Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 312: Người Lộ Gia





Jules chia số phòng cho anh ta, chỉ trong chốc lát Luis đã xuất hiện trong phòng, từ khi đến liên minh cơ giáp, người cùng cậu ta huấn luyện chính là Luis.
"Sao hôm nay cậu onl sớm như vậy, hẹn người khác đánh ở chỗ này à?" Luis vừa tiến vào đã hỏi.
"Không có, online thì gặp anh trai tôi, anh ấy kiểm tra thành quả mấy tháng nay của tôi, đáng tiếc tôi còn chưa đánh lại anh ấy." Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt Jules không thấy không vui chỗ nào.
Không phải lần đầu tiên Luis nghe thấy chữ anh trai này từ trong miệng cậu ta, hỏi như lơ đãng: "Không phải là cậu cố ý đi lên ngồi canh anh trai cậu chứ?"
"Đương nhiên, đã lâu tôi không gặp anh ấy rồi, không nói nữa, không phải muốn đánh sao, mau bắt đầu đi, hôm nay anh tôi nói tôi trở nên lợi hại hơn rồi, tôi phải nỗ lực hơn, để anh ấy lau mắt mà nhìn." Jules thúc giục, bởi vì Lộ Lê xuất hiện, cậu ta càng lúc càng hưng phấn hơn.
Luis bốc mùi chua lòm, vị này cho tới bây giờ cũng chưa nói để anh ta lau mắt mà nhìn bao giờ, "Anh trai cậu thật sự tốt như vậy sao?"
Jules đáp không chút do dự, "Đó là đương nhiên."
Luis lại không cam lòng hỏi một câu, "So người nhà người yêu cậu còn tốt hơn à."
Lần này Jules không đáp nhanh như vậy, cậu ta suy nghĩ ba giây, "Bọn họ đương nhiên cũng tốt với tôi, nhưng hiện tại tôi thích anh trai hơn"
"Vì sao?"
"Bởi vì chỉ có anh ấy mới lý giải cảm nhận của tôi, hơn nữa còn cổ vũ tôi không buông bỏ giấc mơ.

Tôi được như bây giờ, đều nhờ anh ấy ủng hộ và trợ giúp, bằng không tôi có khả năng vẫn giống những năm tháng trước mơ màng hồ đồ như vậy, không biết mình nên làm cái gì, không có mục tiêu, không có động lực, mất hứng thú với mọi thứ, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể làm kẻ ăn no chờ chết." Jules nghĩ thầm dù sao hiện thực cũng không quen biết lẫn nhau, nói cũng không sao.
Nhưng cậu ta không biết, Luis thật ra chính là Brian, nghe cậu ta nói, nội tâm chấn động không ngừng, bắt đầu nghĩ lại trước kia gia tăng quan tâm ở trên người Jules có phải thật sự vì tốt cho cậu ta hay không.

Hóa ra bọn họ bảo hộ quá độ thật sự làm cậu ta cảm thấy áp lực trầm trọng như vậy sao.
"Không nói cái này nữa, chúng ta mau bắt đầu đi, tôi không chờ nổi nữa rồi." Jules nhanh chóng vứt bỏ bóng ma tâm lý, thanh âm vui vẻ giống như  bình thường.
Trong lòng Brian có tâm sự, hôm nay chỉ đánh với cậu ta một tiếng đã offline.
Tuy Jules cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không quấn lấy bảo anh ta lưu lại, anh ta vừa đi, cậu ta đã đi tìm người khác đối chiến.

Hai mươi ngày sau, chiến hạm về tới R tinh hệ.
Nhìn hành tinh quen thuộc, trong lòng Lộ Lê cảm khái, đây xem như lần y rời nhà đi lâu nhất, cảm giác như đã qua một năm.
Khi gần đến Vinh Diệu tinh, bọn họ đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tần nguyên soái dò hỏi khi nào trở về.
Tần Vũ biết Tần nguyên soái chưa bao giờ hỏi loại việc thế này, nói bọn họ sắp trở về, còn hỏi có chuyện gì.
"Các con trở về sẽ biết." Tần nguyên soái chưa nói, hiển nhiên tình thế không quá nghiêm trọng.
Lộ Lê cũng rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì.

Dưới sự chờ đợi, cuối cùng bọn họ cũng trở lại Vinh Diệu tinh.
Không khí thân quen, kiến trúc tràn ngập kỹ thuật tiên tiến, những gương mặt vừa quen thuộc vừa thân thiết.
Còn đám Tần Sương thì đã quen, ngày xưa họ còn trải qua quãng thời gian một năm mới trở về một lần.
Sau khi về đến nhà mới biết xác thật đã xảy ra một sự kiện, hơn nữa có liên quan đến Lộ Lê.
Một tháng trước, Lộ Hướng Viễn mang theo vợ con rời khỏi Liên Bang, đi vào Vinh Diệu tinh nương nhờ Lộ Lê.
Cả nhà Lộ Hướng Viễn cũng không biết Lộ Lê không ở đây, nhà năm người cũng không biết làm thế nào tìm được đại trạch Tần gia, muốn xông vào gặp Lộ Lê, bị người ta ngăn lại, thông báo đến chỗ Tần nguyên soái.
Tần nguyên soái cũng biết một chút về tiểu sử tóm lược trong nhà Lộ Lê, nên tạm thời an bài cho bọn họ, vốn định chờ Lộ Lê trở về để y xử lý, không ngờ nhà Lộ Hướng Viễn cũng không an phận.
Lộ Hướng Viễn không tin Lộ Lê không ở Vinh Diệu tinh, cảm thấy Lộ Lê đang trốn lão ta, nên hỏi thăm tin tức khắp nơi, còn muốn thu mua bảo vệ cửa ở đại trạch Tần gia, không thành công thì mai phục ở trên đường.
Việc này bị Tần Ca biết, tìm người điều tra bọn họ, kết quả phát hiện vài chỗ không thích hợp, anh ta thương lượng với Tần nguyên soái rồi quyết định không rút dây động rừng trước, dẫn dắt mục đích chân chính của bọn họ ra.
Tần Ca tạo ra biểu hiện giả dối rằng Lộ Lê còn ở Vinh Diệu tinh, cố ý trốn tránh bọn họ, làm bộ dùng mười vạn tinh tệ tống cổ bọn họ rời đi.
Nhà Lộ Hướng Viễn quả nhiên mắc mưu, tức giận chạy đến bên ngoài đại trạch Tần gia lớn tiếng ồn ào, mắng Lộ Lê bất hiếu, sau khi gả cho Tần thượng tướng thì mặc kệ sống chết người nhà mẹ đẻ.
Người ở khu vực xung quanh không phú thì quý, xảy ra việc này, sao có thể không ai biết, sau đó bị người khác quay lại gửi lên Tinh Võng, tạo dư luận.
Ai cũng thích đồng tình với kẻ yếu, năm người nhà Lộ Hướng Viễn nghèo túng chật vật hiện ra trước tầm mắt mọi người.


Sau đó có công dân nhảy ra chỉ trích Lộ Lê không nên quên người thân đã sinh ra nuôi dưỡng mình, nói y quên nguồn quên gốc, vong ân phụ nghĩa, không xứng với chiến thần đế quốc.
Đương nhiên, Tần Ca phát hiện bóng dáng thuỷ quân trong đó, tuy không nhiều lắm, nhưng việc này vốn dĩ dễ dẫn đường dư luận.
Nếu Lộ Hướng Viễn chỉ đơn thuần mang theo người nhà tới nương tựa, bọn họ lấy đâu ra năng lực mời thuỷ quân, cho dù mục đích không đơn thuần, bọn họ cũng không có năng lực, cho nên sau lưng nhất định còn có người đang thao túng, mà bọn họ chỉ là quân cờ mà thôi.
Bởi vì Lộ Lê vẫn không ra mặt giải thích, hướng gió trên Tinh Võng càng ngày càng bất lợi với y.
Nhà Lộ Hướng Viễn lợi dụng trái tim đồng tình của các công dân, làm mình làm càng ngày càng thảm, khiến công dân đế quốc đứng phe bọn họ thảo phạt Lộ Lê.

Thuỷ quân ẩn nấp thường thường chui ra quấy vũng nước đục, khiến dư luận vốn nên yên lặng lại lần nữa xốc lên.
Tần gia làm bộ thỏa hiệp, nhận bọn họ vào đại trạch Tần gia.
Nhà Lộ Hướng Viễn cho rằng kế hoạch thành công, khổ tận cam lai, không ngờ đây chỉ là gậy ông đập lưng ông.

Vừa tiến vào đại trạch Tần gia, bọn họ đã bị khống chế, sau đó bị Tần Ca bắt được nhược điểm.
"Lộ Quang Minh và Lộ Quang Huy gia nhập tổ chức Phản Tinh Hệ à, bọn họ không phải quân nhân Liên Bang sao?" Lộ Lê viết chữ ngạc nhiên đầy mặt.
"Liên Bang đã sớm không chứa nổi bọn chúng rồi, sau khi Trương tướng quân trốn chạy, Lộ gia quan hệ không tồi với lão ta đã bị liên lụy, hai anh em bọn chúng hoàn toàn không còn duyên phận với quân bộ, ngày qua ngày ở Liên Bang cũng không tốt đẹp."
"Cho nên bọn họ chạy tới Vinh Diệu tinh nương nhờ vào anh?"
Tần Ca cong khóe miệng, "Đương nhiên là không phải, theo chính bọn chúng nói, có một kẻ thần bí tìm đến bọn chúng, làm một khoản giao dịch, bảo bọn chúng tới tìm anh."
"Giao dịch gì?" Lộ Lê mang gương mặt vô cảm.
"Lấy được tín nhiệm của anh, lưu lại Vinh Diệu tinh, đây là nhiệm vụ tạm thời đối phương giao cho bọn chúng." Tần Ca nói tới đây, vẻ mặt vô cùng thú vị, "Chỉ là bọn chúng không ngờ, ở Vinh Diệu tinh hơn nửa tháng, còn chẳng gặp mặt anh nổi, vì thế bí quá hoá liều, tạo ra những việc này."
Tần Vũ nhìn sắc mặt âm trầm của Lộ Lê, thanh âm phóng thích khí lạnh: "Bọn chúng đang ở đâu?"

"Đã bí mật chuyển đến quân bộ."
Tần Vũ quay đầu nói với Lộ Lê, "Muốn đi gặp bọn chúng không?"
Lộ Lê gật đầu, vốn định đến trang viên đón năm đứa nhóc, nhưng việc cấp bách vẫn là giải quyết năm người nhà Lộ Hướng Viễn xong đã.
"Hôm nay nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai anh đưa em đi." Tần Vũ nói không cho cự tuyệt.
Lộ Lê ngẫm lại cũng không nhất định phải đi hôm nay, buổi tối gọi video cho năm đứa nhóc trong nhà, y đã hơn bốn tháng chưa thấy bọn nhóc.
Vừa nghe đến tiếng của cha, trừ Oa Oa, bốn đứa khác đều chạy tới, bốn cái đầu chen chúc trên màn hình giữa không trung, cuối cùng Soái Soái làm anh cả nghiền áp ba đứa anh em còn lại.
"Cha ơi, cha và phụ thân về nhà rồi sao?" Soái Soái phát hiện bối cảnh trên màn hình rất quen thuộc, lập tức đoán được bọn họ đã trở lại.

ngôn tình hay
"Hôm nay vừa trở về xong, chờ thêm hai ngày nữa, cha và phụ thân xử lý xong việc sẽ qua đón các con." Lộ Lê sợ bọn nhóc sẽ giận vì mình không đi gặp bọn nhóc trước, vội vàng giải thích.
Vừa nghe phải qua hai ngày nữa, Soái Soái hơi ủ rũ, nhưng lập tức lại sống lại, "Một lời đã định nha, ngày kia cha nhất định phải tới đón bọn con."
Y rõ ràng chưa nói nhất định là ngày kia, Lộ Lê nhìn con trai lớn giảo hoạt, cũng cười, "Được, cha không ở đây mấy tháng nay, em trai em gái có ngoan ngoãn hay không?"
"Có khi có, có khi không." Soái Soái không chút do dự bán đứng đám em trai gái của mình.
"Cha ơi cha đừng nghe anh cả nói bậy, Khả Khả rất nghe lời." Em gái vừa nghe anh trai bại hoại thanh danh mình, lập tức đẩy thằng bé ra.
"Khả Khả càng ngày càng xinh đẹp, nghe lời thì tốt, con là chị, phải làm tấm gương cho các em, biết không?" Lộ Lê quan sát gương mặt nhỏ đang chậm rãi trưởng thành của khuê nữ nhà mình, sau khi lớn lên nhất định là siêu cấp mỹ nhân.
"Oa Oa cũng không cần con làm mẫu đâu, em ấy quá chăm chỉ, ông nội bà nội luôn bảo con học tập em ấy, con mới là chị, hẳn là em ấy phải học tập con mới đúng." Khả Khả chu chu cái miệng.
Lộ Lê hết sức vui vẻ, "Học tập con cái gì, học tập lười biếng sao?"
"Khả Khả không hề lười biếng nha, Khả Khả đã rất chăm chỉ." Tiểu nha đầu kiên quyết cho rằng Oa Oa chăm chỉ quá mức.
Lộ Lê nhìn về phía đôi song sinh, đôi song sinh đã hơn một tuổi, "Bào Bào ơi, Khiêu Khiêu à, còn nhận ra cha không?"
Khiêu Khiêu còn chưa kịp phản ứng, Bào Bào đã vọt lại đây, kết quả đương nhiên là vồ hụt, còn dọa Tần Tuyết ở một bên hô toáng lên, màn hình trên không trung run rẩy một chút, "Làm sao vậy, có té bị thương hay không?"
"Không có việc gì đâu chị dâu, da Bào Bào rất dày." Tiếng Tần Tuyết vang lên.
"Da dày?" Lộ Lê không thể không phỏng đoán, có phải con thứ ba bướng bỉnh giống con gái hay không.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt múp míp thịt của Bào Bào lại xuất hiện trên màn hình, lông mi vừa dài vừa dày chớp chớp, giống như hai con bướm nhỏ, đôi tay mở ra, làm tư thế ôm lấy chính mình, "Cha ơi, Bào Bào rất nhớ cha."

Lộ Lê buồn cười, "Bào Bào trưởng thành rồi, còn biết nói nhớ cha, cha cũng rất nhớ các con."
"Con cũng nhớ cha." Khiêu Khiêu tuấn tú cũng nhịn không được nói một câu, sau đó gương mặt tự hồng lên.
Tách ra năm tháng, nhưng hai đứa nhóc một tuổi hoàn toàn không thấy ba nó xa lạ, Lộ Lê vui mừng nghĩ.
Lộ Lê nói chuyện với bọn nhóc xong, cũng không quên Oa Oa.
Tần Tuyết như biết suy nghĩ của y, bảo Soái Soái đến chỗ Oa Oa, bảo nó vào khung hình một chút.
"Oa Oa càng ngày càng giống anh." Lộ Lê nhìn khuôn mặt nhỏ vô cảm, lại nhìn Tần Vũ bên người, cảm khái một câu.
Tần Vũ liếc mắt một cái, không nói gì, tiếp tục nói chuyện công với Chu Tuấn Ngạn.
Lộ Lê hàn huyên hơn một giờ mới ngắt liên lạc mà còn chưa đã thèm.
Ngày hôm sau, hai người dậy sớm, đến quân bộ.
Brian biết việc nhà Lộ Hướng Viễn, lúc bắt đầu có hỏi qua một lần, biết Tần nguyên soái và Tần Ca sẽ xử lý tốt, nên không hỏi lại nữa, cả nhà bọn họ hiện tại bị nhốt trong địa lao quân đoàn I.
Tần Vũ trở về không thông báo ra ngoài, bởi vậy người biết bọn họ rời đi năm tháng không nhiều, trong khoảng thời gian này những việc phát sinh, đại bộ phận đều do quân đoàn II và quân đoàn III giải quyết.
Chỉ dựa vào điều này là có thể nhìn ra Brian khác với quốc vương tiền nhiệm, đế quốc Vinh Diệu không có khả năng vĩnh viễn chỉ dựa vào quân đoàn I, quân đoàn II và quân đoàn III cũng cần phải mạnh lên.

Anh ta không hy vọng xa vời giống quân đoàn I đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mọi việc đều thuận lợi, anh ta chỉ hy vọng khi quân đoàn I không thể phân thân hoặc không kịp lúc, quân đoàn II hoặc quân đoàn III có thể tự mình đảm đương, gánh vác thế cục, ổn định cục diện.
Chu Tuấn Ngạn biết suy nghĩ của Brian, chuyện này anh ta đã thương lượng từ trước, để tránh phát sinh việc tương tự, quân đoàn II và quân đoàn III đúng là cần phải mạnh lên.
Địa lao quân đoàn I không ẩm ướt, ngược lại khá sạch sẽ, chỉ là hơi lạnh lẽo.
Năm người nhà Lộ Hướng Viễn bị nhốt ở nơi này, Tần nguyên soái cũng không bảo người ta gây khó dễ cho bọn họ, đương nhiên cũng không có khả năng cung phụng gì cho bọn họ.
Còn chưa đến phòng giam nhốt bọn họ, xa xa đã nghe được tiếng người Lộ gia la to.
"Ngày nào bọn họ cũng như thế sao?" Bước chân Lộ Lê tạm dừng một chút.
"Đúng vậy, rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, mỗi ngày bọn chúng còn gào mình oan uổng." Noyce đang dẫn đường bèn cười nhạo.
Tới nơi, nghe được tiếng bước chân, người Lộ gia lập tức xông tới, duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài.
"Các anh tới thả chúng tôi ra ngoài sao, chúng tôi thật sự không cấu kết với tổ chức Phản Tinh Hệ, chúng tôi bị oan, không tin các anh tìm Lộ Lê......" người đang gào là Lộ mẫu, trong khoảng thời gian này người thường xuyên la hét chính là bà ta và con gái Lộ Hàm Ngọc, ba gã đàn ông lại im thin thít như bị câm..