Tinh Thần Châu

Chương 1127: Cừu nhân !



Lời đều đã nói đến mức này, Dược Thiên Sầu có thể nghe không hiểu Tam Dạ là ai, nhưng cho dù hắn là ngốc tử, cũng đoán ra, Tam Dạ Ma Quân hẳn chính là chí tôn thống lĩnh Ma giới, nếu không cũng sẽ không làm cho mấy người này thất thố như vậy.
 
Bạch Khải muốn khai mở thông đạo Ma giới, để cho ma đạo tái hiện ở trong tam giới ư?
 
Dược Thiên Sầu cũng không khỏi chấn động, nhãn tình kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào Bạch Khải, Kim Thái làm như thế, thì còn hiểu được, nhưng không nghĩ qua Bạch Khải cũng điên cuồng tới trình độ này, quả nhiên là lòng người khó dò ah! Nếu như bản thân hắn nhớ không lầm, thì Bạch Khải cùng Kim Thái đã từng liên thủ phong ấn Ma giới, quần hùng Ma giới bị hai người phong ấn nhiều năm như thế, đối với hai người có bao nhiêu oán hận, có thể nghĩ ra. Nhưng hai người bọn hắn vẫn ngấp nghé ý niệm thả hổ về rừng, để cho cái đám uy chấn tam giới kia, một lần nữa trùng sinh hiện thế, không huyết tẩy tam giới báo thù mới là chuyện đáng cười. Hành động này hoàn toàn là rước họa vào thân, hai người này dám làm hay sao?
 
Trầm ngâm suy nghĩ, thì vẫn cảm thấy Bạch Khải có lý do để hành động điên cuồng như thế, một người nhiều năm uy phong lẫm lẫm, bỗng dưng bị cường ngạnh cướp đoạt đi hết thảy, mức độ chênh lệnh như dòng sông so với biển lớn, có khả năng bảo trì tâm tính không phát điên đã là không sai rồi. Kết quả sau đó còn bị Mộc lão đầu đánh thành trọng thương, thử nghĩ xem Mộc lão đầu không đánh Kim Thái đầu sỏ gây nên chuyện này, cũng không đánh hai cha con Vong Tình xông vào nháo sự, mà đem hắn ra làm quân tốt, hảo hảo giáo huấn một trận, đây không phải là khi dễ người yếu ư?
 
Chuyện này ném xuống đầu người nào, cũng vô pháp chấp nhận, huống chi Bạch Khải còn từng là Minh Hoàng, những người đã hỗn đến mức này giống như Bạch Khải, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, hẳn là so với bất kỳ người nào khác cũng đều thấu hiểu rõ ràng. Hơn nữa phong cách ăn mặc thư sinh, vừa nhìn đã biết là người tính tình thanh cao, người như thế không sợ mất mạng, chỉ chán ghét nhất là bị người khác vũ nhục mà thôi. Ngay cả chút lực hoàn thủ cũng đều không có, sợ rằng đây là nỗi nhục lớn nhất trong lòng Bạch Khải bao nhiêu năm qua, không báo thù được, tuyệt đối là sẽ không bỏ qua!
 
"Ha ha!" Đầu tiên Kim Thái thoáng ngẩn ra, sau đó cuồng tiếu một trận, nhảy dựng lên nói: "Rốt cuộc ngươi đã nghĩ thông rồi, thà làm ngọc nát còn hơn là bị truy sát khắp nơi. Chẳng thà nói chuyện cùng Tam Dạ xem, chỉ cần Tam Dạ đáp ứng điều kiện của chúng ta, ngày sau cấp cho chúng ta một nơi sống yên ổn trong tam giới. Chỉ cần nó nơi bình an dung thân, ai dám nói ngày sau chúng ta không có cơ hội xoay người đây? Còn đám người trong thiên hạ sống chết thì đâu có liên quan gì tới chúng ta!"
 
Bạch Khải nghe vậy khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt nói: "Ta nguyện phụ người trong thiên hạ, cũng không muốn để cho người trong thiên hạ phụ ta."
 
Một câu này tựa hồ như đã trút hết oán hận tích tụ ở trong lòng hắn bao nhiêu ngày qua.
 
"Hảo hay cho câu nói nguyện phụ người trong thiên hạ, cũng không muốn để cho người trong thiên hạ phụ mình, ta thích! Không phải là đến Minh giới ư?" Kim Thái vỗ tay hoan nghênh, sau đó khí thế bừng bừng, tiến đến trước phi hành lăng, nhìn Đại Minh Luân quát: "Tránh ra!"
 
Ném Đại Minh Luân sang một bên, chính hắn đứng ở phía trước mà khu sử phi hành thoi. Dựa vào tu vi cao thâm của hắn, tốc độ phi hành đã mau chóng gia tăng.
 
Đại Minh Luân yên lặng đứng bên người Dược Thiên Sầu, thầm truyền âm nói: "Làm sao bây giờ? Hai người này điên cuồng muốn khai mở Ma giới, một khi quần ma tái hiện ở trong tam giới, thì đó sẽ là đại nạn thảm khốc!"
 
Dược Thiên Sầu trầm ngâm một hồi, mới đáp: "Đại nạn ư? Cũng không quá mức như thế đâu, bất quá chỉ huyết tẩy một hồi, sau đó thiên hạ xoay vần đổi chủ mà thôi. Bất kể Tam Dạ Ma Quân hay hai người bọn hắn, muốn đem người trong thiên hạ giết sạch, cũng là không có khả năng. Chỉ xui xẻo cho đám người danh môn đại phái thôi, dù sao trên tay bọn chúng có mấy ai mà không dính máu tanh đây. Chết hết cũng không sao, coi như là ác giả ác báo. Bây giờ chúng ta cứ quan sát thêm diễn biến trước rồi hãy nói sau! Bạch Khải thế nhưng có biện pháp câu thông Ma giới đang bị phong ấn, bản thân ta muốn nhìn xem hắn câu thông bằng pháp môn nào, yên lặng theo dõi kì biến thôi! Nếu như tình huống quá mức bất lợi, chúng ta tìm cách ngăn cản cũng không muộn. Hiện giờ coi như muốn ngăn cản cũng là vô pháp, lo lắng cũng chẳng thể làm gì hơn được."
 
Đại Minh Luân im lặng, ngẫm lại thấy cũng đúng, hiện giờ tỉnh bơ bám theo còn có thể tìm hiểu được chút bí mật, vì tương lai sớm mà phòng bị.
 
Kim Thái khu sử phi hành thoi, tốc độ đúng là rất nhanh, không mất bao lâu thời gian, liền đã bay tới địa phương giáp ranh với Cổ Lão Sâm Lâm. Mắt thấy sắp bay ra khỏi Cổ Lão Sâm Lâm, bỗng dưng Kim Thái giảm tốc độ phi hành, đồng thời còn hạ thấp độ cao xuống, chui vào trong đám núi non trùng điệp, duy trì cảnh giác cao độ, nương theo núi non trùng điệp tránh để người khác phát hiện ra tung tích của nhóm người mình. Chủ yêu là lo lắng đám người Vong Tình ở bên ngoài giăng lưới mai phục.
 
Nhưng chuyện lo lắng đã xảy ra, ngay khi phi hành thoi xuyên qua một hạp cốc, thì ở bên trong bất ngờ lướt ra một bóng người, song phương vừa vặn chạm mặt nhau. Kim Thái khẽ "hừ" lạnh một tiếng, quyết đoán ra tay, một phen đem đối phương lăng không nhiếp vào trong tay, ngũ trảo nắm chặt lấy cổ đối phương, tùy thời đều có thể tước lấy tánh mạng.
 
Lo lắng ở phía trước vẫn còn người mai phục, nên phi hành thoi nhanh chóng lao vút vào bên trong rừng rậm, Kim Thái phản ứng nhanh nhẹn quan sát bốn phía một lần, lúc này mới xem kĩ người đang bị chế trụ, phát hiện ra là một cái nữ tử có dung nhan không sai, hơn nữa nhìn còn rất quen thuộc. Thoáng trầm ngâm suy tư một lúc, thì không khỏi cười lạnh nói: "Ngươi là cháu gái bảo bối của Vạn Bác Thánh ah! Nói mau! Vạn Cổ Thông phái ra bao nhiêu người đi tìm kiếm chúng ta, bọn chúng phân bố nhân mã ở vị trí nào?"
 
Dược Thiên Sầu cùng Đại Minh Luân đều sửng sốt, hai người cũng nhận ra Vạn Linh, người này không phải là cháu gái bảo bối của Vạn Bác Thánh, thì còn có thể là ai đây chứ?
 
Bất quá, lúc này Dược Thiên Sầu là Ngưu Hữu Đức giả trang, nên Vạn Linh không có nhìn ra. Hắn đang ngồi bên cạnh Bạch Khải, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Vạn Linh.
 
Nào ngờ Vạn Linh đối với Kim Thái xem như không nhìn thấy, có vẻ như nàng không sợ hắn, cũng không đem hắn nhìn vào trong mắt. Mà chỉ ngơ ngác thất thần nhìn về phía Bạch Khải, cả người dính đầy máu khô, cắn môi nói: "Ngươi bị thương ư?"
 
Bạch Khải nghe nàng hỏi như thế, thì không khỏi sửng sốt, lời này làm sao nghe như nàng có quan hệ mờ ám cùng mình vậy. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, hiện giờ đứng gần mà xem, dung mạo của nữ nhân này đúng là khá quen thuộc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu, Đại Minh Luân và Kim Thái đều có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Bạch Khải. Kim Thái ngạc nhiên nói: "Bạch Khải, ngươi nhận thức nàng ư?"
 
"Cái này...." Bạch Khải giật mình, chậm rãi đứng lên, đi tới bên người Vạn Linh tỉ mỉ đánh giá một phen, dưới những vết nám đen vì khói rừng cháy lúc trước trên khuôn mặt phấn nộn, Bạch Khải tựa hồ đã nhìn thấy một tia quen thuộc. Một đoạn kí ức mông lung hiện lên trong đầu, nhưng vẫn chưa thể nhớ rõ ra, mình đã từng gặp đối phương ở đâu, thật sự có nhận thức hay không?
 
Bạch Khải nâng tay, gạt ngũ trảo của Kim Thái trên cổ Vạn Linh xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, cau mày nói: "Vạn cô nương! Trừ bỏ ngày thành hôn của Kim Thái, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau qua ở nơi nào rồi ư?"
 
Một câu này, đã làm cho Vạn Linh trào nước mắt ra, nghẹn ngào nói: "Ngươi còn không nhớ rõ ta, ngươi có biết rằng ta tìm kiếm ngươi suốt bao nhiêu năm tháng rồi không? Hơn một nghìn năm qua, ta tìm ngươi thật khổ, lúc ngươi rời đi, ngay cả cái tên cũng không chịu nói cho ta biết."
 
Nhìn không giống đóng kịch chút nào ah?
 
Dược Thiên Sầu cùng Đại Minh Luân đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ.
 
Còn Kim Thái thì bày ra diễn cảm đã hiểu rồi, quẳng ném ánh mắt về phía Bạch Khải, cười lạnh: "Ta còn tưởng chuyện gì, Bạch Khải! Nguyên lai cháu gái của Vạn Bác Thánh đã bị ngươi phi lễ trước rồi! Nói như thế, chẳng lẽ ngươi phải kêu Vạn Bác Thánh một tiếng gia gia hay sao? Ha ha ha...."
 
Rốt cuộc hắn nhịn không được mà cười phá lên một tiếng.
 
"Thúi lắm!" Bạch Khải trừng mắt nhìn Kim Thái quát lạnh một tiếng. Sau đó cao thấp đánh giá Vạn Linh thêm mấy lần, cau mày nói: "Vạn cô nương! Nói cũng không thể nói lung tung, ta xem ngươi ấn đường tản ra, rõ ràng đã là tiểu nương tử của người khác rồi. Vạn cô nương! Có phải là đã nhận lầm người rồi hay không?"
 
"Ngươi quên ta rồi." Vạn Linh hai bờ vai khẽ run rẩy, khóc nức nở thành tiếng nói: "Một ngàn tám trăm năm trước, trên một hòn đảo ở Ngoại Vực Lam Hải, khi ta đang tắm dưới hồ nước trong hoang cốc sơn dã....Chẳng lẽ một chút ngươi đều không nhớ gì sao?
 
"
Một ngàn tám trăm năm trước, Ngoại Vực Lam Hải!" Kim Thái nghe vậy, thì không khỏi lộ ra diễn cảm giật mình cả kinh, đảo mắt nhìn Bạch Khải nói: "Ngoại Vực Lam Hải, là năm xưa chúng ta gặp nhau ước định liên minh? Bạch Khải, người biết chuyện này ngoài trừ hai chúng ta, cũng không có thêm người nào khác. Người ta nhắc đến thời gian và địa điểm đều ăn khớp, ngươi đều không nghĩ ra, ha ha!"
 
Ngoại Vực Lam Hải, hay còn gọi là Lam Hải Tử Cảnh, cái địa phương này Dược Thiên Sầu từng nghe nói qua, đó là một hòn đảo nằm ở vùng hải ngoại, bên trong dị thường hung hiểm. Nghe nói chính là địa phương, dùng để thu thập tài liệu luyện khí quý hiếm có tên là Lam Hải Kim Tinh, bất quá chỉ lưu truyền mà thôi, còn chưa ai dám tiến nhập nơi này. Phần lớn mọi người đều ở bên ngoài, dùng vận khí may mắn để tìm kiếm Lam Hải Kim Tinh.
 
Nghe Vạn Linh nói như thế, Bạch Khải không khỏi sửng sốt đáp: "Cô chính là cô nương tắm ở trong đầm nước ngày đó ư?"
 
Lúc này, Kim Thái khẽ hừ lạnh: "
Đây chính là ngươi thừa nhận đó ah."
 
Bất quá bản thân hắn lại có chút nghi hoặc đánh giá Vạn Linh, bằng vào kinh nghiệm phong phú của hắn, tự nhiên nhìn ra Vạn Linh sớm đã phá thân, nên có chút không hiểu ẩn tình trong đó là cái gì nữa.
 
"
Ngươi rốt cuộc đã nghĩ ra! Sau ngày hôm đó ta tận lực tìm ngươi, nhưng đều tìm không thấy." Vạn Linh chớp mắt nhìn Bạch Khải, ai oán lắc đầu nói: "Ta nằm mơ cũng không ngờ, ngươi lại là chí tôn thống lĩnh Minh giới....Minh Hoàng Bạch Khải! Bằng vào thân phận của ta, làm sao có thể tiến vào Minh Hoàng Cung. Ngươi khiến ta thật khổ! Lúc ấy ta nói qua, ngươi đã động vào người ta, thì ngươi phải có trách nhiệm với ta. Nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi!"
 
— QUẢNG CÁO —