"Chuyện sao rồi?" Khoa Uy Bạc Lý tay đang phát run, lớn tiếng chất vấn. Hắn nhìn chiến hạm tinh tế lái vào phòng tuyến thứ nhất, lại bắt đầu lái vào phòng tuyến thứ hai, mà lúc trước đặt kế hoạch là sau khi để địch vào phòng tuyến thứ nhất, liền vây lại rồi kết thúc công việc, vây địch trong lưới, đánh từ hai phía trước sau, hành động tiêu diệt một lần. Nhưng sao bây giờ tình hình lại như vậy? Rõ là mình đã ra lệnh phòng điều khiển chính xảy ra chuyện gì rồi?
"Tướng quân, không xong!" Một tên vệ binh hoảng hoảng trương trương chạy vào.
"Có chuyện gì?" Khoa Uy Bạc Lý trợn mắt lên giận dữ nhìn vệ binh xông vào.
"Thưa tướng quân, mấy người kia không thấy đâu nữa!" Vệ binh khuôn mặt trắng bệch, hắn làm sao cũng không nghĩ được mấy người kia làm sao chạy ra ngoài, người mình ở đây gần như là trông người kín như thùng sắt, sao lại có thể chạy trốn được? Vệ binh không nghĩ ra, thế nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải là nghĩ coi gian tế tinh tế sao chạy được mà là phải chịu hình phạt như nào!
"Đ* mẹ nó!" Khoa Uy Bạc Lý triệt để giận điên lên: "Còn không mau đi tìm?! Đứng đó làm cái vẹo gì? Nếu như tìm không được thì đừng có mà quay trở lại, tôi thấy địa ngục thích hợp với cậu hơn!"
"Vâng, tướng quân!" Vệ binh run lập cập chào một cái, liền chạy quýnh đít.
"Một đám rác rưởi, một đám rác rưởi!" Khoa Uy Bạc Lý đạp ngã bàn làm việc, nhìn vệ binh run lẩy bẩy một bên: "Còn chờ gì nữa? Còn không đi coi phòng điều khiển chính xảy ra chuyện gì?!"
"Vâng, tướng quân!" Vệ binh ngay cả chào cũng không kịp, đã bị Khoa Uy Bạc Lý đạp ra ngoài, nửa ngày mới nhẫn nhịn đau nhức bò dậy, chạy đi về phía phòng điều khiển chính.
"Báo cáo, tướng quân, quân địch đã phá phòng tuyến thứ hai, bọn tôi, bọn tôi không chống nổi!" Khoa Uy Bạc Lý mở quang não kêu to ong ong ra, vừa tiếp thông, liền thấy cấp dưới đứng đâu của mình Âu Phổ mang mặt đầy máu báo cáo với mình.
"Chuyện là sao? Sao lại không chịu nổi? Các cậu có làm theo yêu cầu của tôi không?" Khoa Uy Bạc Lý vẻ mặt âm trầm, ba con mắt trong nháy mắt dựng thẳng lên, như là dã thú, nhìn chòng chọc Âu Phổ.
"Hoàn toàn là dựa theo mệnh lệnh của ngài mà làm,"Âu Phổ cũng rất phiền muộn, đầy bụng ủy khuất: "Nhưng mà tướng quân, tất cả vũ khí lớn của chúng ta đều không thể sử dụng, bởi vì những vũ khí này đều là do phòng điều khiển chính tự động ra quân, dù sao số người của chúng ta cũng ít, cho nên rất nhanh đã bị đánh tan rã!"
"Tôi biết rồi!" Khoa Uy Bạc Lý cắn răng nói, thế nhưng dưới tình huống như vậy, nếu như Âu Phổ lui xuống, vậy thì phòng tuyến thứ ba cũng sẽ mau chóng bị địch đánh tan, như vậy thì hắn sẽ ngỏm, cho nên bây giờ chỉ có thể để Âu Phổ thủ chắc, phía bên hắn đi đi giải quyết vấn đề của phòng điều khiển chính, như vậy hắn sẽ còn có một chút xíu phần thắng, xem ra, hiện nay cũng chỉ có thể hi sinh Âu Phổ, vì thắng lợi, một Âu Phổ có là gì?
"Âu Phổ, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, tiếp tục thủ vững, tôi sẽ mau chóng giải quyết hết vụ phòng điều khiển chính, đến lúc đó, tôi sẽ ghi công đầu cho cậu!" Khoa Uy Bạc Lý một bên uy hiếp, một bên dụ dỗ.
"Việc này....." Âu Phổ biết tướng quân có chủ ý gì, trong lòng hắn phát lạnh, đây rõ là muốn hắn đi chịu chết, Âu Phổ hơi do dự.
"Âu Phổ! Tôi không phải đang thương lượng với cậu, mà là ra lệnh!" Khoa Uy Bạc Lý lạnh lùng nhìn Âu Phổ, "Bởi vì cậu không làm tròn chức trách, dẫn tới thất chiến, cậu không định lập công chuộc tội còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"
"Không dám, tướng quân, Âu Phổ sẽ quay lại chiến trường." Âu Phổ biết nếu như mình chậm, thì đợi hắn nhất định là cái chết, dù sao cũng phải chết, Âu Phổ cắn răng, đành phải gật đầu.
Hắn có thể tưởng tượng, nếu là hắn từ chối ra chiến trường, như vậy chuyện này, nguyên nhân chiến bại nhất định sẽ bị đẩy tới trên người của nayfh. Vậy đến lúc đó, mình chết thì không sao, quan trọng hơn là dòng họ nhà mình, tất nhiên sẽ bị liên lụy, cho nên ra chiến trường lần nữa là chắc rồi.
Thấy Âu Phổ đóng quang não, Khoa Uy Bạc Lý tê liệt ngồi trên ghế, "Toang rồi!" Từ khi phòng điều khiển chính xảy ra vấn đề, cho tới mấy người tinh tế kia thoát đi, hắn liền biết tất cả kế hoạch coi như xong, hắn không biết thám tử tinh tế kia làm sao mà dưới mí mắt của mình lại liên lạc được với thượng tướng tinh tế, thế nhưng chỉ bằng họ có thể tùy ý chạy trốn thì biết là chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Không được, mình không thể chết ở chỗ này như thế, mình phải chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải sống để rửa sạch mối nhục! Khoa Uy Bạc Lý bắt đầu đi tới phòng chỉ huy.
"Bọn họ thực sự nhìn không được hả?" Trong khu vực không người đột nhiên có người mở miệng nhỏ giọng nói chuyện.
"Ừm, các cậu phải yên tâm với dị năng ẩn thân của tôi chứ!" Đột nhiên lại phát ra giọng đè nén của một người khác.
"Được rồi, đừng nói nữa." Lại một giọng nam đột nhiên xuất hiện, "Người tới rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Cách đó không xa mấy tên binh lính đi tới, vội vã, thoạt nhìn sắc mặt nghiêm túc. Sau khi đi qua khu vực trống không, đột nhiên lại giống như bị ai tập kích, ngã xuống đất.
"Được rồi, chúng ta mau uống thuốc biến thành mấy người này, mọi người mau đi khỏi đây." Ở khu vực khu không người ở chợt xuất hiện mấy người đàn ông, chính là sáu người Queri Âu Lợi.
"Được được." Mọi người mau chóng trả lời, hành động nhanh nhẹn đem mấy người trên mặt đất kia kéo tới một chỗ bí ẩn, sau đó lại uống thuốc, biến thành mấy người kia, liếc nhìn nhau, gật đầu, đi tới căn cứ quân sự.
Lai Lạp theo Paul, đợi mấy người lặng lẽ lẻn vào Lan Đặc tinh hệ rồi, liền chia tay với Paul, tự mình đi tới phủ nguyên soái Ai Duy Ngang.
Phủ nguyên soái bây giờ đã coi như là người chạy trà nguội, trang trí và bồn hoa xa hoa lộng lẫy ngày xưa không còn nữa, khắp nơi là một luồn khí thê lương sợ bại, cái món đồ đắt giá bài biện không thấy bóng dáng, tới cái bóng của một người cũng tìm không ra.
Trong lòng Lai Lạp cảm khái, ngày xưa Ai Duy Ngang được tính là chiến thần trong mắt mọi người ở Lan Đặc tinh hệ, phủ của hắn nào có người dám chà đạp như thế, dám tùy ý lấy đồ vật bên trong đi? Chỉ là thua trận một lần, lại bị đối xử như vậy, quá là thực tế!
Lai Lạp nhanh chóng chạy tới chỗ mà Ai Duy Ngang nói, hắn biết thời gian có hạn, hắn nhất định phải tới đó ngay lúc mà Paul bọn họ kết thúc nhiệm vụ, hắn không thể kéo chân bọn họ.
Đi qua vườn hoa tan tành, Lai Lạp đi tới nhà kho mà Ai Duy Ngang nói, Lai Lạp đưa tay đẩy cửa, Ai Duy Ngang từng nói tro cốt của Bối Nhĩ được vứt vào xó xỉnh phía tây.
Phía tây khắp nơi đều là hộp ném bừa bộn, gỗ, giá, thậm chí ngay cả khắp nơi đều là gạch bị đào lên. Lai Lạp nhanh chóng moi mấy món ngổn ngang này lên, ném ba cái hộp gỗ đi qua phía khác, gạch vứt một bên, bắt đầu tìm.
Cuối cùng cũng tìm được, trong đống tạp vật, Lai Lạp phát hiện một cái hũ dùng chữ viết Lan Đặc: "Tro cốt của Bối Nhĩ tinh tế", Lai Lạp run tay, từng cái từng cái, cẩn thận lau đi mảng bụi bám lên hũ tro cốt, thế nhưng cái hũ quá bẩn, Lai Lạp đành cởi áo khoác xuống bắt đầu lau sạch hũ.
Cái hũ màu đen, bên trên không có ảnh chụp, chỉ viết một dòng chữ như thế, tựa như vuốt ve khuôn mặt của vợ, cẩn thận tỉ mỉ, lại dịu dàng. Lai Lạp đỏ mắt, đã bao nhiêu năm, hắn lại khiến cho vợ một mình ở cái chốn xa lạ này, ở chỗ tối mịt này qua nhiều năm như thế, hắn thật sự không phải một người chồng xứng chức.
"Bối Nhĩ, chúng ta đi thôi!" Lai Lạp nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt im lặng chảy xuống.
Nhét hũ tro cốt trước ngực của mình, Lai Lạp hồi phục hạ quyết tâm, bắt đầu quay lại hội hợp với đám Paul.
Lúc Lai Lạp đến đích, Paul đã trở lại hình người, còn những người Tát Bối tinh cầu khác đã lên trên phi thuyền, còn có mấy người Lai Lạp liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là đám Queri Âu Lợi.
Đám Queri Âu Lợi trước đây cũng là một phần của kế hoạch, lúc đó Mạc Lý trưởng lão làm bộ bọn họ là kẻ phản bội tinh tế, sau đó tống họ vào ngục, trên thực tế cũng là bí mật đi đánh cắp cơ mật của Lan Đặc tinh hệ trước, lấy được rất nhiều dữ liệu có thể tin.
"Chào cậu, Queri Âu Lợi." Lai Lạp đi tới ôm Queri Âu Lợi một cái, lại ôm mấy người Mễ Cáp Nặc Nhĩ, Phổ Lâm Tư Cáp Lâm một cái: "Các cậu làm tốt vô cùng."
"Cảm ơn tộc trưởng Lai Lạp khích lệ." Queri Âu Lợi hơi nở nụ cười, khiêm tốn nói: "Bọn tôi chỉ làm một việc nhỏ mà thôi."
"Đừng khiêm tốn,"Lai Lạp nở nụ cười lại liếc nhìn Paul đang nói chuyện trời đất với Mễ Cáp Nặc Nhĩ, nhắc nhở: "Không phải chúng ta phải đi sao?"
"Ừ, chúng ta mau lên đường đi!" Paul vỗ đầu một cái, nói với cấp dưới lái phi thuyền: "Mau xuất phát, chú ý ẩn nấp."
"Vâng, nguyên soái!"
"Báo cáo thượng tướng, chúng ta đã phá phòng tuyến thứ hai, có tiếp tục tấn công không?" Vệ binh mang theo hưng phấn báo cáo với Khoa Nhĩ đang nhìn bản đồ chiến đấu.
"Tiếp tục!" Khoa Nhĩ trầm giọng nói.
"Vâng, thượng tướng!" Vệ binh đi "bịch bịch" ra ngoài thông báo với mỗi tiểu đội.
Khoa Uy Bạc Lý đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn biết hắn tất nhiên là thất bại, hắn tê liệt ngồi trên ghế, con mắt đảo qua chỗ khác, hắn biết bây giờ mình phải chuẩn bị sẵn sàng. Thế là hắn đuổi tất cả vệ binh ra ngoài, nhanh chóng đem tất cả tiền của mình chuyển vào tài khoản mà hắn mở ở một tinh cầu khác. Làm xong tất cả, Khoa Uy Bạc Lý thừa dịp không có ai chạy ra ngoài, mở phi thuyền nhỏ đậu ở kho chứa máy bay, bay đi.
Lan Đặc tinh hệ hoàn toàn loạn. Bởi vì tướng quân của họ biến mất, quan chỉ huy biến mất!
Toàn bộ phòng tuyến cũng bắt đầu chạy như kiến vỡ tổ, tất cả quan văn, vệ binh cũng bắt đầu hốt hoảng trốn đi, hoặc là trực tiếp đầu hàng.
Ngày thứ hai, Khoa Nhĩ thượng tướng và nguyên soái của Tát Bối tinh hệ Paul Mai Đa Ân bước lên ranh giới của Lan Đặc tinh hệ, tuyên cáo tinh tế chiến thắng với toàn bộ vũ trụ. Cũng phát lệnh truy nã toàn bộ vũ trụ tội phạm chiến tranh của Lan Đặc tinh hệ Khoa Uy Bạc Lý.
Khoa Nhĩ nhìn Lan Đặc tinh hệ đưa lên thư tuyên bố đầu hàng, cũng nộp lên tất cả vũ khí quân sự, cũng đưa lên căn cứ quân sự hoàn toàn bị phá hủy của họ, yêu cầu đền một khoản tiền lớn. Đồng thời ký kết một phần giấy cam đoan: Lan Đặc tinh hệ không được khuếch trương vũ khí quân sự, nếu bị phát hiện tinh tế sẽ dẫn đầu tiếp tục đánh.
Trận chiến này, tinh tế đạt được thắng lợi toàn diện.
Khóe miệng của Khoa Nhĩ cũng lộ ra nụ cười, không chỉ có bởi vì chiến tranh thắng lợi, càng nhiều hơn chính là cuối cùng anh cũng có thể trở về nhà.