Tinh Thần Châu

Chương 1125: Bí mật về cái chết của Vạn Kiếm Ma Quân



"Từ nay về sau cổ Lão Sâm Lâm sẽ không còn nơi dung thân cho đám người Kim Thái!" Mộc Nguyên Tử quẳng ném ánh mắt nhìn quang cảnh cháy rụi bốn phía xung quanh khắp núi rừng nói. Đồng thời tay phải khẽ vung lên, vô số sợi dây leo đang vây khốn Phong thần trượng liền nhanh chóng buông ra, chui vào trong đất.
 
Phong thần trượng vừa thoát khoát, quang hoa chợt lóe lên, nhanh như chớp bay về trong tay của ô Phong, hắn có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Mộc Nguyên Tử, không nghĩ qua đối phương Chẳng thèm ngấp nghé bảo bối của mình. Điều này cũng khiến cho nội tâm đang điên cuồng của hắn, hoàn toàn lãnh tĩnh trở lại.
 
"Hy vọng cha con các ngươi hãy nhớ kỹ lời hứa của mình." Mộc Nguyên Tử phất tay, ý bảo bọn hắn mau chóng ly khai cổ Lão Sâm Lâm.
 
"Dám xin hỏi tôn danh đại tính của tiền bối?" Vong Tình chữ động chắp tay hỏi.
 
"Xưa nay lão phu không tranh sự đời, cho nên không nói tên cũng thế cả thôi." Mộc Nguyên Tử lại phất phất tay, ý bảo bọn hắn mau chóng rời đi.
 
Người ta không muốn nói, hai cha con Vong Tình cũng không dám chất vấn, theo sau nhất tề hóa thành lưu quang bay đi. Lúc này, đám thủ hạ của hai người mới buông lòng tâm tình xuống, thế cục thay đổi bất thường, đích xác là đã khiến cho bọn chúng căng thẳng không thôi, vốn đang thừa thắng xông lên truy kích, bỗng dưng lại có một vị cường giả hoành không xuất thế, chỉ giây lát đã làm cho bọn hắn rơi vào tình huống hiểm nguy trong sớm tối, có thế may mắn thoát khỏi địa phương quỷ quái này, tự nhiên cũng không dám chậm trễ nán lại. Theo sau đều vội vàng ly khai đuổi theo hai cha con Vong Tinh.
 
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tin tức bên trong cổ Lão Sâm Lâm có một vị cường giả khủng bố, đã nhanh chóng lan truyền ra khắp tam giới, cũng không còn là cái bí mật gì nữa.
 
Hai người Dược Thiên sầu trốn trên cổ Ngữ Thụ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nghĩ qua tình thế đột nhiên sẽ chuyển biến đơn giản như vậy. Buồn bực nhất vẫn chính là Dược Thiên sầu, cổ Lão Sâm Lâm bị cha con Vong Tình phá hủy thành cái dạng này, thế nhưng Mộc lão đầu vẫn buông tha tất cả đám người kia, một người đều không thèm giết, quả thực là khiến cho hắn vô cùng thất vọng.
 
Hai người ẩn trốn trên cây, thông qua khe hở giữa những tán lá mà quan sát, bỗng dưng thần sắc cứng đờ. Chỉ thấy nhãn tình của Mộc Nguyên Tử đang quăng ném về phương hướng này.
 
Lúc này Đại Minh Luân liền truyền âm nói: "Bất hảo! Hắn phát hiện ra chúng ta rồi, mau chạy thôi."
 
Dược Thiên sầu cũng phát hiện ra, đang muốn cùng nhau ly khai, thì đã thấy Mộc Nguyên Tử đem tầm mắt chuyển sang hướng khác, giống như căn bản là không có phát hiện ra hai người bọn hắn bình thường. Bằng vào tu vi của đối phương, một khi đã chú ý tới phía bên này, theo đạo lý mà nói, nếu bảo không phát hiện ra bọn hắn cũng là chuyện tình không có khả năng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, song song quay đầu cảnh giác nhìn lại, không hiểu Mộc Nguyên Tử rốt cuộc là đang muốn giờ chiêu trò gì.
 
"Oanh!"
 
Một đạo lưu quang phá không bắn ra, đầu quải trượng nhanh chóng bay về trong tay của Mộc Nguyên Tử. Theo sau hắn vung tay giơ cao quải trượng lên trời, từ đầu trượng quải trượng lập tức bạo xuất ra quang Mang chói mắt, quang Mang màu xanh biếc chợt bắn về những địa phương cháy đen bên trong cổ Lão Sâm Lâm. Đồng thời một cỗ chân khí thanh lương, thơm ngát, phô thiên cái địa khuếch tán ra ở trong không khí, làm cho người khác ngửi thấy, tinh thần đều sẽ rung lên.
 
Những địa phương luồng quang Mang màu xanh biếc lướt qua, từ bên dưới mặt đất, bắt đầu xuất hiện vô số mầm cây đâm lên, dùng tốc độ nẩy nở có thể nhìn thấy rõ ràng, nhanh chóng sinh Trường. Hoa cỏ xanh tươi, dây leo xanh biếc, cây cối cao lớn, sôi nổi từ dưới đất mọc lên. Bất quá chỉ một lát công phu, rừng rậm hoang tàn trước mắt đã khôi phục hình dáng nguyên bản ban đầu, nhìn không ra một chút dấu vết ác chiến nào.
 
Trong rừng rậm, đám yêu tinh thảo mộc, lúc này cũng sôi nổi đi ra, phóng mắt lên không trung nhìn Mộc Nguyên Tử, mà cung kính quỳ bái.
 
"Mộc lão nhi! Ngươi có ý tứ gì?" Bỗng nhiên, một thanh âm rống giận truyền đến, quẫy nhiễu tâm tình của mọi người.
 
Hai đạo lưu quang nhanh như chớp lao đến. Kim Thái cùng Bạch Khải nhất tề hiện thân. Lúc này Kim Thái tức giận chỉ tay vào Mộc Nguyên Tử quát: "Mộc lão nhi! Chúng ta hảo tâm đến giúp ngươi một tay, ngươi lại thấy chết mà không cứu giúp. Bây giờ còn thả cho hai cha con Vong Tình rời đi, chung quy là ngươi có ý tứ gì?"
 
"Giúp ta một tay?" Mộc Nguyên Tử hừ lạnh, thu hồi quang Mang màu xanh biếc vào trong đầu trượng, chất vấn ngược lại: "Là ai dẫn bọn chúng vào trong cổ Lão Sâm Lâm, gây nên Tràng cảnh tao ương này? Ta không tìm ngươi tính Sổ mà ngươi còn dám bước ra hưng sư vấn tội nữa sao?"
 
"Nói hươu nói vượn." Kim Thái vung tay lên, mặt không đổi sắc thề thốt phủ nhận: "Rõ ràng là bọn chúng truy sát ta. Bọn ta không còn đường chạy trốn mới chạy về phía này, hiện giờ ngươi nói ta đem bọn chúng dẫn dụ tới đây, Chăng phải là quá mức oan uổng cho ta hay sao?"
 
"Là người nào đã phóng hỏa cổ Lão Sâm Lâm?" Đột nhiên Mộc Nguyên Tử phẫn nộ quát, nhãn tình băng sương lạnh lùng bức thẳng về phía Kim Thái.
 
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi ư? Kim Thái trong lòng cả kinh, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ hoảng hốt, cười lạnh nói: "Chuyện này còn phải hỏi nữa ư? Lửa tự nhiên là do hai cha con Vong Tình phóng để truy tìm chúng ta. Hai chúng ta muốn chạy trốn còn không kịp ah! Chăng lẽ ngươi hoài nghi chúng ta phóng hỏa đốt rừng ư?"
 
Nghe vậy, Mộc Nguyên Tử nhất thời giận quá hóa thành cười, nhưng nếu không phải lúc trước sớm đã theo trong miệng Dược Thiên sầu biết rõ người này, đang giờ âm mưu muốn mượn đao giết người, thì đúng là đã bị hắn lừa gạt. Bất quá bây giờ trong lòng đã sáng tỏ, như thế nào còn tin tưởng Kim Thái đây.
 
"Kim Thái! Ngươi nghĩ rằng âm mưu của ngươi hoàn hảo lắm sao? Ngươi tường lão phu có mắt không tròng ư? Một chút kĩ xảo mượn đao giết người, còn dám Mang ra khoe khoang ở trước mật ta, ta xem ngươi là không muốn sống nữa rồi!" Mộc Nguyên Tử hung hăng gần lên, đồng thời sát khí phô thiên cái địa cũng phóng xuất ra.
 
Bạch Khải thầm nghĩ không ổn, sớm biết như thế sẽ không cùng Kim Thái quay về đây!
 
Hắn không biết rằng, lúc này trong lòng Kim Thái cũng đang luống cuống, hiển nhiên sự tình đã bại lộ, chọc giận đến lão gia hỏa này rồi. Nếu không cẩn thận chính mình cũng đừng mong chạy trốn, cho nên lúc này trầm giọng nói: "Mộc lão đầu, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ...Ngươi đã nghĩ như thế, ta cũng Chẳng có gì để nói. Từ nay về sau giữa ta và ngươi mỗi người một ngả, không có bất cứ mối quan hệ gì ! cáo từ!"
 
Lời này của Kim Thái vô cùng chính nghĩa, giống phải gánh chịu rất nhiều ủy khuất bình thường. Đùng đùng nhìn Mộc Nguyên Tử chắp tay nói, sau đó muốn quay người cùng Bạch Khải chạy trốn. Bất quá lúc này Mộc Nguyên Tử lại hừ lạnh quát: "Đứng lại, ngươi còn muốn đi nữa ư?"
 
Hai người nghe vậy thì trong lòng hoảng hốt. Kim Thái nghiến răng nói: "Mộc lão nhi, đừng khinh người quá đáng, hay là ngươi còn muốn động thủ cùng ta sao?"
 
"Không cho ngươi một chút giáo huấn, thì chúng sinh bên trong cổ Lão Sâm Lâm của ta. Chẳng phải là đã chết một cách vô nghĩa ư?" Mộc Nguyên Tử dùng ngữ khí lạnh nhạt nói. Đồng thời không khí quanh người hắn đã trở nên vận vẹo như thực chất. Quả nhiên là muốn ra tay rồi.
 
"Chậm đã!" Kim Thái vội vàng giơ tay ra ngăn cản, vừa khẩn trương vừa tức giận nói: "Mộc lão nhi, ngươi là cái thứ tiểu nhân Vong ân bội nghĩa, không nói đến chuyện tình sinh linh bên trong Cố Lão Sâm Lâm có phải bị ta giết hay không. Cho dù vì ta mà chết, thì như thế nào? Chưa cần nhắc đến, ngươi không xem trên phân lượng chúng ta cùng là Ngũ Đại Tinh Linh, ngươi còn nhớ bao nhiêu năm qua ta giúp ngươi giữ gìn bình an cho cổ Lão Sâm Lâm hay không? Lúc ấy, ta một lời đáp ứng, liền gìn giữ giúp ngươi cho tới bây giờ, bao nhiêu năm qua, có bao giờ hướng ngươi cầu xin qua một điểm ưu đãi nào không? Nếu ngươi còn chút điểm lương tâm, thì hãy để cho chúng ta bình yên rời khỏi nơi này!"
 
"Ngươi không phải là không muốn tìm ta đỏi ưu đãi, mà Chẳng qua là vì không thể đỏi được thôi. Năm xưa khi Vạn Kiếm Ma Quân đến tìm ngươi, ngươi liền phái thủ hạ đến nơi này tìm ta, còn tường rằng ta không biết hay sao?" Mộc Nguyên Tử có chút khinh thường cười xuy một tiếng, thần tình lạnh lùng nói: "Lão phu chưa từng thiếu qua nhân tình của bất luận người nào, ngươi thực cho người, ngươi không có ưu đãi từ ta hay sao? Năm xưa khi đang đầy rẫy nguy cơ, ngươi tường rằng bản thân mình trùng hợp tìm thấy Thần Khư Cảnh, trùng hợp tìm thấy Phượng Hoàng Thược, trùng hợp biết được tin tức thiêu hủy đôi cánh Phượng Hoàng tạo ra Hóa Thần Yên ư? Vậy vận khí của Kim Thái ngươi cũng không khỏi quá tốt ah! Nếu không có Hóa Thần Yên. Các ngươi làm sao có khả năng làm đối thủ của Vạn Kiếm Ma Quân được chứ? Nếu không phải Vạn Kiếm Ma Quân trúng độc Hóa Thần Yên, chỉ sợ ngươi sớm đã chết lâu rồi, còn có thể đứng đây cỏ kè mặc cả cùng lão phu ư?"
 
Từng màn chuyện cũ hé lộ ra, năm xưa Kim Thái tìm được Hóa Thần Yên, vốn còn tường rằng vận khí của mình quá mức may mắn. Lúc này nghe nói như thế, lập tức hiểu ra ân tình trong đó rồi, hắn không khỏi líu lưỡi nói: "Năm xưa là ngươi âm thầm chỉ dẫn cho ta?"
 
Lúc này Bạch Khải cũng Mang thần tình khiếp sợ.
 
Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân trốn trên cổ Ngữ Thụ nghe vậy, toàn thân cũng chấn động, không nghĩ tới phía sau cái chết của Vạn Kiếm Ma Quân còn ân giấu nhiều bí mật như thế. Đại Minh Luân liếc mắt nhìn Dược Thiên sầu một cái, ngày hôm nay có thể nghe được cái bí mật này, chỉ sợ là còn phải cảm tạ gã tiểu tử này ah!
 
Dược Thiên sầu thì cảm thán không thôi, thầm nghĩ Vạn Kiếm Ma Quân trúng Hóa Thần Yên, cải biến vận mệnh của rất nhiều người trong tam giới, không ngờ là đại thủ bút của lão gia hỏa này.
 
Mộc Nguyên Tử hờ hững nói: "Bây giờ ngươi còn nghĩ ta thiếu nợ nhân tình của ngươi hay không?"
 
"....Đương nhiên! Ngươi vẫn còn thiếu nợ nhân tình của ta." Kim Thái vì bảo toàn mạng sống nên cũng bất chấp giá nào, già mồm cãi láo nói: "Năm xưa cho dù ngươi âm thầm chỉ dẫn ta lấy được Hóa Thần Yên, nhưng cũng chỉ là trả nợ ngày trước ngươi thiếu ta. Sau nhiều năm còn lại, thì tính như thế nào đây? Chỉ cần hôm nay ngươi thả hai người chúng ta bình yên rời khỏi đây, từ nay về sau ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ, không ai nợ ai, thế nào?"
 
"Cũng chỉ hạng người vô sỉ như ngươi, mới có thể nói ra những lời vô sỉ như thế. Bất quá, cũng không sao, ta Chẳng thèm tính toán cùng hạng người vô sỉ như ngươi, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bất quá...." Bỗng dưng Mộc Nguyên Tử trừng mắt nhìn về phía Bạch Khải, nói: "Ta đáp ứng buông tha cho ngươi, nhưng còn hắn, thì nhất định phải chịu trừng phạt."
 
Bạch Khải kinh hãi nói: "Tiền bối, chuyện này cùng ta đâu có liên quan gì?"
 
"Ngươi là một trong những kẻ đầu sô, làm sao lại nói là không có liên quan tới chuyện này?" Mộc Nguyên Tử quát lạnh một tiếng chói tai, khí thế giống như thực chất bắt đầu ngưng tụ quanh người, oanh kích ra.
 
Đến nước này, thì Kim Thái cũng không quản Bạch Khải có phải là đồng minh hay không. Sợ liên lụy dính sang người mình, nên đã vội vàng tránh sang một bên.
 
Còn Bạch Khải sớm đã đề phòng Mộc Nguyên Tử, thấy đối phương nói trở mặt liền trở mật, tay áo vung lên cao, đem Hắc Diệu Minh Quang Kính chiếu ra vô số hắc quang. "Oanh oanh" thanh âm bạo nổ chấn vang, nháy mắt đánh tan khí thế oanh kích đến. Nương theo cơ hội này, Bạch Khải hoảng hốt thuấn di chạy trốn.
 
"Xem ngươi chạy đường nào!" Mộc Nguyên Tử trầm giọng quát, trừng mắt lạnh nhìn lên không trung, quải trượng trong tay vẽ ra một luồng lãnh khí, nhanh như chớp kích thẳng vào giữa hư không, làm cho Bạch Khải phải hiện nguyên hình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Bạch Khải trúng đòn, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi, đồng thời cả người hung hăng nện xuống bên dưới mật đất.
 
Tràng cảnh này làm cho Kim Thái hết hồn, không nghĩ ra, bằng vào tu vi Bạch Khải mà cũng vô pháp đào thoát nổi.
 
Nhưng cả người Bạch Khải còn chưa kịp rơi xuống đất, thì quải trượng đã giống như truy hồn tiễn bình thường, từ trong tay Mộc Nguyên Tử bắn ra truy sát!
 
Bạch Khải tuy rằng thân pháp linh hoạt, nhưng biết vẫn không thể tránh né được một chiêu này, đành phải liều chết bảo mệnh, xoay người vung quyền đấm ra vô số quyền ảnh, nghênh đón quải trượng đang kích tới.
 
Lúc này quải trượng nhất thời bạo xuất ra quang Mang màu xanh biếc chói mắt, không tốn chút sức lực nào, dễ dàng hóa giải vô số bóng quyền ảnh ngập trời. Một màn này, nhất thời làm cho Bạch Khải sợ tới mức phi hồn phách tán, còn chưa kịp tránh đi, thì trước ngực đã truyền đến một cơn đau nhói. Bởi vì đầu quải trượng đã muốn đâm xuyên qua ngực hắn....
 
— QUẢNG CÁO —