Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 175: Thân Phận





Lộ Lê theo Tần Vũ vào nơi quân đội đóng quân tạm thời, đó là một khu nhà ở rất lớn, nghe nói là bất động sản của đại lão Vinh Sâm lúc sinh thời, hiện tại đã về tay quân đội đế quốc.
Còn chưa đi vào phòng khách, đã nghe được bên trong truyền ra âm thanh bực bội của Noyce, giống như đang khuyên bảo người nào đó.
Lộ Lê lập tức tiến vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Noyce đưa lưng về phía bọn họ, ở đối diện hắn, là bé trai ôm Soái Soái, đứa bé tuổi không lớn, đôi tay lại gắt gao ôm chặt đứa trẻ sáu tháng tuổi, ánh mắt cảnh giác và đề phòng.
“Mẹ của tôi ơi, các ngài rốt cuộc đã trở lại, tôi sắp chịu không nổi rồi.” Noyce nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, khoa trương kêu lên.
Đứa bé trai theo tầm mắt Noyce nhìn thấy Lộ Lê, đôi mắt đề phòng nháy mắt sáng ngời lên, cố hết sức ôm em trai đi qua chỗ y.
Lộ Lê bước nhanh đến trước mặt nó, từ trong tay tiếp nhận con trai.

Đôi mắt bé trai rất sáng rất sáng, giống như đang nói chú ơi, cháu bảo vệ em trai rất tốt, không ai có thể cướp em trai đi từ trong tay cháu.
Lộ Lê mềm lòng đến rối tinh rối mù, duỗi tay xoa xoa đầu nó.
Bé trai híp híp mắt, lộ ra đôi mắt cong cong như trăng non.
“Thật là thần kỳ, phu nhân đến gần, nó liền thả lỏng đề phòng, lập tức đưa người cho ngài.” Noyce nói chịu không nổi chính là đứa bé trai kia.
“Vốn dĩ là tôi giao Soái Soái cho nó.” Lộ Lê kéo nó đến sô pha bên kia ngồi, lại đặt con trai bên cạnh nó, con trai từ đầu tới đuôi đều không sợ hãi, phảng phất như không biết sợ hãi là vật gì.
“Nhưng tốt xấu gì tôi cũng cứu nó từ trong tay hải tặc ra mà, nhưng trêи mặt nó đề phòng không hề biến mất, tôi nói cho nó, chúng tôi là quân đội đế quốc, đứa trẻ nó ôm chính là con trai cấp trêи của tôi, nó vẫn không tin, không chịu giao tiểu thiếu gia ra đây.”
“Như vậy là đúng, cậu cứu nó, nhưng nó không quen biết cậu, nó chỉ là đang tuân thủ hứa hẹn với tôi.”
Lộ Lê không cảm thấy bé trai làm như vậy có gì không đúng.
Noyce than một tiếng.

Biệt thự có quân đội trông coi, Noyce nhanh chóng vội vã rời đi, tuy nói lão đại Vinh Sâm đã chết, nhưng La Tử tinh nguyên bản đã là viên tinh cầu cực kỳ hỗn loạn, muốn trấn áp không dễ dàng như vậy.
Nếu chiếm lĩnh La Tử tinh, Tần Vũ quyết định thuận tiện thu hồi La Tử tinh, phương pháp trấn áp chính là dùng bạo lực, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Có lẽ là nghe nói qua uy danh của quân đoàn I, nghe nói qua sự tàn bạo của Tần Vũ, những tên đạo tặc hung tàn của La Tử tinh không dám phản kháng gì nhiều, phản kháng bị giết chết ngay lập tức, gây ra sợ hãi không nhỏ, bởi vậy quá trình thu hồi La Tử tinh thuận lợi hơn trong tưởng tượng.
Lộ Lê thấy bên ngoài trời sắp tối, bảo bé trai chơi với Soái Soái một lúc, y đến phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn hay không.
Bé trai còn tưởng y phải đi, sợ tới mức nhanh chóng nắm lấy quần áo y, Soái Soái cũng học nó, chẳng qua tò mò nhiều hơn.
Lộ Lê phỏng đoán nó còn chưa hết kinh sợ, chỉ vì có người ở cùng mới tạm thời biến mất, một khi bỏ nó lại, lập tức giống chim sợ cành cong, nên y bảo nó nắm tay em trai đi cùng mình.
Bé trai lập tức tươi cười, nhảy xuống sô pha, còn ôm em trai xuống cùng, hai đứa tay nắm tay đi theo sau y.

Lộ Lê thấy biệt thự lớn như vậy, nhìn không có hơi thở cuộc sống, hẳn là sẽ không có người thường xuyên ở đây, không nghĩ vừa mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều rau dưa và thịt tươi mới, vô cùng kinh hỉ.

Lão đại Vinh Sâm xác thật không thường tới biệt thự ở, nhưng cuộc sống lại quá xa hoa lãng phí, cho dù không tới, tủ lạnh mỗi ngày đều có rau củ cùng thịt tươi mới bỏ vào, nếu hắn không dùng, mấy thứ này ngày hôm sau sẽ bị ném đi.
Lộ Lê chọn chọn lựa lựa, quyết định làm một bàn đồ ăn phong phú.
Bé trai nhìn y lấy đồ ăn, muốn hỗ trợ, nhưng nó chưa từng làm việc này, không chỉ không hỗ trợ, mà còn khiến đảo loạn lên, hành động này cũng hấp dẫn Soái Soái, cũng lại muốn hỗ trợ, bé như cái đinh vậy, biết đi đường đã tốt lắm rồi, lại còn muốn hỗ trợ.
Lộ Lê sợ làm mấy đứa nhỏ bị thương, liền xay cho bọn nó ít hoa quả và cắt thêm trái cây, để cho bọn nó ngồi một bên ăn.
Chờ y làm xong một bàn cơm, đã là 6 giờ rưỡi, bên ngoài mặt trời đã lặn xuống đường chân trời một nửa, chỉ để lại một mảnh trời đỏ rực phía tây.
Lộ Lê nhắn tin cho mấy người Tần Vũ, nói bọn họ mình làm xong bữa tối rồi.
Chỉ trong chốc lát, bốn người lục tục trở lại, còn có thêm La Quân Y, hắn cũng là nhân viên đi theo, vì lo lắng y cùng Soái Soái có khả năng bị thương, Tần Vũ bảo hắn đi cùng, chỉ dư một mình Chu Tuấn Ngạn ở Vinh Diệu tinh tọa trấn.

“Oa, phu nhân, không thể tưởng tượng được ngài không chỉ biết nấu cơm, còn sắc vị hương đều đầy đủ, ngài thật sự quá hiền huệ.” Noyce giật mình há to miệng, hắn biết Lộ Lê biết nấu ăn, nhưng không biết y có thể làm được đến trình độ này.
Tần Sương cũng không biết, thời gian hắn ở nhà không nhiều lắm, nhưng lúc ở nhà, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chị dâu xuống bếp, ngửi mùi thơm dào dạt, duỗi tay muốn lấy một khối nếm thử, đột nhiên phát hiện có người đang nhìn hắn, ngẩng đầu thì thấy bé trai đang nhìn chằm chằm hắn.
“Chú nói trước khi dùng cơm phải rửa tay.” Bé trai hờ hững, có nề nếp nói.
“Ặc……” Bị đứa bé sáu bảy tuổi thuyết giáo, Tần Sương cảm thấy thật mất mặt, xấu hổ sờ sờ mũi, xám xịt chạy đi rửa tay.
Noyce mừng rỡ cười ha ha, đột nhiên nhìn thấy La Quân Y ngồi ở mép bàn ăn, đã cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm, “Khốn kiếp, anh rửa tay chưa?”
“Cậu cho rằng tôi giống các cậu sao.” La Quân Y nhàn nhạt liếc hắn một cái, không trào phúng, nhưng có khinh bỉ.
Noyce lại thấy Tần Vũ cũng đã ngồi xuống, hai người thật đê tiện, nhân lúc bọn họ nói chuyện chạy đi rửa tay, sợ đồ ăn bị bọn họ ăn sạch, cũng nhanh chóng chạy đi.
Lúc hai người ngồi xuống bàn ăn, mọi người đã bắt đầu ăn.
Lộ Lê làm phân lượng rất nhiều, tay nghề cũng không kém, đối lập với đồ ăn Chu Tuấn Ngạn làm, Noyce ăn thiếu chút nữa khóc, thật sự mẹ nó ăn ngon quá.
Tần Sương ghét bỏ cách hắn ăn cơm, cố ý kéo ghế dựa cách xa một chút.
Cơm nước xong, mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi, Lộ Lê sớm đã muốn hỏi tình huống xử lý thế nào, cùng với hỏi riêng vài người “Noyce, trong số những người cứu ra, có người nào gọi là Hải Nhân hay không, con trai cậu ta cũng bị bắt cóc.”
“Có a, thượng tướng đã để tôi an bài cho cậu ta.” Noyce có ấn tượng rất sâu với người này, bởi vì thượng tướng đã dặn dò, người này phải đối đãi tốt, chỉ một câu này, hắn đã lau mắt mà nhìn đối phương, không biết người này đời trước tích được phúc gì, có thể lọt vào mắt thượng tướng, bây giờ nghe phu nhân chủ động hỏi, rốt cuộc biết được nguyên nhân.
Lộ Lê nhìn về phía Tần Vũ, có chút ngạc nhiên sao hắn lại biết Hải Nhân.
Tần Vũ biết y muốn hỏi cái gì, “Anh đến nhà giam tìm em, cậu ta nói cho anh biết em bị mang đi.”
“Tìm cơ hội thay em cảm tạ cậu ta.” Lộ Lê hiểu nhân tính ích kỷ, đột nhiên có một người thực lực cường đại từ trêи trời giáng xuống, người trong nhà giam chắc chắn sẽ hy vọng Tần Vũ cứu bọn họ ra, nhưng nếu hắn biết mình bị mang đi, chắc chắn sẽ bỏ lại những người đó, bọn họ sẽ lo lắng Tần Vũ mặc kệ bọn họ rời đi.
“Đúng rồi, chị dâu, kẻ kia anh nói tìm được rồi, hắn xen lẫn trong trong đám người, ý đồ trộm trốn đi, bị thủ hạ của em phát hiện, hiện tại đã nhốt lại, anh muốn gặp hắn không?” Tần Sương chờ bọn họ nói xong liền nhắc tới chuyện này.

Lộ Lê lắc lắc đầu, “Không cần, tạm thời anh không muốn thấy hắn.”
“Chị dâu không gặp hắn cũng được, tuy nhiên em cảm thấy anh nhất định sẽ thấy hứng thú với thân phận của hắn.” Tần Sương thần bí cười rộ lên, cười đến mức trông có vẻ nham hiểm.
“Thân phận của hắn?” Lộ Lê thấy dáng vẻ này, đột nhiên cũng có chút hứng thú.
Tần Sương dựa lưng vào sô pha, giơ chân lên bắt chéo, “Hắn cũng là công dân Vinh Diệu tinh, nhưng không phải bị hải tặc bắt ở Vinh Diệu tinh, mà là ở tinh cầu khác, tuy nhiên mức độ nổi tiếng của hắn ở Vinh Diệu tinh không nhỏ, đặc biệt là trước đây, tiếng tăm lừng lẫy.
“Đừng úp úp mở mở, rốt cuộc là ai, nói đi.” Noyce tính tình không kiên nhẫn lập tức thúc giục hắn.
“Muốn nghe sao, hắn tên là Gerol, chính là minh tinh mà tập đoàn Tây Huy nửa tháng trước thuê quay video quảng cáo cơ giáp series M.”
“Tôi biết hắn, tên minh tinh kia thu mua người phụ trách tuyên truyền của tập đoàn Tây Huy, sau không phải bị tập đoàn Tây Huy đổi đi sao, tên Gerol này ra mắt mười mấy năm, hình tượng vẫn tương đối chính diện, nhưng vì chuyện này, hình tượng sụp đổ, thẳng đến mấy ngày trước mới tẩy trắng trở về được một chút, tuy nhiên sao tôi nhớ rõ phòng làm việc của hắn đối ngoại nói hắn đi du lịch giải sầu.” Noyce nói ra rất nhiều tin tức mọi người không biết.
“Ồ, sao cậu chú ý một minh tinh như vậy a, hắn đi du lịch cũng biết, để Chu thượng tá biết, xem hắn xử lý cậu như thế nào.” Tần Sương trêu chọc.
Noyce trợn trắng mắt, “Hắn biết thì biết, liên quan gì đến tôi.”
“Vậy cũng chưa chắc đâu.” Tần Sương liếc ʍôиɠ hắn một cái.
Noyce đá một chân qua.
Tần Sương trốn mất.
Hai người nói nói đùa đùa, hai đứa nhỏ xem vui vẻ, đám người lớn lại không để ý tới này hai tên tính trẻ con này.

Bây giờ Lộ Lê mới biết vì sao mình nhìn thấy nam nhân kia lại cảm thấy quen mắt, lúc hai đại tập đoàn đánh nhau, y đã từng nhìn thấy người trong phòng làm việc xem video của tập đoàn Tây Huy, y không xem, chỉ là lúc đi ngang qua nhìn lướt qua, bởi vì không để ý, cho nên không nhớ.
Theo Tần Sương nói, tên Gerol này có khả năng lúc đi ra ngoài giải sầu bị hải tặc bắt, Lộ Lê nhìn về phía Tần Vũ.

Nếu biết hắn là công dân đế quốc, còn là một minh tinh, chuyện này phải xử lý cho khéo.
“Mặc kệ hắn là ai, đều cần phải chết.” Tần Vũ giống biết y suy nghĩ cái gì, sắc mặt dị thường lãnh khốc.

Soái Soái ngồi ở bên người hắn cũng dùng sức gật đầu, kẻ làm thương tổn cha, không thể buông tha.
Tần Sương cùng Noyce ngừng đùa giỡn, ai cũng không khuyên bảo.
Cho dù tên Gerol này là công dân đế quốc, hành vi của hắn quá ác độc, loại người này lưu lại trêи đời cũng là tai họa, nhân phẩm hắn từ lúc hối lộ quản lý của tập đoàn Tây Huy lúc trước đã có thể nhìn ra.
“Loại việc này giao cho tôi đi, lúc bắt hắn, tôi đã chuẩn bị kĩ càng, không để quá nhiều người nhìn thấy hắn.” Tần Sương nham hiểm cười rộ lên, hắn hiểu biết tính cách của anh cả, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người này, cho nên dặn dò binh lính thủ hạ sau khi tìm được người đừng để lộ ra.
Gerol bị nhốt ở một căn phòng bịt kín, mới đầu hắn cho rằng mình được cứu, bởi vì hắn nhận ra quân đội đánh vào La Tử tinh là quân đoàn I của đế quốc, còn vui sướиɠ nói cho binh lính thân phận của mình.
Làm một minh tinh nổi danh, quân đội đế quốc chắc chắn sẽ tiếp đãi hắn giống thượng khách, kết quả đảo mắt đã bị nhốt trong một căn phòng.
Trong phòng cái gì cũng không có, trống rỗng, chỉ có tường vây bốn phía, ngay cả cửa sổ cũng không có, không thể phán đoán thời gian, máy truyền tin của hắn sớm đã bị thu lúc hải tặc bắt rồi, đợi một lúc, dường như đã qua thật lâu.
Này không đúng, này không đúng!
Quân đội đế quốc không phải cung cấp cho hắn ăn ngon uống tốt sao, sao lại đơn độc nhốt hắn ở nơi này, những người khác đâu, chẳng lẽ đều đã chết, hay là bọn họ bị nhốt ở một nơi khác.
Lúc chỉ có một mình dễ suy nghĩ liên man, Gerol càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngồi không yên, liền đập cửa, bảo người bên ngoài thả hắn ra ngoài.
Binh lính canh giữ ở ngoài cửa mắt điếc tai ngơ, hành lang trống rỗng, không ai đi qua, thanh âm của Gerol cũng không truyền ra ngoài.
Cửa đột nhiên mở, Gerol vui sướиɠ, lập tức lui ra phía sau một bước.
Quân ủng của Tần Sương dẫm lên sàn nhà rắn chắc đi vào, ngũ quan tuấn lãng, trêи mặt treo nụ cười như không cười, giống như tên quan quân tàn ác.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt Gerol sáng lên, hắn nhớ rõ vị trung tá này, không lâu trước đây còn nói cho hắn thân phận của mình, hắn nói sẽ đi nghiệm chứng mình nói là thật hay giả, phản ứng này, hẳn là đã tra được thân phận mình rồi.
“Trung tá đại nhân, cấp trêи ngài nói như thế nào, có phải có thể thả tôi đi ra ngoài hay không?” Gerol vội vội vàng vàng dò hỏi.
“Đương nhiên.” Tần Sương cười tủm tỉm nói.
Tâm tình treo ngược của Gerol rốt cuộc buông lỏng, tươi cười xuất hiện ở trêи mặt, nhìn Tần Sương, nhịn không được tâm tư muốn leo lên vị quan quân thoạt nhìn trẻ tuổi, mà đã là trung tá này, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai nhất định rất có tiền đồ, quan trọng nhất là, hắn nghe binh lính gọi anh ta là Tần trung tá, nhánh quân đội này lại là quân đoàn I, hơn phân nửa là người Tần gia, tính tuổi cùng quân hàm, hẳn chính là Tần Sương đứng thứ ba của Tần gia, nháy mắt trong mắt hắn xẹt qua các loại phương pháp câu dẫn.
Chương 176: Không có tư cách giết tôi.