băng Liệt.