"Hùng Hắc, phía trước ngươi ba bước chính là trận pháp kế tiếp, nếu như ngươi phá được liền có tư cách thưởng thức sát trận cực mạnh của ta." Thanh âm của Tần Vũ vang lên quanh quẩn trong Mê Nhĩ sơn. Hùng Hắc ngửa đầu nhìn về phía Mê Nhĩ sơn, cuồng ngạo quát: "Tần Vũ, ngươi cứ ở trên núi đi, đợi đến khi bổn đại nhân phá được trận pháp của ngươi sẽ dùng thiên thần khí đập vỡ đầu ngươi, hủy diệt chân linh của ngươi!" Nói xong, Hùng Hắc liền tiến lên. Mê Nhĩ sơn cao khoảng hai ngàn thước, Tần Vũ đang ở bên đỉnh núi. Khi Hùng Hắc bước vào trong trận pháp, bởi vì quan hệ của trận pháp, Hùng Hắc không thể nhìn thấy Tần Vũ. Nhưng trận pháp là do Tần Vũ bố trí, nhất cử nhất động của Hùng Hắc trong trận pháp, Tần Vũ đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. "Hủy diệt chân linh của ta?" Tần Vũ tự hỏi. Tần Vũ biết rất rõ, chân linh chính là ý thức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Phúc bá đứng bên cạnh cung kính nói: "Chủ nhân, đối với thần nhân bình thường, hoặc là người yếu, một khi hồn phi phách tán, chân linh cũng sẽ tự động tiêu tán. Nhưng vì chân linh quá yếu ớt, căn bản là không thể tồn tại một mình. Nhưng một khi linh hồn hóa anh, đạt tới thiên thần cảnh giới, cho dù hồn phi phách tán, chân linh cũng có thể tồn tại độc lập. Điều kiện tiên quyết là chân linh không bị người khác công kích." "Chân linh như thế nào? chẳng lẻ còn có thể sống lại?" Tần Vũ nhìn về phía Phúc bá. Phúc bá cung kính trả lời: "Chân linh mặc dù sống lại là vô cùng khó khăn, nhưng tại thần giới cũng có đan dược vô cùng trân quý, đan dược loại này có thể làm cho người ta sống lại." "Ngoài ra, cao thủ cấp bậc thiên tôn cũng có thể làm cho người ta sống lại." Tần Vũ lắc đầu cười nói: "Thiên tôn? Là thiên tôn trong truyền thuyết, liệu có mấy người gặp qua?" "Kỳ thật không nhất thiết phải là thiên tôn. Rất lâu trước kia, khi lão chủ nhân còn ở tại thần giới, lúc đó thần giới có một thần vương vô cùng đặc biệt. Nàng được xưng là 'Sinh Mệnh Thần Vương'. Vị sinh mệnh thần vương này có thể làm cho người còn sót lại chân linh sống lại!" Phúc bá cung kính trả lời. "Nga, Sinh mệnh thần vương? Lại có thần thông làm cho người ta sống lại sao. Chẳng lẽ sử dụng thần thông này không có hạn chế gì sao?" Tần Vũ kinh ngạc nói. Chỉ còn lại một chút chân linh thì đều có thể làm cho sống lại. Chuyện này cũng giống như là nghịch thiên địa vậy, mà làm được việc này sao lại không có điểm hạn chế? "Không có hạn chế, lão chủ nhân từng nói, cả thần giới, trong số các thần vương, so về bản lĩnh cứu người thì không một ai có thể bằng được Sinh Mệnh thần vương." Phúc bá cảm khái nói, "Đáng tiếc là Sinh Mệnh thần vương đã chết." "Sao lại chết được?" Tần Vũ tò mò hỏi. Cao thủ cấp bậc thần vương sao có thể dễ dàng bị chết? "Chiến tranh!" Phúc bá nói, "Tại thần giới, mỗi sáu mươi ức năm liền có một lần cả thần giới tham gia chiến đấu, dưới tình huống bình thường, trong các cao thủ cấp bậc thần vương rất ít có người chết, nhưng trong lịch sử cũng có trường hợp như vậy." Tần Vũ gật đầu. "Phúc bá, khoảng cách đến lần chiến tranh tiếp theo là bao lâu?" Tần Vũ đang nghĩ, một khi phát sinh chiến tranh, nếu hắn đã trở thành luyện khí cao thủ thì hắn càng có thể có được một vị trí tốt. Phúc bá cung kính nói: "Còn khoảng hơn mười ức năm nữa." "Quá lâu." Tần Vũ thầm thở dài một tiếng. "Ây?" Ánh mắt Tần Vũ đột nhiên sáng lên, lúc này Hùng Hắc đã tiến vào trong Mê Nhĩ sơn và bị vây trong trận pháp. Trận pháp này là một ảo trận, đối mặt với ảo trận này, Hùng Hắc hiển nhiên ứng phó không được. "Ha ha …… cái con gấu này muốn dùng sức mạnh để phá ảo trận, đích thực là rất khó đấy." Tần Vũ mỉm cười nhìn Hùng Hắc ở trong trận Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân đang nghi hoặc lăng không bay đến. "Hùng Hắc sao luôn chỉ luôn chỉ ở trong phạm vi ba bước? Còn không ngừng đánh mạnh xuống đất, mà cũng chỉ ở trong phạm vi ba bước, lại còn dùng lực rất mạnh nữa chứ?" Mị Cơ bắt đầu nhíu mày. Trong cả Hắc Long đàm thì người tinh thông trận pháp nhất chính là Liễu Nhứ đạo nhân. Ngay cả Công Tôn Kính bình thường cũng thường xuyên thỉnh giáo Liễu Nhứ đạo nhân. Thực lực về trận pháp của Liễu Nhứ đạo nhân cũng có thể coi là nhị cấp trận pháp điên phong. Chỉ là việc nghiên cứu trận pháp quá mức phức tạp, nếu không có ai chỉ dẫn thì trong biển cả khôn cùng của trận pháp sẽ rất dễ lạc đường . Không phải ai cũng được 'Tượng Thần' Xa Hầu Viên để lại bộ sách cẩn thận chỉ dạy. "Hùng Hắc đã tiến vào trong một ảo trận, lúc này có lẽ hắn còn không biết mình vẫn đang chỉ ở một chỗ, hơn nữa cũng không biết là đang đập phá mặt đất ở một chỗ." Liễu Nhứ đạo nhân vẫn đang giương mắt nhìn Hùng Hắc trong đại trận. Đích xác như Liễu Nhứ đạo nhân đoán, Hùng Hắc căn bản không biết mình chỉ đang đập phá trong một khu vực, lúc này hắn chỉ nhìn thấy một mảnh đất lớn, hắn mặc kệ tất cả, chỉ biết đập phá mảnh đất trước mắt. Thanh lang nha bổng lại đập thêm một cái hố to, Hùng Hắc cứ cách một khoảng lại đập mạnh một cái. Cứ như vậy cũng đã đập hơn một trăm cái hố. "Hô, hô ……" Hùng Hắc thở hổn hển, lang nha bổng là loại vũ khí công kích hạng nặng, hơn nữa mỗi một lần hắn đều quán thâu một lượng lớn thiên thần lực, nếu không sao có thể đập nát những tảng đá của thần giới trong một phạm vi cỡ lớn? Liên tục hơn trăm lần trút giận, thiên thần lực của Hùng Hắc cũng đã tiêu hao phần lớn. "Sao lại thế này?" Cái trán của Hùng Hắc bắt đầu nổi gân xanh, ánh mắt hết nhìn về phía đông rồi lại nhìn về phía bắc: "Trận pháp, ta sao vẫn còn ở trong trận pháp! Ta đánh cả mấy trăm lần, đập nát hơn phân nửa Mê Nhĩ sơn, sao trận pháp còn không bị phá?" Hùng Hắc nhìn chung quanh thấy vẫn là thảo nguyên vô tận liền có chút phẫn nộ. "Gặp phải ảo trận, phương pháp hữu hiệu nhất chính là ……" Hùng Hắc thu hồi cây lang nha bổng 'Phá Sơn', cả người ngừng cử động, thân thể bị thiên thần lực màu bích lục bao quanh. Lấy Hùng Hắc làm trung tâm, không gian trong vòng mười bước bắt đầu vặn vẹo. Đại thảo nguyên mà Hùng Hắc nhìn thấy cũng bắt đầu vặn vẹo, biến thành một ngọn núi đá đã bị nát thành phấn. Khu vực mười bước xung quanh Hùng Hắc cũng trở lại nguyên dạng khung cảnh của Mê Nhĩ sơn, mà khu vực lớn hơn cũng biến trở lại như trước. "Ha ha …… ảo trận, trận pháp bất quá cũng chỉ là thứ tiểu xảo. Trước không gian lực còn không tan?" Hùng Hắc cười to rồi nói, cả người hướng về phía trước phi hành, phàm là nơi hắn phi hành qua, trong phạm vi mười bước đều biến thành chân thật, căn bản không thể làm ảnh hưởng đến cảm quan của hắn. Cứ như vậy, Hùng Hắc dễ dàng xuyên qua được ảo trận. Xuyên qua hết ảo trận, Hùng Hắc đã đến bên sườn núi của Mê Nhĩ sơn. "Tần Vũ. Còn không mau nhận lấy cái chết?" Hùng Hắc cất tiếng hô. Tần Vũ lúc này đang khoanh tay đứng ở trên đỉnh núi của Mê Nhĩ sơn cũng cất tiếng nói: "Hùng Hắc, ngươi phá được ảo trận cũng chưa tính là gì. Ngươi cứ đi tới thì sẽ gặp được sát trận lợi hại nhất của ta, ta xem ngươi phá như thế nào?" "Sát trận? Ha ha, đơn giản, đơn giản!" Hùng Hắc rất tự tin. Sát trận mặc dù có công kích, nhưng ít nhất sẽ không làm cho hắn bị mất phương hướng. Hùng Hắc cho rằng chỉ cần ngạnh chống trong chốc lát, sau đó dùng lang nha bổng đập cho sơn băng địa liệt, hủy diệt trận cơ là xong. "Đơn giản?" Tần Vũ cười lạnh, "đừng quá tự tin, tự tin sẽ hại đến tính mệnh đấy." Tần Vũ đối với sát trận này rất là tự tin, sát trận này chính là thành tựu cao nhất của Tần Vũ hiện nay về 'Sát Trận' , tam cấp trận pháp. Hơn nữa luận về uy lực so với tam cấp trận pháp bình thường còn mạnh hơn. Chính là vù tam cấp trận pháp chủ yếu là công kích thuộc tính hỏa! Tần Vũ có 'Luyện Hỏa Thủ Hoàn', luyện hỏa thủ hoàn là do chín khỏa 'Tử Nguyên Hỏa Châu' luyện thành. Được 'Luyện Hỏa Thủ Hoàn' phụ trợ, Tần Vũ bố trí sát trận có hỏa chúc tính là lợi hại nhất! "Ta không tin ngươi dưới sự công kích của bạch sắc tịnh hỏa mà lại không chết!" Trên mặt Tần Vũ tràn đầy vẻ tự tin. Bạc sắc tịnh hỏa là chân hỏa trong cơ thể thiên thần. Tần Vũ đem hai mươi sáu trận pháp hoàn mỹ điệp phối hợp, hơn nữa còn có luyện hỏa thủ hoàn phụ trợ, vừa vặn có thể thi triển bạch sắc tịnh hỏa để công kích. Đối mặt với bạch sắc tịnh hỏa cho dù là thiên thần, thân thể không thể chống lại, trừ phi có thiên thần khí chiến y! Hùng Hắc hiếm hoi lắm mới có một kiện hạ phẩm thiên thần khí, hắn sao có thể có thiên thần khí phòng ngự chiến y? Cho nên Hùng Hắc một khi tiến vào, nhất định sẽ bị bạch sắc tịnh hỏa thiêu đốt, ngay cả chân linh cũng không còn. Dưới sự quan sát của Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ và gần một vạn thần nhân, Hùng Hắc liền đi vào sát trận cực mạnh của Tần Vũ. "Sát trận, để ta phá!" Hùng Hắc hưng phấn liếm môi, hai tay giương lang nha bổng, hung hăng hướng về trước mặt đập tới. Nhưng lúc đó trên mặt đất lại phóng ra một đoàn bạch sắc hỏa diễm. "Bạch sắc." Hùng Hắc sửng sốt, sau đó cả liền tỉnh táo lại. "A, bạch sắc tịnh hỏa!" Cả người Hùng Hắc liền như một cơn gió, nhanh chóng thối lui, nhưng lúc này phía sau hắn cũng có một đoàn bạch sắc tịnh hỏa bay tới. Hùng Hắc không ngừng tránh né, hắn căn bản không dám ở sát mặt đất, bởi vì mặt đất cũng đang xuất ra từng đoàn bạch sắc tịnh hỏa. Mà trên trời cũng có hàng đoàn bạch sắc tịnh hỏa. Trên trời dưới đất, trái phải trước sau! Tất cả các phương hướng đều có bạch sắc tịnh hỏa bay tới, theo thời gian trôi đi, bạch sắc tịnh hỏa càng ngày càng nhiều, lại còn hình thành một cái lồng hướng về Hùng Hắc mà vây lại. "Bạch sắc tịnh hỏa, sao lại có thể có nhiều bạch sắc tịnh hỏa như vậy? Dù là thiên thần cũng không có khả năng phát ra nhiều bạch sắc tịnh hỏa như vậy chứ." Hùng Hắc cũng sắp phát khóc rồi. Chân hỏa trong cơ thể mỗi người cũng chỉ có một ít. Vốn chẳng ai có thể dùng nhiều bạch sắc tịnh hỏa như vậy để công kích người khác, nhưng Tần Vũ thì làm được, hắn dựa vào Hồng Mông linh bảo 'Luyện Hỏa Thủ Hoàn', cùng với việc hắn có khả năng bố trí sát trận cực mạnh - hỏa chúc tính sát trận. "Tầng thứ của trận pháp này còn quá thấp, nếu là tứ cấp trận pháp, hoặc là ngũ cấp trận pháp, có lẽ trong phạm vi trận pháp đã xuất ra vô cùng vô tận bạch sắc tịnh hỏa, không giống như bây giờ chỉ là từng đoàn mà thôi." "Bây giờ thực lực cũng quá yếu, mặc dù đã hoàn toàn luyện hóa được 'Luyện Hỏa Thủ Hoàn', nhưng Luyện Hỏa Thủ Hoàn phát ra bạch sắc Tịnh Hỏa' còn quá ít. Nếu thực lực của ta mạnh hơn, chỉ dựa vào 'Luyện Hỏa Thủ Hoàn' cũng có thể tạo ra một cái ngục bạch sắc tịnh hỏa! Tần Vũ cảm thán trong lòng. Hùng Hắc đã tuyệt vọng. Đối mặt với vô số bạch sắc tịnh hỏa từ khắp nơi bay tới, Hùng Hắc đã không biết phải làm sao nữa. Hắn bất quá chỉ là một hạ bộ thiên thần, nếu là trung bộ thiên thần đối không gian lĩnh ngộ, hoàn toàn có thể hình thành một 'Tuyệt Đối Lĩnh Vực', có thể dễ dàng thoát ra. Nhưng hắn là hạ bộ thiên thần, trói buộc của thần giới không gian quá lớn, tại thần giới, hắn cũng chỉ có thể phi hành, nhiều nhất là làm cho không gian bị biến dạng mà thôi. "Bạch sắc tịnh hỏa ……" Hùng Hắc nhìn thượng phẩm thần khí chiến y đang mặc trên người chỉ có thể cười khổ. Gặp phải bạch sắc tịnh hỏa, thượng phẩm thần khí căn bản không có khả năng ngăn cản lấy một khắc, Hùng Hắc đã tuyệt vọng, buông xuôi tất cả! Dày đặc bạch sắc tịnh hỏa hướng tới Hùng Hắc mà lao đến, khoảng cách chỉ còn có hơn mấy thước. Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một chuyện khiến mọi người phải trợn mắt há hốc mồm. "Bồng!" giông như là hỗn loạn, từng đoàn bạch sắc tịnh hỏa lại bị mất khống chế, bay loạn khắp bốn phương tám hướng, hơn nữa chỉ bay được vài thước là đã biến mất "Cái này ……" Hùng Hắc ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra. Ở chân và ngực hắn có một vết thương lớn, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng hắn không có để ý đến chuyện này. Vừa rồi bạch sắc tịnh hỏa bay loạn, có hai luồng bay tới người hắn, mà kì lạ là bạch sắc tịnh hỏa không có chạm vào, đem hắn trực tiếp tiêu diệt đi. Không biết được chuyện này sao lại xảy ra. "Nhị thập lục trọng trận pháp dồn lại, theo đạo lí kết quả suy ra, Hùng Hắc lúc nãy đã chết rồi mới phải, nhưng vừa rồi năng lượng của bạch sắc tịnh hỏa tựa hồ quá cường đại, đệ tam trọng, đệ bát trọng trận pháp đều bị chút ảnh hưởng, nguyên bổn hình thành nhất thể của sát trận, tự nhiên như thế này tiêu hủy sao?" Tần Vũ có chút khó chấp nhận kết quả này. Bố trận phi thường nghiêm cẩn là cả một sự tình, đặc biệt là trận pháp có nhiều lọai chồng vào nhau, chỉ cần ở trong đó có một trận pháp quan trọng xuất hiện vấn đề, cả trận pháp đều bị phá hủy. "Chủ nhân, đây chính là thử nghiệm những tính chất quan trọng của trận pháp, suy luận chỉ là suy luận, chỉ là tình huống lí tưởng nhất. Nhưng trên sự thật, vượt qua sự phức tạp của trận pháp, chính là vượt qua khó khăn đạt đến kết quả suy luận." Phúc bá tại kề bên nói. Tần Vũ cười nhẹ gật đầu: "Ta hiểu đạo lí này, nhưng không nghĩ đến. . . Hùng Hắc đó tự nhiên trong trận pháp có thể nhặt lại được một mạng." Quá khứ, Tần Vũ luôn mong đợi thí nghiệm trận pháp, tự mình phát hiện và suy ra những sai lầm mà thôi. Nhưng thời điểm sai lầm phát sinh, Tần Vũ lại có điểm không can tâm. Sau cùng thì hạ cấp Thiên Thần "Hùng Hắc" chỉ thiếu một chút là tiểu mệnh "Xong" rồi. Nhưng hiện tại. . . "Ha. . . ha. . . Trời già đang giúp ta, trời già đang giúp ta ah!!!" Hùng Hắc hưng phấn hét lớn hai tiếng, cả thân mình, trên trán, trên mặt, đến đàng sau lưng đều toát mồ hôi lạnh. Hùng Hắc vận dụng thiên thần chi lực trong cơ thể chữa lành vết thương thân thể. Đối với thiên thần chi lực mà nói, thân thể thụ thương là chuỵên nhỏ. Chỉ là cần phải tiêu hao thiên thần chi lực, mà tiêu hao thiên thần chi lực, phải cần có Thần Linh Thạch để bổ sung. Lật tay thủ xuất một khỏa thượng phẩm Thần Linh Thạch, Hùng Hắc rất nhanh đã chữa lành thương thế. "Hùng Hắc, mạng ngươi thật là lớn!" Hùng Hắc ngẩng đầu nhìn lên, Tần Vũ toàn thân lăng không mà đến, lúc này cự li Tần Vũ và Hùng Hắc cũng khoảng hai ngàn ba trăm mét. "Tần Vũ, lão thiên đều đang giúp ta!" Hùng Hắc sung mãn tự tin."Thêm tối cường trận pháp của ngươi đều xong rồi, ngươi còn có phương pháp gì nữa không, hắc. . hắc. . . chịu chết đi!" Hùng Hắc thân mình phi tốc chỗ Tần Vũ hướng đến. Tần Vũ nhìn hướng Hùng Hắc phi đến, trong đầu nhớ đến trong "Trận đạo" chín trăm quyển ghi chú có một câu thoại: "Sát trận, khốn trận, phòng ngự trận pháp trong tam đại trận pháp, uy lực tối cường chính là khốn trận!" "Trận đạo" chín trăm quyển, trong hơn năm trăm quyển nội dung đều là giảng thuật khốn trận, còn giảng thuật sát trận, phòng ngự trận pháp quyển trục, cộng lại cũng gần bốn trăm quyển. "Hy vọng câu thọai này ghi trong "Trận đạo" là đúng, như quả không thật, chính là bức ta dùng vũ lực rồi, ta đương nhiên là một người không thích sử dụng vũ lực." Tần Vũ trong miệng thầm thì nói, thân mình động thân lui lại.