Bất kể nói gì thì Khoa Nhĩ cũng coi như thái độ bên ngoài, làm một người đàn ông, tấm lòng gì đó đương nhiên phải bao la, sau khi tạm biệt kiến thức ly kỳ cổ quái của sinh vật biển trong Hải Dương Quán, Khoa Nhĩ lại mang Trương Vũ đến rạp chiếu phim xem một bộ phim điện ảnh.
Đối với Khoa Nhĩ bảo hộ chính mình như thế Trương Vũ đã hết giận, lại bảo hôn nhân gì mà cũng phải cần song phương tín nhiệm, ôn lại chuyện lúc trước mãi mãi cũng không thể giữ gìn hôn nhân, sẽ chỉ làm bên thứ ba cười thầm.
Trương Vũ yên lặng không nhiều lời về người phụ nữ nhà An Đạt, Khoa Nhĩ cảm thấy an tâm, lại cảm thấy mất mác. An tâm là Trương Vũ không có tin người phụ nữ kia, mất mác là Trương Vũ không có biểu hiện gì. Cậu không thèm để ý luôn sao? Trong lòng Khoa Nhĩ thầm đoán, hẳn là để ý a, nếu không sẽ không giao chiến cùng người phụ nữ kia lâu như thế.
Mới vừa đăng ký kết hôn liền gặp phải chuyện như vậy, tuy là hai người chưa từng nói gì, nhưng tâm tình tốt vẫn chịu ảnh hưởng. Hai người ngồi trên ghế lô trong rạp chiếu bóng, yên tĩnh không hề có một chút âm thanh.
"Người con gái này thật ngốc." Trương Vũ xem phim, đột nhiên lên tiếng.
Phim này nói ngược lại không phải là quý tộc gì hết, mà là chuyện thường dân, rất cẩu huyết. Hai người con gái đồng thời thích một người con trai, mà người con trai kia lại chọn nữ số 1, đáng tiếc nữ số 2 bị lòng đố kị che mờ mắt làm hại, cô tìm người bắt cóc nữ số 1 quăng ra biển, bịa đặt tình huống cô số 1 mất tích.
Nam chính khắp nơi tìm nữ số 1 không có kết quả sau đó kết hôn cùng nữ số 2, lại sinh hai đứa bé. Cuộc sống êm êm đẹp đẹp trôi qua, chỉ thỉnh thoảng sẽ nhớ nữ số 1.
Qua mấy chục năm sau nam chính vô tình gặp được nữ số 1, biết được nữ số 1 độc thân, nhưng lại ôm một đứa bé, khuôn mặt đứa bé này rất giống mình, vai nam chính biết đây chính là người yêu ngày xưa cùng con trai của mình, hai người hữu tình ôm đầu khóc rống. Nhưng nữ số 2 lại theo tới, phát hiện nữ số 1 không có chết. Trong lòng vừa sợ, lại vừa lo lắng.
Kết quả nữ số 1 nói rõ chuyện đã xảy ra năm đó với nam chính, nam chính đương nhiên rất căm thù nữ số 2, nhưng dù sao mình và nữ số 2 kết hôn nhiều năm, ngay cả con cũng có 2 đứa rồi, nhớ tới tình cũ lại tha thiết nài nữ số 1 buông tha cho nữ số 2. Cũng chấp nhận ly hôn với nữ số 2, lại kết hôn với nữ số 1.
Đối mặt với tình huống này, nữ số 1 lại chấp thuận, nữ số 2 ly hôn với nam chính, con cũng thuộc về nam chính, nam chính và nữ số 1 cùng nhau chung sống, gương vỡ lại lành.
"Người phụ nữ này thật quá ngu!" Trương Vũ lần nữa xúc động nói một câu "Thằng đàn ông kia vừa nhìn chắc chắn là một thằng bắt cá hai tay, ngay từ đầu nên từ chối nữ số 2, không được để lại hy vọng cho nữ số 2, thì nữ số 2 với nữ số 1 đâu có giương gân cổ lên mà cãi nhau nhiều năm như vậy?"
"...." Đây là đang ném đá giấu tay sao? Khoa Nhĩ câm nín.
"Không tỏ rõ thái độ thì thôi đi, người con gái mình thương mất tích, nên thông báo tìm người khắp nơi hoặc cũng làm gì đó, nếu không thì tìm cảnh sát cũng được a, ngay cả cảnh sát cũng không báo, đây không phải là dung túng tội phạm sao? Nói không chừng thằng đó đã sớm hối hận khi chọn nữ số 1 rồi!"
"Này cũng miễn bàn, ghê gớm nhất chính là cưới nữ số 2!" Trương Vũ lòng đầy căm phẫn, "Người đàn ông này biết rất rõ là nữ số 1 với nữ số 2 là tình địch, vậy mà lại trực tiếp kết hôn rồi cùng nữ số 2! Đây không phải là cô phụ tấm lòng của nữ số 1 sao?!"
"Mắc ói nhất còn có, nữ số 2 hại nữ số 1 rời khỏi mình, người đàn ông này lại còn hi vọng nữ số 1 tha cho nữ số 2?! Đây không phải là nói chuyện trên trời sao? Ai có thể tha thứ cho kẻ sát hại mình, mà còn hại mình xa cách người mình yêu?"
"Còn phải nuôi con dùm người ta, thật là ngu bà cố nội luôn!" Trương Vũ bĩu môi "Người phụ nữ này không có nghĩ qua nhiều năm vậy rồi, tình cảm sâu đậm mấy có đôi khi cũng sẽ bị thời gian làm phai mờ, bị hôn nhân ràng buộc, cô ta yêu chính là một người đàn ông vốn
trăng hoa đa tình bắt cá hai tay, thời gian trôi qua lâu như thế, người đàn ông này đã cùng nữ số 2 nảy sinh tình cảm vợ chồng từ lâu rồi, lúc mà hắn cầu xin tha cho nữ số 2 cũng có thể thấy được."
"Nếu như tôi là người phụ nữ này, chắc chắn tôi sẽ trả thù con nhỏ đó, sau đó tống con nhỏ đó vô tù, rồi sẽ một phát đạp người đàn ông này đi, bản thân lại tìm một người đàn ông yêu mình hạnh phúc sống qua ngày. Sẽ không đổ vỏ cho người khác."
"Anh thấy thế nào? Khoa Nhĩ." Trương Vũ liếc mắt nhìn Khoa Nhĩ.
"Lời em nói cực kì có đạo lý!" Khoa Nhĩ tán thành nói "Anh xin thề, anh sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối sẽ không có nữ số 2 hay nam số 2 gì hết." Khoa Nhĩ nhanh chóng bày tỏ thái độ, vuốt lông cho Trương Vũ.
"Hừ hừ." Trương Vũ bĩu môi "Tôi không có nói anh, anh tỏ cái thái độ gì đó?"
"..."
Bà xã không dễ dụ, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Khoa Nhĩ.
Buổi tối, Trương Vũ và Khoa Nhĩ trở lại phủ Bái Đức Lỗ, Lan Tư đã chờ sẵn từ trước, có điều là nhìn sắc mặt Khoa Nhĩ thiếu gia với sắc mặt của thiếu phu nhân hình như có chút.... Vi diệu?
Lan Tư mặt tỉnh rụi đón thiếu phu nhân và thiếu gia vào cửa, bọn người hầu rất có mắt nhanh chóng nhận áo khoác Khoa Nhĩ cởi ra, sau đó bỏ của chạy lấy người, ngay cả Lan Tư cũng mượn lý do đi lấy đồ ăn mà bỏ chạy.
Trương Vũ đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, sờ sờ bụng, mềm nhũn, lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ, sắc mặc của Khoa Nhĩ nhìn không tốt, trong lòng len lén nở nụ cười, cố ý than vãn thở ra "Con trai à, sau này con phải đối xử tốt với ba ba nha, ba ba con mới vừa vào cửa liền bị người cha mặt than của con bày mặt liền!"
"...." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ nói như vậy, trong lòng lại thở dài một hơi, suốt đoạn đường này Trương Vũ cũng không mở miệng, mình thì không biết nói sao, kết quả là sượng tới giờ, bây giờ nghe Trương Vũ mở miệng nói chuyện rồi, nói chung cũng khá yên tâm, chỉ là, mình bày mặt với em ấy lúc nào?
"Xin lỗi." Khoa Nhĩ nghiêm mặt áy náy nói "Anh thề, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."
"Vậy anh bảo đảm thế nào hả?" Trương Vũ lầm bầm đảo mắt, hừ, không tin không trị được anh?! Con trai anh bây giờ đang ở trong bụng ông, bây giờ không đặt một cái quy định, sau này mình sinh con trai chẳng phải là cũng sẽ không được nhìn lọt mắt?
"Anh lấy danh nghĩa tổ tiên Bái Đức Lỗ ra thề, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Khoa Nhĩ ngồi xuống trước mặt Trương Vũ, nhìn Trương Vũ chăm chú, nói chắc như dao chém đất.
"Đừng ác thế chứ!" Trương Vũ ho khan một cái "Vậy được rồi, tôi tin anh rồi."
"Chỉ là, nếu như sau này lại có thằng khác hoặc con nào chạy tới, tôi tuyệt đối sẽ mang theo con trai đi khỏi đây!!!"
Mỗi một lần nhìn thấy nụ cười của Khoa Nhĩ, Trương Vũ đều bị kinh diễm, Khoa Nhĩ lạnh lùng nên nụ cười của anh không phải như ánh mặt trời chói mắt, cũng không phải như êm tai như suối trong. Anh cười thầm lặng, không có ầm ĩ, như hoa quỳnh buổi tối, u nhiên nở rộ. (J: Cái so sánh này khác người quá =))
Tim của Trương Vũ đập thình thịch, giờ khắc này, Trương Vũ bị độc làm cho lú lẫn rồi, cậu nhớ tới mình lúc trước chứng kiến một câu nói: Trên thế gian vĩnh viễn sẽ không vô duyên vô cớ mà yêu. Chẳng qua có chút nguyên nhân bạn không thể hiểu rõ, tôi không thẳng thắn. Có lẽ khi gặp đúng lúc, đúng lúc bạn cười, hay bạn cau mày. Cho nên, tôi yêu. Cho nên, tôi tới đây. --<Tiếng lòng>
Tình yêu là tốt đẹp, vào giờ khắc này Trương Vũ sáng tỏ, tại sao phải xoắn xuýt giữa yêu và không yêu chứ? Giống như Lý Á Văn, mình thầm mến hắn, nhưng đã định trước là chưa chớm đã tàn.
Mẹ bảo: Hôn nhân là thiên chú.
Mình theo Lý Á Văn tốn hết thanh xuân, cũng không cách nào nhận được sự đồng ý, cậu vẫn luôn nghĩ, Lý Á Văn biết mình thương hắn sao? Chắc là hắn biết mình là GAY, nhưng sao lại không đoán được tâm tư của mình chứ? Mình đối xử toàn tâm với hắn như thế, có phải là khoảng cách giữa họ chỉ kém có nói rõ ra hết hay không?
Lúc Thượng đế tạo ra người, dùng xương sườn của A-đam tạo ra Ê-va, cho nên mỗi người đều không hoàn chỉnh, Trương Vũ muốn, e rằng từ lúc bắt đầu Lý Á Văn đã không phải là xương sườn của mình, không phải sao? Như vậy mình rời khỏi trái đất nơi mình lớn lên để tới tương lai có phải là bởi vì một nửa kia của mình chính là Khoa Nhĩ hay không?
Trương Vũ vô phương suy đoán, nhưng mà cậu biết mình động lòng, đối với người đàn ông Khoa Nhĩ này, Trương Vũ động lòng.
"Sao thế?" Khoa Nhĩ ngơ ngác nhìn Trương Vũ, vừa mới thấy Trương Vũ hôn mình, chứng minh em ấy tha cho mình, không phải sao? Khoa Nhĩ nhịn không được cũng hôn trán Trương Vũ một cái, kéo Trương Vũ. Ôm Trương Vũ vào trong ngực, lúc này Khoa Nhĩ mới cảm thấy phần thiếu sót của cơ thể tựa như được lắp đầy "Sau này chúng ta không cãi nhau, được không?"
"Ưm." Trương Vũ ngửi được mùi trên người Khoa Nhĩ, trong mắt có hơi xót, dùng sức chớp chớp, làm cho chất lỏng chảy ngược trở về, sau đó lại hung tợn kéo cổ áo của Khoa Nhĩ nói "Tôi cho anh biết đây là lần cuối cùng, giờ thì tha cho anh."
"Được." Khoa Nhĩ cưng chìu trả lời.
Xa xa Lan Tư đứng ở một bên làm bóng đèn thấy thế cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng yên lặng cổ vũ "Thiếu gia, khá lắm!"
"Ông đi dạy cho gia tộc An Đạt một bài học đi." Khoa Nhĩ vẻ mặt lạnh lùng dặn dò Lan Tư.
"Vâng, thiếu gia của tôi." Lan Tư cũng lòng đầy căm phẫn, vậy mà dám gây xích mích thiếu gia với thiếu phu nhân ngay ngày đăng ký, quả thật không thể tha thứ!!!
"Gián điệp đã tìm được chưa?"
"Trước mắt đã xác định." Lan Tư nghiêm mặt nói "Người hầu này tên Tạp Nhạc, là một hầu gái, làm việc ở phủ Bái Đức Lỗ đã hơn 20 năm, nếu như không đoán sai, Tạp Nhạc thật sự hẳn là bị giết, bây giờ là Tạp Nhạc giả."
"Ừ, tôi biết rồi." Ngón tay thon dài của Khoa Nhĩ gõ bàn "Theo dõi chặt chẽ, không được để cho đối phương nghi ngờ."
"Vâng." Lan Tư cung kính đáp.
========================================
Tác giả: Mọi người ủng hộ tui nhiều hơn nha!!!! Nhiều bình luận, thu nhiều ****!!!!