Tinh Thần Châu

Chương 561: Ly biệt



"Muốn chết!" Đám đạo tặc nổi giận, lập tức xông lên hành hung một trận. Bọn hắn đánh những người tuổi trẻ đầy nhiệt huyết kia gào khóc kêu loạn, cả đám đều nằm dài trên mặt đất không bò dậy nổi.
 
Trùm thổ phỉ như có đăm chiêu chợt phản ứng lại, phất tay quát: "Dừng." Sau đó nói với người bên cạnh: "Đem những thứ vừa cướp được đều trả lại cho bọn họ, thả người!"
 
Một đám đạo tặc còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, đừng nói là bọn họ, dù là những người của Vạn Ma Cung cũng cho rằng mình đã nghe lầm.
 
"Chưa từng nghe được sao?" Thanh âm trùm thổ phỉ mang theo vẻ sắc bén chân thật đáng tin. Đám đạo tặc tuy rằng vẻ mặt nghi hoặc, cũng không dám tiếp tục do dự, lập tức đem đồ vật cướp được trả lại toàn bộ.
 
Trùm thổ phỉ hướng đám đệ tử Vạn Ma Cung còn đang mờ mịt chắp tay nói: "Đã xúc phạm chư vị, không biết chư vị là tín đồ của Dược Thiên Sầu, thật sự là không có ý tứ. Dù sao Hồng Bang chúng ta cũng xuất thân từ tán tu, ngày xưa Dược Thiên Sầu cũng là thủ lĩnh do tán tu chúng ta đề cử, mang theo chư vị tiền bối tán tu danh chấn thiên hạ. Hôm nay tuy rằng không biết người đang ở tại phương nào, nhưng vẫn đáng giá cho chúng ta tôn kính. Chỉ bằng ba chữ hình xăm Dược Thiên Sầu trên người chư vị, Hồng Bang chúng ta hôm nay ngoại lệ cấp cho Dược Thiên Sầu mặt mũi, thả cho chư vị một con đường sống."
 
Nói xong, trùm thổ phỉ liền mang theo một đám người đi mất. Chỉ còn lại đám đệ tử Vạn Ma Cung đưa mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghĩ đến, không ngờ chỉ với hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu trên người lại chạy thoát được một kiếp. Đợi khi mọi người phản ứng lại, những người sùng bái Dược Thiên Sầu càng hưng phấn không chịu được, không nghĩ tới lực ảnh hưởng của Dược tiền bối lớn đến như vậy, quá cường đại, chỉ một cái tên cũng đủ làm cho đám cướp chuyên nghiệp như Hồng Bang chịu lui bước.
 
Việc này qua không bao lâu liền truyền mở trong tu chân giới. Sau đó có người lần thứ hai đụng tới người Thanh Bang đánh cướp, thừ đưa ra hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu, kết quả phát hiện ba chữ Dược Thiên Sầu kia không chỉ có thể uy hiếp Hồng Bang, dù là Thanh Bang cũng phải nể tình cho đi.
 
Đây cũng không phải sự kiện ngẫu nhiên hai lần, từ đó về sau có rất nhiều người khi đụng phải người của hai bang này đánh cướp, đưa ra hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu, đại khái đều có thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Nếu không thì, người ta vì mặt mũi của Dược Thiên Sầu, cũng chỉ giật tiền mà không giết người.
 
Vì vậy có rất nhiều người mặc kệ là có sùng bái Dược Thiên Sầu hay không, đều xăm lên người ba chữ này, lo trước khỏi họa! Chí ít ở thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng, cớ sao mà không làm. Trong lúc nhất thời làm hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu phổ biến một thời trong tu chân giới.
 
Cao hứng nhất chính là những người sùng bái Dược Thiên Sầu ở trong các phái, ai nói Dược tiền bối không còn ở Hoa Hạ tu chân giới thì không có lực ảnh hưởng? Không thấy cả Thanh Bang và Hồng Bang ngay cả mặt mũi các đại môn phái cũng không cấp lại chỉ nhìn thấy ba chữ Dược Thiên Sầu liền cung kính hay sao?
 
Vốn chỉ là trò tín ngưỡng tinh thần, hơn nữa lại có sự thực xảy ra chứng minh, làm cho những người sùng bái Dược Thiên Sầu càng thêm cuồng nhiệt. Thậm chí còn có người khi xuống núi làm việc, người khác dặn hắn cần thận một chút, hắn lại vỗ ngực nói: "Không sợ, ta có Dược tiền bối hộ thể."
 
Thế nhưng hậu quả như vậy, làm cao tầng các đại phái phi thường mất hứng. Thân là đệ từ bổn môn, không đi sùng bái sư trưởng và tiền bối bổn môn, trái lại đi tín ngưỡng Dược Thiên Sầu xú danh bại hoại, làm gì còn đạo lý thế này. Nói khó nghe một chút, sự tình nháo lớn, thật có nguy hiểm sẽ tan vỡ môn phái.
 
Kết quả là, khi cỗ triều dâng truy phủng vừa khởi lên, liền bị các đại môn phái cực lực chèn ép. Lại dùng phương thức trừng phạt nghiêm khắc phát ra cảnh cáo, đệ tử bổn môn nghiêm cấm nhắc tới Dược Thiên Sầu, bằng không xử nặng!
 
Cao tầng các phái, còn có những người ngồi trên địa vị cao, tiền đồ vững vàng, tự nhiên nghĩ làm như vậy mới là đúng. Thế nhưng các môn các phái, những người không
 
Có địa vị hay không có quan hệ, mới chiếm đại đa số, tuy rằng tu vi mọi người cũng rất tầm thường.
 
Dưới sự đè ép, ngay cả lời ngôn luận cũng mất đi tự do. Trong đại đa số người cho rằng mình bị áp bách, chỉ có thể nói rõ thượng tầng môn phái sợ Dược Thiên Sầu, bằng không vì sao không cho nhắc đến hắn.
 
Càng cho rằng mình bị áp bách, trong ngực lại càng bất binh hành. Thân ở địa phương mây mù phiêu đãng như tiên cảnh, nhưng họ lại cảm giác toàn bộ thế giới đều đen tối, tiền đồ hắc ám, thậm chí cảm giác không có tiền đồ!
 
Mà Dược Thiên Sầu nổi danh phản kháng bạo cường lập nghiệp, tựa như một ngọn đèn sáng trong đêm đen, là mồi lửa cho sự cách mạng, cấp phương hướng đi tới cho mọi người, càng đen tối thì ngọn đèn kia càng thêm lóe sáng.
 
Thế nhưng các phái chèn ép thật có hiệu quả, ít nhất ở ngoài sáng cũng không còn ai dám nhắc tới Dược Thiên Sầu.
 
Nhưng bên trong các môn phái trong tu chân giới, những đệ tử có chút quyền thế và quan hệ, khi dễ người mới là chuyện rất bình thường. Kết quả có một ít người đầu óc nóng lên, như hôn mê, nhảy dựng lên phản kháng. Thế nhưng bọn họ lại không có được bản lĩnh như Dược Thiên Sầu, dù cho nhảy cao tới đâu, cũng chỉ đơn giản bị vỗ một cái té xuống tới. Chỉ đành thành thành thật thật tiếp thu hiện thực, trách chỉ trách mình không phải Dược Thiên Sầu.
 
Những người này ở các môn phái tuy không làm nên nổi sóng gió gì, nhưng có như vậy, nhiều ít cũng làm người đau đầu.
 
Vừa lúc đụng phải chuyện các môn phái đưa thám tử ra thám thính tin tức chư quốc, chuyện nguy hiểm như vậy, tự nhiên rơi vào trên người những đệ tử từng nhiều lần phạm thượng như vậy.
 
Tục ngữ nói, trồng thiện nhân sẽ kết thiện quả.
 
Không thể không nói, ngày xưa Dược Thiên Sầu tận lực đối xử tử tế với tiểu đệ tử các phái được tuyên dương, những hành động lúc đó của hắn đắc tội không ít cao tầng các môn phái, nhưng bên trong lòng những đệ tử cấp thấp các môn phái hắn lại thắng được danh tiếng tốt vô cùng.
 
Lúc đó Dược Thiên Sầu mang theo Tử Y, khi họ nhìn thấy hắn, hắn lại không tiếc thời gian cùng những tiểu đệ tử làm quen gặp gỡ, hòa ái dễ gần, Tử Y từng hỏi hắn: "Ngươi suốt ngày nói mình rất bận, nhưng ta xem ngươi làm việc này, thật bỏ được vốn liếng! Ngươi là một tên lừa gạt!"
 
"Ngươi biết cái gì." Dược Thiên Sầu trợn mắt nói: "Cái này gọi là phóng mắt nhìn tương lai, nói ra ngươi cũng không hiểu được."
 
Chính bởi vì loại quan hệ nhân quả này, những đệ tử được phái đến chư quốc, được biết Dược Thiên Sầu ở đây đại náo thiên hạ, không hỏi thị phi đúng sai, hết thảy đều hình dung Dược Thiên Sầu là anh hùng dân tộc vì Hoa Hạ tu chân giới mà chiến đấu.
 
Khi Hoa Hạ tu chân giới có được tin tức này, tình huống có thể nghĩ.
 
Vì vậy cái tên hầu như biển mất trong Hoa Hạ tu chân giới, lại lần thứ hai vang lên.
 
Những thám tử được phái ra bên ngoài, đối với những tin tức khác cũng chỉ là tiện thể quan tâm, chủ yếu tinh lực đều đặt lên tin tức về Dược Thiên Sầu. Kết quả tạo thành đại lượng tin tức được truyền trở về, hơn phân nửa đều là về Dược Thiên Sầu.
 
Một hình tượng anh hùng can đảm, càng ngày càng đầy ắp trước mắt mọi người trong Hoa Hạ tu chân giới.
 
Cô độc, bi tráng, vì Hoa Hạ tu chân giới liều mạng huyết chiến. Thời gian thảm liệt nhất, mấy ngàn phiên bang tu sĩ truy sát, Dược Thiên Sầu ở trong tuyệt cảnh liều chết ẩu đả, mặc kệ điều kiện gian nan trắc trở cỡ nào, hắn đến nay vẫn ngoan cường chiến đấu không thôi, tràng diện huyết nhiễm ngàn dặm thật sự làm người vui buồn lẫn lộn.
 
Một phần tin tức mang theo chủ quan phán đoán được truyền về, làm bao nhiêu người kiềm lòng không nói mà rơi lệ, ai còn có thể nói hắn là tu chân giới bại hoại?
 
Cảm động ứiì cảm động, nhưng đối với cao tầng các phái mà nói, vẫn lấy lợi ích môn phái làm trọng, ai lại đưa người ra đi giúp đỡ Dược Thiên Sầu?
 
Thế nhưng khi biết được thiên hạ đệ nhị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ Văn Lan Phong, phóng xuất lời nói xem trọng Dược Thiên Sầu, toàn lực ủng hộ làm chỗ dựa cho hắn, tâm tư các phái chợt lung lay lên, đều hạ lệnh cho thám tử bổn phái nghĩ biện pháp liên hệ với Dược Thiên Sầu, nguyện trong môn phái cung cấp chức vị thật tốt đẹp cho hắn, mời hắn trở về.
 
Nhưng Dược Thiên Sầu hiện tại, thật khó thấy xuất hiện, ai còn có thể tìm được hắn.
 
Bên trong đại đường mai viên, Niếp Thắng lần thứ hai quang lâm.
 
"Thế nào? Sư phụ ngươi nói ra sao?" Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế hỏi.
 
Niếp Thắng đứng đối diện hắn, sảng khoái trả lời: "Gia sư đã đáp ứng yêu cầu của tiền bối."
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhất thời sáng lên, đứng lên hỏi: "Mang tiền đến chưa?" Ánh mắt lại nhìn về túi trữ vật của hắn.
 
Trong lòng Niếp Thắng khinh bỉ thật sâu, nhưng trên mặt nhìn không ra điều gì dị thường, vẫn như cũ cung kính nói: "Hai ức thượng phẩm linh thạch cũng không phải số lượng nhỏ, gia sư đang thu thập trong phân hội, thuận tiện để cho ta tới thỉnh Ngưu tiền bối đi trước."
 
"Muốn ta đến phân hội các ngươi lấy tiền?"
 
"Đúng vậy, đến lúc đó gia sư sẽ cùng tiền bối đến tổng đà."
 
Hai mắt Dược Thiên Sầu hơi khép lại, làm phiền Tư Không Tuyệt tự mình bồi hắn đi đến Tụ Bảo Bồn, tự nhiên là vì sợ mình cầm tiền xong bỏ chạy. Hắn cũng không vạch trần, cười nói: "Ngươi về trước đi! Lập tức sẽ là người một nhà, không cần phiền phức như vậy. Ta xử lý chút sự tình, sau đó sẽ đến phân hội."
 
Niếp Thắng hơi khựng lại, chần chờ nói: "Nếu không tốn nhiều thời gian, ta ở bên ngoài xin đợi tiền bối."
 
Không phải là hắn tự tìm phiền phức, mà là Ngưu Hữu Đức thật quá mức trọng yếu, Phá Cấm Đan quan hệ trọng đại, đã làm thế lực các nơi rục rịch. Chỉ sợ không có ai mong muốn Ngưu Hữu Đức rơi vào trong tay Thiên Hạ thương hội.
 
Cũng giống như lúc trước Thiên Hạ thương hội đã dự định, nếu như không tranh thủ được Ngưu Hữu Đức gia nhấp Thiên Hạ thương hội, như vậy tình nguyện đưa hắn hủy diệt cũng tuyệt không thể để Phá cấm Đan rơi vào trong tay người khác. Suy bụng ta ra bụng người, chỉ cần Ngưu Hữu Đức vừa ra Quỷ trang, không có lão giả cụt tay áp chế, sợ rằng ngưu quý xà thần đều sẽ đến quấy rối.
 
"Cũng tốt." Dược Thiên Sầu vừa ứng tiếng, Niếp Thắng liền khom người lui xuống.
 
Phó Xuân và Tần gia Hưng mơ hồ hưng phấn, trước đây không biết thân phận của lão đại, hiện tại rốt cục có thể cùng lão đại đi ra ngoài trông thấy tràng diện lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn hai người, nhàn nhạt hỏi: "Diệp Thành kia các ngươi tra xét như thế nào rồi?"
 
Phó Xuân hồi báo: "Ta từng hỏi qua những người khác, không ai biết lai lịch của hắn. Nhưng có phát hiện hắn hỏi thăm tin tức các phương diện, làm cho hoài nghi hắn là thám tử của ai phái đến. Bất quá còn nói lại, ở chỗ này đi tìm hiểu tin tức cũng không có gì lạ lùng. Lão đại, có phải ngươi phát hiện được gì không?"
 
"Thám tử?" Dược Thiên Sầu nói thầm một tiếng, thoáng trầm tư một hồi, ánh mắt có chút mê hoặc chợt rõ ràng lên, hơi gật đầu, tựa hồ đã hiểu được điều gì.
 
Vùng lông mày hắn giãn ra, nhìn chằm chằm hai người một lát, lại khẽ cười nói: "Các ngươi theo ta cũng đã một đoạn thời gian, ta đi rồi, các ngươi làm mọi việc nên cần thận một chút."
 
— QUẢNG CÁO —