Đêm đen ôm gối ngủ, cũng bắt đầu một ít hành động.
Thụy Lạp toàn thân đồ đen, ánh mắt sắc bén, lưu loát xuống xe huyền phù nhỏ, một đường đi thẳng đến một căn nhà hàng xa hoa ở khu A, cô cẩn thận né qua người bán hàng và người tuần tra, cùng với các loại máy theo dõi, nhanh chóng chạy về phía tầng hầm.
Tầng hầm có một người đàn ông ôm chân mà ngồi, trong mắt chứa châm chọc nhìn không gian nhỏ hẹp, cùng với người giám thị đi lại tuần tra bên ngoài. "Chờ đó, chờ lúc tôi được ra, các người mỗi một người đều đừng hòng tiếp tục sống!" Ngưởi đàn ông cười điên cuồng, gương mặt thanh tú vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói: "Sẽ có người tới cứu tôi,chắc chắn sẽ có..."
"Ai đó?" Cảnh vệ phía ngoài đột nhiên phảt ra tiếng cảnh cáo, "Nơi này là cấm địa, không cho phép.....Eh." Người đàn ông không nói nữa.
"Không tốt, có người xông vào!" Một vị cảnh vệ khác bên ngoài lớn tiếng kêu, vừa nói lại chẳng biết ấn gì, trong lúc nhất thời toàn bộ không gian đều là tiếng cảnh báo. Tiếp theo cửa được mở ra, một cô gái toàn thân đồ đen đi vào, cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đánh giá người đàn ông "Lý Nhĩ Lai Đức."
"Là, là tôi!" Người đàng ông lập tức đứng lên, nhưng chân bị xích nên không thể đi, hắn giãy giãy, nhưng tâm tình kích động làm cho hắn không để ý tới xích chân "Cô theo tôi tới sao?"
Cô gái cũng không nhiều lời, chỉ móc ra một cái súng laser, quét một cái lên chân Lý Nhĩ Lai Đức, " Xoẹt", xích chân gãy rời.
"Đi mau!" Cô gái ngạc nhiên nhìn Lý Nhĩ Lai Đức, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, sau đó cầm súng laser trong tay, dựa lưng vào tường, dẫn đầu đi ra ngoài trước. Lý Nhĩ Lai Đức cũng biết bây giờ không phải là lúc hỏi và ngạc nhiên, đi ra địa lao này mới xem như giải thoát. Lý Nhĩ Lai Đức đi ra khỏi căn phòng nhỏ giam giữ mình nhiều ngày, nhìn hai người lính gác ngã trên đất, hận hận đạp hai cái rồi lại mau chóng đuổi kịp bước chân của cô gái.
Tiếng cảnh báo vang lớn lúc này, thình lình trong hành lang phát ra tia laser bắn phá khắp nơi, cô gái nặng nề tỉnh táo né tránh như một con chim én bay lượn linh hoạt, tuy thân thủ của Lý Nhĩ Lai Đức cũng coi như nhanh nhẹn thế nhưng mấy ngày qua vẫn bị giam, tuy là cũng có đưa nước đưa cơm, thế nhưng số lượng căn bản cũng không đủ, đói bụng mấy ngày như thế, thể lực của Lý Nhĩ Lai Đức xem như là giảm xuống rất nhiều, vì vậy tuy là thân thủ không tệ, nhưng chật vật hơn rất nhiều. Né nhanh qua máy bắn phá, Lý Nhĩ Lai Đức và cô gái thần bí thuận lợi thông qua cơ quan bắn phá, nhưng hai người cũng không buông lỏng, vì con đường sau đó càng khó đi.
Quả nhiên sau khi trải qua nhiều cơ quan hơn, hai người đi tới trước một cánh cửa, dừng bước lại, cảnh giác nhìn người phía trước.
"Ha ha." Một người đàn ông râu quai nón thân hình cao lớn một thân trang phục màu đen đứng ở trước mặt Lý Nhĩ Lai Đức và cô gái thần bí, "Một con chuột nhỏ đưa tới một con chuột cái, ha ha....." Người đàn ông khinh miệt cười ha ha.
"..." Cô gái không động.
"...." Lý Nhĩ Lai Đức nhích xuống một bước nhỏ, lui về phía sau cô gái thần bí, sắc mặt trấn định, chỉ là tay chân run rẩy tiết lộ khẩn trương trong lòng.
Tuy là trước mặt chỉ có một người đàn ông, thế nhưng ẩn núp nhiều năm và hành động ám sát khiến cho hai người cẩn thận, bởi vì xung quanh tuyệt đối không chỉ một người đàn ông như thế, không sợ công khai chỉ sợ ngầm.
"Nghe nói người của Lan Đặc tinh hệ có ba mắt, không biết vị này..." Nam râu quai nón nhìn cô gái thần bí mang theo tìm tòi nghiên cứu "Có phải ba mắt hay không?"
"...."
"Tôi biết dân phong mấy người bưu hãn," Người đàn ông không thèm để ý sự trầm mặc của cô gái, đứng khoanh tay, trong mắt mang theo chiến ý "Chẳng qua, không biết so với tiểu tổ lợi kiếm của chúng tôi ai lợi hại hơn?" Vung hai tay lên, "Lên!"
Theo giọng nói cứng rắn của người đàn ông, bốn phương tám hướng cùng lúc xuất hiện bốn người đàn ông đồ đen, chỉ chừa hai mắt lộ ở bên ngoài, bộ vị bên ngoài thân thể hắn đều bị che trong miếng vải đen.
Trong lòng Lý Nhĩ Lai Đức cả kinh, thậm chí hắn cũng không biết bốn người này từ đâu ra, thực lực của mình lại không cách nào biết, đó có thể thấy được thực lực của những người này đều vượt xa mình. Lý Nhĩ Lai Đức bất động thanh sắc nhìn thoáng qua cô gái thần bí, cô gái thần bí toàn thân đều đen như mực, khuôn mặt cô gái cũng bị che kín, Lý Nhĩ Lai Đức không cách nào nhìn ra thần sắc của cô gái, nhưng nhìn cô gái trấn định như vậy, trong lòng Lý Nhĩ Lai Đức may mắn, e rằng cô gái này không chừng còn có cjhiêu cuối, như vậy vẫn có hy vọng mình ra khỏi chỗ này.
Bốn người đàn ông đứng ở gọc hẻo lánh không cho cô gái và Lý Nhĩ Lai Đức thêm thời gian suy nghĩ, bọn họ hành động nhanh chóng bén nhạy, rung cổ tay, trong tay liền xuất hiện một cái súng lục nhỏ xinh xắn tinh xảo, ngón tay nhấn một cái, một tia laser quét qua, Lý Nhĩ Lai Đức và cô gái không dám xem thường vũ khí nhỏ xinh xắn này, quả nhiên chỗ bắn ra tia laser, toát ra một luồn khói trắng, sau khi khói trắng xuất hiện thì nứt một khe nứt to lớn. Lòng Lý Nhĩ Lai Đức vẫn còn sợ hãi thở hổn hển, tránh trong một cái góc, hắn đã không còn khí lực, nếu lại như thế nữa, ngày hôm nay mình và cô gái này đều phải ngỏm ở đây!
"Nín thở." Đột nhiên cô gái thấp giọng rống lên một tiếng với mình, tiếp theo cô gái ném ra một cái bình gì đó, lúc sau mùi thơm truyền ra, rất nhanh thì phiêu tán toàn bộ ra không gian. Vẻ mặt của nam râu quai nón biến đổi "Mau nín thở, đây là..." Lời còn chưa nói hết, nam râu quai nón liền ngã xuống, trong mắt không thể tin tưởng. Theo người đàn ông ngã xuống, tiếp theo bốn người đàn ông cũng ngã xuống.
Cuối cùng là Lý Nhĩ Lai Đức thở dài một hơi, chỉ là thuốc này, chẳng lẽ là....Có điều bây giờ không phải lúc hỏi thăm, mình nín thở lâu, hiện tại Lý Nhĩ Lai Đức hận không thể mau mau xông đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ.
"Đi" Áh mắt của cô gái bảo, mau chóng chạy đi ra cửa, Lý Nhĩ Lai Đức theo sát sau ra ngoài.
"Ah, trời ạ, diễn một tuồng kịch thực sự là còn khó hơn so với đánh một trận." Nam râu quai nón vốn nên " Chết không nhắm mắt" cử động tay chân đứng lên, trong miệng lớn tiếng oán giận.
"Được chưa?" Một người đàn ông đồ đen khác cũng bò dậy, bất mãn nói "Cậu chỉ nói thế thôi, làm việc là chúng tôi có được hay không?! Một bên không thể đánh họ thật, cùng lúc còn phải diễn trò cho giống thật, tiêu chuẩn này rất khó nắm chắc có được hay không?"
"Đúng rồi đụng rồi." Ba người đàn ông khác cũng lần lượt đứng lên "Nếu dám làm Thụy Lạp bị thương, tôi dám chắc là Lan Tư quản gia chắc chắn sẽ ném tụi mình tới tinh cầu hoang dã để khai hoang!"
"Ừ." Mấy người âu sầu trong lòng nói.
"Tiếp theo thì coi Thụy Lạp thôi."
Trong lòng năm người âm thầm cầu khẩn, Thụy Lạp, cố gắng lên!
Cô gái thần bí kéo Lý Nhĩ Lai Đức lên xe huyền phù, ngón tay nhanh chóng ra lệnh trong phòng thao tác, xe huyền phù lấy tốc độ thật nhanh rút lui. Bên trong xe huyền phù, Lý Nhĩ Lai Đức vuốt người, nhìn cô gái trước mặt, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay "Chào cô, cám ơn cô đã cứu tôi, tôi tên Lý Nhĩ Lai Đức, không biết cô là?"
"Tôi là ai không quan trọng." Cô gái thần bí kéo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt, đây là... Tạp Nhạc? "Quan trọng là nhiệm vụ của anh có hoàn thành chưa? Có để lộ bí mật hay không?"
"Không có." Lý Nhĩ Lai Đức nghe được hoài nghi của cô gái, vội vàng lắc đầu "Miệng của tôi bịt rất kín, hơn nữa mọi chuyện tôi đều giao cho Lan Đặc tinh hệ, bọn họ sẽ không hoài nghi." Nói xong vừa tựa như ngọt ngào vừa tựa như khổ sở thấp giọng nói "Chính là vì hắn, tôi sẽ không làm chuyện như vậy."
"Vậy là tốt rồi." Ánh mắt của cô gái lóe lên khác thường, cũng không nói gì, chỉ gật đầu "Bây giờ anh định thế nào? Định trở về gặp chủ nhân sao?"
"Có thể đi gặp hắn sao?" Lý Nhĩ Lai Đức vội nói, nhưng lại do dự do dự "Nhưng tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi lo là hắn biết sẽ trách tôi."
"...." Cô gái không nhiều lời gì, chỉ lẳng lặng đứng chờ Lý Nhĩ Lai Đức quyết định.
"Tôi muốn gặp mặt hắn." Dường như Lý Nhĩ Lai Đức ra một quyết định quan trọng, có lẽ mình luôn tự mình đa tình, nhưng lúc này đây hắn muốn biết một đáp án chíng xác, hắn không rõ tại sao người hắn yêu sâu đậm lại nhất định phải có được bản đồ lực lượng canh phòng quân sự, nhưng hắn biết đó chắc chắn là một âm mưu. Trước đây mình cho rằng người hắn yêu sâu đậm muốn nhận được nhiều quyền phát biểu hơn ở hội trưởng lão, nhưng bây giờ xem ra có quá nhiều điều kì lạ trong đó.
Đây là chuyện gì? Lý Nhĩ Lai Đức hỏi mình, đáp án hắn muốn, e rằng không phải là một câu trả lời chân thật, hoặc là chỉ nhận được một ánh mắt lạnh, nhưng do mình muốn hỏi. Dù cho.... Dù cho cái gì nữa? Lý Nhĩ Lai Đức cười khổ, người đàn ông kia hoàn toàn nắm chắt được hỉ nộ ái ố của mình, nhất cử nhất động của hắn trong lòng của mình đều dứt khoát rõ ràng hết, như được vẽ lại vậy, lúc mình bận rộn, lúc mình ngủ, lúc mình ăn cơm, hình dáng của hắn giống như là một bùa chú, không ngừng hiện lên. Hắn ôn nhu, hắn buồn tình, hắn đau thương, từng vẻ mặt của hắn cứ như chiếu phim mà phát hình trong đầu của mình một lần lại một lần.
Lý Nhĩ Lai Đức luôn nghĩ là có phải ngay từ lúc đầu mình không nên học ngành trị liệu hay không? Nếu như không học có phải mình cũng sẽ không gặp phải người đàn ông đó? Lý Nhĩ Lai Đức hắn không biết, hắn chỉ biết cái liếc mắt thấy người kia của mình liền đắm chìm trong nó.
"Dẫn tôi đi gặp hắn!" Lý Nhĩ Lai Đức kiên định nói.
"Ừm." Cô gái gật đầu, "Nói cho tôi biết địa chỉ, được không?"
Ánh mắt của cô gái thoáng như thiên sơn mộ vũ, phồn hoa kết thúc, Lý Nhĩ Lai Đức ngơ ngác nhìn cô gái "..... Phủ."
"Được, tôi biết rồi." Giọng nói cùa cô gái đi kèm mê hoặc, nhẹ nhàng mềm mại "Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết."
"Được, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết." Lý Nhĩ Lai Đức đờ đẫn lặp lại lời của cô gái.
"Được rồi, chúng ta cần phải đi." Cô gái đứng một bên tựa như nảy giờ đều là ảo giác.
"Ừm." Lý Nhĩ Lai Đức gật đầu, trong mắt lộ ra u buồn.
Cô gái đi tới phòng thao tác, vẻ mặt như thường tiếp tục thao tác. Đồng hồ trong tay chợt lóe phát ra một tia ánh sáng yếu ớt, lập tức biến mất.
Phủ Bái Đức Lỗ, Lan Tư quản gia nhìn máy nhỏ trong tay, nghe ghi âm bên trong, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, con bé này không có chuyện là tốt rồi, chỉ là chiến dịch mới vừa khai hỏa thôi. Lan Tư nhìn mặt trời vừa mới lên bên ngoài, "Tại sao là cháu chứ? Haizz."
"Bây giờ địch nhân đã sáng tỏ, nhưng vẫn phải chú ý." Lan Tư quản gia phục hồi tinh thần, vươn tay vươn người, "Mình phải đi xuống bếp coi chút, đồ ăn của thiếu phu nhân phải điều chỉnh một chút cho thật tốt."
Lan Tư quản gia cũng như mọi hôm, thay đổi bộ đồ mặc hàng ngày, trét keo xịt tóc lên tóc, chải một cọng cũng không lệch. Hài lòng nhìn vẻ đẹp của mình, gật đầu, đi xuống bếp.
Trương Vũ hôm nay không ngủ đến tự tỉnh đã bị bụng nháo nhanh chóng bò dậy, cấp tốc chạy về phía buồng vệ sinh bắt đầu xả số lượng lưu trữ trong một đêm, Trương Vũ ngáp rửa tay một cái, híp mắt nhìn cũng không nhìn liền nằm lên giường,nhưng Trương Vũ sờ sờ, ể, sao xúc cảm không đúng? Trương Vũ miễn cưỡng trợn mắt, "Là Khoa Nhĩ à." Ngáp một cái "Thật ngại quá, đè anh tỉnh."
"Anh ngủ tiếp đi~"Trương Vũ nói rồi nhắm mắt lại lăn một vòng qua kế bên, nhưng lại bị Khoa Nhĩ cản lại "Ngủ như vầy đi."
"Hưmmmm, anh muốn chiếm tiện nghi em à." Trương Vũ mơ hồ nói, rồi lại tiếp tục vào mộng đẹp. Khoa Nhĩ nhìn con heo lười nhỏ ngủ quên trời quên đất, trong lòng giật mình, Trương Vũ này, nếu không phải mình kéo Trương Vũ, Trương Vũ chắn chắn sẽ lăn xuống đất!
Trương Vũ này, Khoa Nhĩ khó nén cảm giác gánh nặng ngọt ngào trong lòng~~