Trên giấy sính lễ, nội dung chỉ có hai điều. 1. Khương Phạm huynh, lần này sính lễ của Chu gia chúng ta chỉ là một lời nhắn cùng một lời hứa. Ta thay mặt cho nhi tử, trước tiên xin gửi cho huynh một lời nhắn. Trong vòng một ngàn năm nữa Thiên Tôn sơn sẽ giáng hạ! Nói vậy mong huynh sẽ hiểu rõ hàm ý của việc "Thiên Tôn sơn" giáng hạ. Sáu ngàn vạn ức năm trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, chính là Tiêu Dao Thiên Tôn ra đời. Còn lần này ai sẽ trở thành Thiên Tôn? Mỗi một vị thần vương đều có cơ hội. 2. Về phần lời hứa, đó là do chính thân phụ ta Lôi Phạt Thiên Tôn hứa hẹn. Một khi Khương Phạm huynh để cho nhi tử ta Chu Hiển trở thành trượng phu của Khương Lập. Thân phụ ta Lôi Phạt Thiên Tôn sẽ hứa với huynh, trong trận quyết đấu tranh đoạt cơ hội giành ngôi vị Thiên Tôn, gia phụ sẽ ra tay tương trợ huynh một lần, còn về việc lúc nào ra tay thì do Khương Phạm huynh quyết định. - Thiên Tôn sơn… Khương Phạm thở dài một tiếng, trong đầu hiện lên cảnh tượng thảm khốc của sáu ngàn vạn ức năm trước. Một vị rồi lại một vị thần vương, vì muồn đoạt lấy một chút cơ hội trở thành Thiên Tôn mà liều mạng tàn sát nhau. Từng người, từng người một lần lượt bỏ mạng... - Lẽ nào ta lại bỏ qua cơ hội này? Đôi chân mày Khương Phạm khẽ nhíu lại, trong mắt lộ vẻ vẻ u buồn. - Két! Cửa thư phòng mở, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Khương Phạm thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng: - Phu nhân, nàng đến rồi? Người bước vào chính là Thuần Vu Nhu, thê tử của Khương Phạm. - Phu quân, chớ nên phiền não. Cần làm thế nào thì cứ làm như vậy, thiếp ủng hộ phu quân! Thuần Vu Nhu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Khương Phạm, ôn nhu nói. Trước mặt thê tử của mình, Khương Phạm trong lòng suy nghĩ gì một điểm cũng không cần dấu giếm. - Phu nhân, đã một ức hai ngàn vạn ức năm rồi, thời gian lâu như vậy ta vẫn là Bắc Cực Thánh Hoàng, vĩnh viễn là Bắc Cực Thánh Hoàng… Loại cuộc sống này, ta đã chịu đựng đủ rồi. Ta thật sự rất muồn trở thành Thiên Tôn, một Thiên Tôn chí cao vô thượng! Khương Phạm chậm rãi nói. Thánh Hoàng mặc dù được tôn sùng. Có điều, với một người ngay khi sinh ra đã là Thánh Hoàng, đã tại vị một ức hai ngàn vạn ức năm, đương nhiên sẽ không cảm thấy địa vị Thánh Hoàng đó còn có gì giá trị. Ngược lại càng chờ mong địa vị cao hơn - Thiên Tôn! - Lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ. Mặc dù ta đã cố gắng, nhưng chính vào thời khắc cuối cùng, Phiêu Vũ Thiên Tôn lẳng lặng ra tay, bát đại Thánh Hoàng chúng ta đều thất bại, kẻ chiến thắng chính là Tiêu Dao Thiên Tôn! Khương Phạm lắc đầu cười nhạt. - Thiên Tôn sơn lại sắp giáng hạ, ta thật sự rất hi vọng. Thuần Vu Nhu lầy từ trên thư án cuốn kim sắc trục quyển, bản kê sính lễ của Tần Vũ. - Nhất lưu Hồng Mông linh bảo, Tần Vũ này quả nhiên không phải là người tầm thường! Thuần Vu Nhu thầm thán phục. Khương Phạm liếc nhìn kim sắc quyển trục, gật đầu cười nhạt nói: - Nếu không phải là Thiên Tôn sơn giáng hạ, con rể của ta nhất định là Tần Vũ. Chỉ tiếc là… Khương Phạm lắc đầu: - Nhất lưu Hồng Mông linh bảo tuy trân quý, nhưng ta vốn đã có Linh bảo trấn tộc. Linh bảo trấn tộc xuất hiện cùng lúc thần giới được đản sanh, lại có huyết mạch tương thông với Khương gia, uy lực vô cùng to lớn. Cho dù ta có nhất lưu Hồng Mông linh bảo của Tần Vũ thì cũng cấp cho nhị đệ hoặc Khương Hình. Bản thân ta vốn không cần. Khương Phạm đích thực không cần. Tần Vũ tặng La Vũ đao, Khương Phạm đã đưa cho nhị đệ Khương Lan. Cho dù có nhận thêm một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì hắn ta cũng lại cấp cho vị thần vương thứ ba của Phiêu Tuyết thành. Tất cả chỉ là giúp cho thực lực Phiêu Tuyết thành thêm lớn mạnh, đối với Khương Phạm mà nói cũng không có ảnh hưởng lớn. - Bao nhiêu năm qua ta đều vì gia tộc, bây giờ cũng nên nghĩ cho bản thân. Thiên Tôn… thật là làm cho người ta phải chờ mong. Khương Phạm ánh mắt có một tia chờ mong. Thiên Tôn! Chí cao vô thượng! Trước mặt Thiên Tôn thì Thánh Hoàng chỉ là một nhân vật tầm thường. Chỉ có Thiên Tôn mới có được ngôi vị chí cao. - Phu quân, thiếp lo lắng một chuyện. Thuần Vu Nhu nhẹ nhàng. Khương Phạm quay đầu nhìn thê tử. Từ trước đến nay, Khương Phạm chưa bao giờ có ý nghi ngờ tình cảm của mình và thê tử. Hai người đã chung sống qua mấy ức ức năm, tình cảm sâu đậm đến mức không một ngôn từ nào tả được. - Lôi Phạt Thiên Tôn hứa sẽ giúp chàng một lần. Nhưng nếu sau khi giúp chàng lại ra tay tương trợ kẻ khác nữa thì thế nào? Thuần Vu Nhu thật ra lo lắng cho trượng phu mình. Khương Phạm khẽ cau mày. - Về chuyện này, đúng là ta cũng có chút thắc mắc. Có điều, lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, trong trận đấu vốn không hề can thiệp. Chỉ đến cuối cùng thì Phiêu Vũ Thiên Tôn mới lẳng lặng ra tay, làm xoay chuyển cả thế cục. Rốt cuộc Tiêu Dao thần vương chiến thắng, giành được ngôi vị Thiên Tôn... Khương Phạm nhíu mày. - Chỉ là lần này Thiên Tôn liệu có ra tay nhiều lần không? Thuần Vu Nhu lặng lẽ đứng bên. Hai vợ chồng lẳng lặng đàm luận. Những điều Khương Phạm nghĩ, trong lòng Thuần Vu Nhu đều hiểu rõ, tự nhiên cũng không có điểm bận tâm. Nửa ngày sau... - Ai? Khương Phạm ngẩng đầu, giữa thư phòng đột nhiên xuất hiện một người, chính là Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc. - Tỷ phu, sao huynh lại đến đây? Thuần Vu Nhu nhẹ giọng cười hỏi. Gương mặt Chu Hoắc thoáng nụ cười, trực tiếp nói: - Tiểu Nhu, ta đến là muốn tự mình nói rõ với Khương Phạm một số chuyện. Trên danh sách sính lễ ta chỉ viết ngắn gọn, e là Khương Phạm huynh có một vài chuyện không được rõ lắm. Khương Phạm ngẩng đầu nhìn Chu Hoắc: - Chu huynh, đích thực là ta có một chút không rõ. Ta muốn hỏi huynh… Thiên Tôn sau khi Thiên Tôn sơn giáng hạ, có thể tùy ý ra tay không? - Đương nhiên là không thể.. Nguồn truyện: Truyện FULL Chu Hoắc vội đáp: - Nếu như có thể trực tiếp ra tay, vậy thì lần trước cha ta tại sao lại không ra tay? Khương Phạm nhẹ gật đầu. Trong trận quyết đấu giành kỳ ngộ Thiên Tôn lần trước, Lôi Phạt Thiên Tôn từ đầu đến cuối không hề ra tay, chỉ có Phiêu Vũ Thiên Tôn cuối cùng lại ra tay. - Có thể cho ta biết nguyên nhân không? Khương Phạm dò hỏi. Chu Hoắc gật đầu: - Khương Phạm huynh, chuyện này ta cũng mới được biết cách đây không lâu, chính gia phụ đã cho hay… lần trước khi Thiên Tôn sơn giáng hạ, sở dĩ phụ thân không ra tay là do Phiêu Vũ Thiên Tôn đã ngăn cản. - Phiêu Vũ Thiên Tôn? Khương Phạm trong lòng có chút giật mình. Phiêu Vũ Thiên Tôn có thể ngăn cản Lôi Phạt Thiên Tôn! Chỉ riêng điểm này đã có thể thấy, tuy cùng là Thiên Tôn nhưng địa vị vẫn có sự khác biệt. - Lần trước, Phiêu Vũ Thiên Tôn vì muốn tạo thế cân bằng, đã trao cơ hội kỳ ngộ Thiên Tôn vào tay thần vương có xuất thân phi thăng giả. Còn lần này, Phiêu Vũ Thiên Tôn đã có lời với gia phụ là sẽ không động thủ, gia phụ vì thế có cơ hội một lần ra tay. Chu Hoắc nhìn thẳng vào Khương Phạm. Khưong Phạm con mắt sáng ngời. Lôi Phạt Thiên Tôn sẽ có cơ hội một lần ra tay? Và Chu gia lại không giành cơ hội đó cho bản thân mình? Sính lễ này thật khiến Khương Phạm không thể không động tâm. - Chu Hoắc, những lời huynh nói là thật? Khương Phạm không kìm được hỏi. - Huynh vẫn còn lo ta dối gạt huynh sao? Chu Hoắc cười nhạt. - Khương Phạm huynh chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút. Nếu Thiên Tôn có thể ra tay nhiều lần, vậy thì quyết đấu cho kỳ ngộ Thiên Tôn chẳng phải vô nghĩa hay sao? Khương Phạm cũng gật đầu. Đúng vậy! Nếu Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ ra tay một lần tương trợ chính mình thì chỉ có thể nói là Khương Phạm đã có ba phần cơ hội trở thành Thiên Tôn. Tuy nhiên, nếu để Lôi Phạt Thiên Tôn được nhiều lần động thủ, việc ai trở thành Thiên Tôn không phải chỉ cần Lôi Phạt Thiên Tôn quyết định sao? - Phiêu Vũ Thiên Tôn không thể để cho chuyện này xảy ra! Chu Hoắc lại cười nhạt, lên tiếng. - Vậy sao huynh không giành cơ hội này cho bản thân? Khương Phạm nhìn về phía Chu Hoắc. Chu Hoắc cười nhạt: - Khương Phạm huynh, ta và huynh không giống nhau. Cho đến nay Chu gia ta vẫn là siêu nhiên vật ngoại, sau lưng lại có phụ thân ta là Lôi Phạt Thiên Tôn. Ta có thể hưởng thụ đến tận cùng cuộc sống thanh nhàn này, đối với việc trở thành Thiên Tôn ta không hề có chút si tâm vọng tưởng. Huống hồ, Phiêu Vũ Thiên Tôn sẽ không bao giờ để Chu gia có một lúc hai Thiên Tôn! Khương Phạm khẽ gật đầu. Tam đại Thiên Tôn, quyền quyết định thật sự vẫn nằm trong tay Phiêu Vũ Thiên Tôn. - Ta đã tặng cho huynh cơ hội một lần ra tay của cha ta. Khương Phạm huynh chắc đã biết, chiêu thân quyết định nên chọn ai rồi chứ? Chu Hoắc cười nhạt. Khương Phạm khẽ cau mày. Khương Phạm nhớ lại những lời của nhị đệ Khương Lan. Nếu chọn Chu Hiển, e là quan hệ giữa ông ta và nhị đệ sẽ trở lại đối đầu, hơn nữa tình cảm phụ tử với Khương Lập cũng sẽ bị ảnh hưởng. - Đành vậy! Từ khi Tả Thu Mi chết đi, nhị đệ thật ra đã không hề có quan hệ tốt với ta. Còn Lập Nhi… Thôi vậy! Khương Phạm trong lòng thầm than. Hắn có mấy người con gái, không thể chỉ vì một nhi nữ mà mất cơ hội mấy vạn ức năm mới có một lần... - Chu Hoắc huynh, ta đã biết nên chọn lựa ra sao. Huynh có thể về được rồi! Khương Phạm lạnh nhạt nói. Chu Hoắc nhìn Khương Phạm, hi vọng có thể nhận thấy sự lựa chọn qua nét mặt, nhưng hắn nhìn không ra. Chỉ có thể cười nhạt: - Vậy ta sẽ đợi xem sự lựa chọn của huynh! Nói rồi Chu Hoắc biến mất khỏi thư phòng. Chớp mắt thời hạn mười ngày đã đến, cả Phiêu Tuyết thành, các đại điện chủ, Hoàng tộc đệ tử, đại đội trưởng thiên thần đại quân… đã tề tựu đông đủ tại Bắc Cực Thánh Hoàng điện. Bắc Cực Thánh Hoàng điện một lần nữa lại vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều rất vui vẻ. Chỉ có Tần Vũ là ngồi một bên, thật sự hắn cười không nổi. Giờ phút này, trong lòng Tần Vũ đang phiền não vô cùng, đặc biệt là khi nhận được tin từ Lan thúc. Hiển nhiên cơ hội chiến thắng của hắn giờ chỉ còn một nửa. - Tần Vũ huynh! Tần Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khuê Nhân Hầu tay cầm chén rượu đang mỉm cười đi tới. - Tần Vũ huynh làm sao vậy? Lẽ nào huynh vẫn còn lo lắng? Chẳng phải huynh đã là một trong hai người cuối cùng rồi hay sao, ta nghĩ việc huynh chiến thắng chắc chẳng còn gì trở ngại. - Đa tạ những lời may mắn của huynh! Tần Vũ cố nở nụ cười. - Đúng rồi, Tần Vũ huynh, sính lễ của huynh là gì vậy? Mà cho dù sính lễ của Chu Hiển có hơn thì huynh vẫn còn hy vọng thắng! Khuê Nhân Hầu vẻ nhiệt thành. - Sính lễ ư? Tần Vũ cười nhạt: - Chính là thứ mà ta mới luyện thành, nhất lưu Hồng Mông linh bảo! - Có phải kiện linh bảo mà dẫn đến hồng vân cái thiên, linh bảo chi lôi giáng hạ không? Khuê Nhân Hầu nhìn Tần Vũ, vỗ vỗ vai hắn: - Tần Vũ huynh cứ yên tâm, sính lễ của huynh quý giá như vậy, bất luận thế nào huynh cũng thắng chắc rồi! Tần Vũ đột nhiên nhìn về phía sau Khuê Nhân Hầu. Khuê Nhân Hầu hướng phía sau nhìn. Nguyên lai là Chu Hiển đang đi đến. Trong mắt Chu Hiển thoáng chút buồn phiền giả tạo, ngồi vào chỗ của mình. - Tình huống không ổn! Tần Vũ cau mày. Nếu như Chu Hiển không có chút hi vọng thắng nào, phải tỏ ra bất cần hoặc sắc mặt thâm trầm, không thể trông bộ dạng sầu khổ thế này được! Tần Vũ đang trầm tư, bỗng cả đại điện im lặng, an tĩnh. Tần Vũ quay đầu lại, chỉ thấy vợ chồng Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm cùng Khương Lập bước vào. Các thần vương nối bước theo sau. Khương Phạm nở nụ cười, khẽ gật đầu với những người trong điện. Mười ba vị thần vương lần lượt an tọa, Khương Lập ngồi cạnh Thuần Vu Nhu, bàn tay nắm chặt lấy tay bà. - Lập nhi! Tần Vũ khẽ gọi, cố giữ cho mình bình tĩnh lại. Khương Lập ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vũ. Trong mắt ẩn chứa tình ý nồng nàn như dồn hết lên đôi mắt, Tần Vũ giật mình, mang một dự cảm. Đợi đến khi các thần vương hàn huyên xong, tất cả mọi người ngồi yên. - Khương huynh, không nên mất nhiều thời gian. Hãy tuyên bố thẳng, cuối cùng huynh chọn ai làm hiền tế? Huyết Yêu nữ vương nhẹ giọng lên tiếng. Khương Phạm khẽ cười, gật đầu: - Ta cũng không muốn mất nhiều thời gian nữa! Những người bên dưới đều nín thở. Chu Hiển nhìn chằm chằm vào Khương Phạm. Mà Tần Vũ dường như ngưng thở. Tất cả chú ý đều dồn lên người Khương Phạm. Khương Phạm nhìn quanh một lượt, mỉm cười chậm rãi nói: - Lần chiêu thân này đã trải qua ba mươi năm. Trong thời gian đó, Đoan Mộc Ngọc đột phá trở thành thần vương. Tần Vũ, Chu Hiển mỗi người đều được Thiên Tôn tứ dư. Tần Vũ còn luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Đều là đại hỷ sự. Quá trình chiêu thân xảy ra những việc này, ta cũng hết sức vinh dự. Cuối cùng còn lại hai người là Tần Vũ và Chu Hiển. Bất cứ ai trong hai người cũng đều hét sức ưu tú, tiếc rằng trở thành hiền tế của ta thì chỉ có một người. Hy vọng người nào thất bại cũng đừng quá để tâm! Khương Phạm cười, nhìn về phía Chu Hiển và Tần Vũ. Tần Vũ cảm thấy tim mình đang đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Khương Phạm mãi vẫn chưa nói ra tên, cảm giác này thật khiến người ta lo sợ, nhưng Tần Vũ chỉ có thể cố chịu đựng. - Trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ, cuối cùng ta đã quyết định chọn ra người sẽ làm hiền tế. Người đó chính là… Khuôn mặt Khương Phạm nở nụ cười rạng rỡ. Tất cả những người bên dưới đều lặng im, các vị thần vương bên trên cũng chăm chú lắng nghe. Khương Lập nhìn chằm chằm vào phụ thân. Còn Tần Vũ, thời khắc này càng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến nỗi muốn phát điên lên. - Người đó chính là, Chu Hiển đến từ Tây Bắc Lôi Phạt Thành! Khương Phạm cười lớn nói. - Ta? Cả người Chu Hiển phảng phất như tê cứng, sửng sốt trong chốc lát. Cuối cùng trên mặt tràn đầy nét vui mừng. Khương Lập khó có thể tin nhìn phụ hoàng của mình. - Chu Hiển? Là Chu Hiển? Trong thời khắc đó, Tần Vũ cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại một mình, bên tai vẫn còn vang vọng lời tuyên phán cuối cùng của Khương Phạm. Đúng vậy, là tuyên phán! Phán tội chết cho cả hắn và Lập Nhi! - Không, phụ hoàng, người không thể…! Khương Lập mạnh mẽ lên tiếng. Khương Phạm quay lại lạnh lùng nhìn Khương Lập, chỉ thấy Khương Lập mở miệng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm. Giờ khắc này, Tần Vũ chợt bừng tỉnh. Các cơ thịt trên mặt giật giật, lồng ngực phập phồng vì tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Phạm đứng phía trên. - Người chọn Chu Hiển? Khương Phạm mỉm cười với Tần Vũ: - Tần Vũ, đừng quá để tâm! Này... - Đừng quá để tâm? Tần Vũ rất muốn cười lên lạnh lùng. Chình mình vì ngày này mà bản thân đã nỗ lực bao nhiêu. Vì chiêu thân mà hắn đã khổ công nghiên cứu luyện khí, hao phí mấy trăm ngàn năm thơi gian. Vì muốn được quang minh chính đại cưới Lập Nhi, cả La Vũ đao, Tử Huyền phủ… tất cả các linh bảo, Tần Vũ đều không để trong mắt. Vậy mà bây giờ… Khương Phạm vẫn còn có lòng tốt an ủi ta, bảo mình đừng nên để tâm? Có thể không để tâm được sao? - Câm miệng! Tần Vũ đột nhiên quát, Khương Phạm chợt giật mình, có chút sững sờ, sắc mặt sa sầm. Tất cả các vị thần vương đều kinh ngạc nhìn Tần Vũ. Giờ phút này khí thế của Tần Vũ chợt mạnh mẽ, gương mặt sắt có một tia lãnh ý, nhìn Khương Phạm, Chu Hoắc liếc mắt một cái: - Là do các ngươi bức ta, các ngươi bức ta! Ánh mắt Tần Vũ nhìn sang Khương Lập. Khương Lập cũng nhìn đáp lại. Ánh mắt hai người giao nhau. Chỉ qua ánh mắt, cả hai đểu đã hiểu những gì người kia đang nghĩ. Trên mặt Khương Lập nở nụ cười, Tần Vũ cũng vậy. - Lập nhi, không ai có thể chia cắt được chúng ta, tuyệt đối không! Tần Vũ nhẹ giọng nói. - Tần Vũ, ngươi muốn làm gì? Khương Phạm tức giận quát một tiếng, hắn đã cảm thấy không khí có chút ngột ngạt. - Ha ha, làm gì ư? Ngươi hỏi ta làm gì ư? Ha ha. Ngươi nói xem ta muốn làm gì đây? Thanh âm Tần Vũ vang lên khắp đại điện, trên mặt nụ cười trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong mắt mang theo một tia điên cuồng!