Tinh Thần Châu

Chương 550: Tại chỗ lên giá (2)



"Ta nhịn! Ta xem lòng ngươi đen thì có, sư tổ Âm Bách Khang của ta ở tại tu chân giới nổi danh giỏi buôn bán, cũng không đến nỗi giống như ngươi." Quản Trung Giai cố gắng nghẹn ý nghĩ này trong lòng cũng không nói ra ngoài miệng. Hắn rất không vui vẻ lại chỉ vào đồng hồ cát nói: "Xem ra ta không đoán sai, ngươi đây đang tính thời gian thu phí."
 
"Xem ngươi nói như vậy kìạ, đã nói quá lời rồi!" Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Tính theo thời gian thì không sai, nhưng ngươi đã thanh toán hai mươi vạn phí dụng nói chuyện, trong thời gian này, sẽ không tiếp tục thu phí."
 
Nghe vậy thân thể hơi nghiêng phía trước của Quản Trung Giai lại ngồi thẳng trở về, ngực thở phào nhẹ nhõm. Bất quá trong lòng vẫn thầm mắng, một lần rơi hết đồng hồ cát lại tính giá hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, có khác gì là cướp đoạt, sai, còn dễ dàng hơn cướp đoạt.
 
Dược Thiên Sầu nhìn hắn, thấy gương mặt hắn âm trầm, có lẽ đang mắng mình, đây là chuyện đã dự liệu, nghe không được coi như không biết, làm sao làm khó dễ được ta. Hắn ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cái kia...Quản.., ngươi gọi là cái gì Quản?"
 
Quản Trung Giai vừa khởi lên tinh thần chuẩn bị nói chuyện chính sự, nghe hắn vừa nói như vậy, gương mặt liền đen xuống tới. Mình vừa tự báo danh hào, người ta mới chớp mắt đã quên, hiển nhiên không để mình vào trong mắt.
 
Bình thường ỷ vào địa vị thủ tịch đồ tôn của Âm Bách Khang, ở tại tu chân giới luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, lúc nào bị người không nể mặt như vậy. Kỳ thực hắn cũng không xem Ngưu Hữu Đức vào mắt, tuy rằng biết Ngưu Hữu Đức có thể là cao thủ Hóa Thần kỳ, nhưng từ cách xưng hô và thần thái cử động của hắn có thể thấy được, hắn cũng không xem trọng việc này.
 
Ai biết biểu hiện của đối phương càng trắng trợn không nhình hắn. Thể nhưng có việc cầu người, nên nghẹn bụng khẩu khí, trầm giọng nói: "Quản Trung Giai...
 
"
Nga! Quản Trung Giai. Nghe qua, ta nghe nói qua." Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: "Nghe nói ngươi tọa trấn Chú Kim thành, dẫn theo không ít linh thạch treo giải thưởng tróc nã Dược Thiên Sầu, có phải có chuyện này hay không?"
 
"
Phụng mệnh hành sự mà thôi." Quản Trung Giai đến đây không phải cùng hắn nói việc này, thuận miệng đáp: "Tiên sinh cũng quan tâm việc này sao?"
 
"
Quan tâm, đương nhiên quan tâm, nghe nói treo giải thưởng tới một ức thượng phầm linh thạch a! Ách..." Dược Thiên Sầu dừng một chút, có chút không có ý tứ giải thích: "Ta không phải vì linh thạch, chỉ là nhận thức Dược Thiên Sầu mà thôi."
 
Không phải vì linh thạch mới là gặp quỷ, không vì linh thạch ngươi lại có thể vô liêm sỉ làm ra việc này? Quản Trung Giai chỉ tùy ý nga một tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ cát, nói sang chuyện khác: "
Lần này tìm đến tiên sinh, là có chuyện quan trọng thương lượng."
 
Hắn dời chuyện để nói, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn cứ nói chuyện theo ý mình. Hắn gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, mang theo khẩu khí hỏi chuyện: "
Có người nói nếu ai cung cấp tin tức hữu dụng để bắt được Dược Thiên Sầu, liền có thể có được giải thưởng một ức kia, giả như ta có thể bắt được Dược Thiên Sầu, các ngươi có thể ra bao nhiêu tiền?"
 
"
n?" Ánh mắt Quản Trung Giai sáng lên, rồi đột nhiên nhớ tới một việc, ra vẻ trong tin tức nhận được có nói, Ngưu Hữu Đức có nói qua Tân Lão Tam từng dẫn theo Dược Thiên Sầu đến gặp hắn. Nói như thế, Ngưu Hữu Đức có lẽ có thể liên hệ được Dược Thiên Sầu.
 
Nhớ tới Dược Thiên Sầu, Quản Trung Giai lại nghiến răng nghiến lợi, lần trước ngay trước mặt mọi người phải chịu thua, thật sự là quá mất mặt. Nếu không phải mình là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ, mà sư phụ lại là nhân vật dưới một người trên vạn người ứong Thiên Hạ thương hội, được sư tổ Âm Bách Khang ý trọng, chỉ sợ hạ tràng của mình sẽ rất thảm.
 
Dù là như vậy, sau khi trở về, sư phụ Tư Không Tuyệt thiếu chút nữa giận dữ tới mức làm thịt hắn, mắng cho một trận dữ dội, lại còn hung hăng trách phạt, huyên cho
 
Hắn thiếu chút nữa không thể ngẳng đầu trong Thiên Hạ thương hội. Lần này đi ra làm việc, sư phụ nhiều ít là muốn tạo cơ hội cho hắn lập công chuộc tội.
 
Mối hận này kéo dài không biết đến ngày nào mới kết thúc a! Quản Trung Giai thoáng trầm mặc, ánh mắt lóe ra nói: "Nghe khẩu khí của tiên sinh, ra vẻ tiên sinh có biện pháp bắt được Dược Thiên Sầu?"
 
Dược Thiên Sầu lơ đãng đưa mắt liếc nhìn đồng hồ cát, ho khan một tiếng nói: "
Chính là Dược Thiên Sầu, hắc hắc! Trở lại chuyện chính, nói thật, già như ta có thể bắt được Dược Thiên Sầu, rốt cục các ngươi có thể cho bao nhiêu tiền?"
 
"
Dược Thiên Sầu trốn bên trong Mê Vụ Sâm Lâm. Ngươi thực sự có biện pháp bắt được hắn?" Quản Trung Giai có chút khó thể tin hỏi. Ngay cà Phó Xuân ở một bên cũng nhịn không được nhìn Dược Thiên Sầu thêm vài lần, Mê Vụ Sâm Lâm không phải địa phưong ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Bất quá bằng vào bản lĩnh thâm bất khả trẳc của lão đại, thật đúng là không thể nói chắc.
 
"
Đây không phải chuyện ngươi quan tâm." Dược Thiên Sầu nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Then chốt là giá tiền có thể đả động ta hay không."
 
Quản Trung Giai đứng bật lên, trầm ngâm nói: "
Cái này..." Hắn thong thà đi lại trong đại đưòng trầm ngâm. Tuy rằng Thiên Hạ thương hội phi thường có tiền, địa vị của hắn trong thương hội cũng không thấp, bất quá hạn mức có thể thuyên chuyển linh thạch cao nhất cũng chỉ khoảng một ức, đây là quyền được vận dụng khi có công sự khẩn cấp...
 
Dược Thiên Sầu không vội, để cho hắn chậm rãi nghĩ, bưng chén trà thỉnh thoảng quan sát đồng hồ cát, ánh mắt Phó Xuân cũng không ngừng quét tới quét lui lên đồng hồ. Chờ một chút, trên mặt Quản Trung Giai khôi phục lại bình tĩnh, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, lộ ra sắc mặt thưong nhân đàm phán, hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu? Nói một cái giá đi! Có thể thương lượng."
 
Biểu hiện ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong ngực mơ hồ có chút kích động, xem hình dạng Ngưu Hữu Đức, có lẽ thật có biện pháp bắt được Dược Thiên Sầu. Nếu như là thật, như vậy thực, như vậy lần này tới thật đáng giá, một chút liền có thể vì Thiên Hạ thưong hội làm được kiện đại sự này, phần công lao cũng đủ cho hắn xóa đi sỉ nhục lúc trước, hon nữa còn dư dà, chính yếu là bản thân có thể bắt được Dược Thiên Sầu cho hà giận.
 
Sắc mặt này, chậc chậc! Không hổ là xuất thân Thiên Hạ thương hội! Trong lòng Dược Thiên Sầu vui vẻ, đặt chén trà xuống bàn, phất tay áo, song chưởng đưa ra, mười ngón tay trắng trợn xòe ra nói: "Mười ức thượng phầm linh thạch!"
 
"
Mười ức?" Quản Trung Giai sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Ngưu tiên sinh, ngươi đang nói giỡn phải không! Chỉ bằng tên rác rưởi Dược Thiên Sầu, có được giá trị như thế? Rất cao, đây là chuyện không có khả năng."
 
Mụ nội ngươi mới là rác rười, giá trị con người của lão tử sao, kháo, vô giá! Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, vừa rồi còn đang vụng trộm cười thầm khi cùng người khác bàn chuyện đi bắt chính mình, không nghĩ tới chỉ đảo mắt đã bị thiệt thời.
 
"
Nếu đã là chuyện không khà năng, vậy không có gì hay để nói tiếp." Dược Thiên Sầu có chút bổ sung nói: "Mặc là ai cũng đều biết giá trị bảo bối của Vạn Kiếm Ma Quân, Dược Thiên Sầu là một vật báu vô giá. Một ngụm ra giá mười ức, ít một viên cũng không làm. Muốn tiện nghi, để xem Thiên Hạ thương hội của ngươi có bản lĩnh có thể bắt được Dược Thiên Sầu hay không.
 
Nghĩ thầm, không ngờ dám ngay trước mặt lão tử mắng lão tử là rác rười, vương bát đản, chờ coi, sớm muộn có một ngày đem ngươi đánh thành một đống thịt đi nuôi chõ!
 
"Ách." Quản Trung Giai sửng sốt, không biết do mình mắng Dược Thiên Sầu nên hắn nổi lửa, còn nghĩ người này rõ ràng đang lộ ra sắc mặt buôn bán, thế nào nói chuyện lại không có một điểm kiên trì nào? Trách không được chỉ có thể phát được tiền tài vô sỉ.
 
Trên mặt hắn phóng xuất dáng tươi cười nói: "Tiên sinh hà tất sốt ruột, có thể chậm rãi thương lượng!"
 
"
Không nóng nảy không được! Ta đang lo lắng cho ngươi." Dược Thiên Sầu không chút biểu tình gõ bàn, sau đó chỉ chỉ đồng hồ cát, nhìn Phó Xuân phất tay nói: "Tiễn
 
Khách."
 
"
Ta.., ngươi..." Quản Trung Giai thiếu chút nữa bị sặc, hắn nhìn đồng hồ cát, không biết nên nói gì mới tốt. Hắn cũng không phải kẻ ngu si, đồng hồ cát tính theo thời gian kết thúc, ý nghĩa thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ.
 
Một bên Phó Xuân nghe được hai người mở miệng ngậm miệng đều là mười ức thượng phầm linh thạch, còn đang phát mộng. Đó là mấy ngày nay hắn còn được mở rộng tầm mắt, nhưng mấy chữ số khổng lồ như vậy, vẫn làm hắn có chút cảm giác không tiếp thụ được. Mười ức thượng phầm linh thạch lại là khái niệm như thế nào?
 
Bị lão đại làm giật mình tỉnh lại, hắn hít một hơi thật sâu, đi tới bên người Quản Trung Giai đưa tay hướng ra ngoài nói: "Mời."
 
"
Chờ một chút!" Quản Trung Giai mặc kệ. Sao có thể mới như vậy đã đi, nói chuyện hồi lâu, không nói được điều gì thực tế, nhưng đã dùng hết ba mươi vạn, trở lại làm sao báo cáo kết quả công tác? Dù hắn là thủ tịch đồ tôn của Thiên Hạ thương hội, cũng không thể phá sản như vậy đi? Sau này còn muốn lăn lộn nữa hay không?
 
"Quản tiên sinh, tất cả mọi người đều tuân thủ quy củ thật không thể ngoại lệ cho một mình ngài phải không? Việc này nếu như truyền ra ngoài, Ngưu tiền bối thực sự rất khó đối đãi, xin mời trở về đi!" Phó Xuân lại đưa tay tiễn khách.
 
Làm trò lừa đảo, dám công khai chơi thủ đoạn đen tối, đây là chuyện mà người bình thường không thể làm được! Quản Trung Giai vừa thật muốn chửi ầm lên, nhưng vẫn cố gắng chắp tay nói: "Các hạ, có thể nể tình chút hay không?"
 
"
Mời." giọng nói Phó Xuân trở nên cứng ngắc, thực sự là không cấp một điểm mặt mũi. Dù sao có lão đại đứng một bên làm chỗ dựa, hắn không hề sợ chút nào, không phải chỉ là một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ thôi sao? Bên ngoài còn có một đống lớn đang chờ cầu kiến. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
"Đừng do dự nữa."
 
Quản Trung Giai vừa đẩy tay Phó Xuân ra, thật thấy phiền muộn, sốt ruột hướng Dược Thiên Sầu hô: "Ngưu tiên sinh, xin nghe vài câu nữa của ta...
 
"
Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà không để ý tới, mẹ nó! Dám mắng lão tử là rác rưởi.
 
"
Ngưu tiền bối, Ngưu tiền bối, tại hạ thật có chuyện quan trọng thương lượng." Quản Trung Giai rốt cục không còn làm giá như khi nãy, xưng hô biến đổi, rốt cục đã chịu thua. Không phục nhuyễn cũng không được! Đừng nói dù mạnh bạo vẫn chưa chắc là đối thủ của người ta, then chốt là trở lại không có cách báo cáo kết quả công việc a!
 
"
Quản tiên sinh, không phải chỉ có một mình ngươi tìm Ngưu tiền bối có chuyện quan trọng thương lượng, tất cả mọi người đều nói như thế, nhưng quy củ chính là quy củ, mời." Phó Xuân lần thứ ba tiễn khách.
 
"
Ta không giống bọn họ, di! Sai." Quản Trung Giai giật mình, đầy mặt hồ nghi nói: "Ta ở chỗ này ngây người chưa tới một nửa canh giờ, bọn họ hình như mỗi người đều hơn nửa canh giờ, lẽ nào Ngưu tiền bối nặng bên này nhẹ bên kia phải không? Chẳng lẽ xem người của Thiên Hạ thương hội không vừa mắt?"
 
Nhìn tiền của Thiên Hạ thương hội ngươi mà đỏ mắt mới là thực sự! Dược Thiên Sầu vẫn uống trà, không rên một tiếng, hướng Phó Xuân hất hất nắm chén, ý bảo hắn giải thích, thật đúng là tích tự như kim!
 
Phó Xuân âm thầm thở dài, thế nào ai cũng muốn vội vàng chờ bị trấn lột. Sao cũng cùng một câu nói lại phải giải thích với người khác nhau đến hơn mười lần nha?
 
"
Quản tiên sinh, ngươi thật sự là đã hiểu lầm Ngưu tiền bối." Phó Xuân thở dài nói: "Kỳ thực cũng chỉ vì tốt cho ngươi, chủ yếu giúp ngươi tiết kiệm tiền. Miễn cho ngươi dùng tiền mua sự không vui."
 
"
Tiết kiệm tiền cho ta?" Quản Trung Giai lộ ra biểu tình "mặt trời mọc từ hướng tây", âm dương quái khí hỏi: "Nói vậy là thế nào? Ta thật muốn nghe thế nào gọi là tốt cho ta!"
 
— QUẢNG CÁO —