Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 305: Kim Loại Dung Hợp





"Các cậu còn có tính toán gì nữa không?" Thật vất vả mới gặp được nhau, Justin không muốn tách ra với Tần Sương như vậy, bèn chủ động dò hỏi.
"Đương nhiên là tiếp tục tìm nguyên liệu, bây giờ còn một tháng." Tần Sương chẳng hiểu gì lập tức nói.
Justin làm bộ suy tư một chút, "Không bằng đi cùng nhau đi, trong đội ngũ chúng tôi có tương đối đầy đủ dụng cụ dò xét mạch khoáng dưới nền đất, còn có tình báo từ Thạch bang với Hoa Hồng Dại, tỉ lệ Mỏm Hồng Nham xuất hiện mạch khoáng cao hơn so với nơi khác."
"Cái này......" Tần Sương nghe xong rất động tâm, nhưng cậu ta không thể quyết định, liền nhìn về phía anh cả chị dâu.
Justin có tâm tư gì Lộ Lê biết rõ, nhưng vì theo đuổi đối tượng mà người ta nguyện ý lấy ra cả tình báo quan trọng để chia sẻ, y không có lý do cự tuyệt, dù sao Tần Sương cũng tới tuổi tìm đối tượng rồi, với cả y cũng chỉ tạo một cơ hội mà thôi.
"Được, vậy cùng đi đi."
Lộ Lê quyết định, Tần Vũ đều không có ý kiến.
Người duy nhất không vui chính là Marina, xụ mặt, tâm tư cho dù có che giấu cũng lộ ra, Daley nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
Nói rõ lí lẽ, Marina theo ông chủ hơn mười năm, từ dưới thấp bò lên từng chút một, rất nỗ lực.

Ông chủ có nhân cách có mị lực như vậy, Marina yêu ông chủ thì anh ta cũng không ngạc nhiên, nhưng anh ta lại không thể lý giải hành vi bởi vì yêu một người mà mất đi lý trí.
"Dãy sơn động tử vong có rất nhiều sinh vật cỡ lớn, có vài loại giá trị không thấp, toàn thân đều là châu báu, chúng ta có thể làm một vụ trước khi rời đi." Justin tản bộ đến bên người Tần Sương, đưa ra kiến nghị.
"Anh biết loại nào có giá trị không?" Tần Sương hỏi.
"Có biết một vài loại, giữa sinh vật cỡ lớn ở Hồng Hạt tinh số 1 cũng có cạnh tranh, sinh vật có số lượng càng thưa thớt, giá trị càng cao, loại sinh vật này năng lực sinh sản thấp hơn so với sinh vật bình thường, nhưng mỗi một con đều rất cường đại."
"Tôi nhớ rõ dãy sơn động tử vong có một loài rất giống sói hoang, ở chỗ này đã 10-20 ngày nhưng gần như không thấy được mấy con."
"Loài em nói tên là Lang Bọ Cạp, xương cốt nó cũng là nguyên liệu không tồi." Lộ Lê chen vào nói.
Trong tư liệu cơ giáp mà cha để lại, có một vài nguyên liệu là xương cốt của sinh vật cỡ lớn, như Lang Bọ Cạp mà Tần Sương nói, bề ngoài như sói, độc như bọ cạp, rõ ràng chúng rất lớn, nhưng động tác lại rất linh hoạt, hơn nữa số lượng thưa thớt, bắt giữ khó khăn.


Nếu không phải vì muốn đào quặng, không có thời gian đi bắt giữ Lang Bọ Cạp, Lộ Lê đã sớm bảo Tần Vũ đi cùng y giết một con mang về, cho dù Justin không nói, y cũng sẽ mở miệng.
"Dãy sơn động tử vong lớn như vậy, muốn tìm được một con Lang Bọ Cạp không dễ dàng, nhiều năm trước chúng tôi cũng gặp được một con, kết quả nó chạy mất, chúng nó di động rất nhanh, nhưng địa hình nơi này phức tạp hay thay đổi, thể tích của Lang Bọ Cạp lại lớn, cũng có khả năng ngăn nó lại được." Justin nói.
"Vậy còn chờ gì nữa, đi xem thử đi, chúng ta mau đi tìm, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này." Tần Sương dẫn đầu.
"Chờ một chút, chúng ta vẫn nên chia làm hai đường đi." Lộ Lê gọi Tần Sương lại, "Anh và Tần Vũ mang vài người đi tìm Lang Bọ Cạp, các em đi tìm mạch khoáng, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn."
"Vâng." Tần Sương đồng ý không do dự, căn bản không lo lắng cho anh cả và chị dâu.
Ánh mắt ngạc nhiên của Justin dừng trên người Lộ Lê và Tần Vũ.
Lộ Lê và Tần Vũ bèn tách ra.
Tần Sương chú ý tới tầm mắt của anh ta, đắc ý nói: "Thế nào, có phải cảm thấy bằng hai người bọn họ không có khả năng bắt được Lang Bọ Cạp hay không, tôi nói cho anh nhé, rất nhiều việc không có khả năng, tới tay anh cả tôi đều biến thành có khả năng hết."
Justin đã nghe những lời này không phải lần đầu tiên, chỉ tiếc vẫn không có cơ hội nhìn thấy Tần Vũ ra tay.
"Về sau sẽ có cơ hội." Tần Sương vỗ bờ vai của anh ta.
Justin cười cong cả mắt, "Ừm."
Marina nhìn không khí không để cho người khác gia nhập vào giữa hai người bọn họ, hàm răng cắn chặt, lúc ban đầu còn may mắn hắn và ông chủ tách ra, Hồng Hạt tinh số 1 lớn như vậy, tỉ lệ gặp gỡ hẳn là rất thấp, không ngờ vừa mới bắt đầu không đến một tháng đã may mắn gặp nhau.
Lang Bọ Cạp không phải sinh vật kết bè kết đội, bọn họ chỉ có thể dựa vào vận may để tìm, thời gian cũng không nhiều.
Hai ngày sau, Lộ Lê và Tần Vũ còn chưa tìm được con Lang Bọ Cạp nào, bên Tần Sương đã truyền đến tin tức, bọn họ lại phát hiện một mạch khoáng, là ở bên cạnh dãy sơn động tử vong, lần này mạch khoáng khá nhỏ, nhưng chủng loại rất đặc biệt.
"Không ngờ là kim loại dung hợp!" Lộ Lê nghe thấy tin tức này rất kinh ngạc, kim loại dung hợp có tác dụng rất lớn, bất kể nghề nào cũng cần, nhưng đối với chế tạo cơ giáp mà nói, tuyệt đối là tin tức tốt lành.
"Thưa thượng tướng, thưa phu nhân, phát hiện một con có vẻ là Lang Bọ Cạp." Lúc này, binh lính ở phụ cận quan sát đột nhiên chạy tới.

"Phương hướng." Tần Vũ hỏi.
"Hướng mười hai giờ, con Lang Bọ Cạp kia đang di chuyển vào sâu hơn." Binh lính nhanh chóng báo cáo.
Lộ Lê dò hỏi tọa độ của Tần Sương xong, nhanh chóng kết thúc liên lạc, cùng Tần Vũ đuổi theo, tinh thần lực phóng ra, phát hiện một sinh vật đang di động, không bao lâu đã nhìn thấy toàn bộ bề ngoài của nó, xác thật là Lang Bọ Cạp, kích động đến mức muốn nhào qua, "Giết!"
"Từ từ đã." Tần Vũ duỗi tay che trước mặt y.
"Làm sao vậy?" Khí thế của Lộ Lê chợt tắt.
"Đi theo trước." Tần Vũ không giải thích.
Hai người tăng tốc độ, binh lính phía sau dần dần không theo kịp.
May mà không lâu sau, Lang Bọ Cạp đã giảm tốc độ, có vẻ đã tới nơi cần đến, sau đó nghe được âm thanh rất lớn từ trước mặt truyền đến, giống như có mấy con sinh vật cỡ lớn đang đánh nhau, đánh rất kịch liệt, mặt đất cũng chấn động.
Con Lang Bọ Cạp này không lập tức tới gần, ngược lại ngủ đông ở gần đó, đôi mắt xanh lục lóe lên vẻ tính kế, ở một bên như hổ rình mồi.
Lộ Lê và Tần Vũ tới gần mới biết có ba sinh vật đang đánh nhau, trong đó một con cũng là Lang Bọ Cạp, một mắt đã mù, hai con khác khác là chủng loại khác.
"Đúng là đạp mòn gót giày không tìm được, một lần lại có tới hai con." Máu chảy trong người Lộ Lê trở nên hưng phấn.
Hai sinh vật cỡ lớn hiển nhiên không phải đối thủ của Lang Bọ Cạp chột mắt, miệng vết thương trên người càng ngày càng nhiều, trong đó một con bị mổ bụng, ruột chảy ra ngoài.
Không khéo, hai sinh vật này đều là loại bọn họ đã thấy Nhuyễn Tiết Trùng cất giữ trong huyệt động, loại chất thịt rất non, sau khi ăn qua vài lần, hương vị thật sự không tệ, không thêm gia vị cũng có thể ăn ngon lành như được đầu bếp tăng thêm hương vị, hiển nhiên Lang Bọ Cạp cũng tương đối thiên vị với loại thịt này.
Hai con sinh vật không chống cự được, bị Lang Bọ Cạp chột mắt giết chết.

Khi nó đang chuẩn bị hưởng dụng, con Lang Bọ Cạp ngủ đông kia đánh lén sau lưng, móng vuốt sắc bén lưu lại vết thương sâu sau lưng nó, Lang Bọ Cạp chột mắt phát ra tiếng gào phẫn nộ, hai con Lang Bọ Cạp bắt đầu lao vào đánh nhau.

Đất rung núi chuyển, vách đá xung quanh không ngừng chấn động.
Lang Bọ Cạp chột mắt mới vừa chiến đấu xong, lại bị thương, dần dần không phải đối thủ của con kia, đến khi con mắt còn nguyên còn lại bị chọc mù, Lang Bọ Cạp mất đi thị giác cuối cùng bị phá nát yết hầu đến chết, người thắng cuối cùng bắt đầu hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình.
Lộ Lê nhìn Lang Bọ Cạp đã chết kia, lại thèm nhỏ dãi nhìn con còn sống, bọn họ tìm hai ngày mới thấy được, buông tha sẽ không còn cơ hội nữa.
"Lên!" Tần Vũ dứt khoát lưu loát giúp y quyết định, cơ giáp cao lớn dẫn đầu lao ra, giống như một chùm tia sáng, tốc độ cực nhanh đi đến trước mặt Lang Bọ Cạp, pháo năng lượng mang lực phá hoại mạnh mẽ ngưng tụ, lao ra trong nháy mắt, oanh lên người Lang Bọ Cạp.
Lang Bọ Cạp luôn được xưng là kẻ săn mồi giảo hoạt nhất, khứu giác nhạy bén, nhưng lúc này nó đã tính sai, trong không khí đều là mùi máu tươi nồng đậm, cộng thêm Tần Vũ ở trong cơ giáp, chỉ có kim loại lạnh như băng, chờ khi nó nghe được tiếng vang, nhanh chóng nhảy lên tránh né, vẫn không kịp.
Pháo năng lượng mạnh mẽ bắn trúng chân trước của nó, máu thịt văng ra, chân trước chỉ thiếu chút nữa đã bị chặt đứt, Lang Bọ Cạp mất đi một chân có nghĩa là độ linh hoạt giảm xuống, sức chiến đấu cũng giảm mạnh không ít.
Khi Lộ Lê chạy tới, Lang Bọ Cạp đã bị Tần Vũ giết chết.
Chờ tới khi binh lính phía sau chạy tới, chỉ nhìn thấy hai con Lang Bọ Cạp đã chết, cùng hai món đồ ăn quen thuộc, đi theo thượng tướng, thường xuyên gặp được tình huống này, mấy binh lính yên lặng thu thập con mồi, sau đó rời đi.
Vài phút sau, sinh vật ngửi mùi máu mà tới có hai ba chục con.
Cùng lúc đó, bên phía Justin bởi vì nguyên nhân phân phối mà có chút chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.
"Marina, lời tôi nói có phải không dùng được hay không?" Justin ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Marina đột nhiên nói lời phản đối, đôi mắt lam bình tĩnh khiến người ta sởn tóc gáy.
"Nhưng thưa ông chủ, mạch khoáng này là chúng ta phát hiện trước, chúng ta cũng đông người hơn, vì sao phải chia đôi với bọn họ." Marina cảm thấy mình mở miệng tuyệt đối không phải vì nhằm vào Tần Sương, chỉ là nói sự thật, ông chủ không thể vì muốn theo đuổi đối phương, mà làm tổn thất ích lợi của Thánh hội.
"Mỗi quyết định của tôi đều phải giải thích với cô phải không?" Justin nhẹ giọng mỉm cười, không thấy anh ta tức giận, nhưng luôn có cảm giác gì đó thấm vào người.

Trái tim Marina lộp bộp một tiếng, "Không phải tôi có ý này, tôi chỉ cảm thấy......"
Daley nhân lúc cô ta còn chưa nói lời nào không thể vãn hồi, lập tức ngắt lời, "Marina, cô chỉ là cấp dưới, phục tùng mệnh lệnh của ông chủ mới là quan trọng nhất."
"Marina, nếu ở bên người tôi không thể phục tùng tuyệt đối, vậy sau khi trở về, cô đến Hồng Hạt tinh số 3 đi." Lời Justin mang theo quyết đoán không thể cự tuyệt.
Hồng Hạt tinh số 3 không giống số 1 bên ngoài có lá chắn thiên nhiên là gió lốc hạt nhân, tuy cũng không dễ khai phá, nhưng nhiều năm như vậy, Thánh hội đã sớm ở nơi đó phát triển ra phân hội, tới đó tuy không đến mức bị lưu đày, nhưng tỷ lệ trở về cũng không cao.
Marina hiển nhiên cũng biết đây là một cách khác để lưu đày, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng, "Ông chủ, đừng để tôi đến Hồng Hạt tinh số 3, tôi sai rồi."
Justin đã quyết định sẽ không sửa lại, xoay người đi đến chỗ Tần Sương, "Làm cậu chê cười rồi."

"Thật ra tôi cảm thấy cô ấy nói cũng không sai, bên anh đông người hơn, mạch khoáng lại là các anh phát hiện trước, chia đôi thì có lợi cho chúng tôi quá." Tần Sương liếc mắt nhìn Marina, tuy vừa rồi cách hơi xa, nhưng là từ một vài chữ là biết bọn họ vừa nghị luận cái gì.
"Nhưng nếu không có cậu, chúng tôi căn bản không có khả năng đi đến nơi này, đừng nói kim loại dung hợp, ngay cả Ô Vẫn cũng đừng nghĩ thấy được."
Dừng một chút, Justin lại nói, "Có khả năng cậu không biết, cũng không phải năm nào Thánh hội tới hành tinh số 1 đều có thu hoạch, mà rất nhiều lúc không có một chút thu hoạch nào."
"Tỷ lệ thấp như vậy?" Tần Sương kinh ngạc.
"Đương nhiên, đặc biệt là mặt bên kia của hành tinh số 1, đó là nơi trời đông giá rét, trong một năm ít nhất ba phần tư thời gian đều có tuyết lớn, căn bản không thể đi lại ở bên ngoài, cho dù tìm được mạch khoáng cũng không đào được.

Nơi giống như dãy sơn động tử vong là tin tốt lành cho tất cả mọi người từ ngoài đến.

Nếu tôi không đoán sai, dưới nền đất nơi này hẳn là cất dấu không ít mạch khoáng, cho nên tôi còn phải cảm ơn các cậu, chỉ cần ghi chép lại dãy sơn động tử vong ở Mỏm Hồng Nham vào bản đồ của chúng tôi, về sau đáp xuống nơi này, người của Thánh hội có thể tới bất cứ lúc nào." Justin không chỉ xem xét trong ngắn hạn, mà còn lâu dài, đây là khác nhau giữa ông chủ và thủ hạ.
"Anh nói rất đúng." Tần Sương nghe xong cũng không rối rắm nữa, bọn họ yên tâm thoải mái lấy năm phần.
Trải qua chuyện này, Marina trầm mặc hơn rất nhiều.
Justin và Tần Sương bắt đầu an bài việc đào quặng, một giờ sau tìm được nơi thích hợp nhất để xuống tay, lúc đó, Lộ Lê và Tần Vũ cũng tới.
Lộ Lê tiếp tục an bài người trông coi ở phụ cận, nơi này tầm nhìn trống trải, tỉ lệ gặp được sinh vật cỡ lớn càng cao, đương nhiên, nếu có người nào tới, cũng không khó phát hiện.
Kim loại dung hợp mềm hơn so với Ô Vẫn nhiều, chất đất xung quanh cũng không cứng như vậy, nhưng chôn khá sâu, nếu dựa vào đôi tay của bọn họ, không biết phải đào tới khi nào, cũng may nơi này địa thế trống trải, không chen chúc giống sơn động, Justin lập tức thả ra hơn trăm người máy chuyên đào đất, chỉ mới hai ngày đã đào ra một cái hố vừa to vừa sâu.
Lộ Lê mang theo vài người phòng thủ ở bên ngoài, những người khác tận dụng thời gian tiến vào hố sâu, thường thường nghe được tiếng lao động từ bên trong truyền ra.
Tình huống gió êm sóng lặng này bị phá vỡ ở ngày thứ tám.
Mặt đất rầm rập chấn động, một đám sinh vật cỡ lớn, ít nhất hơn trăm con, chen chúc chạy như điên tới nơi này.
Một bộ cơ giáp từ trong hố lớn nhảy ra, dừng bên người Lộ Lê..