"Vậy tạ ơn tiền bối. " Dược Thiên Sầu lộ ra dáng tươi cười chân thành, lại nhìn nhìn Vãn Lan Phong lại nhìn nhìn Lộ Nghiên Thanh, lại khẽ lắc đầu, lộ ra thần tình tiếc hận không gì sánh được, nói thầm: "Đáng tiếc, đáng tiếc. " Cũng không biết hắn nói đáng tiếc cái gì, thế nhưng nghe được ai cũng lĩnh hội ý tử.
Vãn Lan Phong rất cảm khái, đối với Tất Trường Xuân bội phục sát đất, không ngờ hắn có thể tìm được một đệ tử xuất sắc như vậy, vì sao Vãn gia ta lại không có được một đệ tử xuất chúng như thế, bằng không ta nhất định hào hảo dạy dỗ một phen.
Lộ Nghiên Thanh khẽ cắn răng, theo đạo lý không nên cùng tiểu bối tính toán quá mức, thế nhưng hận đến nghiến răng.
"ít ở chỗ này giả thần giả quỷ. "
Lộng Trúc châm chọc Dược Thiên Sầu một câu, sau đó lại nói với Văn Lan Phong: "Vãn Lan Phong, ta mang hai nha đầu đến đang ở tạm chỗ Âm Bách Khang, ta có lo lắng, nên định đưa hai nha đầu đến ở chỗ ngươi! "
Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, hồ nghi nói: "Ngươi dẫn theo hai nha đầu tới? Ai a? "
Lộng Trúc trợn mắt lườm hắn, hừ nói: "Ngươi bất kể họ là ai, nói chung không trọng yếu như Xuân Miên Lâu của ngươi. " Nói xong thuấn di bỏ đi.
Dược Thiên Sầu không nói gì, xem ra Lộng Trúc đã biết quan hệ giữa hắn và Nhan Vũ, nhớ tới Phù Dung trên Thuận Thiên Đảo, còn có Võ Lập Tuyết của Võ gia, không khỏi liền suy nghĩ.
Sau đó buồn bã thở dài một tiếng, chuyện thấy một người lại thích một người thật không thể tiếp tục làm nữa, Lộ Nghiên Thanh biết gốc gác của hắn, đôi mắt trốn sau lụa mỏng quan sát hắn.
Văn Lan Phong không có nghe hiểu ý tứ lời nói của Lộng Trúc, vô cùng kinh ngạc nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có quan hệ gì với Xuân Miên Lâu? "
Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, cười khổ nói: "Xảy ra quan hệ không nên phát sinh, nói chung đều là lỗi của ta. "
Hắn thuận miệng trả lời cho qua, Vãn Lan Phong thấy hắn không muốn nói, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Tin tức Dược Thiên Sầu đến vừa truyền bá trong Tụ Bào Bồn, thế lực khắp nơi liền rục rịch lên.
Đối với lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của chư quốc mà nói, tu vi hiện nay của Dược Thiên Sầu bọn họ còn không để vào mắt, để cho bọn họ động tâm chính là di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân.
Vì vậy họ đều phái ra nhân thủ âm thầm theo dõi, tiểu tử này né tránh thời gian dài như vậy, nếu đã xuất hiện, sẽ không thể buông tha hắn.
Tuy rằng hắn có Văn Lan Phong làm chỗ dựa, nhưng Văn Lan Phong không khả năng lúc nào cũng thủ hộ bên cạnh hắn đi? Chỉ cần đi ra Tụ Bảo Bồn, sẽ có thời gian đơn độc rời đi.
T
Đến lúc đó tự minh xuất thủ, bắt Dược Thiên Sầu dễ như trở bàn tay, sẽ không để người khác biết.
chỉ cần Vãn Lan Phong không biết ai là Dược Thiên Sầu, hắn muốn làm chỗ dựa cho Dược Thiên Sầu cũng không có biện pháp. Khắp bốn phía cửa hàng Vãn gia, người âm thầm theo dõi chợt nhiều lên. Âm Bách Khang trên Thần Tài Phong, sau khi nghe được Ngưu Hữu Đức nói hắn cũng đã không còn hứng thú gì với di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân.
Bất quá sau khi nghe được bốn người Thiên Dã đi theo Dược Thiên Sầu, vẫn cảm giác có chút không thích họp, lại không nghĩ thông là chỗ nào không họp, vì vậy cũng sai người mật thiết giám thị Dược Thiên Sầu.
Bên trong cửa hàng Thu nhưng quốc, Băng Thành Tử nghe được Man Hổ báo Hồ Vân Thiên đưa hai người đến Xuân Miên Lâu, sắc mặt tối đen, không hề nghi ngờ, ngay cả minh đã phát ra lời thề độc nhưng vẫn còn để cho người khác hoài nghi.
Nếu Hồ Trường Thọ đã nổi lên lòng nghi ngờ, những người khác khẳng định không
Tốt hơn bao nhiêu, chỉ là do không có được thực lực như Hồ Trường Thọ, không dám công khai thăm dò thử xem mà thôi.
Loại chuyện bị minh hữu thống dao nhỏ từ sau lưng làm cho tâm tình hắn thật không tốt.
Bất quá Băng Thành Tử thoáng bình phục lại chút tâm tình, việc này cũng đành tạm thời đặt qua một bên. Chuyện cùng loại thế này trong tu chân giới nhiều như bữa cơm, đã thấy nhưng không thể trách. Thật giống như vài lần trước, chính mình và Hồ Trường Thọ làm sao không thống dao nhỏ sau lưng Âm Bách Khang. Âm Bách Khang đồng dạng cũng là minh hữu của hai người, thế nhưng khi đến chuyện liên lụy lợi ích, nên hạ thủ thì vẫn hạ thủ. Then chốt nhất chính là, minh phải có năng lực kinh sợ để cho người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Sau khi hội Tụ Bảo Bồn kết thúc, ngươi lập tức theo ta quay về Băng cung, nơi đây không phải nơi ở lâu. "
Băng Thành Tử nói với Yến Truy Tinh, trong giọng nói mang theo vẻ cứng rắn không cho phản bác.
Yến Truy Tinh trầm mặc một lúc, nói: "Sư phụ, tu vi đệ tử trì trệ không tiến, đã tu luyện đến bình cảnh ma công, chì phải dựa vào Huyết Ma Hoa bố Thất Tinh Huyết Trận hấp thu tinh thần lực mới có thể rất nhanh đột phá. Đều nghe nói tại Tụ Bao Bồn nhiều trân bảo, vì sao đến bây giờ còn không nhìn thấy có người bán ra Thất Tinh Huyết Lan? " Trong giọng nói của hắn đầy vẻ không cam lòng, Băng Thành Tử và Man Hổ đều nghe ra tới.
"Ai! Loại đồ vật này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, không phải lúc nào đều có thể có. " Băng Thành Tử khẽ thở dài nói: "Nguyên lai tu hành áo nghĩa đích thực của Ma Điển vẫn đều bị cấm kỵ phong tỏa, ngoại trừ người tu luyện Ma Điển không ai có thể phát hiện mà phá giải, nếu không Ma Điển sẽ tự hủy, điểm ấy ngay cả chính ta cũng không biết. Nếu sớm biết Thất Tinh Huyết Lan chính là Huyết Ma Hoa, ta khẳng định đã sớm góp nhặt, cũng sẽ không khiến cho bị động như lúc này, ít nhất phải có bảy gốc huyết lan mới có thể bày trận, muốn một thoáng gom đủ, có điểm khó khăn. "
Man Hổ ở một bên khom người nói: "Việc này không thể trách sư phụ, nghĩ đến Ma Quân viết xuống Ma Điển không muốn để bảo điển rơi vào trong tay kẻ đối đầu, nên mới bỏ thêm cấm kỵ bảo hộ. " Hắn lại nói với Yến Truy Tinh: "Sư đệ, việc này không thể gấp, tuy rằng Thất Tinh Huyết Lan rất thưa thớt, nhưng cũng không phải là thứ tuyệt tích, sẽ có thời gian xuất hiện, cử kiên trì đợi thôi. "
Yến Truy Tinh khẽ gật đầu, như có đăm chiêu trầm ngâm nói: "Có lẽ Hoa Hạ tu chân giới có, nhưng còn không ít. "
"Nga! " Ánh mắt Băng Thành Tử sáng lên nói: "Ngươi có thể khẳng định? "
"Hoa Hạ tu chân giới có tứ đại gia tộc, trong đó Võ gia kinh doanh bán đấu giá lớn nhất tu chân giới Hoa Hạ, ta từng tham gia một lần, đã từng nhìn thấy có người bán đấu giá huyết lan. "
Hai mắt Yến Truy Tinh chợt nheo lại nói: "Sau đó ta lại nghe nói Võ gia liên tiếp bán đấu giá Thất Tinh Huyết Lan thêm vài lần, việc này có điểm kỳ hoặc, vì sao chỉ có Võ gia có huyết lan bán đấu giá? "
"Ngươi hoài nghi trên tay Võ gia có Thất Tinh Huyết Lan? " Băng Thành Tử hỏi.
"Cũng không nhất định. " Yến Truy Tinh lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: "Nhưng có một chút ta có thế khăng định, Võ gia tuyệt đối biết được chủ bán và người mua là ai. Đáng tiếc hiện tại không có phương tiện thâm nhập sâu vào trong Hoa Hạ hướng Võ gia động thủ, bằng không nhất định có thể hỏi ra chút manh mối. "
"Tốt, có mục tiêu cũng không cần sầu. " Ánh mắt Băng Thành Tử lóe ra nói: "Thời gian Đông Cực Thánh Thổ mở ra không còn xa, chờ Tất Trường Xuân vừa đi, ta cũng không quản được nhiều như vậy nữa, ta tự minh đến Võ gia một chuyến, nhất định phải tìm cho được huyết lan, cho ma công của ngươi sớm ngày đột phá. "
"Sư phụ.. Man Hổ muốn nói lại thôi.
Một đám cao thủ Hóa Thần kỳ bị Tất Trường Xuân ép buộc phát lời thề độc, căn bản không thể tùy ý đi vào Hoa Hạ tu chân giới, nhưng nghĩ đến lần trước vì cửu Yến Truy Tinh hắn cũng đã phá cấm kỵ, có thề thêm cũng không còn ý nghĩa.
Đúng lúc này, có một đệ tử chạy vào, đem tin tức Dược Thiên Sầu đã đến Tụ Bảo Bồn báo cáo.
Sau khi nghe tin.
Sắc mặt Băng Thành Tử và Man Hổ trầm xuống, cừu của lão nhị bọn họ vẫn ghi tạc vào đầu Dược Thiên Sầu.
"Rốt cục Dược Thiên Sầu đã xuất hiện, từ biệt tại Hoa Hạ đã lâu rồi không gặp. " Khóe miệng Yến Truy Tinh hiện ra vẻ cười nhạt, tuy rằng chưa tu luyện thành công Ma Điển, nhưng muốn thu thập một Dược Thiên Sầu hẳn là không thành vấn đề.
Hậu viên Xuân Miên Lâu, Bách Mị Yêu Cơ đứng bên cạnh hồ sen nho nhỏ, thân thể bao phủ một lớp hồng sa, nghe lòi Ngưu Hữu Đức nói, nàng cũng không tiếp tục xuất đầu lộ diện bán tiếng hát. Nàng chì hi vọng lòi Ngưu Hữu Đức là thật, lẳng lặng chờ Dược Thiên Sầu đến.
"Diệp tỷ tỷ! " Nhan Vũ vừa vào sân liền vui vẻ hô to, bước nhanh tới bên người Bách Mị Yêu Cơ nói: "Tin tức tốt, có muốn nghe hay không? "
Bách Mị Yêu Cơ nhíu mày nghi hoặc, trong đầu chợt xoay chuyển, thần tình chấn động, nghĩ tới gì đó.
Hiện nay đối với nàng mà nói, còn có chuyện gì là tin tức tốt, không khỏi có chút kích động hỏi: "Ngươi là nói.., ngươi là nói.., hắn tới? "
Nhan Vũ cười nói: "Ban đầu nghe tin tức này, ta còn lo lắng sẽ làm ngươi vui vẻ uống phí một hồi, vì vậy liền phái người ra ngoài hỏi thăm xác nhận. Ngay không lâu, người của ta phái ra đã từng nhìn thấy Dược Thiên Sầu ở ngay đầu đường thi triển Tinh Diễm quyết, thật đúng là Dược Thiên Sầu mà ngươi chờ đợi đã tới. "
"Thật vậy chăng? Hiện tại hắn ở nơi nào? " Bách Mị Yêu Cơ khẩn cấp hỏi, vẻ hưng phấn trên mặt khó thể ức chế.
Nàng đường đường đứng đầu một giáo phái, từ Hoa Hạ tu chân giới lén tiềm nhập vào bên này, nhân sinh không quen không nói, còn phải luôn luôn đề phòng, có thể nói đã chịu nhiều đau khổ, gian khổ trong đó thật khó nói bằng lời. Thật vất vả mò tới được nơi đây, rốt cục để cho nàng tìm được rồi, nàng làm sao có thể không hưng phấn.
Nhan Vũ nhìn thấy phản ứng của nàng cười lên khanh khách, từ phản ứng của nàng có thể thấy được, nàng tìm Dược Thiên Sầu cũng không phải chì đơn giản như lời nàng nói, là vì giãi quyết chuyện phiền phức gì đó, sợ rằng trong đó còn có chút ám muội.
Nói thật, hiện tại Nhan Vũ cũng có chút hiếu kỳ, Dược Thiên Sầu đến tột cùng là dạng người gì, không ngờ có thể làm cho nữ nhân luôn mỉm cười này lại để bụng tới như vậy.
"Nghe nói hắn vào cửa hàng Văn gia, cho tới bây giờ còn chưa đi ra. "
Nhan Vũ vừa mới dứt lời, liền thấy Bách Mị Yêu Cơ định nhảy lên khoảng không bay đi, liền nhanh tay giữ nàng lại, lắc đầu nói: "Nếu người đã tới, ngươi còn gấp cái gì, bên trong Tụ Bào Bồn không cho phép tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ tùy ý phi hành, bằng không giết chết không tha, cũng không nên vui quá hóa buồn nga! " Bách Mị Yêu Cơ khựng lại, nghe ra ý tứ ừêu ghẹo hàm súc trong lời nói của Nhan Vũ, giả vờ tức giận bóp nhẹ vào bộ ngực đầy ắp của nàng, nói: "Cho ngươi cười ta. "
Nhưng cũng bỏ đi ý niệm phi hành trong đầu, nàng bước nhanh rời khỏi hồ sen.
Nhan Vũ lắc minh đuổi theo, giữ nàng lại nói: "Ta muốn mau chân đến xem Dược Thiên Sầu là nam nhân như thế nào, có thể làm hại tỷ tỷ thần hồn điên đảo như vậy. "
"Còn nói! " Bách Mị Yêu Cơ khẽ kêu một tiếng, cười hì hì, hai nàng líu ríu vừa đùa giờn vừa rời đi. Nữ nhân đồng mệnh tương liên luôn luôn rất dễ trở thành bằng hữu, hai mỹ nữ một người còn phong vận hơn một người cùng xuất hiện ngoài đầu đường, nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, không ngừng nghe được thanh âm nuốt nước bọt.
Hai nàng nhìn như không thấy, thằng đến cửa hàng Văn gia.
Chường quỹ cửa hàng thấy hai người đi vào, ngẩn người lập tức tự mình nghênh đón chắp tay cười nói: "Nguyên lai là Nhan đương gia và hoa khôi Xuân Miên Lâu đã tới, tiểu điếm thật sự là rạng rờ a! Chẳng hay hai vị đến tiểu điếm muốn mua cái gì? "
"Vãn chưởng quỹ khách khí. " Nhan Vũ cười nói. Cùng buôn bán chung trên một con đường, vì vậy hai người đều nhận thức. Sau đó nàng lại hỏi: "Nghe nói Dược Thiên Sầu đang ở trong quý điếm, không biết có thật hay không? " Vãn chưởng quỹ hơi trầm ngâm, biết việc này mọi người đều nhìn thấy được, cũng không có gì đáng giấu diếm. Vì vậy hắn gật đầu nói: "Không sai, hắn đang ở chỗ này. Lẽ nào hai vị tới đế tìm hắn? "