Hai tay của Tần Đức run rẩy nắm chặt lấy lá thư. Những biểu tình trên khuôn mặt thay đổi liên tục. "Phụ vương, tiểu Vũ như thế nào rồi? Trong thư tiểu Vũ viết những gì?", Tần Chính gấp gáp hướng về Tần Đức hỏi. Vào lúc này trong tâm của Tần Chính chợt xuất hiện những dự cảm không hay, nhất là khi nhìn thấy biểu hiện của Tần Đức. Cơ mặt của Tần Đức giật giật, cặp mắt thoáng đỏ. Sau cùng ông ta hít một hơi thật sâu, lồng ngực như đang cố hấp thu lấy hơi khẩu khí này, nỗ lực áp chế tâm tư xao động trong nội thể mà ông đang phải chịu đựng. "Vũ nhi", Tần Đức hai mắt đẫm lệ, trao bức thư cho Tần Chính. "Vũ nhi, con bảo phụ vương phải đối xử với con như thế nào bây giờ đây?", Tần Đức ngẩng đầu lên, gương mặt chan chứa đau khổ, "Phụ vương đối xử với con không tốt nhưng con lại liên tục giúp phụ vương. Lần trước con vì phụ vương mà cùng người khác đồng quy ư tận. Lần này con lại…." Thâm tâm Tần Đức chợt nhớ lại câu nói " Hài nhi bảo đảm là trong cuộc chiến này, bất kể như thế nào, Hạng Ương nhất định phải chết" Bản thân Tần Đức đối với đứa con thứ ba này rất hiểu, một khi nó đã bảo chứng như vậy thì chắc chắn sẽ thành công. Chỉ là… đứa con này chỉ cần đạt được mục đích thì ngay cả sinh mạng nó cũng không màng! Đó chính là con trai của ông ta, Tần Vũ… "Phụ vương, tiểu Vũ nó…nó thật quá hồ đồ. Chúng ta có thể đợi mà. Dù gì cũng đã chờ đợi suốt mười mấy hai mươi năm rồi. Bây giờ…" Lúc này Tần Chính thật sự hoảng loạn. Tuy nhiên hắn cũng không có biện pháp, duổi theo ư? Từ đây tới Bá Sở quận, nếu là người như Phong Ngọc Tử thì cần phải mất cả một ngày, nhưng Tần Vũ thì chỉ cần một hai giờ là tới, bọn họ hoàn toàn không có cách nào có thể đuổi kịp. Tốc độ của Tần Vũ thật sự quá nhanh. "Giờ thì sao đây? Một hai chục năm là một khoảng thời gian quá dài. Trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra." Tần Đức lúc này hoàn toàn hiểu rõ những suy nghĩ và tâm ý của đứa con mình. Nhưng hiểu thì sao đây, trong tâm của ông vẫn cảm thấy đau đớn. "Tiểu Vũ, tam đệ!", trên khuôn mặt của Tần Chính tràn đầy vẻ đau khổ, hắn đã hoàn toàn hiểu tam đệ muốn gì. "Nhị đệ, Tiểu Vũ có chuyện gì thế, mọi người làm sao thế này" Tần Phong lúc này cũng vừa chạy đến. Tần Đức quay sang Tần Chính nói " Chính nhi, trong phong thư còn có ba bản bí tịch là bảo vật cực kỳ quan trọng của Tần gia, con nhất định phải bảo vệ cho thật tốt. Hãy nhớ là từ hôm nay, tất cả mọi chuyện của Tần gia sẽ do con quyết định. Con chính là đại diện cho Tần thị gia tộc, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được kích động". Tần Đức đặt ba quyển bí tịch vào tay Tần Chính. Tần Chính không khỏi kinh ngạc, nhìn tần Đức nghi hoặc hỏi " Phụ vương, vậy còn người?" " Vũ nhi lần này đi, khi nó nói nó có thể giết Hạng Ương thì ta tin rằng nó nhất định sẽ thành công, Hạng Ương chắc chắn phải chết. Tuy nhiên…tính khí của Vũ nhi chúng ta ai cũng biết là trận chiến này nó không hề màng đến cái chết. Lần này, có thể giết được Hạng Ương , e rằng Vũ nhi cũng khó có thể trở về", thanh âm của Tần Đức trở nên cực kỳ nặng nề. Đứng một bên, Tần Phong và Tần Chính đều nghe rõ. Cùng là huynh đệ với nhau, bọn họ đương nhiên là hiểu rõ tính nết của tiểu Vũ là như thế nào, vì vậy, vừa nghe xong, tức thì Tần Chính và Tần Phong cùng biến sắc. "Ha ha…bất kể có xảy ra chuyện gì, một phụ vương như ta vẫn phải gặp được nó. Chừng nào còn chưa gặp được thì chừng đó trong lòng ta còn cảm thấy bất an. Chính nhi, con hãy nhớ kỹ, Tần gia mọi việc đều giao lại cho con. Phong nhi, hãy nhớ là phải bảo vệ Tần gia thật tốt!" Tần Đức tin cậy phó thác lại cho hai đứa con của mình. Nhìn hai con, Tần Đức nhắc lại: " Tất cả mọi chuyện của Tần gia giờ nhờ cậy hết nơi hai con!" Tần Chính và Tần Phong đều cắn chặt răng, hai mắt đều đỏ lên, cả hai huynh đệ đều kiên định gật đầu. Nhìn phản ứng của hai đứa con, Tần Đức khẽ cười, trong nụ cười lộ rõ sự thư thái. "Ha ha... Tần Đức ta đã sống cũng lâu rồi, việc làm ta đắc ý và tự hào nhất chính là ba đứa con này". Dưới chân Tần Đức xuất hiện một thanh phi kiếm. Quay đầu nhìn hai đứa con lần nữa, Tần Đức ngự phi kiếm bay thẳng lên không trung. "Phụ vương!", Tần Chính và Tần Phong cùng ngẩng đầu nhìn Tần Đức bay đi. "Vũ nhi!", trong mắt của Tần Đức dường như hiện lên hình bóng của Tần Vũ, "Phụ vương đã nợ con quá nhiều, đến lúc này, làm sao ta có thể núp ở phía sau để con phải ở phía trước tử chiến chứ ? Có phải chết, phụ vương cũng phải chết bên cạnh con". Tần Đức ngự kiếm bay tới, tứ ý phiêu tán, không hề quan tâm đến xung quanh, toàn thân thực sự chẳng còn cảm giác gì nữa. Tần Đức tự biết trong người đang rất kích động. Một người đã luôn luôn sống bằng lý trí, tới từng tuổi này như ông cũng đã không thể tránh khỏi thấy mệt mỏi. Đến giờ, tình cảm dồn nén bấy lâu trong tâm của Tần Đức hoàn toàn bộc phát, ông bất chấp tất cả. Mọi việc trên dưới của Tần gia đã giao phó cho hai con, ông thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. Giờ khắc này, thậm chí trong ông còn xuất hiện sự bốc đông, liều lĩnh … thực sự ông đang thích thú tận hưởng những cảm giác ấy. Tần Đức chân thúc phi kiếm, hóa thành một đạo lưu quang, nhắm thẳng hướng Tây rồi tiêu thất. *** Tần Vũ và Tiểu Hắc lúc này cũng đã tiến nhập vào bên trong Bá Sở quận, chỉ còn cách kinh thành một đoạn. "Tiểu Hắc, cuộc chiến này chắc chắn sẽ thập phần nguy hiểm", Tần Vũ dùng linh thức truyền âm cho Tiểu Hắc. "Đại ca, đừng nói những lời vô nghĩa như thế chứ. Chúng ta bao nhiêu năm nay chưa từng chia cách. Cả khi đối mặt với thần thú, chúng ta cũng còn chưa từng sợ hãi, huống hồ đây chỉ là một tu chân giả Nguyên Anh tiền kì. Đại ca, sau này đừng nói những lời như thế đối với ta nữa", Hắc Ưng đưa cặp mắt sắc bén nhìn Tần Vũ, trong mắt chứa đầy tình thâm. Tần Vũ chỉ cười: "Ha ha, Tiểu Hắc, chúng ta là huynh đệ sinh tử chi giao, cuộc đời ta có được như vậy cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa". Quả thực Tần Vũ trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, thống khoái. "Phải rồi đại ca, bất quá chúng ta cũng không cần phải tìm chết, đệ nghĩ dù thế nào thì chúng ta cũng phải nghĩ ra một giải pháp để đối phó Hạng Ương", Hắc Ưng truyền âm nói, trí tuệ của nó đích xác tuyệt không dưới con người. Tần Vũ gật đầu, trong tâm trí cũng bắt đầu suy nghĩ. Tiểu Hắc đột nhiên dùng linh thức nói " Đại ca, tối mai đã là đêm trăng tròn rồi. Trong ký ức được truyền lại của đệ có một tuyệt chiêu, trong đêm trăng tròn, nếu thi triển tuyệt chiêu thì uy lực so với Lôi Hỏa lúc đó còn lớn hơn nhiều. Hừm…bất kể là Hạng Ương có thế nào… chỉ với một chiêu này của đệ chí ít cũng đánh trọng thương được hắn". Trong lòng Tần Vũ thoáng chấn động. Tiểu Hắc đích thị rất tự cao, nhưng với việc này cũng chỉ dám nói " chí ít là đánh trọng thương hắn", cho thấy Tiểu Hắc đối với Hạng Ương Nguyên Anh tiền kì cao thủ cũng có chút kiêng sợ. "Được rồi, bất quá...chúng ta lúc này cũng không cần phải sử toàn lực với hắn" Tần Vũ nhếch mép cười. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tốc độ của Tần Vũ và Tiểu Hắc, ngay cả Nguyên Anh cảnh giới như Kim Diễm ưng cũng không bằng. Những người đồng cảnh giới với họ, cho dù ngự kiếm phi hành thì cũng tuyệt không thể bằng với loài chuyên phi hành như phi cầm. Tần Vũ và Tiểu Hắc tự tin là tốc độ của Hạng Ương khẳng định không bằng bọn hắn. Tần Vũ và Tiểu Hắc hóa thành hai đạo tàn ảnh, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trên tầng không của hoàng cung kinh thành Phách Sở quận. Một người một ưng đứng tĩnh tại trong không trung. Toàn thân Tần Vũ bao trùm bởi tầng tầng ngân sắc Tinh Thần chi lực mê ảo. Toàn thân trong Tinh Thần chi lực như mê vụ, thoắt ẩn, thoắt hiện. Tiểu Hắc cũng vung đôi cánh to lớn, từng tia điện mang bắn ra không gian. Khí thế cường đại của một người một ưng như cơn cuồng phong muốn cuốn sạch hoàng cung. "Hạng Ương, mau mau ra đây!", Tần Vũ cao giọng nói, thanh âm mang theo Tinh Thần chi lực phảng phất âm vang như sóng truyền, lấy hắn làm trung tâm lan xuống khắp kinh thành. Đồng thời không gian phía trên kinh thành không ngừng bị chấn động. Lúc này, tất thảy người trong kinh thành đều sợ hãi, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên không trung. Những người có công lực cao một chút thì đều thấp thoáng thấy bóng một nhân ảnh và thân hình của Hắc Ưng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn "Hạng Ương, mau mau ra đây!", thanh âm của Tần Vũ không ngừng vang lên, lan truyền khắp không gian. Tất cả người trong hoàng cung, người của Hạng gia ai cũng đều nghe thấy. Cùng lúc, một tiếng kêu của chim ưng cũng xuyên qua không trung vang dội. Tiểu Hắc tựa như hoà cùng với từng lời của Tần Vũ, tiếng ưng cao vút, không ngừng vang dội, cùng với thanh âm của Tần Vũ tương hỗ lẫn nhau. Toàn bộ mọi người trong kinh thành đều bị thanh âm làm chấn động. "Đứng giữa không trung a, đúng là thượng tiên, là thượng tiên!!!", trên nhai đạo của kinh thành, một nội gia cao thủ nhìn thân ảnh mê ảo, trong lòng không khỏi kinh hãi, "Vị thượng tiên đó nói cái gì Hạng Ương, A, Hạng Ương, có phải là đệ nhất hoàng đế của Sở vương triều chăng? Chỉ là cùng tên, hay là đúng là một người?" Trong kinh thành, mọi người đều bàn tán xôn xao, đối với nhân ảnh trên không trung, trong tâm trí đều hết sức kính ngưỡng. Có thể đứng giữa không trung thì chỉ có thực lực của thượng tiên, thượng tiên chứ không thể là phàm nhân được. *** Tại nơi ở của Ngũ Đức. Ngũ Đức nghe thanh âm truyền tới, tức thì mở cửa phòng bước ra, ngước nhìn bóng nhân ảnh mờ ảo trên không, trong lòng bỗng thấy kinh hãi. "Hạng Ương, người này dám gọi đích danh Hạng Ương khiêu chiến, thực lực có vẻ rất cường hãn mãnh liệt". Ngũ Đức nín thở, thân ảnh chiến đấu mơ hồ kia tựa hồ đối với Nguyên Anh tiền kì cao thủ như Hạng Ương, căn bản Ngũ Đức không thể so sánh. "Bồng" Trong tẩm cung của Hạng Quảng, Hạng Quảng bỗng nhiên mở cửa phòng bước ra. Chỉ thấy Hạng Quảng trong bộ áo ngủ màu vàng đứng ngoài tẩm cung ngẩng đầu nhìn thân ảnh mờ ảo trên trời, toàn thân như bị si ngốc. "Thượng tiên, thượng tiên muốn quyết đấu với lão tổ tông?!" Thâm tâm Hạng Quảng cảm thấy kinh hoàng. Lúc này Hạng gia chỉ còn duy nhất một chỗ dựa vững chắc là lão tổ tông. Giả như Hạng Ương bị thượng tiên giết chết thì tất cả sẽ hỏng bét hết. Đột nhiên… "Tiểu tặc phương nào dám ngang nhiên la lối trên thượng không của hoàng cung?", một đạo thanh âm từ trong Vị Ương cung truyền ra. Thanh âm này so với thanh âm của Tần Vũ không kém hùng hồn, thậm chí còn có phần siêu việt hơn. Ngay khi thanh âm vừa phát ra, một thân ảnh áo đen cũng từ Vị Ương cung bay lên trên không. Tấm trường bào màu đen tung bay, mái tóc dài đen phất phơ theo gió, cặp mắt sắc lạnh đến cùng cực chiếu thẳng vào bọn Tần Vũ. Khí thế của Hạng Ương như một ngọn cuồng phong cuồng bạo quét qua thiên không, ép tới Tần Vũ và Tiểu Hắc. Lúc này, bất luận là người trong kinh thành, người trong hoàng cung, hay người của Hạng gia, kể cả vị thượng tiên Ngũ Đức, tất cả nhất nhất đều ngẩng đầu nhìn lên trời. Tinh Thần chi lực mê ảo như những đám mây dập dờn xung quanh thân thể Tần Vũ khiến cho khí thế đó không tiếp cận được một chút nào. Trên thân Tiểu Hắc điện quang lấp lánh, hỏa diễm bừng bừng, khí thế lăng lệ không ngừng bành trướng. "Một người một ưng, cả hai đều còn chưa đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kì mà dám đến làm phiền ta, sao không hỏi là mình có đủ tư cách chưa?", giọng của Hạng Ương lạnh lùng vang lên, trong lòng tràn đầy nộ khí. Câu nói của Tần Vũ : "Hạng Ương, mau mau ra đây" thật sự đã làm cho ông ta kích động. Linh thức Tần Vũ rất mạnh, Lưu Tinh lệ có sự giúp đỡ vô cùng lớn đối với sự tăng trưởng của Tần Vũ, không chỉ là chữa lành thương tích, mà khí lưu ấm áp của Lưu Tinh lệ cũng không ngừng bồi dưỡng cho linh hồn Tần Vũ, làm cho linh thức Tần Vũ trở nên rất ngoan cường, bền bỉ. "Nguyên Anh tiền kì? Hạng Ương, thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, đáng tiếc… cũng chỉ là tự bản thân một mình tu luyện thôi", Tẫn Vũ lãnh đạm nói. "Lão phu khổ luyện đã gần ngàn năm, đã đột phá cảnh giới Kim Đan kì để tiến lên Nguyên Anh kì. Được thế cũng là do lão phu tự mình ngộ ra cảnh giới đột phá, đồng thời cũng từ đó ngộ ra phương pháp luyện công của Hạng gia đạt cảnh giới Nguyên Anh kì," thanh âm của Hạng Ương tràn đầy ngạo khí. Công pháp Hạng gia lưu truyền lại được xem là tương đương với "Tổ Long quyết" của Tần gia. Khi xưa Hạng Vũ chỉ đạt đến mức Kim Đan kì, tới Hạng Ương đã tìm ra phương pháp đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kì. Tần Vũ chỉ mỉm cười: "Hạng Ương, thiên tính của ngươi quả thực rất cao, tiếc là… ngươi chỉ một mình lãnh ngộ. Ta hỏi ngươi ngươi có biết sử dụng Phi Thiên kiếm quyết không? Ngươi có biết Cấm Chế chi pháp không? Ngươi có biết đạo Luyện Khí huyền bí chi pháp không?" Hạng Ương chợt biến sắc. Một mình tu luyện, tinh lực đương nhiên cũng chỉ co giới hạn. Có thể đạt cảnh giới Nguyên Anh kì thật sự đã quá khủng khiếp rồi. Những cái gọi là Phi Thiên kiếm quyết, Cấm Chế bí pháp, Luyện Khí huyền bí chi pháp này, ngay các môn phái tu chân cũng phải truyền qua bao nhiêu vạn năm, trải qua vô số các đời đệ tử thiên tài mới sáng tạo ra được. Một mình Hạng Ương thì sáng tạo thế nào được?! Thân hình của Tần Vũ chợt di chuyển hóa thành một đạo tàn ảnh nhắm đến trước Hạng Ương, ngón trỏ biến thành kiếm chỉ, phát xuất ra vô số đạo Tinh Thần chi lực kiếm mang. Đồng thời một tay Tần Vũ nắm lại đánh thẳng một quyền về phía Hạng Ương. "Hanh!" Hạng Ương lạnh lùng hét lớn, vận hết chân lực hình thành xung quanh mình một áo giáp. Kiếm mang của Tinh Thần chi lực xạ thằng tới áo giáp tạo nên một chấn động. "Đùng" Tần Vũ một quyền đánh thẳng lên người của Hạng Ương làm cho tấm áo giáp chấn động kịch liệt, tuy nhiên nó lại không hề mảy may bị tổn hao gì. Cả người Tần Vũ nhất động lùi về lại chỗ cũ. "Bất quá cũng chỉ đến thế", Hạng Ương lạnh lùng nói nhưng trong tâm thì cảm thấy kinh hãi trước tốc độ của Tần Vũ. Tần Vũ chỉ cười. Vừa rồi, căn bản hắn còn chưa sử dụng đến Diễm Sí quyền sáo mà chỉ dùng sức mạnh của đôi tay để tấn công. Giờ thì hắn đã biết thực lực của Hạng Ương. " Hạng Ương, phụ thân ngươi, Tây Sở bá vương cũng chết trên dòng Ô Giang phải không?", Tần Vũ đột nhiên nói. Trong mắt của Hạng Ương lóe hàn quang. Ông ta cực kỳ căm thù những ai nói đến cái chết của phụ thân. Trong suy nghĩ của ông ta, phụ thân Hạng Vũ là bá vương vô địch. Tuy nhiên cuối cùng cũng bị các thượng tiên của Tần gia vây công giết chết trên dòng Ô Giang. " Ngày mai, vào đêm trăng tròn, hai huynh đệ chúng ta sẽ cung hầu đại giá. Nếu như ngươi sợ thì… hahaha", Tần Vũ cười lớn, chân đạp phi kiếm, cả người hóa thành lưu tinh thiểm điện, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Hạng Ương. Tiểu Hắc cũng vẩy mạnh đối cánh, thì triển Thệ Điện Cửu Thiểm biến mất trong không trung. Hạng Ương nhìn thấy biến sắc, không ngờ tốc độ của người và ưng thần bí này lại quá kinh hãi. "Ngày mai, trong đêm trăng tròn, trên sông Ô Giang.... Hạng ương, nhìn ngươi có vẻ bất an...." thanh âm trên không trung liên tục truyền đi, không ngừng âm vang. Cặp mắt của Hạng Ương lại càng phát lãnh.