Khoa Nhĩ thấy thế, chỉ cười nhẹ, xoay người đi tới phòng tắm.
Trương Vũ nghe tiếng bước chân của Khoa Nhĩ đi xa, lặng lẽ ló đầu ra ngó, kiểm tra bốn phía, không có ai.
"Xoạt" một cái Trương Vũ xốc chăn lên, nằm hình chữ đại ở trên giường, thật không ngờ nhanh như vậy liền trực tiếp " Mặt đối mặt", Trương Vũ phả một hơi thở, nắm tay, cắn răng, người đàn ông đẹp trai như thế, có thiệt thòi cái gì đâu? Ở trái đất, cho dù muốn níu tay áo người ta một cái đều không có cơ hội, bây giờ ở nơi này anh đẹp trai chất lượng cao là của mình, có thiệt thòi gì đâu?! Bây giờ cần làm là lôi kéo trái tim của người đàn ông này mới là quan trọng nhất!!!
Trương Vũ nghĩ xong, cũng không xoắn xuýt nữa, mà thong thong thả thả nằm ở trên giường chờ Lan Tư quản gia kêu ăn, Trương Vũ cảm thấy mình thiệt là hư, trước đây ở trên trái đất mỗi ngày bận rộn với công việc, làm sao có thời giờ ngửa ra thoải mái như thế, Trương Vũ chà xát cái chăn, đây mới là sinh hoạt nha.
"Trương Vũ, giúp tôi lấy một bộ quần áo, cho tôi." Trương Vũ đang thoải mái cọ chăn, đột nhiên Trương Vũ nghe được tiếng của Khoa Nhĩ, Trương Vũ ngẩng đầu nhìn lên ngẩng đầu nhìn lên, tức thời mắt trợn trắng, những giọt nước trên mái tóc màu trà tích tích tác tác thuận ttheo cổ chảy xuống qua lồng ngực rắn chắc, bụng dưới, ở phía dưới là.... Trương Vũ mặt đỏ lên "Sao anh không mặc áo tắm hả!"
"Ở đâu?" Trương Vũ lảng mắt đi, không dám trực tiếp nhìn Khoa Nhĩ "Sao anh lại tắm lại ở chỗ này chứ? Phòng của anh đâu?"
"Đây cũng là phòng của tôi." Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ "12 tháng sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, cuối tuần phải đi lĩnh giấy hôn thú."
"Nhanh thế?" Trương Vũ giật mình, cũng quên Khoa Nhĩ đang trần truồng "Có nhanh quá hay không?"
"Không đâu." Khoa Nhĩ đi tới, cầm lấy tay Trương Vũ, nước trên tóc tích tích rơi xuống trên mặt của Trương Vũ, trên thảm "Tôi cảm thấy thời gian rất chậm."
"Xin lỗi tôi không thể tiết lộ tin tức em mang thai với những người khác, bởi vì gần đây không quá ổn định, thám tử địch quốc nhiều lắm, chúng ta nhất định phải cẩn thận." Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ mang theo áy náy, mình và Trương Vũ kết hôn, nếu như là bởi vì con cái mà kết hôn, như vậy tất nhiên sẽ Trương Vũ tất nhiên sẽ phải chịu chú ý nhiều mặt, được coi trọng thế nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều.
Không công bố Trương Vũ mang thai, như vậy thì mọi người chỉ biết và cho rằng Trương Vũ là tình nhân mà mình thích, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không quá nguy hiểm. Ít nhất sẽ không đưa tới sự quan tâm cao độ, bảo vệ hôn nhân quý tộc chính là chủ mẫu mang thai, mà vì tình yêu lại không có kết tinh, sẽ không khiến cho người khác quan tâm quá mức, hôn nhân cũng sẽ không được chúc phúc.
Khoa Nhĩ muốn chính là sự không quan tâm của mọi người, như vậy ít ra gián điệp nội bộ đế quốc cũng sẽ không quá quan tâm Trương Vũ. Không chú ý Trương Vũ như vậy an nguy của Trương Vũ sẽ được bảo đảm.
"Tôi biết." Trương Vũ tiếp xúc cùng Khoa Nhĩ một thời gian nghiêm túc nói không.
Là rất nhiều, thế nhưng đối với Khoa Nhĩ, Trương Vũ rất tin tưởng, người đàn ông thanh lãnh này, ý thức trách nhiệm và cảm giác tin cậy trong xương đều có thể khiến cho Trương Vũ tin phục.
"Cám ơn em." Khoa Nhĩ ôn hòa nhìn Trương Vũ, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, theo đạo lý Trương Vũ có con của mình thì phải có được ưu đãi và tôn kính của tất cả mọi người, nhưng do thời cuộc không ổn định chỉ có thể theo mình như thế, thậm chí có thể sẽ bị phỉ nhổ, Khoa Nhĩ âm thầm thề thốt, nếu như tìm được những tên gián điệp chết tiệt này, nhất định phải để cho bọn người kia nếm thử mùi vị đau khổ.
Trương Vũ không biết suy nghĩ trong lòng Khoa Nhĩ, chỉ là nhìn sự tuấn mỹ của người đàn ông một cách kề cận thế này, vẫn có chút đỏ mặt, nhất là ngày hôm nay còn xảy ra da thịt gần gủi, càng làm cho Trương Vũ có chút ngượng ngùng.
"Anh mau đi thay quần áo đi!" Trương Vũ thúc giục "Trần truồng như thế chướng mắt chết được."
"Ừm, biết rồi." Nhìn mắt Trương Vũ mất tự nhiên, ánh mắt của Khoa Nhĩ lóe lên ý cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Trương Vũ một cái sau đó xoay người đi tới tủ quần áo, để lại Trương Vũ đang hóa đá.
Ăn cơm xong, Trương Vũ đi ngủ trưa theo thường lệ, thế nhưng lần này Khoa Nhĩ cũng đi theo.
"Sao anh theo vậy?" Trương Vũ lắp ba lắp bắp hỏi nhìn Khoa Nhĩ bình tĩnh cởi áo khoác.
"Đây là phòng của hai ta." Khoa Nhĩ vén chăn lên "Không phải là em mệt sao? Mau lên ngủ."
"Sao hai ngày trước anh không ngủ ở đây hả?" Trương Vũ nói xong cũng muốn tát mình một cái, sao lại thốt ra một câu như thế chứ, giống như là một oán phụ.
"Tôi ngủ ở đây hoài đó thôi." Khoa Nhĩ chứa ý cười "Chỉ là do em ngủ quá ngon, không biết mà thôi."
"Vậy hả." Trương Vũ suy nghĩ một chút, cũng không xoắn xuýt, thoải mái nằm xuống, lập tức Khoa Nhĩ cũng nhích lại gần, mùi bạc hà nhàn nhạt thơm ngát liền bao vây Trương Vũ, Trương Vũ ngẩng đầu nhìn Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ nhẹ nhàng hôn cái trán của Trương Vũ một cái "Chào buổi trưa."
"Trưa, chào buổi trưa." Mặt già của Trương Vũ đỏ lên, xoay người không nhìn Khoa Nhĩ, thua người không thua trận, Trương Vũ cắn răng một cái xoay người ép Khoa Nhĩ mới vừa nằm xuống đè ở phía dưới.
"Sao thế?" Khoa Nhĩ ánh mắt thâm thúy nhìn Trương Vũ, tay cũng không đứng đắn đỡ hông của Trương Vũ.
"Không có gì." Trương Vũ nuốt nước bọt trả lời, mỹ nhân trong ngực cảm giác quả không tệ, chẳng qua Trương Vũ cũng không có lá gan nói ra "Tôi chỉ muốn cho anh một cái hôn chào buổi trưa." Nói xong Trương Vũ liền nhắm mắt hôn lên.
Khoa Nhĩ không hề động, nhìn Trương Vũ hôn lên, đang lúc Trương Vũ muốn bò dậy, đột nhiên Khoa Nhĩ phát lực kìm Trương Vũ lại, ngậm lấy môi của Trương Vũ, nhẹ nhàng liếm, đầu lưỡi tinh tế miêu tả hàm răng của Trương Vũ, truy đuổi đầu lưỡi của Trương Vũ, chờ khi Khoa Nhĩ buông Trương Vũ ra, Trương Vũ sớm đã xụi lơ ở trong lòng của Khoa Nhĩ, hai mắt sương mù.
"Ngủ ngon nhé." Khoa Nhĩ nhẹ nhàng để Trương Vũ nằm ngang, đắp chăn lại, ôm lấy thân thể của Trương Vũ, đầu nhẹ kề bên Trương Vũ nhắm mắt lại.
Trương Vũ đỏ mặt "..."
Tay nhẹ nhàng khoát lên tay của Khoa Nhĩ trên cánh tay của mình, tiến vào giấc ngủ.
Lan Tư quản gia rất vui, ông tràn đầy phấn khởi bắt đầu an bài người làm bắt đầu đặt mua cốc quả rau dưa, rượu phẩm bánh ngọt mà hôn lễ cần, cùng với thiệp mời các loại, còn muốn đem tất cả vật dụng trong Bái Đức Lỗ phủ đệ đổi thành màu đỏ.
Quan trọng nhất là còn muốn đi tìm chuyên gia thiết kế thời trang thiết kế lễ phục cho thiếu phu nhân và thiếu gia, còn phải báo cho lão gia và phu nhân.
Lan Tư xoay qua chỗ khác, ông lại phái người đi tìm một vài chuyên gia thiết kế tiến hành thiết kế hôn lễ cho phủ Bái Đức Lỗ, nhất định phải làm cho hôn lễ cử hành hoành tráng banh nóc, muốn cho tất cả quý tộc đều phải trợn trắng mắt ra mà nhìn.
Lan Tư nhớ đến thiếu phu nhân nhà mình vẫn chưa có đồ trang sức, không được à, Lan Tư hào hứng chạy đến nhà kho, đối mặt với đống đồ, các bảo thạch lớn chừng quả đấm đủ màu, Lan Tư bắt đầu lựa, màu xanh nhạt, ui, không được, màu này không vui, ngược lại có thể đeo hằng ngày. Màu tím, màu này quá nữ tính rồi, không được, Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ không thích. Màu hồng phấn? Khó coi, quá non. Màu xanh lá, quá nhỏ.....
"A, chính là cái này." Lan Tư nhìn ru-bi trong veo óng ánh sáng long lanh trong tay, cực kỳ vừa lòng "Khối bảo thạch này có thể đính trên nút thắt của y phục, làm trang sức. Còn dư lại có thể làm đẹp cho quần áo, còn có thể đính trên đai lưng, không tệ!"
"Lại mang thêm cái khối trong suốt này." Lan Tư nhặt lên một khối bảo thạch không màu trong suốt như bọt nước, bảo thạch không màu vẫn luôn là bảo thạch mà đám đàn ông quý tộc ưa thích, nó cùng với đá quý màu đen là phục sức mà quý tộc phối hợp chủ yếu.
Cái cục trong suốt này có thể phối với Khoa Nhĩ thiếu gia, bảo thạch trong suốt rất hợp với màu tóc của Khoa Nhĩ thiếu gia.
Lại chọn một hồi, Lan Tư lại tìm ra một khối bảo thạch đen như mực, ờm, cái này quá hoàn mỹ.
Lan Tư chọn xong bảo thạch lại bắt đầu cướp đoạt những vật phẩm khác trong nhà kho, tranh vẽ thời trái đất cổ, tài nguyên khoáng sản quý hiếm của dị tinh cầu, tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nổi tiếng các thứ.
Lan Tư vòng vo nửa ngày cuối cùng cầm một tuyết gấm dệt thành băng tàm, chỗ tốt của tuyết gấm không chỉ là đông ấm hạ mát, điều tiết nhiệt độ cơ thể, chỗ tốt nhất là có thể ngăn cản công kích của dị năng.
Thứ này làm quần áo cho Thiếu phu nhân thực sự là quá hời! Lan Tư hài lòng cầm lấy mấy thứ đồ này ra khỏi nhà kho.
Buổi chiều lúc Trương Vũ tỉnh lại, chuyên gia thiết kế thời trang mà Lan Tư phái người tìm đã đến, Lan Tư vội cho người mang Trương Vũ bắt đầu đo quần áo trước.
Trương Vũ giống như một con rối hình người tùy ý đám chuyên gia thiết kế thời trang quan sát, may mắn không có trực tiếp tiếp xúc với cơ thể của Trương Vũ, ánh mắt của đám chuyên gia thiết kế thời trang như đạo sĩ, bọn họ không cần tự mình dùng thước đo quan sát, chỉ cần liếc mắt nhìn là biết ba vòng của Trương Vũ là bao nhiêu rồi, cho nên thời gian cũng không quá lâu, đám chuyên gia thiết kế thời trang đo xong mấy thứ này liền hành lễ cáo lui, mà Lan Tư ở lại đi cùng Trương Vũ.
Trương Vũ nhìn đám chuyên gia thiết kế thời trang xin cáo lui rồi, ngồi xuống, tiện tay cầm một chén nước liền uống, "Lan Tư thúc thúc, những người đó những thứ này đều là chuyên gia thiết kế thời trang sao?"
"Đúng vậy." Lan Tư cười híp mắt hồi đáp "Tháng sau cử hành hôn lễ rồi, bây giờ phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Ồ!" Trương Vũ gật đầu "Vậy cần con làm gì không?"
"Không cần." Lan Tư từ chối "Việc này cũng không quá vội, nếu như ngài thấy buồn chán, Lan Tư có thể đề cử cho ngài một ít sách vở có quan hệ với phương diện cơ giáp, Thiếu phu nhân ngài không phải đối với cái này cảm thấy rất hứng thú sao?"
"Vâng, được ạ." Trương Vũ có hơi kích động "Con rất thích cơ giáp á."
====================================
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ 11760486 ném mìn cho tui!!!!
Ha ha, muốn cảm tạ lâu rồi, đáng tiếc ở quê không có Internet.