“Hết thảy thực sự là giả à?” Về tới nhà Nhan Tử Dạ cũng trầm tĩnh lại, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra ban chiều, cậu cứ cảm thấy có chút không thích hợp.
Nếu khi đó cậu thực sự bị An Nhĩ Tư công kích, chìm trong lĩnh vực tinh thần của anh ta thì có thể lý giải vì sao không thể sử dụng được linh lực. Bởi vì lúc đó An Nhĩ Tư tiến vào kỳ động dục, đã không thể khống chế bản thân mà xem cậu là giống cái, thế nên cậu mới sinh ra ảo giác như vậy.
Cảm giác khi đó quả thực quá chân thật, chân thật tới mức tới tận bây giờ Nhan Tử Dạ vẫn nhớ rõ hơi thở của An Nhĩ Tư. Nhưng nếu thực sự chỉ là ảo cảnh thì không hề có chuyện hôn môi gì cả.
Bất quá là giả vẫn tốt hơn, bằng không sau này thực sự không biết đối mặt với An Nhĩ Tư thế nào, tuy cả hai đều là thú nhân, bị hôn một chút cũng không tổn thất gì, bất quá Nhan Tử Dạ nhớ rõ khi đó mình tựa hồ cũng mất lý trí đáp lại, đây mới là điều xấu hổ nhất. Rõ ràng người chịu thiệt là mình nhưng Nhan Tử Dạ lại là người chột dạ nhất, quả thực hết thuốc chữa.
Ánh mắt dừng lại ở hình xăm đóa hoa trên mu bàn tay, ánh mắt lập tức sáng ngời, triệu hồi Tiểu Hoa hỏi: “Tiểu Hoa, ta hỏi một chút, chiều nay ta có bảo mi truyền linh lực cho ta không?”
Tiểu Hoa quơ quơ hai chiếc lá của mình nói: “Không có a, chủ nhân có gọi Tiểu Hoa à?”
Không có? Chính là khi đó cũng nhờ Tiểu Hoa mình mới thoát được, xem ra hết thảy thực sự là ảo cảnh.
Đang định lên lầu hai đi tắm, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, tiếp đó là tiếng gọi của A Ngốc: “Thiếu gia, có người tới giao hàng.”
“Hàng?”
Nhan Tử Dạ vừa ra cửa thì nhìn thấy một người khá quen thuộc.
“Anh… không phải là nhân viên của Trân Hi Viên gì đó à?” Trí nhớ của Nhan Tử Dạ rất tốt, tuy bộ dáng của người này cũng khá bình thường nhưng Nhan Tử Dạ liếc mắt liền nhận ra.
“Xin chào, xin hỏi cậu chính là Nhan Tử Dạ Nhan thiếu gia ạ?” Người nọ hỏi.
“Là tôi.” Nhan Tử Dạ gật gật đầu.
“Đây là thực vật thượng cổ mà cậu đặt mua ở cửa hàng Trân Hi Viên chúng tôi, xin hãy ký nhận.” Người nọ mở cái hộp trong tay, lộ ra gốc thực vật được trồng trong loại bùn đất đặc biệt.
“Tôi đâu có đặt mua gì đâu, có phải giao nhầm không?” Liếc nhìn thực vật trong hộp, là gốc cà chua sắp héo rũ nhìn thấy ban chiều. Giá của nó tới tám mươi vạn tinh tệ, không làm rõ chuyện thì không thể ký nhận a. Nếu bị trừ hết tiền trong tài khoản, Nhan Tử Dạ liền khóc không ra nước mắt.
Người nọ mỉm cười: “Không có nhầm lẫn, gốc thực vật thượng cổ này đã được thanh toán tiền trước, địa chỉ ghi rõ là nơi này, người nhận cũng chính là cậu. Xin hãy ký nhận.”
“Đã trả tiền rồi?” Nếu đã vậy, Nhan Tử Dạ cũng yên tâm.
Sau khi ôm hộp vào nhà, Nhan Tử Dạ vẫn thực buồn bực, là ai mua cho mình nhỉ? Biết chuyện mình thích gốc cà chua này tựa hồ chỉ có mình An Nhĩ Tư, chẳng lẽ là anh ta?
Nhan Tử Dạ lập tức gọi cho An Nhĩ Tư.
“An Nhĩ Tư, cây cà chua này là anh mua à?” Nhan Tử Dạ giơ cái hộp lên trước màn hình để An Nhĩ Tư nhìn.
“Ừm.” Bên kia, nhìn thấy gốc thực vật trong hộp, An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Tôi thấy em có vẻ rất thích nên mua. Dù sao loại thực vật này khá hiếm, bỏ lỡ thì tiếc.”
Kia chính là tám mươi vạn tinh tệ a, chớp mắt cái đã mua rồi, Nhan Tử Dạ nhất thời cảm thấy gốc cà chua này có chút phỏng tay.
Nhìn bộ dáng khó xử của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói: “Tiểu Dạ, em không thích à? Nếu thực sự không thích thì không cần miễn cưỡng, tôi sẽ bảo người máy tới thu hồi.”
Cây cà chua giá tám mươi vạn thu về làm rác? Đùa gì a, cho dù có tiền cũng không thể lãng phí như vậy, Nhan Tử Dạ vội ôm chặt cái thùng: “Thích, tôi thích lắm, thế này đi, cứ coi như tôi nợ anh tám mươi vạn, qua một đoạn thời gian nữa sẽ trả cho anh.”
Vốn vì không muốn mượn tiền An Nhĩ Tư mới không mua, hiện giờ không muốn cũng phải mượn a.
“Không cần, này là món quà nhỏ tôi tặng em, bạn bè tặng quà cho nhau cũng bình thường thôi, em không cần để trong lòng.” An Nhĩ Tư cười tủm tỉm, bộ dáng không chút để ý.
“Mặc kệ thế nào, số tinh tệ này tôi sẽ trả lại, nếu anh không nhận thì tôi không dám lấy loại thực vật này đâu.” Tám mươi vạn mà là món quà nhỏ? Đại gia đúng là có khác a! Bất quá cho dù An Nhĩ Tư không để ý nhưng Nhan Tử Dạ để ý, bởi vì cậu không thích thiếu nợ người khác.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu vậy thì cứ theo lời em, bất quá không cần gấp đâu, cứ từ từ.”
Tuy trong vòng một ngày phải ôm một khoảng nợ khổng lồ nhưng Nhan Tử Dạ không hề áp lực, ngược lại còn tươi cười vui sướng. Bởi vì cậu chiếm được một báu vật vô giá ở thời đại này.
Cẩn thận nhổ gốc cà chua trồng vào vị trí có ánh mặt trời tốt nhất, thổ linh sung túc nhất trong mảnh vườn của mình. Sau đó dùng linh lực trong người bao trùng lên cây cà chua, chậm rãi chữa trị cùng cải tạo.
Tuy gốc cà chua này đã có hiện tượng héo rũ nhưng sau khi được rót linh lực, rất nhanh đã khôi phục bộ dáng tươi tốt. Chẳng qua Nhan Tử Dạ phát hiện, lượng linh lực mà nó hấp thu nhiều gấp ba rau cải. Hơn nữa nếu muốn nó nhanh trưởng thành, ra hoa kết quả rồi thu hoạch trước khi tham gia giải đấu tranh bá thì phải rót linh lực cho nó suốt ba ngày liên tiếp, này quả thực là một quá trình tiêu hao.
Bất quá vì ăn, Nhan Tử Dạ tuyệt không đế ý, linh lực cạn kiệt thì có thể tu luyện, chính là nếu cà chua không có thì đúng là chuyện làm cậu tiếc nuối nhất.
Gần nhất mặt trăng tựa hồ tròn hơn không ít, linh khí cũng nồng đậm hơn. Nhan Tử Dạ nắm chặt thời gian lên ban công hấp thu linh khí, cuối tuần sau sẽ tham gia thi đấu tranh bá mà thực lực của cậu bây giờ thì vẫn còn quá kém. Đến khi đó khẳng định đối thủ đều là cao thủ, nếu không gấp rút tu luyện, tận sức nâng cao thực lực thì chắc chắn lúc thi đấu sẽ bị ngược thê thảm.
Đêm còn rất dài.
Thân ảnh thon dài ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi làm chiếc bóng của người nọ kéo thành một đường thật dài.
“Đã trồng gốc thực vật thượng cổ kia chưa?” Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên.
Người áo đen bán quỳ trên mặt đất cúi đầu đáp: “Đã trồng, năng lực của cậu ấy thực thần kỳ, chẳng những nháy mắt làm nó tươi tốt trở lại mà còn phát triển lên gấp đôi.”
“Nga?” Người ngồi trên ghế cảm thấy khá hứng thú: “Xem ra rất nhanh có thể thưởng thức quả cà chua a. Đúng rồi, phái người điều tra xem có loại thực vật nào tên là cơm trắng hay không, thuận tiện tìm kiếm các loại thực vật khác có thể ăn được.”
“Vâng.” Người áo đen nhận lệnh, sau đó biến mất.
Người đang ngồi trên ghế nhấn thông tấn khí trên cổ tay, hình ảnh của Nhan Tử Dạ xuất hiện trên màn hình giả lập cùng tất cả tư liệu từ khi cậu chào đời tới giờ, thậm chí ngay cả tư liệu của những người khác trong Nhan gia cũng được thu thập. Trên đó có vài tư liệu mà nếu Nhan Tôn nhìn thấy sẽ thực giật mình.
“Không bị mùi động dục của giống cái ảnh hưởng nhưng lại không có đặc thù của giống cái, Tiểu Dạ, em rốt cuộc đang che giấu cái gì?” Âm thanh than thở đặc biệt vang dội trong căn phòng tĩnh lặng.
…
Hoàn toàn không biết chính mình suýt chút nữa đã bại lộ, những ngày tiếp đó, Nhan Tử Dạ thực vui vẻ hết ngủ lại tu luyện, linh lực tích tụ trong cơ thể ngày càng nhiều, tin tưởng không bao lâu nữa có thể kết đan.
Sau khi thu hoạch đợt rau cải này, Nhan Tử Dạ rốt cuộc cũng tích góp đủ trăm vạn tinh tệ. Nhan Tử Dạ không chút do dự chuyển tinh tệ vào tài khoản mà hàng tháng Nhan gia gửi tiền cho mình. Vừa mới gửi qua không lâu, Nhan Tử Dạ liền nhận được cuộc gọi từ Nhan Tôn.
“Tiểu Dạ, số tinh tệ kia là sao?” Lúc nhận được một trăm vạn tinh tệ Nhan Tử Dạ gửi qua, Nhan Tôn lập tức gọi qua, lão không rõ vì sao Nhan Tử Dạ có nhiều tiền như vậy, lại còn gửi qua cho lão?
Nhan Tử Dạ tựa hồ đã sớm đoán được đối phương sẽ liên lạc: “Hai năm nay Nhan gia gửi cho tôi khoảng năm mươi vạn, tôi thấy thời điểm không sai biệt lắm nên gửi lại cả vốn lẫn lời, như vậy, chúng ta không còn nợ nần gì cả.”
Nhan Tôn nhíu mi: “Ý con là sao? Con là người Nhan gia, Nhan gia nuôi con là đương nhiên, gì mà phải trả lại.
Nhan Tử Dạ quyết định ngả bài: “Gia gia, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là gia gia. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, ông không cần diễn trò nữa. Trong lòng ông nghĩ gì, tôi biết rất rõ. Yên tâm, tôi không có hứng thú với Nhan gia, ông thích ai thì cứ cho người đó, tôi hi vọng Nhan gia các người từ nay về sau đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Nhan Tôn thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên dám làm như vậy, liền khéo léo nói: “Tiểu Dạ, có phải con hiểu lầm gì không, hai năm trước gia gia bảo con dọn ra ngoài chẳng qua là muốn rèn luyện khả năng tự lập của con mà thôi, cứ không phải muốn đuổi con đi.”
Chết tiệt, nếu là đứa con hoang phế vật lúc trước, Nhan Tôn lão đương nhiên sẽ không ngăn cản nó thoát ly Nhan gia. Nhưng hiện giờ biết Nhan Tử Dạ đang nắm giữ phương pháp nâng cao sức chiến đấu cùng tinh thần lực, Nhan Tôn đình trệ ở cấp S nhiều năm như vậy sao có thể để Nhan Tử Dạ rời đi, lão đang hi vọng phương pháp thần bí của Nhan Tử Dạ có thể làm mình đột phá lên cấp SS a.
“Những gì muốn nói tôi đã nói hết, về phần có nghe thấy hay không thì đó là chuyện của ông, về sau tôi cùng Nhan gia các người không có bất cứ quan hệ nào. Sau này có vô tình gặp mặt thì hi vọng có thể hòa bình ở chung, bằng không, đừng trách tôi vô tình.” Nhan Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, tắt thông tấn khí.
Bên kia Nhan Tôn đã tức giận tới mức suýt chút nữa đã ném bay thông tấn khí, chết tiệt, lão tuyệt đối sẽ không buông tha. Nếu đứa con hoang kia không chịu ăn mềm thì cho nó ăn cứng. Thứ mà Nhan Tôn lão muốn, chưa từng không chiếm được.
Giải quyết xong chuyện Nhan gia, Nhan Tử Dạ rốt cuộc có thể an tâm tham gia giải tranh bá toàn tinh cầu, đương nhiên trước đó đã thu hoạch hết quả cà chua. Đợt kết quả sau phải chờ tới một tháng nữa.
A Ngốc bởi vì là người máy nên không thể đi theo Nhan Tử Dạ, bất quá Tiểu Hoa thì khác, Tiểu Hoa có thể ký thân trên người Nhan Tử Dạ. Cho nên lúc biết Nhan Tử Dạ muốn dẫn Tiểu Hoa theo, A Ngốc thực sự thương tâm muốn chết, bất quá Nhan Tử Dạ không chút lay chuyển. Thế nên, A Ngốc chỉ đành đáng thương hề hề lưu lại giữ nhà.