Vừa nhận thức lại quá trình né tránh vừa rồi, trong đầu hắn xuất hiện câu nói của Tất Trường Xuân. Khi đó hắn nhìn thấy thế giới động vật bên trong ngọc điệp, còn có chút dở khóc dở cười, nghe xong lời nói của Tất Trường Xuân, mới có ý nghĩ thử xem sao nên mới tu luyện.
Tuy rằng ôm ý nghĩ thử xem, nhưng bởi vì hắn rất tín nhiệm với sự ngưu bức của Tất Trường Xuân, hắn cũng rất tốn nhiều công phu. Mỗi khi hắn rảnh rỗi, đều toàn tâm toàn ỹ đầu nhập vào việc tu luyện này. Không dám nói rất thành thục, nhưng cũng đã luyện được bảy tám phần.
Nói thật ra, luyện thời gian dài như vậy vẫn không hề phát hiện được chỗ tốt gì. Chỉ phát hiện càng luyện càng quen thuộc, khi luyện tập thì động tác đã hoàn toàn giống như cầm thú nơi sơn dã. Khiến cho hắn cũng không dám hiên lộ ngay trước mặt người khác, thật quá mất mặt.
Nhưng có một số việc thường thường luôn như vậy, đã tận tâm tận lực, công phu bỏ ra sẽ không uổng phí.
Dược Thiên Sầu đứng ngây ra cười, có chút vui mừng khó hiểu...
"Cầm Hí? " Ánh mắt Lộng Trúc sáng lên, vùng lông mày nhướng cao, một tay vuốt cằm, thần tình thay đổi.
Văn Lan Phong đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu thật sâu lại nhìn Lộng Trúc hỏi: "Là do hắn.., truyền pháp quyết? " Khi nhắc tới chữ hắn, thoáng ngừng lại một chút. Ánh mắt Lộ Nghiên Thanh chợt lóe, cũng trành về hướng Lộng Trúc, chì thấy Lộng Trúc hắc hắc cười gian gật đầu.
"Dược Thiên Sầu, ta nói có đúng hay không? " Tử Y có chút chờ mong hỏi. Nàng cũng khổ luyện cầm Hí, thế nhưng cho đến bây giờ động tác cũng không trôi chày. Ngay cả từ lưu sướng còn không nói tới, có thé tưởng tượng trong lòng nàng có bao nhiêu phiền muộn.
Nàng vốn không biết, từ nhỏ nàng lớn lên tại Nam Hải Tử Trúc Lâm, rất ít rời đảo. Bên trong cầm Hí có rất nhiều động vật nàng ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua, thậm chí một ít gia cầm bình thường nàng cũng không có ấn tượng, chi dựa vào tranh vẽ trong ngọc điệp ghi chép, thế nào khả năng luyện được thành thạo, tự nhiên nỗ lực cùng thu hoạch không hề có quan hệ trực tiếp.
Vẻ khẩn cầu trên gương mặt Tử Y chợt cứng đờ, có chút thẹn quá thành giận nói: "Ta thử lại thì sẽ biết. " Thân hình nàng chợt lóe, trong viện xuất hiện hư ảnh liên tiếp, làm người xem hoa cả mắt. Tất cả đều hướng Dược Thiên Sầu bức tới, làm cho người ta phân không ra thật giả.
"Kháo! Ngươi còn... " Dược Thiên Sầu hú lên quái dị, lại bắt đầu nhảy loạn. Phù Dung đứng một bên sốt ruột nói: "Tử Y, ngươi không nên đánh hắn nữa. " Thế nhưng người ta căn bản không nghe lòi khuyên của nàng. Đám người Thiên Dã nhìn nhau, biết bọn họ đều là người quen, không đến mức nháo ra tai nạn chết người, nên cũng không quản tới.
Di Hình Hoán Vị đại pháp! Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nhìn nhau cười, đây chính là pháp quyết chiêu bài của Lộng Trúc.
Vẻ mặt Bách Mị Yêu Cơ cũng hồ nghi nhìn thân pháp có chút quen thuộc của Tử Y, âm thầm suy nghĩ, thế nào lại giống Huyễn Ành đại pháp như vậy? Bất quá nói giống cũng lại không giống, hai pháp quyết hơn kém rõ ràng.
Tử Y vừa sử dụng Di Hình Hoán Vị đại pháp, Lộng Trúc liền vô ý thức đưa mắt nhìn Bách Mị Yêu Cơ. Kỳ thực bộ pháp quyết này chính là do ngày xưa hắn nhìn thấy Bách Mị Yêu Cơ thi triển Huyễn Ành đại pháp, chợt có sở ngộ mà tự nghĩ ra. Bất quá bằng vào thiên phú hơn người của hắn, tự nghĩ ra Di Hình Hoán Vị đại pháp lại càng thêm sắc bén.
Tác dụng lớn nhất của huyễn ảnh là làm rối loạn ánh mắt người khác, mà Lộng Trúc sáng chế Di Hình Hoán Vị ngoại trừ làm rối loạn ánh mắt người, càng dùng tăng trường tốc độ để phụ gia công kích. Loại phương thức công kích nhanh đến xuất quỷ nhập thần này, làm cho người ta khó lòng phòng bị, uy lực vô cùng cường hãn. Tu vi càng cao, càng có thể phát huy được kỳ hiệu.
Nhưng làm cho mấy người Vãn Lan Phong ngoài ý muốn chính là, ban đầu Dược Thiên Sầu còn có chút luống cuống tay chân, hiện tại dùng thân pháp né tránh càng trở nên có chút phiêu dật, làm cho người ta có loại cảm giác siêu nhiên như lãng ba vi bộ.
Mấy người tỉ mỉ đánh giá, lập tức thất kinh. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nhắm hai mắt lại, trên mặt mang theo vẻ mim cười nhàn nhạt, mặc cho nàng tạo ra huyễn ảnh trọng trọng, hắn vẫn ngang dọc như thường. Gương mặt Lộng Trúc co quắp, không ngờ có người nhắm mắt lại đối phó với Di Hình Hoán Vị đại pháp của hắn, đời này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng là bị bức bất đắc dĩ, Tử Y tạo ra hư ảnh đầy hậu viện, luôn làm cho hắn bị xung đột giữa trực giác và thị giác. Rõ ràng cảm giác đối phương ở sau lưng công kích mình, nhưng mắt mở trừng trừng lại nhìn thấy phía trước cũng có huyễn ảnh công kích, loại cảm giác khó có thể lựa chọn này làm hắn thật sự quá thống khổ, nhiều lần suýt nữa gặp nạn. Rốt cục mắt thấy là thực, hay tuân theo trực giác? Sau một lúc chật vật bất kham, hắn tin tưởng vững chắc vào cầm Hí do Tất Trường Xuân truyền thụ.
Để không cho thị giác quấy rầy sự phán đoán của chính mình, hắn thằng thắn nhắm hai mắt lại. Trong tích tắc toàn bộ thế giới hỗn loạn đã cách hắn đi xa, công năng rối loạn ánh mắt của Di Hình Hoán Vị đại pháp đối với hắn không còn sản sinh bất luận sự ảnh hưởng nào. Thị giác thính giác hết thảy vứt bỏ, chì thuận theo trực giác mà động.
Trong nháy mắt tiến nhập một loại trạng thái rất kỳ diệu, hắn cảm giác chính mình giống như con hùng ung đang bay lượn trong gió, sau khi phát hiện con mồi, lập tức liền có thể phát giác ra lộ tuyến chạy trốn của vật săn, lập tức sớm lao xuống, chính xác làm con mồi rơi vào trong móng vuốt của chính mình. Hắn cảm giác minh giống như con cá, dù sự công kích của người săn có nhanh hơn nữa, chỉ cần ở trong nước sản sinh chút dao động, hắn liền có thể cấp tốc tránh thoát. Rất nhanh né tránh sự công kích mà chạy trốn...
Càng tự tin thì càng bình tĩnh, động tác càng có vẻ phiêu dật hào hiệt, từ lúc bắt đầu tới hồn nhiên thiên thành như thường. Không thể không nói tu vi Độ Kiếp kỳ cung cấp rất nhiều tiện lợi cho hắn, cho hắn rất nhiều năng lực mà rất nhiều người bình thường không cách né tránh. Tử Y càng đánh càng vội vàng xao động, đem tốc độ đề thăng lên tới cực hạn, nhưng luôn luôn cảm giác còn thiếu chút nữa mới đánh trúng hắn. Làm cho nàng gần như sắp tan vờ, giống như Tử Y đang cố ỹ buông tha cho Dược Thiên Sầu, luôn luôn lúc Dược Thiên Sầu vừa né tránh thì công kích mới đến. Cứ kém một chút như thế, hai người giống như đang đùa giờn.
Kỳ thực đây đã là sự né tránh cực hạn của Dược Thiên Sầu, nếu đụng phải cao thủ Hóa Thần kỳ, bằng tốc độ công kích của Hóa Thần kỳ, dù hắn có khả năng liêu địch tiên cơ, nhưng tốc độ phản ứng của hắn quá chậm, thật rất khó tránh thoát sự công kích của đối phương. Dù sao tu vi chênh lệch quá xa, tốc độ khẳng định phải chịu thiệt thòi lớn, điểm ấy nhờ vào kỹ xảo rất khó bù đắp. Bất quá dưới Hóa Thần kỳ thì không thành vấn đề, Tử Y có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đã trở thành một thí dụ...
Ba người Văn Lan Phong cũng vô cùng khiếp sợ, người này không ngờ từ đầu tới đuôi đều nhờ vào trực giác để tránh né, thật quá khoa trương!
Bây giờ thì còn không có gì, nếu tu vi hắn đạt tới Hóa Thần kỳ, thì cũng không được a! Với Hóa Thần kỳ đại khái đều dùng thực lực cường hãn đối kháng. Tỷ lệ cận chiến phi thường lớn, nếu lúc chính diện giao thủ có thể liêu địch tiên cơ, lại thêm vào công kích, đó là chuyện rất dọa người.
"Tránh né hoài không có ý nghĩa, không đánh. " Tử Y không nhịn được hô lên. Hư ảnh quấn quýt bên cạnh mọi người dần dần biến mất, Tử Y tức giận dừng lại nhìn trừng Dược Thiên Sầu.
"Thế nào không đánh nữa. " Dược Thiên Sầu mở mắt, hưng phấn nói: "Đến, chúng ta chơi thêm một hồi. " Hiện tại hắn đã chơi nghiện, loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, chính hắn đang chơi còn chưa đã ghiền giờ nói không chơi, có điếm không thú vị.
Tử Y theo dõi hắn, đôi mắt to nhấp nháy, thu lại gậy trúc trong tay, cười hì hì chạy đến nói: "Ngươi làm sao mà luyện được vậy, dạy dạy ta. "
Dược Thiên Sầu vừa nghe, gương mặt lập tức đen thui, hứng thú gì cũng không còn nữa. Nhớ ngày trước còn ở Thuận Thiên Đảo không phải chưa từng dạy qua, nhưng đó đúng là sự dằn vặt, làm cho nàng đại khái mô phỏng theo hình thái của một con gà, nàng nhìn xong tranh vẽ trong ngọc điệp, mở song chưởng làm chim bay, làm Dược Thiên Sầu cả kinh thối lui vài bước, bị á khẩu không thể ừả lời.
Cuối cùng bảo nàng thay đổi thứ khác luyện, kết quả Dược Thiên Sầu chi hận không tự tát vào mồm, ai bảo minh tự chuốc lấy khổ. Nữ nhân này có chút phương diện quả thực là hoàn toàn ngu ngốc! Bị ngu ngốc xỏ xuyên đeo dính, chính mình không phải tìm đánh thì làm gì? Vì vậy tức giận mắng to, xoay người bỏ chạy.
Lão tử mà đi dạy ngưoi, lão tử sẽ viết ngược tên mình, sửa họ sầu, mẹ nó! Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Lộng Trúc đang thèm thuồng nhìn chằm chằm, ho khan một tiếng nói: "Hiện tại không thời gian, sau này rồi hãy nói! " Nói xong đưa tay ra: "Trả lại bảo kiếm cho ta. "
"Đã đưa cho ta là của ta, không ừả! " Tử Y phi thường quả đoán cự tuyệt.
Dược Thiên Sầu mấp máy môi, thằng thắn không nói thêm gì nữa, đụng phải hai cha con này xem như hắn xui xẻo, xem như không cách nào thu lại đồ vật. Hắn xoay người đi về phía Bách Mị Yêu Cơ, cười hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? "
"Đến học thêm kiến thức, nghe được ngươi tại đây, liền tới tìm ngươi. " Có nhiều người đang có mặt, Bách Mị Yêu Cơ cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ đành nói như vậy, rồi cười khúc khích nói: "Ta ở đây nhân sinh không quen, sau này đi theo ngươi. "
Trong lòng Dược Thiên Sầu hiểu rõ chỉ cười cười, hai người lại hỏi han vài chuyện không chút ăn nhập gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhan Vũ đứng bên người Bách Mị Yêu Cơ, nhìn nhìn Dược Thiên Sầu không chớp mắt, bỗng nhiên mũi thoáng hô hấp mạnh, nàng ngửi được mùi vị mà cả đời này nàng cũng khó có thể quên. Hai mắt nàng chợt trợn to, nhìn hình thể Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, lại nhìn bốn người Thiên Dã, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Có lẽ người khác nhìn không ra, thế nhưng nàng hiểu rõ nam nhân đầu tiên chung đụng da thịt với mình, nàng làm sao có thể không nhận ra, người kia cùng Dược Thiên Sầu trước mắt giống nhau như đúc. Loại năng lực nhận thức này không quan hệ tới tu vi cao thấp, dù cho tu vi cao tới đâu cũng không chắc có thế phân biệt được ra. chỉ cần thật sự lưu ý hắn, muốn nhận sai cũng khó, đây là thiên phú mà ơn trên cấp cho nữ nhân.
Có lẽ thời gian lâu ngày sẽ quên lãng, nhưng thời gian nàng và hắn tách xa nhau cũng không dài, chăn màn trong phòng còn giữ mùi vị, còn có mùi vị cơ thể do hắn lưu lại.
Lại thêm hình thể tương tự của hai người, còn có bốn người Thiên Dã đi theo Ngưu Hữu Đức cũng có mặt ở đây. Hơn nữa nàng cũng biết Ngưu Hữu Đức dịch dung, nàng nhìn thấy gương mặt hiện nay của Ngưu Hữu Đức cũng không phải gương mặt thật. Nhiều trùng họp như vậy tiến đến cùng nhau, nàng muốn nhận sai cũng khó. Một chút liền đoán được Dược Thiên Sầu là ai. Nhưng Dược Thiên Sầu dù liếc mắt cũng không hề nhìn nàng một lần, sự lạnh lùng khi gần trong gang tấc thế này, làm nàng bỗng nhiên có loại cảm giác tê tâm liệt phế.
Bách Mị Yêu Cơ trong lúc vô ý đã nhận ra phản ứng của Nhan Vũ. Thấy cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, không khỏi sửng sốt hỏi: "Nhan Vũ, ngươi làm sao vậy? "
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn theo, thần tình cứng lại, trong lòng thầm nghĩ một tiếng, không xong!
Vẻ mặt Nhan Vũ thê thảm, nhưng vẫn miễn cường mỉm cười lắc đầu nói: "Không có gì, ta nghĩ trong lâu còn có chút việc, ta về trước. " Nói xong thấp người hành lễ với mấy người Vãn Lan Phong, sau đó cấp tốc rời đi.
Mọi người ở đây đều nhìn ra có chút không thích họp. Biết Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu, Lộng Trúc hướng Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng. Lộ Nghiên Thanh nhìn Nhan Vũ rời đi, cũng quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bên dưới lụa mỏng xanh chợt phát ra tiếng thở dài...