Tới vương cung gặp quốc vương.
Ỏ trong lòng Lộ Lê không biết phải nói gì, đây là sợ Tần Vũ đến mức nào vậy, trong trong ngoài ngoài vương cung bố trí vô số tầng phòng ngự, nếu sợ Tần Vũ, lúc trước cần gì phải lật mặt với hắn, nhưng y cũng biết đây là chuyện không có khả năng.
Từ xưa đế vương sợ nhất chính là tướng lĩnh cầm binh tự trọng, giống như một thanh đao treo ở đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống được, không có bất luận đế vương nào không ngại sự tồn tại áp đảo vương quyền, cho nên mâu thuẫn giữa đế vương và quân thần sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ.
Đương nhiên, Tần gia có thể đứng sừng sững tại đế quốc Vinh Diệu hơn một ngàn năm, cũng nhờ gia chủ những đời trước của Tần gia cân bằng quan hệ đế vương và quân thần.
Tới thế hệ của Tần nguyên soái này, cũng nhờ ông vẫn luôn cân bằng quan hệ hai bên, mới không đến nỗi khiến mâu thuẫn lập tức bùng nổ.
Nhưng tính cách Tần Vũ đã xác định hắn sẽ không có khả năng để bản thân chịu thiệt mà đi thỏa hiệp, cho nên tình huống này cũng chỉ phát sinh sớm hay muộn mà thôi.
“Tần Vũ, ngươi thật to gan, dám can đảm giết hại thị vệ hoàng gia và thị vệ trưởng Claude, ngươi không coi ta ra gì phải không?” Quốc vương lớn tiếng doạ người.
“Bệ hạ nói đùa, sao thần lại giết chết đám Claude được, bọn họ là thị vệ thân tín của bệ hạ không phải sao.” Một tay Tần Vũ vẫn cứ ôm eo Lộ Lê, hai mắt lạnh lẽo đóng băng, sát khí quanh thân ngưng kết lại cực kỳ rõ ràng, thanh âm trừ lạnh lẽo còn có vài phần âm trầm.
Quốc vương cười lạnh, “Ngươi nói không giết bọn họ, vậy vì sao bọn họ chết!”
Tần Vũ buông Lộ Lê ra, tiến lên phía trước một bước.
Bất luận là quốc vương, hay là thị vệ bên người lão ta, cả đám tức khắc cứng đờ thân thể.
Tần Vũ mang cho bọn chúng sợ hãi quá sâu, cho dù chỉ là một bước, quốc vương cũng không dám đánh cuộc.
“Đúng là Claude đã chết, lúc thần đuổi tới nơi, phi thuyền của họ đang đánh với hải tặc, thương vong vô số, chờ lúc thần cứu được Lộ Lê ra, hải tặc tự biết trốn không thoát, nên đã đồng quy vu tận với phi thuyền.” Tần Vũ dùng khuôn mặt lãnh khốc, trợn tròn mắt nói dối.
Quốc vương mà tin thì đúng là thằng ngốc, giận dữ đập bàn, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
“Bệ hạ không tin thì cứ việc đi điều tra, nếu là việc do thần làm, thần sẽ từ chức thượng tướng, giao quân đoàn I ra.”
Tần Vũ không chút do dự, tự tin tràn đầy khiến quốc vương ngây ngẩn cả người.
Loại lời này cũng không phải thuận miệng nói là được, hắn không sợ hãi ngược lại khiến quốc vương hoài nghi có phải hắn muốn làm gì hay không, tâm tư kiên định thậm chí đã bắt đầu dao động.
Chẳng lẽ, Claude thật sự không phải do Tần Vũ giết, nếu không phải là vậy, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, chỉ cần tra theo hướng đó, nhất định có thể tra ra được, đến lúc đó Tần Vũ thật sự phải giao toàn bộ quyền lực trong tay, đây cũng không phải việc nhỏ.
Bob mừng rỡ như điên, gã không giống phụ vương tự ngẫm lại nhiều như vậy, ở trong lòng gã, Claude chết chắc chắn do Tần Vũ làm, lập tức ám chỉ chớp mắt với phụ vương.
Quốc vương hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, sau một lúc lâu hoàn toàn không thấy gã đang ám chỉ.
Bob tức khắc chờ không kịp, lập tức mở miệng, “Tần thượng tướng, lời này chính là do ngươi nói ra, nếu điều tra ra người là do ngươi giết, ngươi xác định sẽ từ bỏ chức thượng tướng, giao quân đoàn I ra chứ?”
“Đương nhiên.” Tần Vũ liếc mắt nhìn gã, lạnh lẽo âm trầm.
Hô hấp của Bob cứng lại, dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn, mà nhìn về phía phụ vương nhà mình, “Thưa phụ vương, Tần Vũ đã bảo đảm, có thể tin hắn là người đã nói là làm.”
Quốc vương cũng không vui sướиɠ như Bob, ánh mắt phức tạp, “Được, việc Claude chết để điều tra sau, việc cấp bách là giải quyết đại quân Solo và Mộ Quang uy hϊế͙p͙ tiếp cận.”
Lộ Lê liếc nhìn quốc vương, tính toán thật giỏi, lại lợi dụng Tần Vũ lần cuối cùng, không chỉ giải quyết hoạ ngoại xâm, chờ khi tra được chân tướng, còn có thể hoàn toàn giải quyết nội loạn là Tần Vũ, một công đôi việc.
Để bảo đảm không cho Tần Vũ lừa dối qua chuyện, quốc vương xử lý giống Tần nguyên soái, sai người đưa tin tức lên Tinh Võng, tin tức cũng bao gồm video Tần Vũ lập lời thề.
Anti fan ở trêи Tinh Võng kêu gào, nhưng nhiều công dân cũng không hy vọng Tần Vũ giao quân đoàn I ra, quân đoàn I mạnh thì có mạnh, nhưng trong lòng bọn họ, Tần Vũ mới là đảm bảo cho chiến tranh, về sau nếu hắn rời khỏi trung tâm quyền lực quân bộ, còn có ai có thể bảo đảm địa vị đứng đầu tứ đại đế quốc của đế quốc Vinh Diệu được nữa.
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận tràn ngập khắp đế quốc.
Chiến tranh biên giới còn đang tiếp tục.
Mấy ngày sau, Chu Tuấn Ngạn suất lĩnh quân đoàn I tới biên giới, bắt tay với Brian tạm thời đánh lui quân địch.
Một bên khác, đế quốc Mộ Quang biết vương thất Drews không chuẩn bị chấp nhận điều kiện của bọn chúng, quyết định thả virus xuống.
Virus không giống thuốc chỉ nhắm vào người biến chủng, người thường cũng bị ảnh hưởng, chỉ có chiến sĩ ngồi trong khoang điều khiển cơ giáp mới không bị sao, bởi vậy trong những trận chiến kế tiếp, đế quốc Vinh Diệu đều phái ra quân đội cơ giáp, vì đế quốc Mộ Quang đều đã dùng giải dược, nên không bị ảnh hưởng.
Tuy vẫn không chiếm ưu thế quá lớn, nhưng thế cục cuối cùng cũng ổn định lại.
Mấy ngày sau, căn cứ của đế quốc Mộ Quang bị một nhánh quân đội cơ giáp đánh lén, như vào chỗ không người, khiến đế quốc Mộ Quang hoảng hốt.
Chờ tới khi bọn chúng phản ứng lại được, đã muộn rồi, mấy nghìn người trông coi, kết quả đối phương chỉ dùng một nhánh quân đội cơ giáp trăm người mà cũng không ngăn được, cái tổ trực tiếp bị hủy diệt.
Tổn thất thảm trọng không nói, kinh người chính là lực phá hoại và sức chiến đấu của họ, quả thực chưa bao giờ nghe thấy, đặc biệt là bọn họ đều là cơ giáp cao cấp.
Rõ ràng số liệu là cơ giáp cấp B, nhưng sức chiến đấu lại đạt tới số liệu cơ giáp cấp A.
Nhưng nếu bọn chúng biết mỗi người điều khiển cơ giáp cấp bậc gen thấp nhất cũng là S, chỉ sợ sẽ tè ra quần.
Tin tức quân đội cơ giáp mạnh mẽ phản kϊƈɦ báo về Vinh Diệu tinh, công dân trêи Tinh Võng lẫn dưới Tinh Võng lập tức lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nghẹn khuất gần một tháng, cảm xúc khó chịu của họ đã sớm đạt tới điểm giới hạn, vài người thậm chí đã quên lúc trước từng nói cái gì.
Vài ngày sau, đế quốc Solo trêи danh nghĩa liên thủ với đế quốc Mộ Quang, thật ra vẫn luôn cưỡi ngựa xem hoa, phát hiện Tần Vũ trở về, lập tức quyết đoán rời khỏi trận chiến tranh này, vốn dĩ bọn chúng cũng không có tổn thất gì.
Đánh một tháng trời, đế quốc Solo căn bản không ra sức bao nhiêu, bởi vì bên muốn trút giận là đế quốc Mộ Quang, bọn họ ỷ vào thuốc và virus trong tay, tự tin tràn đầy.
Ngay từ đầu xác thật cũng lấy được thành tích không tệ, nhưng đế quốc Solo đã đánh cùng đế quốc Vinh Diệu vô số lần lại rất thanh tỉnh, Tần Vũ không ở đó, cái gọi là thắng lợi cần cho vào dấu ngoặc kép, chỉ có thắng lợi lấy được từ tay Tần Vũ mới tính là thắng lợi.
Bởi vậy vừa nghe quân đoàn I của Tần Vũ tới biên giới, đế quốc Solo đã bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Đế quốc Mộ Quang bị lợi dụng, quốc vương bọn chúng phẫn nộ đến cực điểm, chỉ là không chờ đến lúc bọn chúng gây khó dễ cho đế quốc Solo, đã bị đế quốc Vinh Diệu đánh bại.
La Uẩn Hòa và giáo sư Smith liên thủ, hai người không chỉ chế tạo ra giải dược, ngay cả virus cũng nghiên cứu ra một ít thành quả.
Thuốc mới là thủ đoạn chân chính của đế quốc Mộ Quang, virus chỉ là bán thành phẩm, nghiên cứu cũng không quá khó khăn.
Sau khi đế quốc Mộ Quang mang nó vào chiến trường, cũng không muốn mạng của binh lính, chỉ làm bọn họ mất đi sức chiến đấu, chờ khi La Uẩn Hòa nghiên cứu ra biện pháp giải quyết, coi như virus đã hoàn toàn không còn tác dụng.
Rốt cuộc đế quốc Mộ Quang đã cảm nhận được sự cường đại của quân đoàn I thuộc đế quốc Vinh Diệu, không đến một tháng, tinh cầu bị cướp đi đều giành về hết, còn bắt mấy vạn binh lính làm tù binh.
Để chuộc lại những binh lính này, sau khi đế quốc Mộ Quang chiến bại còn phải rỉ máu nhiều, Tần Ca làm người đàm phán cho đế quốc Vinh Diệu, phương diện bồi thường cũng không nương tay, mỗi câu đều như cầm dao găm cắt miếng thịt trêи người kẻ đàm phán của đế quốc Mộ Quang, không đến nửa giờ đã không chống đỡ nổi nữa.
Trong hơn một tháng này, quốc vương và Bob tận hết sức lực tìm kiếm chứng cứ Tần Vũ giết chết Claude cùng tất cả thị vệ.
Nhưng chẳng có gì dùng được, chứng cứ biểu hiện rằng Claude bị hai chiếc thuyền hải tặc công kϊƈɦ.
Bob có ý đồ muốn dẫn đường dư luận, khiến lực chú ý của mọi người hướng tới sự kiện Claude và Lộ Lê.
Nhưng quân đoàn I mới vừa đánh lui quân đội đế quốc Mộ Quang uy hϊế͙p͙ đế quốc Vinh Diệu, lại lần nữa được công dân nâng lên tận trời, cho dù Tần Vũ thật sự giết chết Claude, đại khái họ cũng không cảm thấy hắn sai.
Anifan trước sau như một bôi đen Tần Vũ, fan trung thành cũng trước sau như một ủng hộ Tần Vũ, thậm chí còn có ý kiến chuyện này vốn do vương thất làm không đúng, ai bảo bọn họ có ý đồ lấy người nhà của công thần đi đổi lấy an toàn của bản thân.
Uy danh của Tần Vũ lại một lần nữa trở về, nhưng sau đó lại đã xảy ra một chuyện lớn.
Lúc trước Tần nguyên soái đã hứa hẹn sẽ từ chức nguyên soái, lời này cũng không phải nói giỡn.
Sau khi đế quốc ổn định một lần nữa, ông lập tức thực hiện hứa hẹn, khi phóng viên phỏng vấn ông, trước mặt mọi người ông tuyên bố về hưu.
“Tôi cho rằng tôi bảo hộ quốc gia này, nó cũng có thể cho tôi sự ấm áp giống như gia đình vậy.
Nhưng mà trải qua sự kiện lần này khiến tôi hiểu được một điều, có một số việc không thể quá mức chắc chắc nó sẽ như ý mình.
Thân là nguyên soái, tôi bảo hộ được đế quốc, thân là phụ thân, vậy mà tôi không thể bảo hộ được người nhà mình, bảo hộ được con dâu của tôi, còn có đứa cháu chưa ra đời.
Tôi rất hổ thẹn, cũng rất thất vọng, một người không thể bảo hộ được người nhà của mình, nói gì tới chuyện đi bảo hộ quốc gia, tin rằng vương thất sẽ sớm tìm được người thích hợp ngồi vị trí này hơn so với tôi.”
Không phải là có năng lực hơn, mà là thích hợp hơn, lời này trào phúng, tựa như tát vào mặt vương thất một cái.
Đúng vậy, cái vương thất cần không phải một nguyên soái có năng lực, mà là một nguyên soái có thể vì bọn họ mà đưa thân nhân của mình vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
Lời Tần nguyên soái nói gây sóng to gió lớn khắp R tinh hệ, rất nhiều người nghĩ đến những việc phía trước.
Đường đường là nguyên soái thế nhưng ngay cả con dâu và cháu mình cũng không bảo vệ được, vương thất tùy ý mang họ cầm đi trao đổi, còn có điều gì uất ức hơn so với điều này nữa.
Mọi người đều không hy vọng Tần nguyên soái từ chức nguyên soái, năng lực của ông rõ như ban ngày, đừng nói Tần nguyên soái đang chính trực tráng niên, khi ông còn trẻ tuổi cũng đã là một vị tướng quân sát phạt quyết đoán, uy danh tích lũy theo tháng ngày, ngay cả Tần Vũ cũng không so được.
Rất nhiều người đều cho rằng Tần nguyên soái ít nhất sẽ ở vị trí này một trăm năm.
Trêи Tinh Võng thảo luận kịch liệt về chuyện này.
“Tôi cảm thấy Tần nguyên soái nhất định đã rất thất vọng với chúng ta, ông ấy liều mạng bảo hộ quốc gia này, chúng ta lại chỉ nghĩ đến việc giao con dâu của ông ấy ra để bảo hộ cho mình lúc nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đây là chân tướng quá khủng kiếp, bây giờ tôi nhớ lại, cảm thấy lúc trước không thích hợp cho lắm, hình như trong một đêm tự nhiên có rất nhiều lời lẽ chui ra ủng hộ vương thất giao phu nhân Tần thượng tướng ra.”
“Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có người nói ra tiếng lòng của tôi rồi, tôi vẫn luôn cho rằng người trêи Tinh Võng đều điên hết rồi chứ, vậy mà cũng có thể thật sự đáp ứng yêu cầu của đế quốc Mộ Quang.
Đế quốc Vinh Diệu tốt xấu gì cũng đứng đầu tứ đại tinh hệ, lực lượng dự trữ quân sự xếp hạng nhất, cho dù Solo và Mộ Quang liên thủ, sao có thể không có một chút sức chống cự nào được.”
“Chuyện này còn cần thảo luận sao, chân tướng đã quá rõ ràng, có người cố ý dẫn đường dư luận.”
“Dẫn đường dư luận là chắc chắn, nhưng các ông không cảm thấy thái độ vương thất rất kỳ quái sao.
Tần gia giúp vương thất Drews bảo hộ đế quốc của họ, nhưng vương thất lẽ ra phải phản đối nhất, cuối cùng lại ‘bị áp lực ép buộc’ đồng ý giao ra phu nhân Tần thượng tướng, càng nghĩ càng thấy ớn ghê.”
“Càng nghĩ càng thấy ớn +1.”
“Càng nghĩ càng thấy ớn + số đt.”
Đương nhiên cũng có anti nói bảo hộ đế quốc là chức trách của Tần nguyên soái, người nhà xếp phía sau, nếu hy sinh người nhà mà có thể bảo hộ bọn họ, dùng một người đổi tính mạng mọi người là việc đương nhiên.
Lời này vừa nói ra, lập tức bị mọi người chỉ trích, có người cho rằng khó trách Tần nguyên soái muốn từ chức nguyên soái, chính là vì có loại người này tồn tại, làm ông thất vọng đến cực điểm mới có thể muốn từ bỏ bảo hộ đế quốc này.
Một vài công dân có chút bản lĩnh hacker công bố thông tin của những kẻ nói lời này ra ngoài, ở trong hiện thực những kẻ này lập tức lọt công kϊƈɦ của những người xung quanh, đại bộ phận thậm chí đều là dân thất nghiệp.
Giết gà dọa khỉ như vậy, sau khi có hành động mạnh tay, anti fan không dám nói nữa.
Vương thất Drews cuối cùng đồng ý với Tần nguyên soái, giải trừ chức vụ của ông.
Công dân không thể lý giải vì sao quốc vương phải đồng ý, vì thế các loại thuyết âm mưu lập tức online, nhưng lúc này đây không có người dẫn đường dư luận nữa, chỉ tranh luận một thời gian là kết thúc.
Mặc kệ nói như thế nào, đế quốc Vinh Diệu cuối cùng cũng khôi phục yên bình.
Quốc vương và Bob cuối cùng không tìm được chứng cứ, thứ bọn họ muốn nhất là thu hồi quyền lực trêи tay Tần Vũ, chỉ tiếc là không có cơ hội
“Phụ thân thật sự tính toán không đảm nhiệm chức nguyên soái nữa sao?” Lộ Lê cảm thấy Tần nguyên soái chính trực tráng niên, còn có mấy trăm năm tuổi thọ để sống, cứ như vậy từ chức nguyên soái, thật sự rất đáng tiếc.
“Trước mắt không tính toán.” Tần Vũ mặt không đổi sắc.
Lộ Lê đột nhiên nhìn hắn một cái, trước mắt? Vậy chứng tỏ về sau vẫn có khả năng quay về làm nguyên soái sao.
Khi Tinh Võng đang ồn ào huyên náo, bộ ngoại giao còn đang cùng sứ giả đế quốc Mộ Quang thương lượng việc bồi thường.
Quân bộ kiểm kê xong tổn thất trong chiến tranh, tại thời điểm đàm phán kể hết ra, nói ngắn gọn, toàn bộ tổn thất đều phải do đế quốc Mộ Quang bồi thường.
Sứ giả đế quốc Mộ Quang không đồng ý, cho rằng đế quốc Vinh Diệu khinh người quá đáng.
Đại biểu đàm phán chính là Tần Ca, tỏ vẻ nếu không muốn bồi thường, vậy đánh tiếp, nhưng đến lúc đó, bọn họ sẽ không ngừng chiến để đàm phán nữa.
Sứ giả đế quốc Mộ Quang không thể làm chủ, chỉ có thể nói chuyện này cho quốc vương, để quốc vương làm chủ.
Hai bên tiến hành đàm phán kịch liệt trong thời gian dài, cuối cùng hai bên đều lui một bước.
Đồng thời bên đàm phán còn có Liên Bang, nhưng Liên Bang căn bản không có con đường nào để cò kè mặc cả.
Sau đó Lộ Lê hỏi qua Tần Vũ, mới biết Liên Bang vì chống đỡ không được lửa đạn mãnh liệt, cuối cùng đã đầu hàng, đáp ứng giao Trương tướng quân ra.
Không ngờ Trương tướng quân đã biết suy nghĩ của lãnh đạo Liên Bang từ trước, nhân lúc không ai phát hiện thoát khỏi Liên Bang, chờ tới khi tổng thống tìm tới nơi, đã người đi nhà trống.
Tổng thống Liên Bang phẫn nộ đến cực điểm, những việc này nói đến cùng đều là do một mình Trương tướng quân gây ra, hiện tại tai vạ đến nơi, thân là tướng quân, lại dám vứt bỏ quốc gia mình để chạy trốn, Liên Bang lập tức phát lệnh truy nã Trương tướng quân.
Lộ Lê biết chân tướng, không khỏi cảm khái vạn phần.
Y nhớ rõ Trương tướng quân đã dạy dỗ tín niệm là trung với quốc gia, bảo hộ quốc gia, nhưng cuối cùng kẻ phản bội quốc gia lại là chính lão ta.
Cuộc đời đúng là tràn ngập hài kịch.
Nhưng hết thảy cuối cùng cũng trần ai lạc định.
Thời gian lặng lẽ qua, một tháng, hai tháng, ba tháng trôi đi.
Quân đoàn I vốn nên huy hoàng lại ít có động tĩnh gì, ngược lại quân đoàn III cực kì sinh động, Bob đã trở về quân đoàn III, bên ngoài không phải là đoàn trưởng, trêи thực tế vẫn có quyền tuyệt đối.
Để trở lại tầm nhìn của dân chúng, lấy được uy danh một lần nữa, để tương lai có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị, Bob bắt đầu tích cực kiếm công huân và sự chú ý, cố gắng nổi bật.
Quân đoàn II tổn thất khá lớn trong trận chiến kia, Brian bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức, không đoạt nổi bật với Bob, rất nhiều chuyện quốc vương đều giao cho Bob làm, chậm rãi, uy tín tích cóp lại, có người thậm chí đã quên những việc Bob đã làm khi đánh giặc lúc trước.
Khi trùng thú bùng nổ, Bob chủ động xin ra trận, dẫn dắt quân đoàn III đến tinh cầu Trùng thú tàn sát bừa bãi.
Lúc này đây Bob không còn ngu ngốc giống như trước phạm sai lầm, không biết có phải có quân sư bên cạnh hay không, vậy mà có thể đại thắng trở về, trong lúc nhất thời nổi bật vô song.
Nương theo luồng gió đông này, Bob không ngừng cố gắng, tham dự các chiến dịch nhỏ, danh vọng càng ngày càng cao, trực tiếp vượt qua đại vương tử Brian đang yên lặng.
Lại ba tháng nữa trôi qua, bụng Lộ Lê đã được tám tháng.
Tần Vũ dỡ xuống mọi việc trong tay, mỗi ngày ở nhà cùng Lộ Lê, việc quân bộ không làm tí nào, trực tiếp ném cho những người khác.
Sau khi Tần nguyên soái về hưu sớm, người kế nhiệm được ủng hộ nhất ở đế quốc Vinh Diệu là Tần Vũ, trong toàn bộ tướng quân ở quân bộ, Tần Vũ có uy danh tối cao, công trạng cũng là nhiều nhất, nếu hắn trở thành nguyên soái tiếp theo, tuyệt đối danh chính ngôn thuận.
Nhưng mà quốc vương không muốn, lão ta hận không thể lấy quyền lực trong tay Tần Vũ về, sao có thể để hắn nắm giữ toàn bộ quân bộ.
Vì thế lão ta bài trừ lời nghị luận của quần chúng, lựa chọn người một nhà lên nắm quyền, Chris thượng tướng nhận lệnh kế nhiệm chức nguyên soái.
Chris thượng tướng là gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Barnes, gia tộc Barnes là người ủng hộ trung thành nhất của vương thất Drews.
Chris thượng tướng là nhân vật đình đám từ hai trăm năm trước, khi đó danh tiếng ông ta rất lớn, nhưng ông ta đã về hưu vài chục năm, hiện giờ quốc vương đẩy ông ta ra, chính là sợ không thể khiến dân chúng phục tùng, dứt khoát để Chris Barnes sớm đã về hưu một lần nữa trở lại tầm nhìn đại chúng.
Chương 270: Động thủ.