Tinh Thần Biến

Chương 11: Cực Hạn Huấn Luyện (2)




"Chỉ lực, biện pháp tốt nhất là luyện riêng từng ngón tay, nhưng hiện tại chỉ lực của ngươi rất yếu, đầu tiên chiếu theo phương pháp Thiết Sa chưởng, đây là găng tay Thiên Tàm ti, trước tiên ngươi đeo vào, luyện chỉ lực tuyệt đối không được để cơ nhục trên tay bị thương tổn."
Triệu Vân Hưng sớm đã chuẩn bị găng tay Thiên Tàm ti đưa cho Tần Vũ. Tần Vũ vui vẻ nhận găng Thiên Tàm đeo vào tay.
"Đây là cát biển trắng, hai tay ngươi dùng toàn lực xúc vào, không được ngưng, chờ tới lúc ta bảo ngưng mới được ngưng." Triệu Vân Hưng đứng ngay cạnh chậu cát trắng nói.
"Rõ, lão sư!"
Tần Vũ nghĩ kiểu huấn luyện này như chơi đùa, nhưng hai chân đau nhức, cố nhịn đau, cắn răng bước tới chậu cát cách đó mười mét, Tần Vũ mang găng Thiên Tàm ti, không ngừng xúc xuống, lần nào cũng rất nỗ lực.
"A!"
Tần Vũ không kiềm chế được than một tiếng, tuy có găng Thiên Tàm ti bảo hộ ngón tay, nhưng mỗi lần xúc tay xuống, hành động đó thực sự ảnh hưởng không nhỏ lên tay.
Xúc nhanh đến cùng cực, lực cản của bạch sa phản lại làm cho ngón tay Tần Vũ dần dần nhức kinh khủng. Tần Vũ không còn cách nào liền bí mật giảm độ sâu của cú xúc, bình thường xúc tới tận đáy, nhưng hiện tại xúc bình thường, dễ chịu hơn rất nhiều.
"Xúc tới đáy, không được lười." Triệu Vân Hưng uy nghiêm nói.
Tần Vũ giật mình, chỉ cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Dù Tần Vũ thích cái cảm giác vượt qua cực hạn, nhưng mười ngón tay nối liền với tim, mười ngón tay đau nhức không ngừng làm cho hắn thực sự đau đớn, hắn chỉ là một hài đồng tám tuổi, lại còn là con thứ ba của Trấn Đông vương, địa vị tôn quý, trước đây có bao giờ phải chịu khổ.
"Phốc!"
Bàn tay mạnh mẽ chọc thẳng xuống tận cùng, sự đau đớn mãnh liệt làm nước mắt Tần Vũ không kìm được trào ra.
Triệu Vân Hưng bình thản nhìn, nhìn đứa trẻ mới chỉ tám tuổi rơi lệ không ngừng xúc tay vào chậu cát, Triệu Vân Hưng dường như không có một chút tình cảm, không ngừng thúc dục…Khóc, nhưng vẫn phải xúc.
oOo
Luyện tập đã được nửa năm, mỗi ngày luyện tập, mỗi ngày hấp thu thực phẩm một tăng, làm cho thân thể Tần Vũ cường tráng hơn rất nhiều so với trước đây. Dưới thác nước tại Đông Lam sơn.
"A!"
Triệu Vân Hưng song phi, đá bay mấy khối đá lớn rơi xuống thác nước, lúc này, dưới thác nước những khối đá đã tạo thành một nơi người có thể đứng được, thác nước từ trên cao đổ xuống, đập vào trên mặt đá, tóe ra vô số bụi nước trắng.
"Hai chân vững như núi, di chuyển nhanh như điện, thác nước này không kể là lớn, xuống tấn đã lâu như vậy, bước chân của ngươi cũng khả dĩ có thể trụ được dưới thác nước này." Triệu Vân Hưng chỉ vào thanh thạch nói, "đứng lên đó, nhất định phải đứng vững."
"Thác nước này không kể là lớn?" Tần Vũ ngước nhìn rất cao nơi thác nước đổ xuống, sức đẩy mạnh mẽ đập lên trên tảng đá, phát ra tiếng nổ dễ sợ, thác nước này không kể là thác nước lớn, còn cái thác nước nào lớn nữa? Trải qua nửa năm huấn luyện xuống tấn, lúc này cước bộ của Tần Vũ so với quá khứ không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
"Vâng!" Tần Vũ chầm chậm dừng lại bên thanh thạch, thác nước đổ xuống, bên cạnh thanh thạch áp lực tất nhiên không lớn, Tần Vũ đứng tại bên cạnh thanh thạch, gồng bước chân, xem ra có thể dễ dàng chịu được áp lực này.
"Đứng vào giữa." Triệu Vân Hưng lạnh lùng nói.
Tần Vũ chẳng còn cách nào, chỉ đành từ từ di chuyển bước chân, hướng trung tâm bước, càng tới gần giữa, áp lực nước chảy đổ xuống càng mạnh, Tần Vũ đã cảm thấy thân thể đã bắt đầu bị đẩy lùi, nhưng vẫn chưa tới vị trí trung tâm.
"Không ổn!"
Tần Vũ cảm thấy thân thể lắc mạnh, bước chân không trụ nổi, bị đẩy văng xuống hồ.
"Tiếp tục!" Triệu Vân Hưng bình thản nói.
oOo
Trời đêm, Tần Vũ nằm tại ôn tuyền, hai mắt thư thái khép hờ, ngày ngày lúc tại ôn tuyền là lúc Tần Vũ thoải mái nhất, trước đây không hề có cảm giác này, nhưng hiện tại mỗi ngày đều rèn luyện tới cực hạn, lúc vào lại ôn tuyền, toàn thân cơ bắp đang ê ẩm, thật khỏe người.
Tiểu Hắc sau hơn nửa năm, chỉ thấy trên đầu nó đột nhiên xuất hiện một nhúm lông màu vàng, những chỗ khác vẫn đen như trước. Tốc độ lớn của Tiểu Hắc thực sự rất chậm so với những con ưng bình thường, lúc này Tiểu Hắc cũng tại bờ ôn tuyền, chạy tới chạy lui loạn lên. Tần Vũ đã ngủ, ngủ tại ôn tuyền.
Ban ngày hắn huấn luyện cả ngày, buổi tố i ngâm mình trong ôn tuyền sáu tiếng, ngâm mình trong ôn tuyền ngủ luôn, chờ tới nửa đêm, nhờ y đạo cao thủ Ông Nhàn giúp hắn xoa bóp dược tửu, sau đó Tần Vũ tiện thể đi đọc sách. Có thể nói, hắn không lãng phí dù chỉ một chút thời gian.
Bên bờ ôn tuyền, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, chính là Liên Ngôn và Triệu Vân Hưng, hai người nhìn chăm chú Tần Vũ đang ngủ.
"Tiểu Vũ còn chưa đủ chín tuổi, vẫn còn là một đứa bé."
Nhìn khóe miệng Tần Vũ còn chảy ra nước dãi, lại thêm khuôn mặt nhỏ non nớt, Liên Ngôn cảm thấy nhẫn tâm, chăm lo cho Tần Vũ từ lúc bé, Liên Ngôn hoàn toàn coi Tần Vũ như tôn tử của chính mình.
Triệu Vân Hưng hiếm khi cười, nhìn Tần Vũ, gật đầu nói: "Tiểu Vũ nó là một hài tử kiên cường phi thường, ta huấn luyện tuyệt đối đạt tới cực hạn của nó, nếu như vượt qua giới hạn đó, thân thể nó có thể gục ngã. Nó không ngờ lại chịu được…Trước đây lúc Vương gia để ta luyện quân, ta chọn mười vạn người trong đại quân tiến hành cực hạn huấn luyện, hoàn toàn đạt tới cực hạn của một quân nhân bình thường, nhưng thực sự chịu được một năm, chỉ có khoảng một nghìn người."
Triệu Vân Hưng lúc đó huấn luyện quân sĩ, đa số quân nhân bình thường không được ăn uống, thuốc thang bồi bổ như Tần Vũ, lại thêm ôn tuyền giải trừ mệt mỏi, rồi cao thủ y đạo giúp xoa bóp vân vân. Nhưng…
Những quân nhân đó đều là người trưởng thành, còn Tần Vũ chỉ là một hài tử. Một hài tử có khả năng kiên trì chịu được, càng làm cho Triệu Vân Hưng ngạc nhiên hơn.
Nhìn dáng vẻ say ngủ của Tần Vũ, Liên Ngôn và Triệu Vân Hưng mỉm cười rồi bỏ đi, chỉ còn lại Tần Vũ ngủ say như trước, hồn nhiên không biết có người tới, miệng khép hờ, trên khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc, khóe miệng chảy ra nước dãi. Có thể…trong giấc mơ, hắn và phụ vương đang ở cùng nhau. Phụ vương, hai năm trôi qua quá nhanh chưa một lần tới
oOo
Huấn luyện chạy mang theo vật nặng, huấn luyện xuống tấn mang vật nặng, huấn luyện bước chân dưới thác nước, khả năng chống chịu liên tục được huấn luyện tới cực điểm, luyện quyền dưới trở lực của thác nước, hoạt động mọi ngày đều đeo thêm vật nặng, huấn luyện sự linh hoạt, huấn luyện chỉ lực, huấn luyện phản ứng linh mẫn, huấn luyện tốc độ…
Các phương pháp huấn luyện, chiếu theo một quy luật nhất định, Triệu Vân Hưng tiến hành huấn luyện cho Tần Vũ tất cả các lĩnh vực. Tần Vũ dưới sự huấn luyện của Triệu Vân Hưng, không ngừng đột phá cực hạn sinh lý, kỹ năng thân thể cũng nhanh chóng đề cao. Một năm sau.
Tần Vũ chín tuổi mặc quần dài, nửa t hân trên cởi trần, cơ bắp toàn thân hắn không nở mà hiện lên một vẻ lưu tuyến hoàn hảo, trông giống như một con báo săn.
"Tần Vũ, ngươi ý chí kiên cường, cực hạn huấn luyện gì cũng không phải lo nữa, tối quan trọng là ý chí kiên cường." Triệu Vân Hưng nhìn Tần Vũ, nở nụ cười chưa từng thấy nhìn Tần Vũ, "lão sư phải trở về quân đội, hãy nhớ, cực hạn, thách thức cực hạn, chừng nào ngươi không ngừng nỗ lực, ngươi cuối cùng nhất định có ngày thành công."
Tần Vũ nhìn lão sư trước mắt, một năm qua, Tần Vũ thậm chí còn thầm trách lão sư vô tình, mỗi lần Tần Vũ không ngừng rơi lệ lúc huấn luyện, nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt lão sư tươi cười thỏa mãn, hắn đột nhiên hiểu ra tất cả.
"Lão sư, con nhất định không làm người thất vọng." Tần Vũ nhìn Triệu Vân Hưng, kiên quyết nói.
Triệu Vân Hưng hài lòng gật đầu, sau đó lập tức quay người, bước dài bỏ đi, trực tiếp ra khỏi Vân Vụ sơn trang, liền đó một tiếng liệt hổ gầm vang, mắt Tần Vũ đã hơi đỏ, Tần Vũ hiểu, bắt đầu từ hôm nay…Hắn một mình cô độc sẽ tự huấn luyện bản thân.